Họa Chi Đơn Vương

Chương 22:




Mặt trời bên ngoài quá chói mắt, bóng hình từng người đều trở nên mờ mờ.
Sau khi rời cung, ta ngồi xe ngựa đến nha môn của Kinh Triệu Doãn, hôm nay ngồi xe cảm thấy đặc biệt xóc nảy.
Ta lấy từ trong ngực ra một chiếc lọ nhỏ, ngắm nhìn hồi lâu trong lòng bàn tay rồi ném thẳng ra ngoài cửa xe.
Đó là lọ thuốc giảm đau mà trước kia ta đã bôi cho Dạ Trọng Hữu.
Sai ngục dường như đã biết trước, lúc ta đến đã tháo gông xiềng cho Hoa Nhung Châu.
Hoa Nhung Châu đầu bù tóc rối lặng im trên nền đất, nhưng mặt hắn lại bừng sáng lạ thường. Lúc này ta mới thấy không còn áp lực như trước nữa, nhoẻn miệng cười: “Ra đi, ta tới đón ngươi về.”
Hắn nép ở góc tường không nhúc nhích, ánh mắt nhìn ta giống như bầu trời sau cơn mưa, lộ ra nét trong ngần.
Ta lẳng lặng chờ hắn ở cửa, một lúc sau hắn mới bắt đầu cử động.
Vừa mới đến bên cạnh ta hắn đã cau mày mở miệng: “Người thế nào rồi?”
“Không sao hết.” Ta mỉm cười đáp lại.
“Nói dối.” Hoa Nhung Châu dường như hơi tức giận: “Người đừng nói dối, nếu có thể cũng đừng nói chuyện nữa.”
Ta không nói gì, cẩn thận đỡ hắn ra ngoài, lúc cất bước chuẩn bị lên xe ngựa bị hụt chân, may mà cơ thể được Hoa Nhung Châu kịp thời đỡ lấy.
“Cẩn thận vết thương của ngươi….”
Lời còn chưa dứt ta đã cảm thấy trời đất quay cuồng, Hoa Nhung Châu ôm ta vào trong xe ngựa đặt xuống chỗ ngồi. Cho dù nãy giờ ta vẫn luôn trong trạng thái mơ hồ, nhưng cũng bị hành động này của hắn kinh động một chút.
“Hoa Nhung Châu, có phải ngươi… có hai nhân cách hay không?” Trong xe ngựa, ta không nhịn nổi mở miệng.
“Đó là gì?” Hoa Nhung Châu ngây thơ nhìn ta.
Trong lòng ta cảm thấy không đúng, nhưng vẫn quyết định không nói ra, dù sao bây giờ những chuyện như vậy không thiếu.
Về đến Hoa phủ, ta đưa Hoa Nhung Châu trở về viện rồi phân phó hắn đi rửa mặt, sau đó tự mình buộc lại một cái túi.
Không thấy tung tích của Ngân Hạnh đâu, hiện tại người phủ ngày càng ít đi, có lẽ đến cuối cùng sẽ chỉ còn lại mình ta.
Ước chừng gần nửa canh giờ thì Hoa Nhung Châu phấn chấn đi tới, hắn tắm rửa qua, thay bộ y phục khác, nhìn rất giống chàng thiếu niên mang khí chất hiên ngang ngày trước.
Đón ánh mắt lấp lánh của hắn, ta lấy một cái túi đã được lấp đầy, mở miệng: “Đây là chút ngân lượng và lương thực, ngươi không có khế ước bán thân, cho nên ta đã chuẩn bị sẵn những thứ này.”
Sau đó ta lại được thưởng thức vở kịch lật mặt, khuôn mặt rạng rỡ của Hoa Nhung Châu lập tức trở nên u ám.
Thấy tay hắn nắm chặt thành quyền, ta đưa tay xoa xoa ấn đường: “Ngươi giết người là sai, ta bảo đảm cho ngươi một mạng đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, sau này ngươi hãy đi một con đường khác đi.”
“Không phải tiểu thư nói sẽ không để ta một mình sao? Bây giờ cũng muốn vứt bỏ ta?” Hoa Nhung Châu mở miệng, ngữ khí dù không có sự bi thương nhưng lại làm người khác lo lắng.
Tên này thật biết đánh rắn bảy tấc, biết được lời nào khiến cho người nghe khó chịu nhất.
“Chỉ là bây giờ bản thân ta cũng khó đảm bảo, tất nhiên sẽ không giữ nổi người bên cạnh.”
“Ừm, ngươi đi đi.” Ta dứt khoát không nhìn hắn.
“Người trong phủ tiểu thư chắc hẳn không ai có thể đấu với ta.”
Nghe được câu này, ta theo bản năng ngẩng đầu, Hoa Nhung Châu còn nói thêm: “Vậy nên ta không đi, cũng không ai có thể đuổi ta đi.”
Ta sửng sốt hồi lâu mới phản ứng được, đây là Hoa Nhung Châu hiền lành trung thực sao?
Ta còn chưa kịp nói gì, hắn đổi thành dáng vẻ đáng thương: “Lần trước rõ ràng tiểu thư đã nói dẫn theo ta đi, sao bây giờ tiểu thư có thể lật lọng như vậy?”
Bình ổn lại tâm trạng, ta mở miệng: “Bây giờ không giống trước kia, ta đã….”
“Nếu tiểu thư trách ta lạm sát người khác, vậy sau này nếu không có sự phân phó của người, ta tuyệt đối sẽ không ra tay.” Không đợi ta nói tiếp, Hoa Nhung Châu đã cướp lời.
Lần đầu tiên ta cảm thấy hắn phiền đến vậy, ta thu lại lại biểu cảm, đang nghiêm mặt chuẩn bị đuổi hắn đi thì thấy tay hắn di chuyển, tay trái cầm kiếm nói: “Nếu tiểu thư không tin, bây giờ ta có thể phế đi tay phải của mình, để bản thân không có cách nào đả thương người khác nữa.”
Ta vội đưa tay giữ chặt tay hắn, đã thấy trên cổ tay hắn có một vết cắt nông, ta sợ đến run rẩy.
Dù ta biết bản tính hắn hiền lành, có điều vô cùng bướng bỉnh, với cả ta không nghĩ đến tình huống này, thế là lý do ‘không chấp nhận được chuyện hắn giết người nên đuổi hắn đi’ cũng tiêu tan.
Ta cầm tay hắn, tên này đã cao hơn ta một cái đầu, trong ánh mắt của hắn tràn đầy ý ‘ngươi đuổi ta đi chính là không tin ta, vậy ta sẽ tự phế võ công’. Với người khác, ta có vô số thủ đoạn, duy chỉ có mình hắn ta không làm gì được.
“Không đi, không đuổi ngươi đi nữa, mau thu kiếm lại cho ta.” Ta hất tay hắn ra, ngữ khí không được tốt.
Ánh mắt Hoa Nhung Châu ngay lập tức hấp háy, tràn đầy vui sướng nhìn ta, khiến ta nuốt đầy một bụng tức.
Thôi vậy, để ta nghĩ cách khác.
Nghỉ ngơi một ngày, hôm sau ta viết một lá thư gửi ra ngoài, trong lúc chờ hồi âm đi tới viện của Hoa phu nhân. Lý ma ma canh ở ngoài cửa, thấy ta hốc mắt lập tức đỏ lên: “Cuối cùng tiểu thư cũng đến, lão nô còn tưởng tiểu thư ghi hận lời nói của phu nhân nên không tới nữa.”
Ta cầm tay bà, nói: “Là ta bất hiếu, những ngày qua vất vả cho ma ma rồi.”
Môi Lý ma ma run rẩy, nói: “Không khổ, không vất vả chút nào…”
Nói xong ta bước vào phòng, thấy Hoa phu nhân đang cầm vải thêu, tự tay thêu lên đó. Trông bà ấy già đi rất nhiều, trên đầu điểm đầy tóc bạc. Từ ngày Hoa Thâm bị hại đến nay, bà ấy vẫn luôn đóng cửa không chịu ra ngoài.
Trong lòng có chút áy náy, Hoa Thâm vì cứu ta mới chết, nhưng ta lại vì Hoa Nhung Châu từ bỏ việc báo thù cho hắn. Có điều cứ xnàng như là ta muốn báo thù thì sao? Nơi này không có tòa án, Dạ Trọng Hữu lại khăng khăng che chắn, ta động đến Thích quý phi kiểu gì đây?
Ta không có siêu năng lực, cũng không có quyền thế ngập trời, ta chỉ là một nữ phụ, ngay cả hào quang nữ chính và bàn tay vàng cũng không có. Từ lúc xuyên vào đến nay, ta bị kiềm chế mọi lúc mọi nơi, ta suy tính chu toàn mọi chuyện, thế nhưng từ đầu đến cuối ta không làm được chuyện nào nên hồn. Ta không có khả năng liều mạng tìm Thích quý phi một sống hai chết, cho nên ta chỉ có thể coi chuyện này như một ván bài, giành cho mình phúc lợi lớn nhất.
Đây chính là ta, không ảo tưởng chuyện không thể, luôn tỉnh táo, lí trí lạnh lẽo ấy khiến ta chán ghét chính bản thân mình.
Ta ngồi cạnh Hoa phu nhân, nhẹ giọng nói: “Mẫu thân, nữ nhi tới thăm người.”
Tay Hoa phu nhân khẽ run, nhưng thân thể không động đậy.
Ta cứ như vậy tựa đầu vào lưng bà, hai tay vòng đến ôm eo từ phía sau, nói: “Nữ nhi bất hiếu, để mẫu thân bị liên lụy.”
Hoa phu nhân nâng tay đặt lên bàn tay ta, nghẹn ngào đứt ngãng lên tiếng.
Mắt ta chợt nóng ran, nhẹ giọng nói: “Mẫu thân, nữ nhi nhớ người.”
Hoa phu nhân cuối cùng cũng không chịu nổi, quay người ôm ta vào lòng, khàn giọng khóc lớn: “Là ta không đúng, quở trách con, làm con tổn thương, là mẫu thân không đúng…”
Giờ khắc này ta vô cùng hối hận, nếu có thể thân thiết với Hoa phu nhân sớm hơn một chút thì tốt biết bao. Hoặc là… cũng có thể lạnh lùng từ đầu tới cuối, lúc này làm như vậy chẳng phải sẽ khiến những ngày sau càng khó chịu hơn sao?
Thế nhưng… ta là người hiện đại, cũng vừa mới tốt nghiệp, vốn dĩ có nhiều bạn bè vây quanh, tương lai tràn đầy ước vọng. Thế nhưng ta lại xuyên tới nơi này, tới nơi có đầy… áp bức và bất công, buộc mình phải thận trọng bảo toàn mạng sống.
Tiền đồ đã trở nên đen kịt, bây giờ ta chỉ muốn làm theo ý thích, không cần phải toan tính giữ mình nữa.
Ta ôm Hoa phu nhân khóc một trận, nói mẹ và con gái hiểu nhau chẳng ngoa chút nào, khóc một trận xong đã xóa nhòa khoảng cách giữa ta và Hoa phu nhân.
Hoa Tướng nghe nói ta đã hoà giải với Hoa phu nhân, ông ấy vui vẻ không dứt, bầu không khí ở Hoa phủ từ khi hạ táng Hoa Thâm đến nay chưa từng nhẹ nhàng như lúc này. Ta vừa thận trọng vừa tham lam tận hưởng sự yên tĩnh này.
Độ nửa tháng sau, cuối cùng ta cũng nhận được hồi âm, mà hôm nay đã là mùng 4, sau khi vãn yến qua đi, ta một mình đến tìm Hoa Tướng.
“Ngày mai trong cung nhiều người, thân thể mẫu thân không tốt, vẫn nên đừng đi dự.” Ta cố gắng mang vài phần sầu lo, có điều trong đó cũng có mấy phần là thật, dù sao ta lo Hoa phu nhân chịu không nổi việc ta sắp làm.
Hoa Tướng do dự một chút, gật nhẹ đầu: “Cũng đúng, cung yến cũng chẳng có gì xnàng, mẫu thân con không đi thì hơn.”
Ta gật nhẹ đầu, lên tiếng hỏi: “Phụ thân đã nghĩ kĩ chuyện từ quan chưa?”
Hoa Tướng vuốt chùm râu, trả lời: “Linh bài của ca ca con đã an vị, hiện tại tâm nguyện duy nhất của ta chính là tìm ra được người hại ca ca con. Nếu có ngày đó, ta chết cũng cam lòng.”
Ta kìm lại đau đớn trong tim, nói: “Phụ thân đừng nói vậy, có con ở đây, chắc chắn sẽ cùng phụ thân bảo vệ Hoa phủ an toàn.”
Hoa Tướng cười, đưa tay vuốt tóc ta: “Con gái ngoan.”
Quay trở về viện, ta gọi Hoa Nhung Châu tới, đưa cho hắn một chồng ngân phiếu: “Ngày mai ngươi đi làm giúp ta một chuyện. Mấy ngày nay phụ thân chuẩn bị từ quan, ta và phụ thân mới bàn nhau sẽ định cư ở Giang Nam, ngươi cầm ngân lượng đến đó tìm một chỗ ở thật tốt trước, lúc nào giải quyết xong mọi chuyện chúng ta sẽ qua thẳng đấy.”
Hoa Nhung Châu nhíu mày, hắn không đón lấy: “Vì sao muốn ta đi sớm, có vẻ như người muốn đẩy ta ra.”
Ta không một chút chột dạ, cười nhẹ: “Chuẩn bị sớm vẫn tốt hơn, đến lúc đó mới dọn nhà lại luống cuống tay chân, nên mới bảo ngươi đi trước sắp xếp một chút, sau đó đợi chúng ta đến.”
Thấy Hoa Nhung Châu vẫn còn đầy nghi hoặc, ngân phiếu trong tay ta run lên, nói tiếp: “Hiện giờ ở viện này ta chỉ còn ngươi và Thiên Chỉ, đến lúc đó Thiên Chỉ sẽ ở lại kinh thành, người ta có thể dùng và tin tưởng chỉ còn ngươi, nói gì đi nữa đây cũng là số tiền không nhỏ.”
Nghe ta nói vậy, sắc mặt Hoa Nhung Châu cuối cùng cũng khá hơn chút, nhưng vẫn không cầm ngân phiếu: “Nhưng ta lại cảm thấy tiểu thư muốn dùng biện pháp khác đuổi ta đi.”
Trong lòng ta hỗn loạn, nhưng ngoài mặt lại nhíu mày: “Chuyến này ngươi đi nhiều nhất cũng nửa tháng, thời gian ngắn như vậy ta và Hoa phủ ở kinh thành có thể chạy đi đâu được sao?”
Hoa Nhung Châu vẫn cúi đầu: “Ta vẫn cảm thấy đến lúc đó đi cùng người vẫn tốt hơn, ta không yên tâm để tiểu thư một mình.”
Ta nổi nóng: “Ngươi có gì mà không yên tâm về ta? Để ngươi đi xử lý công chuyện ngươi còn ra sức khước từ, nói thẳng ra là không nguyện ý đi.”
Nói rồi ta chuẩn bị thu ngân phiếu về, sau đó xấp ngân phiếu bị Hoa Nhung Châu giữ lại, ta nghe thấy giọng hắn chần chừ: “Vậy… ngày mai ta sẽ xuất phát.”
“Tốt, ta chờ tin ngươi, nhớ xem kĩ nhiều chỗ, đến lúc đó để phụ thân quyết định. Ta không muốn nhà ở nơi quá phồn hoa, nhưng cũng không nên quá vắng vẻ. Đó là nơi chúng ta sinh sống sau này, ngươi phải để tâm một chút.” Ta làm bộ không yên tâm dặn dò.
Hoa Nhung Châu cũng không yên lòng nói: “Tiểu thư nhớ giữ lời, rời kinh xong tới tìm ta ngay, đừng có gạt ta.”
“Không phải ngươi nói ta sẽ không bao giờ gạt ngươi sao? Còn lo lắng cái gì?” Ta liếc mắt.
Hoa Nhung Châu không hỏi nhiều nữa.
Thấy hắn lui xuống thu dọn đồ đạc ta mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng lừa được hắn đi. Tên này không biết có biết thuật đọc tâm hay không, mỗi lần ta suy nghĩ gì hắn đều có thể nhìn ra.
Chuyện ngày mai… chỉ sợ sẽ liên lụy tới hắn, đến lúc đó nhất định hắn sẽ muốn tạo phản, ngộ nhỡ chọc giận quý nhân khác lại không hay.
Đi Giang Nam chọn nhà cũng mất ít nhất nửa tháng, cứ coi như hắn đi được nửa đường nghe được tin tức nào đó gấp rút quay về, thì bên đó… cũng có người khiến hắn không về nổi, hết thảy chỉ chờ mọi chuyện kết thúc.
Cung yến đầu năm, ta không mang theo Thiên Chỉ, còn Hoa Nhung Châu cố chấp đưa ta đến tận cổng hoàng cung.
Xuống xe ngựa, hắn lại ghé sát tai ta: “Tiểu thư nhớ kĩ phải mau đến tìm ta, bằng không ta sẽ trở lại tìm người.”
Hắn ngồi thẳng người, ánh mắt sáng rực nhìn ta, sau đó cười một tiếng, mang theo hành lý thúc ngựa rời đi. Ta xoay người tiến vào cung, cánh cổng giống như một đường ranh giới, ngăn một khoảng thật xa giữa chúng ta.
Từ lúc ta đến đây đã qua nhiều năm, đường chân trời xa tít tắp, nếu ta không phải Hoa Khiết thì tốt biết mấy.
Tiến vào đại sảnh, ta ngồi cùng ghế với Hoa Tướng. Một lát sau Thích quý phi cũng có mặt, nghĩ đến yến hội vừa bắt đầu, còn khá nhiều thời gian, ta nhờ cung nữ bên người đi truyền lời, sau đó đứng dậy rời đi.
Nhất cử nhất động của ta đều nằm trong mắt Dạ Trọng Hữu, ta cũng không muốn né tránh hắn, dù sao thì hắn rất hiểu ta, biết ta sẽ không giở trò.
Tìm một nơi không người, chỉ một lát sau đã thấy Thích quý phi chậm rãi đi tới.
“Muội muội gọi ta ra gấp như vậy có chuyện gì thế?” Thích quý phi đến gần, một làn gió thơm ngát vờn lên mặt.
Ta không trả lời, chỉ nhìn người bên cạnh nàng, nàng nhận được ám chỉ lập tức cho người lui xuống.
Các cung nhân lui ra hết không còn một bóng người, lúc này Thích quý phi mới nắm chặt tay ta, mở miệng: “Sao muội muội lại nhìn ta lạnh lùng đến vậy, có chuyện gì sao?”
Ta mỉm cười rút ta ra, lấy khăn lau đi, sắc mặt nàng cứng đờ, khuôn mặt tươi cười cũng trở nên mất tự nhiên.
“Thích quý phi đừng có lấy vở kịch tỷ muội tình thâm ra đùa, vô duyên vô cớ khiến người khác buồn nôn.”
Sắc mặt Thích quý phi hiện lên vẻ tức giận, mất đi khuôn mặt tươi cười, câu chữ có vẻ hồ đồ: “Muội muội làm sao vậy?”
Thấy nàng ta còn giả vờ, ta nói thẳng: “Chuyện Hoàng thượng bị dị ứng mật ong, quý phi quên rồi à?”
Thích quý phi cầm khăn che miệng, hai mắt kinh ngạc nói: “Có chuyện này ư? Ta thấy Hoàng thượng thích ăn đồ ngọt nên mới nghĩ chắc hẳn người sẽ thích mật ong, muội muội vì việc này nên mới xa cách ta như vậy sao? Ta thật sự không biết…..”
“Ngày nào ngươi cũng diễn kịch, không thấy mệt sao?” Ta chặn lời nàng: “Ngươi không nghĩ đến chuyện ta sẽ trực tiếp đi hỏi Hoàng thượng phải không?”
Tay che miệng của Thích quý phi khựng lại, nhưng nàng không nói gì.
Nàng chỉ nghĩ đơn giản rằng muốn lấy lòng Dạ Trọng Hữu để tiến cung, nên không ngờ tới ta sẽ trực tiếp đi hỏi hắn. Nói cách khác, ta không tin nàng vô hại. Hôm đó nàng ghé sát vào tai ta nói, không có ai biết chuyện này. Nếu ta tin nàng, nàng cũng có thể chối tội một cách sạch sẽ, với nàng mà nói chỉ càng có lợi chứ không có hại.
Thích quý phi đảo mắt một vòng, lộ ra vẻ u buồn: “Muội muội thật sự đang nghĩ oan cho ta.”
Ta không buồn diễn với nàng nữa: “Nếu ngươi cứ như vậy thì hôm nay chúng ta không cần nói chuyện nữa.”
Thích quý phi thả khăn tay xuống, đồng thời thu lại vẻ oan ức: “Nói chuyện gì?”
“Nói chuyện vì sao ngươi muốn giết ta.” Không đợi nàng tỏ vẻ ngạc nhiên, ta nói tiếp: “Ta đã điều tra rõ rồi, ngươi không cần diễn vở kịch vụng về như vậy. Khi nãy ta khẳng định ngươi cũng nhìn qua nơi này, ngoại trừ ta và ngươi không có người ngoài. Ta không gạt ngươi, nên ngươi có thể to gan nói thẳng.”
Thích quý phi nhìn ta, lập tức khôi phục dáng vẻ cao cao tại thượng, lộ ra khí chất lạnh lùng chưa từng có: “Làm sao ngươi biết?”
“Là ngươi nói cho ta mà?” Ta nhíu mày nói.
Thích quý phi nhướng mày, ta nói thêm: “Hôm trước ta vô tình nói ở Ngọ yến Trung thu mục tiêu của thích khách là ta, nhưng Thích quý phi lại không ngạc nhiên chút nào.”
Người biết chuyện này ngoại trừ ta, Hoa Tướng và Hoa phu nhân, thì chỉ có… hung thủ. Ngay từ đầu ta chỉ hoài nghi, nhưng lá thư Mộ Dao gửi đến đã làm sáng tỏ mọi chuyện.
“Hóa ra từ lúc đó ngươi đã nghi ngờ ta, là ta quá chủ quan.” Thích quý phi cười lạnh một tiếng.
“Dù gì đi nữa trước nay Thích quý phi đối xử với ta không giống người thường, ta biết mình không có tài cán gì, nên khó tránh khỏi lo nghĩ. Vốn dĩ chỉ thuận miệng hỏi một chút, không nghĩ tới lại có thu hoạch ngoài ý muốn.” Ta trả lời: “Nhưng có chuyện làm ta mãi không nghĩ ra, tại sao ngươi lại có sát tâm với ta?”
“Có trách thì hãy trách ngươi không biết lượng sức mình.” Thích quý phi cười lạnh.
Thấy ta không nói gì, nàng nói tiếp: “Ngươi đã giở trò trêu đùa Dạ Trọng Lan, cần gì phải đi trêu đùa cả Hoàng thượng, thay đổi thất thường như vậy thật khiến người ta khinh thường.”
Ta nhíu này: “Ta trêu đùa Hoàng thượng lúc nào?”
Thích quý phi trào phúng nhìn ta: “Ngươi nghĩ ta mù sao? Từ lúc ngươi thành hôn đến nay, ánh mắt Hoàng thượng nhìn ngươi đã trở nên khác biệt. Hoàng thượng luôn trọng tình cảm huynh đệ, nếu không phải ngươi cố ý trêu đùa, sao người có thể có tâm tư khác?”
Nữ nhân trong hậu cung bị nhốt trong này thời gian dài nên tâm lý cũng trở nên không bình thường thì phải, chuyện gì không hợp ý mình thì lại đi tìm người khác kiếm chuyện.
“Hoàng thượng có tâm tư là chuyện của hoàng thượng, nhưng ngươi lại muốn giết ta, ngươi thấy quả hồng mềm thì muốn bóp nát sao?”
Thích quý phi che miệng cười: “Nếu bản thân ngươi trong sạch, ta sẽ không nhúng tay vào, có trách thì trách ngươi bị trượng phu ruồng bỏ, còn muốn mơ đến thứ không nên mơ đến, sao ta có thể trơ mắt nhìn ngươi làm loạn cung đình.”
Nghe đến đây, ta đột nhiên cười phá lên, Thích quý phi nhíu mày: “Ngươi cười cái gì?”
“Cười ngươi nói một đằng nghĩ một nẻo.” Ý cười của ta không giảm: “Rõ ràng e ngại ta sẽ đoạt lấy quyền thế trong tay ngươi, vẫn còn mạnh miệng nói vì nghĩ cho Hoàng thượng.”
Thích quý phi nheo mắt lại, không hề che giấu sát ý trong đáy mắt: “Ngươi….”
“Thái hậu còn khỏe, đến lượt ngươi làm chủ tam cung lục viện hay sao?”
Ta lạnh lùng nhìn nàng, khiến ánh mắt của nàng không tự chủ được lẩn tránh, sau đó nàng trở nên tức giận, xnàng chừng là thấy phong thái của mình đã bị đè xuống.
Nàng hít một hơi thật sâu, mở miệng: “Chẳng qua ngươi ỷ mình là con gái Tể tướng, nhưng hình như ngươi đã quên mất chuyện mình bị chồng ruồng bỏ. Ngươi có tư cách gì chỉ trích ta?”
Ta cắn môi nhìn nàng, nói: “Ngươi dè chừng ta, nếu ta giống như trong suy nghĩ của ngươi, chẳng phải có thể dễ như trở bàn tay dẫm ngươi dưới chân sao?”
Thích quý phi tức đến phát run, nhưng ánh mắt đã lộ ra chút bất an.
Ta thấy vậy mở miệng: “Ngươi nên cảm ơn ta mới đúng, cảm ơn ta vì đã bỏ qua cho ngươi. Ta vốn không muốn tiến cung, thế nhưng ngươi hết lần này đến lần khác đối phó với ta, ta thiếu chút nữa đã định… để nỗi lo sợ của ngươi biến thành hiện thực.”
“Tiện nhân, ngươi, ngươi si tâm vọng tưởng….” Thích quý phi giơ tay lên như muốn tát ta.
Ta nghiêng người né qua một bên, nàng lảo đảo ngã nhào trên nền đất.
“Quả thật cuộc sống an nhàn sung sướng nuôi ngươi đến tàn phế rồi, động tác đánh người sao lại chậm như vậy, chờ người tự đưa mặt đến gần tay sao?”
Nàng giãy dụa muốn đứng dậy, có điều trang sức quá cồng kềnh nên không dậy nổi, ta ngồi xổm xuống, giơ tay túm lấy tóc nàng, sau đó hung hăng ấn đầu nàng xuống nền đất.
Nàng đang định hét lên thì tay ta lại càng dùng lực, nàng lập tức ngậm miệng. Trên mặt đất nhiều đá sỏi sắc lạnh, ta hơi dùng chút lực sẽ mài hỏng một bên mặt nàng ta. Tuy chỉ là phá đi một lớp da, nhưng đối với loại người quý trọng dung mạo tôn quý này, chỉ e là sẽ sợ đến vỡ mật.
“Ngươi…. tiện nhân, dám….” Thích quý phi run rẩy, ngữ khí không biết là do bị dọa sợ hãi hay mạnh mồm.
May mà từ lúc ta xuyên qua đến nay luôn rèn luyện thân thể, trước để ngăn Dạ Trọng Lan khỏi bị trúng tên, sau là vì tự vệ. Thích quý phi thấp hơn ta nửa cái đầu, hiện tại áp chế nàng cũng không phải là chuyện quá khó khăn.
Có trách thì hãy trách nàng tự phụ đuổi hết cung nhân ra ngoài.
“Ngươi nghe rõ cho ta, ta không muốn ngôi vị hậu cung, không phải là vì sợ ngươi. Thứ ngươi xem như trân bảo, thế nhưng ta lại không nhìn nổi.”
“Ngươi không sợ ta sẽ lấy mạng của toàn Hoa phủ các ngươi sao?”
“Chỉ e rằng cả đời này ngươi cũng không có cơ hội nữa rồi.”
Nực cười, ta đã sớm đầu hàng rồi, nàng làm gì còn cơ hội nào lật đổ Hoa phủ.
“Đừng tưởng rằng tên huynh trưởng khốn kiếp của ngươi đỡ một kiếm cho ngươi thì ngươi sẽ bình an vô sự, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày ta khiến ngươi …” Thích Quý Phi vẫn không ngừng nguyền rủa.
Bàn tay co rút lại, sự thù địch vẫn luôn kìm nén trong đáy lòng ta như muốn bùng nổ.
Người này thật sự không biết sống chết, vốn dĩ chỉ muốn hù dọa nàng ta, nhưng nàng cứ khăng khăng nhắc đến… Hoa Thâm. Hoa Thâm đã chết vì bảo vệ ta, đây là vết sẹo hổ thẹn lớn nhất trong đời ta.
Ta chậm rãi buông tay đang nắm tóc nàng, hai tay nàng chống trên mặt đất như muốn đứng lên, ta vừa giơ tay lên, nàng vô thức che chắn khuôn mặt, nhưng động tác vẫn chậm hơn một bước.
Máu tươi rơi xuống từng giọt từng giọt, càng lúc càng chảy nhiều hơn. Nàng run run đưa tay sờ lên mặt mình, thấy tay mình dính đầy máu, sau đó… nàng trợn mắt bất tỉnh.
Ta đã phá hủy thứ quý giá nhất của nữ nhân chốn hậu cung này, chắc hẳn nàng ta chưa bao giờ kinh sợ như vậy. Nhìn vết xước ở một bên mặt của nàng, ta không khỏi tặc lưỡi, mình nhát quá, một vết sẹo đền một mạng của Hoa Thâm, nàng ta vẫn chiếm được hời lớn.
Chậm rãi biến con dao trong tay thành một chiếc vòng tay rồi đeo lại, ta đi về một hướng khác, để xem khi nào cung nữ của quý phi mới phát hiện ra nàng.
Ta không lo ngại gì, vì tối nay ta có việc quan trọng hơn, nên dù có chuyện gì xảy ra lúc này, Dạ Trọng Hữu cũng sẽ trấn áp xuống, để ta có thể thuận lợi tiến hành kế hoạch.
Ta đã hứa với hắn sẽ không truy cứu chuyện của Hoa Thâm, nhưng tâm nguyện trong lòng khó yên. Thích Quý Phi không hề ăn năn hối cải, ta chỉ hứa với Dạ Trọng Hữu sẽ tha mạng cho Thích Quý Phi, nên làm chuyện này cũng không tính là nuốt lời.
Mà ta vẫn nguyện ý giữ lại mạng của Thích quý phi là vì Dạ Trọng Hữu biết kẻ ám sát là người của Thích quý phi, nhưng nhiều lần ép xuống không cho ta điều tra, điều đó chứng tỏ hắn kiêng dè, cho nên giữ lại nàng ta là giới hạn cuối cùng của hắn. Vậy nên ta không dám, cũng không thể động đến.
Không ngoài dự tính, sau khi ta trở lại yến tiệc, chẳng qua nửa khắc sau đã có công công mặt đầy hoảng sợ bước vào thì thầm vào tai Cao Vũ.
Cao Vũ cực kì ngạc nhiên, liếc nhìn ta một cái, sau đó bước đến bên Dạ Trọng Hữu thì thầm. Ngay lập tức Dạ Trọng Hữu quay đầu nhìn về phía ta, ta không hề sợ hãi nhìn lại. Cuối cùng ta thấy khóe miệng hắn nhếch lên một cái, nhìn trông có chút bất lực, giơ tay ý bảo Cao Vũ đi ra ngoài. Chắc là đang định áp tin tức xuống.
Ta thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm chén rượu trước mặt, bên tai vang lên giọng nói Hoa Tướng: “Món ăn trên yến tiệc không hợp khẩu vị của con phải không, vậy lát nữa quay về ta đưa con đi ăn mấy món khác.”
Đối diện với ánh mắt chan chứa yêu thương của Hoa Tướng, ta hít một hơi thật sâu, để trái tim đang lơ lửng của bình ổn lại: “E rằng không còn cơ hội này nữa rồi”.
Hoa Tướng hiếm khi lộ ra vẻ khó hiểu, ta nhếch lên khóe môi, trầm giọng nói: “Phụ thân, dù tiếp theo đây con gái của người có làm gì, đều là vì muốn bảo vệ Hoa phủ.”
Vừa lúc ca vũ kết thúc, Hoa Tướng mở miệng định nói, ta đứng dậy đi tới chính giữa đại điện đã trống trải, quỳ xuống.
“Khiết nha đầu, con đang làm gì đấy?” Giọng nói của Thái hậu từ xa truyền đến.
Ta ngẩng đầu, thấy Thái hậu đang cau mày, nhưng trong mắt không có vẻ không hài lòng. Tấm màn hạt treo trên mũ miện của Dạ Trọng Hữu rũ xuống che khuất tầm mắt hắn, ta không thể nhìn rõ biểu cảm của hắn.
Yến tiệc dần dần yên ắng, mọi người nhìn về phía ta. Ta rút xấp giấy từ trong tay áo ra, quỳ rạp trên mặt đất, hai tay nâng lên cao hơn đầu, nói: “Hồi bẩm hoàng thượng, thái hậu nương nương, thần nữ có chuyện muốn báo.”
“Có chuyện gì vậy?” Giọng của Dạ Trọng Hữu từ xa vọng lại, dường như xa ngoài tầm với.
Ta hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: “Nhờ có hoàng thượng và thái hậu hết mực sủng ái, nhưng việc làm của Hoa thị, thật sự hổ thẹn với hoàng ân, trong lòng thần nữ khó yên, hôm nay phải đến thỉnh tội.”
Đại điện lập tức yên lặng như tờ, đúng lúc này giọng nói của Dạ Trọng Lan vang lên: “A Khiết…”
Ngữ khí mang theo vài tia ám thị, chắc hắn đã đoán ra ta định nói gì, ta phớt lờ hắn: “Huynh trưởng Hoa Thâm của thần từ nhỏ đã bướng bỉnh, phụ thân chưa bao giờ nghiêm khắc quản giáo, để hắn gây loạn một phương, dạy con không nghiêm khắc là tội thứ nhất.”
“Hoa phủ chiếm đoạt ruộng dân, xua đuổi nông phu, nông gia vợ con ly tán, hiếp đáp bách tính, là tội thứ hai.”
“Hoài Nam lũ lụt, Hoa thị hộ tống ngân lượng cứu trợ thiên tai, nhưng đến Hoài Nam chỉ còn lại một phần, tham của, làm sai phép, là tội thứ ba.”
“Các quan tiền triều Mục thị đều trung thành lương thiện, nhưng phụ thân vì ham muốn ích kỷ của bản thân, vu khống tội danh, hại Mục gia bị lưu đày, gây loạn triều cương, là tội thứ tư.”
………
Ta thốt ra từng câu từng chữ, những gì trong giấy viết ta đọc không sót chữ nào. Lúc ta nói xong, trên đại tiệc tràn ngập lạnh lẽo, chắc vì chưa thấy con sói nào như ta, một con sói vong ân bội nghĩa.
Ta không dám nhìn vẻ mặt của Hoa Tướng, cũng không nghe thấy giọng nói của ông.
Giọng nói của Dạ Trọng Hữu vang lên đầu tiên: “Trình lên đây.”
Một tên thái giám nhỏ chạy tới, có lẽ vì quá hoảng sợ nên bị ngã, sau khi nhận lấy tờ giấy trên tay ta, hắn khập khiễng quay về đưa cho Dạ Trọng Hữu.
Mọi người yên lặng chờ Dạ Trọng Hữu lên tiếng, cuối cùng hắn nói: “Tấn vương phi có biết chuyện này không?”
Người được hỏi là Mộ Dao, vài ngày trước đã được thăng từ trắc phi lên vương phi.
Mộ Dao đứng dậy nhìn ta, ánh mắt đầy kinh ngạc, có lẽ nàng không hiểu, rõ ràng nàng đã tha cho Hoa phủ, vậy cớ sao ta lại hành động thế này.
Cuối cùng nàng nhìn về phía Dạ Trọng Hữu, hành lễ rồi nói: “Hồi bẩm hoàng thượng, thần nữ chỉ là phụ nhân, không hiểu chuyện trong triều. Chỉ là gia phụ chịu hoàng ân sớm đã rời kinh, chuyện năm xưa đã không thể bới vết.”
Hiếm được thế giậu đổ bình leo, nhưng nàng vẫn chọn đại nghĩa.
Dạ Trọng Hữu cân nhắc một lúc rồi nói: “Vậy trước tiên hãy giải Hoa Tướng xuống, sau này sẽ kiểm tra từng thứ ghi trong này.”
Ta không nhịn được ngẩng đầu nhìn Hoa Tướng, nhưng khi thấy ông nhìn mình, trong mắt không có một tia oán trách mà bình tĩnh đến lạ thường.
Trước đây ta đã nghi ngờ, liệu ông ta có thực sự muốn từ quan hay không, bây giờ thì ta tin rồi, là ta đánh giá thấp… tình cảm của bậc làm cha mẹ đối với con cái. Ta chưa từng nói với ông về những gì sẽ xảy ra ngày hôm nay, vì đây là cách duy nhất để cứu Hoa thị như Dạ Trọng Hữu đã nói, ta không có lựa chọn. Nhưng ngàn vạn lần không ngờ tới, Hoa Tướng chưa bao giờ trách ta.
Dạ Trọng Hữu bước xuống từ đài cao, từng bước đi tới chỗ ta, nói với vẻ vui mừng nhẹ nhõm: “Ta biết từ trước đến nay nàng luôn hiểu chuyện, quả nhiên không nhìn lầm. Lần này nàng vì nghĩa diệt thân, thật đúng là một tấm gương sáng cho nữ tử, ta sẽ không giận cá chém thớt bạc đãi nàng, trong cung của ta…”
“Hoàng thượng.” Ta ngắt lời hắn: “Thần nữ còn có chuyện muốn nói.”
Dạ Trọng Hữu nhíu mày một cái, hắn bước đến gần hơn, cuối cùng ta cũng có thể nhìn thấy ánh mắt của hắn, nghe xong câu này của ta, vẻ mặt hắn tràn đầy lo lắng.
Hóa ra hắn cũng không nắm chắc mọi việc, hắn vẫn lo ta sẽ trở mặt.
Trước khi thị vệ áp giải Hoa Tướng rời đi, ta lớn tiếng nói: “Cái gọi là nợ cha con trả là lẽ dĩ nhiên, gia phụ tội nghiệt chồng chất, thần cũng không vô tội. Những gì thần làm hôm nay đã phạm đến luân thường, xin hoàng thượng hãy để thần thay cha gánh tội, cũng coi như thành toàn tấm lòng hiếu thảo của thần. ”
“Khiết Nhi, không được…” Giọng Hoa Tướng truyền đến, cuối cùng ông ấy cũng mất đi vẻ bình tĩnh.
“Nàng hiểu chuyện, không để Hoa Tướng sai càng thêm sai, đã là hiếu thảo rồi.” Thanh âm của Dạ Trọng Hữu cũng vang lên, mang theo vài phần cảnh cáo.
Ta không đoái hoài, nói lại lần nữa: “Hoàng thượng nhân từ, nhưng thần không thể yên tâm nhận lấy, xin hoàng thượng hạ chỉ, thần nữ nguyện ý gánh tội thay phụ thân.”
Đại điện vô cùng yên lặng nhìn ta và Dạ Trọng Hữu, một người đứng một người quỳ.
“Nàng thật sự muốn giận dỗi ta sao?” Dạ Trọng Hữu ngồi xổm xuống nhìn ta.
“Hoàng nhi…” Thanh âm của Thái hậu truyền đến, mang theo khiển trách.
Ở đây nhiều người như vậy, những lời của Dạ Trọng Hữu bắt đầu lộ liễu rồi.
“Đi ra ngoài.”
Đại điện vô cùng yên tĩnh, không hiểu lời của Dạ Trọng Hữu có ý gì, không ai dám động đậy.
“Không nghe thấy gì sao? Tất cả đi ra ngoài hết cho trẫm.” Giọng của Dạ Trọng Hữu lạnh như một mũi tên nhọn, xuyên thủng sự im lặng kì dị trong yến hội.
Thái hậu muốn nói gì đó, nhưng bắt gặp ánh mắt của Dạ Trọng Hữu, đành ra chỉ thị, nói rằng yến tiệc hôm nay đến đây kết thúc. Vẻ mặt của những người trong yến tiệc không ai giống ai, nhưng họ vẫn… đứng dậy rời đi.
Thái hậu rời đi cuối cùng, lúc bà đi lướt qua ta còn dừng lại một lúc, ta cảm thấy sống lưng như có kim châm. Bà ta không nói gì mà bỏ đi thẳng, nhưng bước đi nặng nề hơn nhiều.
Mãi đến khi chỉ còn hai người bọn ta trong đại sảnh rộng lớn này, Dạ Trọng Hữu mới nhúc nhích, hắn vươn tay về phía ta: “Đừng quỳ nữa, đầu gối sẽ đau.”
Ta hất tay hắn ra, giọng không khỏi run lên: “Người điên rồi à?”
Dạ Trọng Hữu thấy ta không động đậy, hắn vẫn ngồi xổm như cũ, ánh mắt phẳng lặng: “Ta điên rồi, là bị nàng ép.”
Ta ngồi bệt xuống đất, hắn nói tiếp: “Ta đã nói ta sẽ bảo vệ Hoa gia, bảo vệ cả tộc Hoa thị của nàng. Cớ sao nàng còn muốn kéo mình xuống nước thế này?”
Ta không nói gì, hai tay hắn ôm lấy cánh tay ta, rèm trên mũ miện xẹt qua má, lạnh đến thấu xương.
“Nàng không tin ta, chưa từng tin ta. Nàng có biết ta đã phải nỗ lực thế nào vì chuyện này không? Ta trăm phương ngàn kế thu phục lòng người, mở đường cho nàng, chỉ vì có được ngày hôm nay, để ta danh chính ngôn thuận đưa nàng…”
“Đưa ta vào hậu cung sao?” Ta ngẩng đầu nhìn hắn: “Hoàng thượng để ý đến suy nghĩ của ta sao? Đã từng hỏi ta có nguyện ý hay không chưa?”
“Tại sao nàng không muốn?” Tay Dạ Trọng Hữu như muốn bẻ gãy tay ta.
“Bởi vì con người ta… gan nhỏ lại hay lo sợ. Là người trong hậu cung của hoàng thượng quá nhiều… thị phi cũng có quá nhiều. Nếu có một ngày ta đứng về phe đối lập với hoàng quyền, liệu hoàng thượng có dám bỏ hết ngoài tai mà lựa chọn bảo vệ ta hay không? Từ đầu đến cuối, điều ta muốn chỉ đơn giản là… sống.” Ta nhắm mắt lại nói.
Dạ Trọng Hữu buông tay ra: “Vậy nàng đã từng hỏi ta chưa? Sao nàng biết ta sẽ không chọn nàng?”
“Còn cần phải hỏi sao? Vị trí của người đã định trước phải chịu biết bao ràng buộc, sao ta có thể ôm hy vọng?”
“Nói đi nói lại chỉ là do nàng sợ, sợ phiền toái, sợ khó khăn, nhưng chỉ duy nhất một điều nàng không sợ, đó là không có ta, vị trí của ta trong tim nàng thấp đến nỗi luôn là thứ đầu tiên bị nàng buông bỏ.” Giọng hắn nén đầy nỗi bi thương.
Ta siết chặt tay, nhìn vài mắt hắn: “Không phải ta buông bỏ, là người đã tự lựa chọn, là người chủ động lựa chọn… bảo vệ Thích quý phi. Ta đã cho người rất nhiều cơ hội, nhưng người vẫn luôn chọn cách im lặng.”
Dạ Trọng Hữu sững người, ta vờ như không nhìn thấy nói: “Cách làm của người có lẽ không có gì sai. Ta biết người bất đắc đắc dĩ, nhưng Dạ Trọng Hữu, người bị giết nhầm là… ca ca của ta, hắn là người duy nhất yêu thương ta, là huynh ruột bảo vệ ta mà không cần báo đáp… Sao người có thể đến hỏi cũng không hỏi đã muốn giấu ta? ”
Ta nghĩ hốc mắt của mình chắc đã đỏ lên rồi, bởi vì ta không thể nhìn rõ khuôn mặt của người trước mặt, nhưng như vậy cũng tốt, nếu không nhìn thấy biểu cảm của hắn, ta có thể tàn nhẫn hơn.
“Người thế này… bảo ta làm sao có thể tin tưởng người, tin người sau này vẫn sẽ trước sau như một… chọn ta? Quyền lực của người quá lớn…” Ta cúi đầu dụi dụi mắt, lẩm bẩm như tự nói với chính mình: “Vì người có quá nhiều thứ phải bận tâm, có lẽ trong lòng người lúc này có ta, nhưng mà, trong lòng của một vị hoàng đế lại có quá nhiều người.”
“Được, được, được…”
Dạ Trọng Hữu nói ba chữ “được” xong mới đứng dậy, dáng vẻ của hắn có vẻ hơi loạng choạng: “Ta từng nói rằng những gì ta làm là để bảo vệ nàng một đời yên ổn, nàng không tin ta cũng được, nhưng ta cũng từng nói sẽ không để nàng rời đi.”
Dạ Trọng Hữu đi vòng qua ta đi ra ngoài, ta quỳ bất động trong sảnh. Bỗng dưng ta rất muốn cười, vì sao muốn bình dị sống trong thế giới này lại khó khăn đến vậy?
Không phải ta không tin hắn, mà bản thân hắn vẫn chưa hiểu ra rằng… hắn không làm được.
Ta bị cấm túc ở một cung điện ta không biết tên, Dạ Trọng Hữu không xuất hiện, bên cạnh ta chỉ có mỗi… Ngân Hạnh.
Nàng ấy phục vụ ta như mọi khi, ta lười nhắc lại chuyện cũ với nàng ấy, nên coi nàng ấy như không tồn tại.
Dạ Trọng Hữu theo dõi ta thế này, ta không biết rốt cuộc hắn muốn thế nào, chuyện ta làm đã đi ngược lại với ý định của hắn, hắn thu dọn tàn cục thế nào đây?
Bên ngoài cung thường xuyên truyền đến tiếng ồn ào, hình như là Thích quý phi đã tỉnh lại, đến tìm ta liều mạng, nhưng vì canh phòng nghiêm ngặt, nên mỗi ngày nàng chỉ có thể kêu la ở bên ngoài, nghe nói vết dao trên khuôn mặt như hoa của nàng mãi mãi không thể lành được.
Nàng muốn trả đũa Hoa phủ, nhưng Hoa Tướng đã ngã xuống, ta thì bị Dạ Trọng Hữu giam giữ canh gác. Nàng muốn báo thù ta, nhưng không thể xông vào, giờ nàng ta tức đến sắp phát điên rồi.
Ngân Hạnh muốn làm ta vui, ngày ngày kể cho ta nghe về bộ dạng xấu xí của Thích quý phi, nhưng ta nghe mà vô cảm.
Ở nơi này, lần đầu tiên ta nghiệm ra câu ‘sống một ngày dài như một năm’. Ta bị giam giữ mười ngày cuối cùng Dạ Trọng Hữu cũng ló mặt. Khuôn mặt luôn hòa nhã của hắn giờ đây đã trở nên u ám, khiến người ta không khỏi nhìn lâu hơn.
Ta im lặng ngồi đó, coi như không thấy hắn.
Dạ Trọng Hữu bước đến bên cạnh ta: “Khiết Khiết, đã mười ngày trôi qua, nàng vẫn không muốn để ý đến ta sao?”
Giọng điệu rõ ràng là nịnh nọt, nhưng ta vẫn lạnh lùng nói: “Hoàng thượng nói đùa rồi, nữ nhi của tội thần như ta nào dám?”
Hắn ngồi xuống bên cạnh ta, như thể nói với chính mình: “Kể từ khi ta có ý thức tới giờ, chỉ gặp bà ngoại của ta không quá bốn năm lần. Họ sống ở Giang Nam từ rất lâu rồi. Ta đã là hoàng đế, tuy nhiên mẫu tộc ta lại không dám tùy ý vào kinh. Nàng có biết tại sao…”
Ta ngoảnh mặt sang một bên, không chịu nghe hắn nói.
Hắn lạnh lùng nói: “Nàng thật sự không quan tâm chuyện gì nữa ư? Tên thị vệ bị nàng đuổi đi kia cũng không quan tâm sao?”
Ta lập tức quay đầu lại, mắt hắn nheo lại, đôi mắt như bị cứa đau.
“Người có ý gì?”
“Cuối cùng thì nàng cũng chịu nghe ta nói chuyện rồi?” Dạ Trọng Hữu u ám nói.
“Lời người nói vừa rồi có ý gì?” Tim của ta lạnh run.
“Nàng cho rằng nàng để hắn rời đi, còn tìm người trông coi hắn, thì ta sẽ không làm gì được hắn nữa sao?”
Hắn đang nghiêm túc, bởi vì trong mắt hắn hiện lên sát ý. Trong lúc hoảng hốt, ta nhìn thấy chiếc vòng trên tay. Nghĩ đến chuyện Hoa Nhung Châu từng làm lúc bị ta đuổi đi, ta kiềm chế sự run rẩy: “Nếu người dám động đến hắn, ta sẽ…”
Nửa câu đe dọa sau đơ còn chưa nói ra lời, bởi vì con dao trên tay đã bị hắn nắm lấy, chất lỏng ấm nóng xuyên qua khớp tay rồi chảy qua cổ tay.
Dạ Trọng Hữu nhìn ta, trong mắt dường như có một dòng sông chảy siết: “Nàng từng thích hoàng huynh, còn thích tiểu tử thấp hèn kia, tại sao… duy nhất mình ta thì không?”
Ta muốn bỏ tay ra, nhưng hắn vẫn bất động nắm chặt, máu chảy ngày càng nhiều, ta không khỏi run rẩy, bất kể là thân thể hay giọng nói: “Buông ra…”
“Hôm nay là ngày mười lăm tháng chạp.” Dạ Trọng Hữu đột nhiên nói.
Hắn nhìn ta cười một cái, sắc mặt tái nhợt: “Ngày mười lăm tháng chạp là sinh thần của ta. Món mì trường thọ nàng từng làm ở phủ của hoàng huynh khiến ta luôn nhớ đến. Nhớ lâu như vậy rồi, hôm nay xnàng ra, cuối cùng ta vẫn… không có duyên được ăn.”
Hắn buông thõng tay rồi quay người rời đi, bước đi hơi loạng choạng. Ta ngã xuống đất như một đống bùn nhão, con dao trong tay cũng lặng lẽ rơi xuống nền, chỉ còn lại lòng bàn tay bê bết máu.
Cách thức này, luôn chỉ hữu dụng đối với những người quan tâm đến ngươi.
Ngày hôm sau, lúc ta còn chưa tỉnh dậy đã nghe thấy tiếng xôn xao bên ngoài, hoá ra là Thái hậu dẫn theo người vội vàng đi vào, thị vệ ở cửa đều bị bà cho lui xuống, Ngân Hạnh cũng bị bà cho người lôi đi.
“Ngươi không cần hành lễ, ta nhận không nổi.” Giọng nói của Thái hậu chưa bao giờ lạnh như lúc này, giống như trước đây khi ta vừa mới xuyên qua.
Ta nhất định phải hành lễ cho xong.
Thái hậu nói tiếp: “Ngay từ đầu ngươi đã hứa với ta thế nào, kết quả bây giờ vẫn dây dưa không rõ với hoàng thượng. Ngươi coi ta là kẻ ngốc, muốn lừa gạt

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.