Ta trằn trọc cả đêm, cảm giác như vừa chợp mắt được một lúc thì giọng nói của Thiên Chỉ từ phía sau bức màn vang lên.
“Vương phi, trời sắp sáng rồi, nên dậy thôi, hôm nay người phải vào cung.”
Danh hiệu này khiến ta khá khó chịu, nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Thiên Chỉ, trong lòng ta cảm thấy rất phiền muộn.
Đêm qua ta quá lo lắng, cả đêm chỉ ngủ được hai ba tiếng, bây giờ rất đau đầu.
Cố nén sự khó tỷu, Thiên Chỉ mặc quần áo cho ta.
Nhưng khi nhìn thấy một tủ toàn váy trắng, ta không khỏi nhíu mày hỏi:
“Sao lại toàn màu trắng vậy?”
Thiên Chỉ ngạc nhiên nhìn ta và nói: ” Không phải tiểu thư luôn thích mặc màu trắng sao?”
Bông sen trắng này rất hợp với tính cách của cô ta.
Đang định bảo Thiên Chỉ sau này đặt may thêm vài bộ quần áo có màu sắc khác, chợt nghe thấy ngoài cửa truyền đến một giọng nói: “Nô tỳ tham kiến Vương gia.”
Quay người lại, ta thấy một bóng người cao lớn đang đứng ngược sáng, ánh nắng buổi sớm xuyên qua bóng hắn rọi xuống mặt đất, ta khẽ nheo mắt để nhìn rõ mặt hắn.
Đây là lần đầu tiên ta gặp người tướng công trên danh nghĩa này ….
Dưới ánh nắng, một khuôn mặt lãnh đạm như băng mỏng dần dần hiện ra trước mắt ta, khuôn mặt này có chút tái nhợt dưới nắng, khi đứng trước mặt người khác và nhìn xuống, đôi mắt như những lưỡi kiếm băng giá đâm thẳng vào trái tim người đối diện.
Quả nhiên, hắn có dung mạo phi phàm.
Nhớ lại bối cảnh của nam chính, tính tình giống y như trong các quyển tiểu thuyết ngôn tình khác, tàn nhẫn và máu lạnh, lại chỉ dịu dàng với người mình yêu.
Lúc đầu do hiểu lầm, hắn cho rằng nữ hai là tình yêu của mình nên bảo vệ nàng, nhưng sau khi phát hiện ra tình yêu đích thực của mình và bộ mặt thật của nữ hai, hắn đã hối hận, không quan tâm đến nữ hai nữa, để mặc cho nàng. tự bảo vệ mình.
Ta thấy Trọng Dạ Lan sải bước đến, đi đến trước mặt ta và nói: “Đêm qua vui quá nên ta đã uống thêm vài ly vậy nên ta đã ngủ lại thư phòng để không làm phiền nàng, A Thiển sẽ không trách ta chứ?”
Nhìn ánh mắt có chút né tránh của hắn, ta nhớ tới Mộ Dao, chắc hẳn hiện tại đang bị nhốt ở chỗ nào đó trong Tấn vương phủ, hắn đã động tâm với nữ chính, nhưng hắn lại không biết, quả thực là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
Vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu ta, nhưng ta không thể hiện bất cứ điều gì trên mặt, ta hành lễ theo nghi thức mà ta học được từ chỗ Thiên Chỉ ngày hôm qua, và nói: “Thần thiếp không dám.”
Nói nhiều sai nhiều, trước khi ta hiểu rõ tình hình, ta vẫn nên thận trọng trong lời nói và hành động của mình.
Tuy nhiên, mới hành lễ được một nửa, một đôi bàn tay lớn đã kéo ta lên, lòng bàn tay của Trọng Dạ Lan giống như một thanh sắt nóng nắm lấy cổ tay ta.
Lúc này sự thương tiếc trong mắt hắn cũng là chân thành, trước khi biết bộ mặt thật của Hoa Thiển, Trọng Dạ Lan trong tiểu thuyết đã thực sự đối xử tốt với nàng.
“Giữa chúng ta không cần dùng những danh xưng này, cứ gọi ta như trước là được.”
Kìm nén ý muốn rút cổ tay ra khỏi tay hắn, ta ngẩng đầu mỉm cười với hắn, cố ý giả vờ dịu dàng, trong sáng giống như Hoa Thiển trước đây.
Thời gian eo hẹp, không có thời gian ăn sáng nên ta và Trọng Dạ Lan lên xe ngựa vào cung.
Dọc đường đi, ánh mắt Trọng Dạ Lan có chút mơ hồ, nhất định là đang suy nghĩ nên đối xử với Mộ Dao như thế nào.
Hai người ngồi trên xe ngựa rõ ràng là có mối quan hệ thân thiết vô cùng, nhưng lại không có chút thân mật nào. Trọng Dạ Lan vẫn chưa nhận ra, ta thì chỉ là người ngoài cuộc, càng không có tình cảm gì. Chẳng lẽ nữ hai trong tiểu thuyết cũng nhận ra Trọng Dạ Lan không có ý với mình nên mới phạm sai lầm?
Ta bất giác lắc đầu, tìm cách giữ mạng cũng quá gấp rồi, ta làm sao có thời gian suy nghĩ lung tung được?
Cỗ xe ngựa đột ngột dừng lại, thì ra đã đến hoàng cung rồi.
Trọng Dạ Lan đi ra ngoài trước, ta rướn người đi theo hắn ta, thấy hắn ta đưa tay về phía ta với một nụ cười nhẹ.
Thật sự quá đẹp rồi, nụ cười này khiến chân ta bước hụt, suýt chút nữa thì ngã xuống.
May mắn thay, Trọng Dạ Lan đã nhanh chóng bước tới, đỡ lấy cơ thể ngả nghiêng của ta, ta không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Dù sao ta cũng đã hai mươi ba tuổi, làm sao có thể giả thành người một cô gái mười bảy tuổi, khiến gương mặt mình tái đi được? Ta còn chưa quen với bộ dạng như này nữa.
Lặng lẽ đi theo Trọng Dạ Lan đến tận cung điện, từ xa ta đã nhìn thấy một bóng người màu vàng sáng chói đang ngồi trên ghế, trước khi chúng ta đến gần hơn, hắn ta đã đi tới.
“Hoàng huynh rốt cuộc cũng tới rồi, hôm qua ta vốn định đi Tấn Vương phủ chúc mừng hoàng huynh, Thái hậu khuyên ta không nên quấy rầy, cho nên ta đành thôi.”
Nghe thấy giọng nói, ta khẽ ngước mắt lên thì nhìn thấy một khuôn mặt giống Trọng Dạ Lan đến năm phần.
Chỉ là khuôn mặt của Trọng Dạ Lan lạnh như một lưỡi kiếm băng, trong khi vị Hoàng đế này giống như một viên ngọc xinh đẹp, tinh xảo và mềm mại.
Đây hẳn là nam thứ trong tiểu thuyết, Hoàng đế hiện tại —— Trọng Hi Vũ, hắn ta là đệ đệ của Trọng Dạ Lan, từ đó bắt đầu cuộc đấu đá máu chó giữa hai huynh đệ.
Ta thấy rất nhiều tác giả có sở thích quái đản như vậy, và dường như bọn họ thích xem huynh đệ trở mặt thành thù với nhau.
Nhắc mới nhớ, trong tiểu thuyết còn có một nam phụ thứ ba tên Sóc Mạc, thân phận là hoàng tử của một nước láng giềng, ở phần đầu của tiểu thuyết, hắn suýt chút nữa bị bắt khi đến hoàng thành vào ban đêm, hắn ta trốn thoát vì vô tình được Mộ Dao giúp đỡ, vì vậy hắn cũng rơi vào cuộc tranh chấp Mary Sue này.
Như vậy thì, Mộ Dao thật sự bị ánh hào quang của nữ chính bao vây, ba thanh niên ưu tú đều cúi đầu dưới váy của nàng ta. Đó là một sự tương phản rõ ràng với ta, nhìn lại, trong tiểu thuyết dường như không có một người nào xung quanh Hoa Thiển đối xử chân thành với nàng ấy.
Lập tức cảm thấy có chút khó tỷu, tác giả quá lập dị, khó trách nữ hai ác độc, điều kiện tốt như vậy nhưng tất cả mọi người chỉ yêu thích nữ chính, khó trách lâu ngày tâm lý sẽ vặn vẹo.
Đột nhiên ta nghe thấy có ai đó nhẹ nhàng chạm vào ta từ phía sau, khi ta quay lại thì nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Thiên Chỉ, ta nhận ra Trọng Dạ Lan và những người khác đã đi được vài bước, ta vẫn còn đứng chôn chân tại chỗ như một khúc gỗ. Thì ra vừa chào hỏi xong, bọn họ đã dắt nhau vào cung Thái hậu, lúc ấy ta đã bị lãng quên.
Ta bước nhanh vài bước mới đuổi kịp, Trọng Dạ Lan chắc nghĩ ta sẽ theo kịp nên không nhắc nhở ta, còn vị Hoàng đế Trọng Hi Vũnày… từ đầu đến cuối cũng không thèm nhìn ta, thật giống như hắn ta đang cố tình phớt lờ ta.
Bước vào tẩm điện của Thái hậu, ta thấy hai người mặc hoa phục ngồi ở trong đó. Người có khuôn mặt nhăn nheo, mái tóc bạc nửa phần là Thái hậu, còn người kia… hẳn là Thích quý phi, người được sủng ái nhất lục cung trong tiểu thuyết.
“Nhi thần/ Thần thiếp tham kiến Thái hậu.”
Thái hậu cười hiền từ, giống như một lão nhân tốt bụng. Nhưng ta cũng không dám xem nhẹ, dù sao bà ta cũng là nữ nhân chiến thắng trong cuộc chiến cung đấu.
Hơn nữa, trong tiểu thuyết bà ta không thích Hoa Thiển, bởi vì là nữ nhân trong hậu cung, bà ta luôn ghét những thủ đoạn lợi dụng điểm yếu để thu phục lòng người.
Quả nhiên, Thái hậu không nói mấy lời liền đưa mắt nhìn ta, thay đổi thiện ý vừa rồi: “Nếu như ngươi đã nguyện gả vào Tấn Vương phủ, từ nay về sau hãy ngoan ngoãn làm tròn bổn phận của Tấn Vương phi, đừng làm ra chuyện gì thất lễ.”
Thái hậu và Hoàng thượng nhất định biết được sự thật về cuộc hôn nhân của Hoa Thiển, vì vậy bọn họ rất không vui, như vậy Trọng Dạ Lan là người duy nhất bị lừa bởi những thủ đoạn của Hoa Thiển, ngược lại những người khác đều rất tỉnh táo.
Quả nhiên là tình tiết quen thuộc trong mấy quyển ngược văn, lúc đầu nam chính luôn tin tưởng nữ phụ.
Sau đêm qua, ta đã chấp nhận sự thật này, muốn thay đổi vận mệnh của một người thì quá khó, nhưng thay đổi ý kiến của một người để tồn tại thì tương đối dễ dàng.
Nếu như bình thường, Hoa Thiển nhất định sẽ nhìn Trọng Dạ Lan với ánh mắt áy náy cầu cứu, Thái hậu chắc chắn muốn chọc tức ta bằng cách ăn nói thẳng thắn như vậy, nếu ta lộ ra vẻ mặt áy náy, bà ta sẽ nhân cơ hội này mà mỉa mai, châm biếm ta một trận.
“Thái hậu giáo huấn, thần thiếp vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng.”
Ta ngước nhìn Thái hậu, cố tưởng tượng bà ta là ông chủ muốn tăng lương cho tôi, với ánh mắt thành kính.
Thái hậu không ngờ ta lại phản ứng không siểm cũng không nịnh như vậy, ánh mắt lấp lóe, bất đắc dĩ nói: “Nhớ cũng vô ích, phải làm mới được.”
Ta không thể không thích bà già này được, bộ dạng ghen tị đáng yêu như này khiến ta suýt chút nữa đã bật cười, sự dễ thương của bà thực sự rất lạ.
“Thần thiếp về sau nhất định kiểm soát lời nói cũng như hành vi một cách cẩn thận.”
Ta nói ra những lời giả dối này cũng không đỏ mặt, sắc mặt Thái hậu dịu đi mấy phần, ngay cả Hoàng đế bên cạnh cũng không khỏi liếc ta một cái.
Bước đầu tiên trong chiến lược cứu mạng của nữ thứ xấu xa: thay đổi hình tượng.
3
Sau khi trao đổi vui vẻ một lúc, Hoàng đế và Trọng Dạ Lan rời đi, tiếp tục thảo luận về quốc sự, dù sao thì Trọng Dạ Lan đã được nuôi dưỡng bên cạnh Hoàng hậu từ khi còn nhỏ, vì vậy hắn cũng có mối quan hệ tốt với Trọng Hi Vũ, hai người chưa bao giờ tranh đấu với nhau.
Ta đang nghe cuộc nói chuyện giữa Thái hậu và Thích quý phi mà nhếch mép cười, dù sao trong lòng Thái hậu có điều oán hận với ta nên cố ý gạt ta sang một bên, Thích quý phi cũng không dám chống lại bà ta mà bắt chuyện với ta.
Một nhóm người trò chuyện như thể không có ai ở đó, dù sao ta cũng không cảm thấy ngại ngùng gì cả, vì mỗi lần đi ăn với các sếp trong công ty, ta đều cố gắng hết sức để giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Vì vậy ta trở thành người quan sát im lặng thành thạo nhất như thế này.
Chỉ là ngày hôm qua ngủ không ngon, đầu còn đau, âm thầm đưa tay xoa huyệt thái dương, sau đó liền nghe được Thái hậu âm thanh: “Bộ dạng của Tấn Vương phi chắc là không vừa ý với lời nói của ta đúng không?”
Ta dừng tay, bắt gặp ánh mắt hơi lạnh lùng của Thái hậu.
Ta… chỉ lơ đãng xoa đầu, bọn họ đang nói gì vậy?
May mà ta còn chưa kịp trả lời, Thái hậu lại nói: “Ngươi nói cho ta biết, những chuyện quan trọng nhất đối với nữ nhân là gì?”
Đầu ta suy nghĩ thật nhanh, nghĩ đến khí chất của Thái hậu trong tiểu thuyết, do dự một chút rồi nói: “Bẩm mẫu hậu, cổ nhân nói nữ nhân có tứ đức, chia làm công, dung, ngôn, hạnh.”
“Ngươi cũng biết tứ đức là số một, tương lai ngươi có thể tu thân tề gia, làm một người trợ giúp đắc lực cho Lan nhi.” Thấy ta trả lời khá thỏa đáng, Thái hậu phá lệ mỉa mai ta nhẹ hơn một chút.
Nếu như ngươi thật sự không thích ta, đừng bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào giảng, vai nữ hai ta sẽ chuộc tội cho ngươi.
“Thần thiếp nhất định sẽ ghi nhớ.” Ta nhướng mày, tỏ vẻ cung kính.
Thích quý phi ở bên cạnh thấy bầu không khí không tốt nên nháy mắt chuyển đề tài, nhắc tới con cá vàng mới thả trong ao trong ngự hoa viên.
Thái hậu nghe nói cá vàng liền có hứng thú, lập tức phái một đoàn người ra ngoài xem cá, ta ngoan ngoãn đi theo.