Họa Chi Đơn Vương

Chương 4:




Ta ngoan ngoãn bước tới.
Sau khi đến gần, Thái hậu đột nhiên nắm lấy tay ta, từ cổ tay ta lấy ra một chiếc vòng bạch ngọc, đeo vào cổ tay ta nói: “Cái này là tiên đế ban cho ta, nay ta tặng cho ngươi.”
Ta sửng sốt, vội vàng từ chối: “Sao thần thiếp dám…”
Nhưng mà, ta còn chưa kịp rút tay ra, đã bị Thái hậu giữ chặt, nói: “Ta biết ngươi là một đứa trẻ hiểu chuyện, có điều… Ta đã đưa cho ngươi, ngươi cứ việc nhận lấy đi.”.”
Khi ta ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt đầy ý tứ sâu xa của Thái hậu, tim ta đập loạn nhịp. Bàn tay nhăn nheo của bà vỗ nhẹ vào mu bàn tay ta, như vỗ vào lòng ta thêm nặng trĩu.
Đây là một sự quan tâm, nhưng cũng là… một lời cảnh cáo, quả nhiên, chuyện rơi xuống nước vừa rồi không hề đơn giản như vậy.
“Ý tốt của Thái hậu nương nương, Tấn Vương Phi cứ nhận lấy đi.” Trọng Hi Vũ ở một bên cất lời.
Ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cúi đầu đáp lại, rõ ràng là ta cảm thấy có những ánh mắt khác đang nhìn chằm chằm vào mình, khiến sống lưng ta rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
Ăn bữa trưa trong sự sợ hãi, cho đến khi rời cung Thái hậu không nói thêm lời nào.
Trong xe ngựa.
Trọng Dạ Lan đột nhiên nói: “A Thiển hôm nay có vẻ khá được lòng Thái hậu, ta chưa bao giờ thấy Thái hậu đối xử với nàng như vậy.”
Ta sửng sốt, điều này có nghĩa là hắn luôn biết Thái hậu không thích ta, cho nên mới chú ý hôm nay Thái hậu đối đãi với ta tốt hơn.
Vốn tưởng rằng lúc trước hắn nhìn thấy ta bị Thái hậu giáo huấn, chẳng qua là bởi vì không biết Thái hậu có ác ý đối với ta, thì ra hắn đều biết.
Nhìn là thấy sự chênh lệch, quả nhiên bởi vì là nữ hai, vì thỏa mãn sự ghen ghét độc giả, mọi việc đều phải tự thân vận động.
Mặc dù Trọng Dạ Lan luôn nói rằng hắn ta yêu Hoa Thiển, nhưng rõ ràng là từ các chi tiết ta thấy được có điều gì đó không ổn.
Bây giờ ta ngày càng cảm thấy rằng việc Hoa Thiển bị bôi đen hoàn toàn là do thái độ của Trọng Dạ Lan.
Bình tĩnh đối mặt với ánh mắt thăm dò của hắn, ta cố nén sởn da gà, nhẹ giọng nói: “Hẳn là bởi vì Vương gia, Thái hậu yêu cây nên yêu cả cảnh* vậy nên mới yêu thích thần thiếp một chút.”
Có lẽ Trọng Dạ Lan đã nhận ra mình lỡ lời nên không hỏi thêm mà chỉ cười, nắm tay ta an ủi: “Sao như vậy được, A Thiển tốt như vậy, hẳn là người đã hiểu được nàng rồi.”
Mu bàn tay ta cứng đờ, ta cố hết sức kiềm chế, không buông tay anh ra, nở một nụ cười bạch liên hoa tiêu chuẩn.
Bước thứ hai trong chiến lược cứu mạng của nữ phụ độc ác: Chịu đựng những điều mà người bình thường không thể chịu đựng được.
5.
Sau khi trở về Tấn vương phủ, Trọng Dạ Lan vẫn đến thư phòng làm “công việc” như thường lệ, nên ta trở về phòng để nghỉ ngơi, dù sao trải qua một ngày trong cung với sự sợ hãi thực sự rất mệt mỏi.
Chỉ là có người không muốn ta thoải mái như vậy thôi.
“Vương phi, trời đã khuya, Vương gia còn chưa tới, lão nô đã chuẩn bị một ít canh bồi bổ cơ thể, Vương phi nương nương không mang đi mời Vương gia sao?”
Người nói chuyện là Lý ma ma, ma ma hồi môn của ta, bà ấy rất trung thành với phu nhân Hoa tướng, tức là mẫu thân của Hoa Thiển.
Nói là dâng canh, nhưng rõ ràng là cầu sủng, ta sốt ruột: “Vương gia bận công sự, không nên quấy rầy.”
Nghe ta nói xong, Lý ma ma lập tức lộ ra vẻ oán hận, nói: “Vương phi không hiểu sao, đêm tân hôn Vương gia không về phòng, nếu bây giờ còn ở nơi khác, những người khác biết sẽ chê cười Vương phi đó.
Khi Vương phi còn ở Hoa gia, người rất để ý việc thu phục trái tim nam nhân. Sau khi thành thân sao người lại mất cảnh giác rồi? Người biết đấy…”
“Ta dâng, ta dâng!” Thấy Lý ma ma nói năng không ngớt, ta vội tỏ ra yếu thế.
Lý ma ma gật đầu hài lòng rồi nhìn ta rời đi với vẻ mặt “khích lệ”.
Đi cùng với Thiên Chỉ, ta kéo cơ thể mệt mỏi của mình đến thư phòng.
Vừa bước vào thư phòng, ta đã thấy Trọng Dạ Lan đang viết gì đó bằng bút lông, khi thấy ta đến, hắn ta đặt bút xuống và hỏi: “Tại sao A Thiển lại đến đây?”
Ta ra hiệu Thiên Chỉ bưng canh tới, nói: “Nghe nói Vương gia bận chính sự, cho nên đặc biệt sai nô tỳ làm chút canh bổ, Vương gia uống xong nhất định sẽ bớt mệt mỏi.”
“Đa tạ ý tốt của nàng.”
Dừng một chút, Trọng Dạ Lan lại nói: “Hôm nay Hoàng thượng lại giao cho ta một việc, mấy ngày nay chỉ sợ có việc bận…”
Đây là một cách nói hoa mỹ rằng hắn không thể tới bồi ta, thật là tốt, ta lập tức nói hiểu rõ:
“Không sao, Vương gia có bận chính sự, ta không quấy rầy người.”
Thiên Chỉ ở một bên đột nhiên lộ ra vẻ mặt hận sắt thép giống như Lý ma ma vừa rồi, Trọng Dạ Lan không ngờ rằng ta lại rời đi nhanh chóng và đột ngột như vậy, hắn ta sững người một chút rồi nói:
“Ta… Ta không có ý đuổi nàng đi.”
“Ta đưa canh xong sẽ đi. Vương gia chú ý thân thể, ta về phòng trước.”
Trước khi hắn ta kịp phản ứng, ta đã vội vã ra khỏi thư phòng.
Nhiệm vụ đã hoàn thành, bây giờ cuối cùng ta cũng có thể trở về và nghỉ ngơi thật tốt.
“Người……”
“Đừng nói nữa.” Giọng nói của Thiên Chỉ vừa mới vang lên đã bị ta ngắt lời, ta không muốn nghe giảng nữa.
Sau khi về đến nhà, Lý ma ma thấy ta trở về một mình, lập tức lộ ra vẻ do dự, còn ta chỉ giả vờ như không thấy.
Tắm rửa xong, Thiên Chỉ cầm theo một danh sách quà tặng màu đỏ: “Vương phi xem qua, đây là danh sách quà về lại mặt.”
Những bàn tay chải tóc dừng lại. Nhân tiện, cổ xưa cũng có phong tục “ba ngày lại mặt”. Nhắc mới nhớ, ta sắp gặp nhân vật phản diện lớn nhất trong tiểu thuyết, phụ thân của Hoa Thiển, Hoa tướng đương triều.
Làm phản diện, hắn nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp, càng không thể khiến Hoa tướng trở về chính đạo, ta chỉ có thể bày kế để tay hắn ít bị vấy bẩn hơn, để sau này khi hắn sa sút, tội ác hắn phạm phải sẽ không nghiêm trọng đến mức liên lụy những người trong tộc.
Suy cho cùng, bây giờ ta cũng là thành viên của Hoa gia, nếu như vậy ta sẽ mất tất cả.
Ngày thứ ba sau khi thành thân là ngày lại mặt, ta đã bị Thiên Chỉ kéo ra khỏi giường vào sáng sớm.
Người xưa thật sự chăm chỉ như vậy sao? Trời vẫn còn chưa sáng nữa.
Sau khi thu dọn nửa tiếng, Trọng Dạ Lan xuất hiện, sau khi cùng nhau ăn sáng xong, chúng ta cùng nhau lên xe ngựa ra ngoài.
Tuy nhiên, khi xe ngựa đi được nửa đường, một lính canh bất ngờ gõ cửa xe ngựa và thì thầm điều gì đó vào tai Trọng Dạ Lan.
Nhìn vào đôi mắt rõ ràng mơ hồ của Trọng Dạ Lan, ta lập tức nhớ ra trong tiểu thuyết có một đoạn, Mộ Dao thừa lúc Trọng Dạ Lan với Hoa Thiển về lại mặt, trốn khỏi Tấn Vương phủ, suýt nữa thì bị quan binh bắt đi, may là Trọng Dạ Lan đến kịp thời.
Nghĩ đến đây, ta nói: “Vương gia, người có việc gì thì người cứ đi làm trước đi. Ta về trước, đợi ngài ở Hoa gia.”
“Thế làm sao mà được?”
Khi hắn ta nói câu này, đôi mắt hắn ta rõ ràng đang run rẩy.
Trong lòng ta thở dài, nhưng vẫn bày ra vẻ mặt lãnh đạm:
“Thần thiếp sẽ nói dối một chút, Vương gia nhất định phải đến ngay nhé.”
Sau khi Trọng Dạ Lan cân nhắc, hắn ta vẫn xin lỗi ta và rời đi, Thiên Chỉ bên ngoài xe ngựa đã rất tức giận vì hành động của ta.
Là đại nha hoàn bên cạnh Hứa Thiên, tính tình nữ nhân này trong tiểu thuyết đương nhiên là rất tàn nhẫn, nhưng nàng ấy vẫn trung thành với ta, vì vậy nàng ấy không đến mức hết thuốc chữa.
Cỗ xe đột ngột dừng lại khiến ta loạng choạng suýt lăn ra ngoài.
Vừa ngồi xuống, liền nghe đến thấy tiếng mắng chửi giận dữ của Thiên Chỉ:
“Tên ăn mày này từ đâu tới, dám chặn xe ngựa của Tấn vương phủ, ngươi muốn chết sao? ”
…Đây thực sự là phong cách của một phản diện.
Ta nghe thấy giọng nói của một người đàn ông trung niên xu nịnh từ bên ngoài xe ngựa:
“Người ăn xin này đã lấy trộm tiền của tiểu nhân, sau đó hoảng sợ chạy va vào xe ngựa của ngài, bây giờ ta sẽ đưa hắn ta đi ngay.”
Sau đó là một tràng đấm đá còn có tiếng kêu rên truyền đến.
Giọng nói của Thiên Chỉ lại vang lên, có lẽ là do cô ấy khó chịu trước vị sự ra đi của Trọng Dạ Lan, nên cô ấy nói năng càng bất lịch sự hơn:
“Nên tránh xa ra, đừng để xe ngựa của chúng ta bị vấy bẩn.”
Những âm thanh xu nịnh từ bên ngoài truyền vào, nhưng không có lời cầu xin tha thứ nào cả.
Ta thở dài, Thiên Chỉ này vẫn còn trẻ, bởi vì Hoa Thiển trước đó cũng có những thói quen xấu, nàng ấy trông giống y như kẻ phản diện chuyên bắt nạt người khác trên TV. Nhưng vì lòng trung thành của nàng ấy, ta nguyện ý giúp nàng ấy cải tà quy chính.
“Thiên Chỉ, ai cho phép ngươi gọi người khác ‘ăn mày’?”
Ta vén rèm, bước xuống xe, bây giờ cứ thế này mà bỏ đi, chẳng phải đúng là ăn hiếp người ta sao?
Thiên Chỉ sửng sốt, vội vàng chạy tới nói: “Vương phi xuống đây làm gì? Chuyện này để nô tỳ xử lý là được rồi, đừng để những tiện nhân này làm ô uế mắt Vương phi.”
“Để ta nghe ngươi gọi người khác như vậy lần nữa, trừ bạc một tháng.” Ta tỉnh bơ nói.
Thiên Chỉ lộ ra vẻ mặt đau khổ, nhưng nàng ấy không nói nhiều. Ta đi vòng qua nàng ấy và đi đến nhóm người.
Ta nhìn thấy một đứa trẻ nằm cuộn tròn trên mặt đất, có lẽ khoảng mười tuổi, khắp người lấm lem, mặc quần áo rách rưới, gầy gò đến nỗi trông giống như những người tị nạn ở Châu Phi mà ta đã thấy trong tranh.
Và bên cạnh anh ta là hai người đàn ông trông giống như côn đồ, và một người đàn ông trung niên trông giống một thương nhân đang mỉm cười với tôi, hẳn là người vừa mới nói.
“Ngươi nói hắn ta lấy trộm tiền của ngươi?” ta hỏi.
Truyện được dịch tại Page: Bơ không cần đường – Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!
Thương nhân vội vàng đáp:
“Bẩm Vương phi nương nương, tiểu nhân đang bàn chuyện làm ăn, vừa rồi thần đang đi trên đường, tên ăn mày này đột nhiên đụng phải thần, túi tiền cũng biến mất. Thần lục khắp người hắn cũng không phát hiện được hắn giấu ở đâu.”
“Ngươi có tìm thấy túi tiền của mình trên người hắn ta không?” Ta hơi nhướn lông mày lên và hỏi.
Người thương nhân vội vàng giải thích: “Loại ăn mày này rất cứng miệng. Nếu không đập cho hắn một trận, hắn sẽ không khai ra chỗ giấu túi tiền.”
Ta phớt lờ thương nhân, đến bên cậu bé và quỳ xuống và nói: “Ngươi ăn cắp túi tiền của hắn ta đúng không?”
Thương nhân vẫn muốn nói, nhưng khi ta liếc hắn một cái, hắn chỉ im lặng.
Đợi một lúc lâu, ta nghe thấy một giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Ta… không có.”
“Hắn nói dối, chính là hắn, tiểu hỗn đản…”
“Câm miệng.” Ta cắt đứt lời giải thích của thương nhân,
“Túi tiền ngươi không tìm được, cũng không bắt được tận tay, mà ngươi lại dùng bạo lực với hắn ta, ngươi không nghe hắn nói sao?”
Người thương nhân lúng túng, há hốc miệng không biết bắt bẻ ta như thế nào.
Quả nhiên, mạng người thời cổ đại thật sự rất rẻ mạt, cho nên hắn đánh đá tiểu khất cái, nhưng cũng không ai để ý.
Nếu đứa trẻ không tông vào xe ngựa của ta, có lẽ hôm nay nó đã bị đánh chết.
Chỉ là quan niệm này của người xưa thật là bại hoại, vậy thì làm sao đây, lấy sức một mình ta làm sao thay đổi được?
“Nếu ngươi khăng khăng cho rằng đứa trẻ này lấy trộm túi tiền của ngươi, ngươi cũng có thể báo quan phủ để Kinh Triệu Doãn tìm ra kẻ lấy trộm, nhưng nếu không có bằng chứng, đến lúc đó chuyện ngươi đánh người là một chuyện, còn phải bồi thường tiền thuốc men nữa.” Ta nói.
Kinh Triệu Doãn tự nhiên sẽ nghiêng về Tấn Vương phủ, thương nhân cũng không ngu ngốc, vì vậy hắn ta lập tức lấy một vài lượng bạc từ những tên côn đồ, nhét nó vào tay người ăn xin với vẻ mặt hối hận, nói rằng hắn ta đã nhận nhầm người.
Ta không bận tâm đến hắn ta nữa và để hắn ta đi.
Nhìn đứa trẻ nằm co quắp dưới đất, ta lại ngồi xuống, cổ tay của hắn gầy đến nỗi trông như một lớp da mỏng treo trên bộ xương.
Trong lòng có chút thương xót, ta nhẹ giọng hỏi: “Ngươi tên gì?”
Ta mơ hồ nghe được từ “Chu” từ trong miệng hắn, ta nói: “Ngươi họ Chu sao?
Vừa rồi thương nhân đưa cho ngươi mấy lạng bạc hẳn là đủ ngươi tắm rửa ăn no, ở đây có rất nhiều người, ta sợ ngươi sẽ không giữ được tiền.
Ta thấy người còn nhỏ tuổi mà có thể chịu đựng tốt như vậy, nếu ngươi muốn tìm một công việc để nuôi sống bản thân, sau này, ngươi có thể đến Tấn Vương phủ tìm ta, nói là ý của ta.”
Hắn ta cứ cúi gằm mặt như đau không chịu nổi nên ta không nói gì nữa, gọi một người thị vệ đưa hắn đến y quán… ta sợ thương nhân kia quay lại trả thù.
Bây giờ ta phải thiết lập một hình tượng tích cực cho bản thân để dọn đường cho những thay đổi trong tương lai ở Hoa gia.
Khi lên xe ngựa, dường như có một ánh mắt dõi theo.
Trực giác của ta vẫn luôn rất chính xác, dựa theo cảm giác của mình mà nhìn về một hướng, chỉ thấy cửa sổ khép hờ của một cửa tiệm, không có người nào cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.