Để tránh mặt Đàm Tiểu Khả, cả buổi chiều Thư Sướng chỉ ở trong phòng tư
liệu, điện thoại cũng chuyển sang chế độ rung. Tạ Lâm hẹn gặp nhau lúc
bảy giờ, bây giờ đi thì hơi sớm, mà bố mẹ đã đến Hải Nam du lịch nên về
nhà cũng chỉ có một mình.
Đột nhiên Thư Sướng cảm thấy mình như một cái cây phiêu bạt, không biết nên cắm rễ ở nơi nào.
Khi tức giận phụ nữ thích đi dạo phố, lúc vui vẻ phụ nữ vẫn thích đi dạo phố. Bây giờ thời tiết đã chuyển sang thu, lục hết tủ áo cũng chỉ thấy
vài chiếc áo gió, Thư Sướng nghĩ có lẽ nên đến bách hóa Thái Bình Dương
xem mấy quầy hàng quen có quần áo thu kiểu mới hay không, phải mua mấy
chiếc để an ủi tâm tình mệt mỏi của mình mới được.
Nghĩ là phải làm ngay.
Chiếc Chery chậm rãi chạy ra khỏi nhà để xe, ra khỏi cổng tòa soạn báo,
Thư Sướng quan sát xem có người đi bộ trên đường không và đột nhiên nhìn thấy Dương Phàm đang đứng bên lề đường đối diện, nhất thời cô không nói được gì.
"Anh yêu..." Một người khác cũng đồng thời nhìn thấy Dương Phàm là Đàm
Tiểu Khả, cô ta chạy băng qua đường như gió, hoàn toàn không kiêng nể gì ánh mắt kinh ngạc của các đồng nghiệp, không thèm nhìn dòng xe cộ như
nước chảy, nhào vào trong lòng Dương Phàm thể hiện tình cảm của mình
không hề che giấu.
"Em tưởng là anh phớt lờ em rồi, người ta đang đau lòng đây!" Đàm Tiểu
Khả làm nũng đưa hai tay ôm cổ Dương Phàm, gương mặt vui vẻ lộ rõ vẻ
hạnh phúc.
Dương Phàm cười gượng gạo, "Sao lại phớt lờ em được, chẳng qua là anh
hơi bận..." Trong lúc nói chuyện, ánh mắt anh ta không hề nhìn Đàm Tiểu
Khả mà vẫn nhìn quanh, đến tận lúc phát hiện chiếc Chery ở bên kia đường mới dừng lại.
Có điều Thư Sướng đã không còn nhìn về phía anh ta nữa.
Không chỉ là trái tim mà ngay cả chân răng cũng lạnh ngắt. Mấy ngày hôm
trước người đàn ông này còn dày mặt nói với cô rằng người anh ta yêu là
cô, anh ta và Đàm Tiểu Khả không hề có gì. Bây giờ vừa mới li hôn xong
đã vội vàng chạy tới hào phóng thể hiện tình cảm ngay trước mắt cô, đây
có phải là một cách khiêu khích hay chứng tỏ bản thân không?
Lại một lần nữa Thư Sướng cảm thấy li hôn Dương Phàm thật sự là quá sáng suốt. Nhưng cuộc hôn nhân chưa thành hình này lại khiến Thư Sướng cảm
thấy mình đã vĩnh viễn đánh mất một loại cảm giác, một loại cảm giác đối với tình yêu, đối với đàn ông.
Cô biết cô sẽ không sống độc thân cả đời, trong đời cô còn sẽ xuất hiện
một người đàn ông khác đi cùng cô đến những ngày tháng cuối cùng, nhưng
cô lại không biết mình còn có thể yêu một người, tin tưởng một người bất chấp hết thảy nữa hay không.
Vì vậy tâm tình Thư Sướng trở nên bực bội, cô không nén được giận, hận
không thể tiến lên cho anh ta một cái bạt tai, cao giọng mắng nhiếc sự
dối trá của anh ta.
Nhưng cuối cùng cô không làm gì cả, run run khởi động xe, không nói một
tiếng lái xe vào dòng xe cộ tan tầm, đường thẳng thì đi thẳng, đường
cong thì đi vòng, trong đầu không nghĩ bất cứ điều gì, dường như lái xe
là một việc quan trọng nhất trên thế giới này.
Đi đến một ngã tư, đèn đỏ sáng lên, xe dừng lại, cô nghe thấy điện thoại di động trong túi xách rung vù vù, ngẩng đầu nhìn lên thấy trời đã
hoàng hôn, đèn đường bắt đầu chiếu sáng.
Cô xem điện thoại thấy có sáu cuộc gọi lỡ, đều là của Tạ Lâm.
"Xướng Xướng, em ở đâu đấy?" Tạ Lâm quả thực là đang gầm lên.
"Xin lỗi, đường hơi tắc, em đang đi đến chỗ chị đây". Thư Sướng chột dạ nuốt nước miếng.
"Em nghĩ Tân Giang là New York à? Nói dối cũng nghĩ cho kĩ một chút được không? Chị không cần biết em đang ở đâu, mười phút sau em phải xuất
hiện trước mặt chị. Tổng giám đốc Ninh đã hỏi em không dưới mười lần
rồi, chị cười cứng hết cả mặt, bịa mấy lí do mà chính mình cũng cảm thấy đáng thương. Cái con bé đáng chết này, em mà làm chị mất khách hàng lớn này thì cứ cẩn thận chị bán em sang Thái Lan làm ladyboy đấy!"
Tạ Lâm nổi giận đùng đùng gác điện thoại.
Thư Sướng chán nản nhún vai, ladyboy vốn là đàn ông, có bán cô sang Thái Lan cũng không đáng giá, chắc là Tạ Lâm giận đến mức không nghĩ được gì nữa rồi.
Cô nhìn nhà cửa hai bên đường, cũng may, không cách nhà hàng Lâm Giang Tiên Triều mà Tạ Lâm mời khách xa lắm.
Phút thứ chín, Thư Sướng ném chìa khóa xe cho cậu bé trông xe, đi theo
một nữ nhân viên nhà hàng có nụ cười nhã nhặn vào phòng Tạ Lâm đang
ngồi.
Mấy người đã uống rượu được một lát, gương mặt Tạ Lâm trắng hồng hết sức xinh đẹp, chị ta cười như một đóa hoa xuân run rẩy.
Không có nhiều khách, có vài người chưa đến năm mươi thì cũng đã qua bốn mươi, không có bụng phệ thì tóc cũng lơ thơ đến mức đáng thương. Trong
nhóm người này đột nhiên có một khuôn mặt trẻ tuổi lạnh lùng, muốn không chú ý cũng khó.
Thư Sướng chớp chớp mắt, đúng là kì lạ, tối nay Ninh Trí khiến cô cô một loại cảm giác giống như đã từng quen biết, nhưng rõ ràng hàng lông mày
sắc nét và cặp môi mỏng này hoàn toàn xa lạ.
"Lát nữa tính sổ với em sau". Tạ Lâm đứng dậy đón, chị ta nhéo Thư Sướng một cái rồi kéo cô đến ngồi xuống bên cạnh Ninh Trí.
"Cô Tạ, đây chính là cô Thư tài nữ mà cô nói à? Đến chậm phải phạt ba chén". Có người kêu lên.
"Tổng giám đốc Kim, anh phải thương hương tiếc ngọc chứ, bé Thư nhà tôi
trèo đèo lội suối chạy tới đây, trước hết cứ để cô ấy lót dạ một chút
đã, lát nữa cô ấy sẽ kính anh sau được không?" Tạ Lâm cười nói.
"Cô Tạ đã lên tiếng rồi, tôi còn dám nói không được sao?" Tổng giám đốc
Kim nhếch môi, cười tít mắt, "Vẫn nghe nói phụ nữ có tài thì không có
mạo, câu này nhất định là do một đôi đũa mốc không chòi được mâm son nói ra. Các anh xem cô Tạ và cô Thư đây đều là tài nữ tiếng tăm vang dội,
nhưng cũng đều xinh đẹp hết mực".
"Tổng giám đốc Kim nói thế làm người ta phổng hết cả mũi, nào, em kính
anh!" Tạ Lâm cầm chén rượu lên đi tới trước mặt Tổng giám đốc Kim, tay
vòng tay, mặt kề mặt, hai người uống một chén giao bôi.
Bầu không khí lập tức trở nên náo nhiệt.
Thư Sướng trợn mắt há mồm nhìn Tạ Lâm, tim cô thắt lại, nếu Thôi Kiện ở đây thì ông ta sẽ nghĩ thế nào?
Đây chính là sự vĩ đại của tiền tài. Trong mắt Tạ Lâm, khách hàng chính
là tiền, Thư Sướng từng hỏi chị ta, cần nhiều tiền như vậy làm gì?
"Biết không, trên đời này ngoài cha mẹ thì chỉ có tiền mới cho chị cảm
giác an toàn. Em thích đàn ông, nhưng có một ngày anh ta sẽ vứt bỏ em,
lừa gạt em. Còn tiền thì không, nó có thể khiến em sống ung dung, sống
tự tôn, sống mạnh mẽ, đàn ông có thể làm được như vậy không?"
Thư Sướng không nói được gì.
"Ăn một bát vây cá đi!" Ninh Trí gọi nhân viên mang thêm đồ ăn rồi đứng
dậy múc một bát súp vây cá đặt xuống trước mặt Thư Sướng.
Thư Sướng cười lễ phép, không ăn súp mà nâng chén rượu lên, "Cảm ơn Tổng giám đốc Ninh, tôi kính anh trước". Khi nói đến hai chữ cảm ơn, giọng
cô hơi nhấn mạnh một chút.
Trong mẩu tin về vụ tại nạn của Thư Thần không nhắc tới tên Thư Thần,
cũng không để công ty Trí Viễn lên báo, đây chắc là công lao của Trưởng
phòng Phùng.
Lúc nói chuyện, Thư Sướng cố gắng hạ thấp âm lượng, muốn nghe cho rõ nên Ninh Trí không thể không ghé đầu lại gần cô.
Ninh Trí đè chén rượu của cô xuống, "Chưa ăn gì không được uống rượu
mạnh, coi như tôi nhận chén này rồi". Nói xong ngửa cổ uống hết chén
rượu.
Thư Sướng vui đùa mỉm cười, chớp chớp măt, "Tổng Giám đốc Ninh, tôi thấy hơi tò mò!"
"Tò mò cái gì?" Ninh Trí gắp cho cô một chiếc càng cua rồi ngước mắt lên nhìn cô.
Thư Sướng phát hiện vẻ mặt Ninh Trí không bao giờ thay đổi, chỉ có thể phát hiện tâm tình của anh ta qua giọng nói.
"Có phải anh cũng quan tâm nhân viên của mình như quan tâm đến gia đình tôi không?"
"Xe tôi không hề va quệt vào nhân viên của mình".
"Chuyện va quệt thông thường sau khi giải quyết đều sẽ đặt dấu chấm hết, không còn có tập tiếp theo".
Ninh Trí hơi nhíu mày, "Đó là chuyện của người khác, chuyện của tôi là một bộ phim nhiều tập kéo dài vô hạn".
Thư Sướng thản nhiên cười, "Tổng giám đốc Ninh, hôm nay tôi đọc được một tin tức của mảng xã hội ở phòng tư liệu, nói về quy hoạch xây dựng của
thành phố Tân Giang trong năm năm tới. Trong bản tin đó có nhắc tới việc chính quyền thành phố Tân Giang có ý định xây dựng khu vực phía bắc
thành phố thành một khu đô thị mới cỡ lớn, có chung cư, phố mua sắm, tòa nhà văn phòng, bệnh viện, trường học, trường mầm non. Đây sẽ là một
điểm sáng của thành phố Tân Giang, sau khi được đưa ra, phương án này đã nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt của người dân thành phố. Chướng
ngại duy nhất chính là cư dân ở khu vực phía bắc thành phố rất đông và
hỗn tạp, họ có cảm tình rất sâu với nơi ở đã cư trú nhiều đời nên rất
khó di dời. Nhưng chiếc bánh này vẫn dụ dỗ được thần tiên khắp nơi. Anh
mở bảng xếp hạng tỷ phú của Trung Quốc ra xem xem, vì sao trong đó có
một nửa là doanh nhân ngành bất động sản? Mấu chốt chính là lợi nhuận
của bất động sản nhiều không đếm được. Công ty bất động sản Trí Viễn
đang hoạt động rất thành công ở Bắc Kinh, tại sao đột nhiên lại thành
lập công ty con ở thành phố Tân Giang nhỏ bé này? Chẳng lẽ không phải là vì chiếc bánh ngọt này hay sao?"
Ninh Trí yên lặng nhìn cô, rất lâu không chớp mắt.
Thư Sướng cười nhạt nói thêm, "Từ đời ông nội tôi, gia đình tôi đã ở khu thành bắc , bởi vì thường xuyên khám chữa bệnh miễn phí cho mọi người
nên gia đình tôi được hàng xóm láng giềng rất trọng vọng, bất kể nói câu gì, không dám nói là nhất hô vạn ứng nhưng nhất hô bá ứng thì chắc
chắn. Trong khu phố có ai muốn làm việc gì thì không cần nói với người
khác mà chỉ cần đến nói với bố tôi một tiếng, nhờ bố tôi chuyển lời là
được rồi. Ha ha, chắc Tổng giám đốc Ninh đã điều tra ra những chuyện này từ lâu rồi đúng không?"
"Tiếp theo có phải cô sẽ nói xe tôi đâm vào anh trai cô là hoàn toàn cố ý không?" Ninh Trí lạnh lùng hỏi.
"Người làm tin tức phải nói đúng sự thật. Chuyện đó là chuyện ngoài ý
muốn, có điều lại cho Tổng giám đốc Ninh một ý tưởng. Mặc dù cổ nhân nói nhân chi sơ tính bản thiện, không nên nghĩ quá xấu về người khác, nhưng tôi vẫn tin chắc trên đời này không có chuyện tốt gì vô duyên vô cớ.
Tổng giám đốc Ninh, bố mẹ tôi rất đơn thuần, thiên tai nhân họa không
thể trốn tránh, chuyện xảy ra đã xảy ra, họ không trách móc anh, anh
cũng đã làm những việc nên làm cho gia đình tôi. Còn những việc không
nên làm thì tôi mong anh dừng lại tại đây!"
"Thư Sướng, cô rất thông minh, nhưng lại thông minh không đúng chỗ".
Ninh Trí nói, đặt đũa xuống, "Vẫn nói xã hội là một thùng thuốc nhuộm,
nhưng tôi cũng không ngờ cô lại bị nhuộm đến mức thay đổi hoàn toàn như
vậy".
"Ơ?" Thư Sướng không hiểu rõ ý anh ta lắm.
Anh ta cũng không muốn giải thích, chỉ nghiêm mặt đứng lên nói với mọi
người, "Xin lỗi, buổi tối tôi còn có một cuộc họp. Các vị cứ dùng tự
nhiên, tôi đi trước một bước".
Không đợi mọi người trả lời, anh ta đã đẩy ghế đi ra ngoài.
"Thư Sướng?" Tạ Lâm bất ngờ không kịp phản ứng, vừa rồi còn thấy bọn họ
thầm thì với nhau nói chuyện rất sôi nổi, sao bây giờ lại thành cục diện này?
Thư Sướng lắc đầu vô tội.
"Thức ăn mới mang lên được một nửa, Tổng giám đốc Ninh ăn thêm chút nữa, thời gian còn sớm mà!" Tạ Lâm tươi cười đuổi theo Ninh Trí.
"Chuyện quảng cáo cô cứ liên lạc với Trưởng phòng Phùng là được". Ninh
Trí gật đầu xa lánh, bước chân nhanh hơn bỏ Tạ Lâm lại phía sau.
Tạ Lâm cân nhắc rất lâu, cho rằng nhất định là Thư Sướng đã đắc tội vị
Tổng giám đốc đẹp trai này. Nghe giọng nói nóng vội của anh ta khi hỏi
tới Thư Sướng lúc nãy có thể thấy anh ta có thiện cảm với Thư Sướng.
Trở lại phòng ăn, chị ta tiếp tục ồn ào kính rượu khiến mấy vị Tổng giám đốc khác hớn hở mặt mày, nhưng thỉnh thoảng chị ta lại gửi cho Thư
Sướng một ánh mắt hình viên đạn.
Thư Sướng vùi đầu ăn làm như không nhìn thấy. Người khác kính rượu, cô
đều chỉ nhấp môi cho phải phép. Cô không ham muốn tiền của các vị Tổng
giám đốc này nên không cần quá cúi mình.
Lúc ra về Tạ Lâm đề nghị dẫn mấy người khác đi ngâm chân, mát xa, Thư Sướng lắc đầu nói mình còn có hẹn không đi tiếp được.
Tạ Lâm hung ác trợn mắt nhìn cô, bỏ lại một câu, "Chị sẽ đoạn tuyệt quan hệ với em".
Cô cười cười không nghĩ ngợi nhiều, câu này là câu cửa miệng của Tạ Lâm, không cần coi là thật.
Từng tiếng sập cửa xe liên tiếp vang lên, một loạt xe con nối nhau đi
mất, hình như chỉ trong nháy mắt đã còn lại một mình Thư Sướng lẻ loi
đứng ở bên đường.
Cậu trông xe lái chiếc Chery của cô tới, nhìn cô với vẻ khó xử.
Cô cầm lấy chìa khóa xe, nhỏ giọng cảm ơn. Cả buổi tối cô không uống
rượu nên đầu óc rất tỉnh táo. Cô biết lời mình nói đã làm Ninh Trí tổn
thương, làm anh ta thẹn quá hóa giận nên mới phất tay áo bỏ đi, tuy
nhiên cô không hề hối hận.
Bố mẹ không biết nhưng cô biết rõ.
Tuy nhiên đồng thời với việc bóc trần quỷ kế của Ninh Trí, cô lại cảm
thấy bi thương. Trên đời này ngoài bố mẹ, thật sự bất kì ai khác đều
không thể tin được.
Bất kể tình yêu hay là tình bạn đều không thể đơn thuần một trăm phần
trăm, thích chỉ vì thích, yêu chỉ vì yêu. Nếu không có mục đích từ đầu
thì rồi cũng sẽ tìm cách lợi dụng, đây chính là hiện thực.
Thư Sướng chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên trời sao, nghe nói sau khi chết
mỗi người lương thiện sẽ hóa thành một ngôi sao đi theo người thân. Thần Thần rất lương thiện, nhất định sẽ trở thành một ngôi sao rất sáng. Cô
tìm kiếm, tầm mắt dần dần bị một lớp hơi nóng che khuất. Bây giờ cô rất
nhớ Thần Thần, cô có rất nhiều rất nhiều chuyện muốn nói với Thần Thần,
muốn được anh nắm tay cô đặt lên ngực anh rồi nói với cô: Xướng Xướng
đừng sợ, Thần Thần sẽ bảo vệ em!
Hai mắt đau nhức, những vì sao xa xôi vô hạn, cô từ từ cúi đầu, mở cửa
xe, cố bình tĩnh lại một một hồi lâu rồi mới lấy điện thoại ra, "Tổng
biên tập Bùi, anh ở đâu?" Cô lấy một viên kẹo Alpenliebe từ trong túi
xách ra cho vào miệng.