Hoa Hồng Sớm Mai

Chương 15:




"Tính ra em và Tổng giám đốc Ninh vẫn là do chị mai mối đấy!" Chị ta hưng phấn không thua gì Thắng Nam, "Xướng Xướng, số em thật là may mắn, gặp đúng người vào đúng độ tuổi tốt nhất. Em xem chị này, đã bằng này tuổi, không dám nghĩ đến chuyện gặp đúng người không mà chỉ dám nói có thích hợp hay không mà thôi, không có quyền kén cá chọn canh nữa. Tổng giám đốc Ninh tuổi trẻ tài cao, nhân phẩm tốt, đẹp trai nhiều tiền, nếu bỏ lỡ anh ta thì em có đi cả vòng trái đất cũng chưa chắc đã tìm được một người như vậy nữa. Hơn nữa, Xướng Xướng này, nếu em cưới anh ta thì em sẽ hạnh phúc hơn những người phụ nữ hạnh phúc khác, em không cần bận tâm đến quan hệ mẹ chồng nàng dâu, anh ta sẽ coi bố mẹ em như bố mẹ anh ta, đúng là rất tốt, người khác có nằm mơ cũng không có được".
Thư Sướng dở khóc dở cười nhìn Tạ Lâm, đây cũng coi như là một loại hạnh phúc sao?
Nhưng đích xác Tạ Lâm nói rất có lí. Sau khi nghe thấy tin tức này, Thư Tổ Khang và Vu Phân cực kì vui vẻ. Thư Tổ Khang phấn chấn hoàn toàn không giống như là một bệnh nhân vừa mới phẫu thuật, Vu Phân mang một quyển lịch hoàng đạo từ nhà tới xem sau tháng mười có những ngày tốt nào, còn luôn miệng bàn bạc với Thư Tổ Khang xem đặt tiệc ở đâu, mời những khách nào.
Hình như tất cả mọi người đều coi như hôn lễ của Thư Sướng và Ninh Trí đã tiến vào giai đoạn đếm ngược.
Nhưng cô thật sự không có cách nào thích nghi được, cả người cô như mất hồn, không tìm được một chỗ dựa nào.
Ngày thứ hai sau khi cầu hôn, Ninh Trí đến nói chuyện với bác sĩ điều trị của Thư Tổ Khang rồi đến Bắc Kinh. Ngày nào anh ta cũng gọi điện thoại cho Thư Sướng, nói về lịch trình làm việc của anh ta ở Bắc Kinh, thời tiết Bắc Kinh như thế nào, đi tiếp khách uống nhiều hay ít. Thời gian nói chuyện lên đến cả tiếng đồng hồ, nhưng anh ta không hề nhắc tới chuyện cầu hôn.
Quả thật anh ta đã cho cô thời gian và không gian suy nghĩ, không hề thúc giục cô một lời. Nhưng chính vì vậy nên Thư Sướng càng cảm thấy mình nên đưa ra câu trả lời sớm một chút.
Yes or no?
Em đồng ý? Em không đồng ý?
Thư Sướng nhắm mắt lại, một mình đứng trên ban công thì thào.
"Xướng Xướng, đó không phải Tổng biên tập tòa soạn nơi con làm sao?" Phòng bệnh đơn có đầy đủ các thiết bị, có TV, có điều hòa, còn có cả nhà vệ sinh riêng. Sau khi ăn tối Vu Phân sẽ ngồi xem TV, Thư Tổ Khang thì nằm nghe TV.
Thư Sướng quay mặt lại, đây là chương trình "Phỏng vấn doanh nhân" trên đài truyền hình Tân Giang do Kiều Kiều dẫn chương trình, khách quý kì này là Bùi Địch Văn, Tổng giám đốc Tập đoàn Hằng Vũ.
Rốt cục Bùi Địch Văn đã có đủ can đảm, Kiều Kiều cũng được toại nguyện. Nhớ lại lúc Kiều Kiều đích thân đến tòa soạn báo Hoa Đông mời Bùi Địch Văn, Thư Sướng khẽ mỉm cười.
Kiều Kiều mặc một bộ đồ màu tím, không biết đã xịt bao nhiêu keo mà mái tóc vào nếp hơi khô khan. Bùi Địch Văn thì vẻ mặt nhàn nhã như ngồi trong quán cà phê, giơ tay nhấc chân đều toát ra khí chất của quý tộc.
Chương trình bắt đầu, trước hết là một đoạn băng thu hình lễ cắt băng khai trương chi nhánh công ty tại Tân Giang của Tập đoàn Hằng Vũ, thỉnh thoảng ống kính lại quay đến những khuôn mặt thường xuất hiện trên TV, cuối cùng quay tới Bùi Địch Văn. Anh mặc âu phục màu đen, trước ngực cài hoa, tóc chải ngược về sau lộ ra vầng trán cao trơn bóng. Anh ngẩng cao đầu, các hãng truyền thông có mặt đều phát điên, đèn flash lóe lên không ngừng. Phía sau anh, Trữ Ái Lâm ung dung quý phái đang nhìn con trai với vẻ kiêu ngạo.
"Ơ, tại sao cậu ta bây giờ lại thành Tổng giám đốc công ty bất động sản rồi?" Đoạn phim kết thúc, Kiều Kiều giới thiệu Bùi Địch Văn với khán giả, Vu Phân không hiểu hỏi Thư Sướng.
"À, anh ấy chuyển công tác rồi". Thư Sướng trả lời hời hợt.
"Đúng là người sinh ra để làm cán bộ, Tổng biên tập rồi Tổng giám đốc, đến chỗ nào đều có một chữ tổng".
Thư Sướng cười cười không nói tiếp.
"Kia là?" Kiều Kiều chỉ Trữ Ái Lâm hỏi Bùi Địch Văn. Trữ Ái Lâm là người phụ nữ duy nhất có mặt trong lễ khai trương.
"Mẹ tôi, từ Hồng Kông đến đây chúc mừng khai trương".
"Bố anh không đến à?"
"Sức khỏe bố tôi không tốt lắm".
Kiều Kiều gật đầu, "Tình cảm của anh và mẹ anh rất tốt".
"Bà ấy là một trong những người phụ nữ quan trọng trong cuộc đời tôi".
Kiều Kiều nhướng mày, "Nghe Tổng giám đốc Bùi nói thì có lẽ còn có người thứ hai, thứ ba?"
Khóe miệng Bùi Địch Văn lộ ra nụ cười, "Rất nhanh thôi!"
Anh không trả lời cụ thể, Kiều Kiều biết điều cũng không vặn hỏi, dù sao chương trình này cũng không phải chương trình giải trí, "Tổng giám đốc Bùi, từ khi mở rộng hoạt động kinh doanh sang thị trường đại lục, Tập đoàn Hằng Vũ đã thành lập các chi nhánh tại Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu, Thanh Đảo, kết quả kinh doanh vẫn luôn giữ vững vị trí đứng đầu Trung Quốc. Tân Giang chỉ có thể coi như một thành phố nhỏ, việc Hằng Vũ thành lập chi nhánh ở Tân Giang có phải là sự báo đáp sau ba năm anh sống ở thành phố này không?"
"Báo đáp chỉ là một bộ phận. Chủ yếu là vì tôi có một giấc mộng ở Tân Giang, tôi muốn thực hiện giấc mộng đó".
"Giấc mộng như thế nào?" Kiều Kiều trợn mắt ngạc nhiên.
"Nói trước sợ bước không qua". Bùi Địch Văn cười thần bí.
Kiều Kiều nhún vai hơn dỗi, "Tổng giám đốc Bùi lại úp mở rồi, có điều tôi nghĩ bốn triệu người dân Tân Giang chúng tôi sẽ được may mắn nhìn thấy giấc mộng này của anh trở thành hiện thực. Tổng giám đốc Bùi, lần này chính quyền thành phố Tân Giang mở rộng khu vực phía bắc thành phố, Hằng Vũ cũng là một trong những công ty dự thầu, anh nắm chắc bao nhiêu phần trăm sẽ trúng thầu?"
"Tôi không muốn lộ chủ bài trong tay quá sớm", Bùi Địch Văn không trả lời thẳng vào câu hỏi.
Thư Sướng kinh ngạc nhìn Vu Phân, Vu Phân vẫn đang hứng thú nhìn TV, "Mẹ, phía bắc thành phố sắp mở rộng à?"
"Không biết à? Mấy ngày hôm trước tờ báo của con đã đăng thông báo rồi mà".
"Vậy nhà mình có phải di dời không?"
Vu Phân gật đầu, "Có chứ! Ninh Trí đang giúp chúng ta tìm nhà mới. Nó nói bên khu Giang Tâm Các có mấy khu nhà có căn hộ kép tầng một tầng hai liền nhau, phía trước cũng có sân vườn, cũng gần giống như nhà mình bây giờ. Khu đó cách nhà nó và phòng khám cũng gần, đi hai trạm xe buýt là đến siêu thị lớn, điều kiện sinh hoạt rất thuận tiện".
"Nhưng... nhưng nhà mình là ông nội để lại, sân vườn đều rộng..." Thư Sướng cũng không biết mình muốn nói gì, chỉ biết trong lòng đang rất khó chịu.
Thư Tổ Khang nằm trên giường nói, "Chính quyền đã đưa ra thông báo rồi, chẳng lẽ chúng ta còn có thể chống lại? Đằng nào cũng bị giải phóng mặt bằng, thôi thì để công ty của Ninh Trí dỡ đi, cũng xem như ủng hộ công việc của nó".
"Công ty Trí Viễn chịu trách nhiệm giải phóng mặt bằng?" Thư Sướng kinh ngạc hít sâu.
"Giải phóng mặt bằng là một vấn đề lớn trong mở rộng khu vực phía bắc thành phố. Trước đây khi chính quyền giải phóng mặt bằng khu vực phía đông đã có trường hợp người dân treo cổ trên cây, việc này đã kinh động đến tận trung ương. Lần này chính quyền khôn hơn, công ty nào trúng thầu xây dựng thì công ty đó sẽ phải chịu trách nhiệm giải phóng".
Thư Sướng đột nhiên đứng dậy.
"Con đi đâu?" Vu Phân hỏi.
"Con đi mua tờ báo". Thư Sướng vội vã ra cửa.
Bên cạnh bệnh viện có một con phố nhỏ, có rất nhiều quán cơm, cũng có các loại hàng quán bao gồm cả nhà sách và sạp báo. Nhà sách đã đóng cửa, sạp báo vẫn sáng đèn.
Thư Sướng hỏi ông chủ có báo Hoa Đông buổi chiều mấy ngày hôm trước hay không.
Ông chủ chậm chạp ngẩng đầu lên, "Báo hôm nay cũng bán hết rồi chứ nói gì đến mấy ngày hôm trước. Ngày nào mọi người cũng đón đọc loạt bài về vụ trốn tìm của phóng viên Thư. Cô muốn đọc Hoa Đông buổi chiều thì chiều mai đến sớm một chút".
Thư Sướng thở dài cất bước lặng lẽ quay về.
Cô cũng không biết tại sao mình xúc động, tại sao lại khó chịu. Khu phía bắc là khu phố lâu năm, một loạt nhà một hai tầng thấp bé nằm chen ở phía bắc Tân Giang quả thật đã ảnh hưởng đến sự hài hoà của cả thành phố, di dời là chuyện sớm hay muộn. Cô cũng mới sống trong ngôi nhà hiện nay được hơn hai mươi năm, bố cô đã sống ở đó bảy mươi năm mà ông còn không đau lòng, vậy thì cô có gì phải khó chịu?
Bố nói rất đúng, đằng nào cũng bị di dời, không bằng ủng hộ công ty Trí Viễn.
Vì sao Ninh Trí không nhắc câu nào với cô về việc này? Bận quá nên quên mất?
Có lẽ là anh ta không muốn để cô phải lo nghĩ.
Không đúng, anh ta đã nhắc tới, anh ta nói có một công trình lớn, chỉ cần trúng thầu thì công ty Trí Viễn có thể kê cao gối ngủ năm sáu năm không cần lo nghĩ.
Thì ra chính là mở rộng khu thành bắc!
Có lúc Ninh Trí còn giống con của bố mẹ cô hơn cả cô. Rõ ràng anh ta cũng rất bận rộn mà vẫn có thời gian quan tâm đến bố mẹ. Suy nghĩ lại thì những việc nên do cô làm anh ta đều làm tranh hết. Lần này nếu không có anh ta thì sợ rằng khi cô từ Côn Minh về đã chỉ có thể cùng Vu Phân ôm đầu khóc rống.
Thiện cảm mười năm trước đến bây giờ đã biến mất sạch sẽ.
Bố mẹ là người quan trọng nhất trong lòng cô, coi bố mẹ cô là thân nhân, làm cho họ vui vẻ, chỉ riêng điều này đã đủ để khiến cô rất cảm động.
Thư Sướng cúi đầu đi tới, nhìn bóng mình bị đèn đường kéo thật dài. Vai rất hẹp, eo thon gọn, tóc hơi rối, lưng hơi cúi.
Cô nhớ tới lúc Thần Thần bị bệnh, vừa phải chờ nguồn thận vừa phải vay mượn tiền. Đúng lúc đó Dương Phàm yêu cầu chia tay, cô ôm Thần Thần rơi lệ, Thần Thần vỗ lưng cô, nhẹ nhàng dỗ dành, "Xướng Xướng đừng sợ, Thần Thần sẽ bảo vệ em".
Lúc đó cô thật sự cần một bờ vai rộng rãi như vậy để dựa vào.
Bây giờ bờ vai rộng rãi này đã ở bên cạnh cô, cô thật sự có thể cho phép mình không cần đóng giả một cô bé kiên cường nữa.
Cảm giác có người để dựa dẫm thật sự rất tốt.
Một cơn gió đêm thổi tới mang theo hơi lạnh đầu thu, Thư Sướng ôm hai vai, hít thở sâu.
Đừng nghĩ nhiều như vậy, không được quá khôn ngoan. Cứ ngốc một chút, đơn thuần một chút, cứ như vậy, hãy làm bảo bối để người khác nâng niu, không được một mình đỡ cả bầu trời.
Cô lấy điện thoại trong túi ra.
"Thư Thư?" Chỉ cần nhận được điện thoại cô chủ động gọi tới là Ninh Trí lại cực kì vui mừng, "Em đang ở nhà hay ở bệnh viện? Bác trai hôm nay thế nào? Anh và Tư Viễn còn đang tiếp khách bên ngoài!"
Cô cười nhẹ, không trả lời câu hỏi của anh ta mà hỏi lại, "Bao giờ anh về Tân Giang?"
Anh ta sửng sốt, "Ngày kia".
"Bắc Kinh lạnh rồi chứ?"
"Ờ".
"Trước khi lên máy bay thì gửi tin nhắn cho em, em đến sân bay đón anh". Cô nói.
"Thư Thư..." Giọng Ninh Trí tỏ ra nghi ngờ, anh ta cho rằng mình nghe lầm.
"Em hơi... nhớ anh". Cô mỉm cười dừng cuộc gọi.
Chỉ chốc lát điện thoại đã đổ chuông.
Sau khi tỉnh táo lại, giọng Ninh Trí trở nên run run, "Thư Thư, không phải em đang nói đùa với anh đấy chứ?"
"Nếu như là nói đùa thì sao?" Cô hỏi ngược lại.
"Anh sẽ coi là thật sự".
"Mau vào đi thôi, đừng để khách phải đợi lâu. Hẹn gặp anh ngày kia!"
"Thư Thư, hẹn gặp em ngày kia!" Ninh Trí vui vẻ cực kì.
Hôm sau, Thư Tổ Khang nói mình rất khỏe, có Vu Phân chăm sóc là đủ rồi. Ông giục cô đi làm, không cho cô ở bệnh viện cả ngày. Thư Sướng đi hỏi bác sĩ, thấy quả thật mình không cần ở đây nên ngoan ngoãn về tòa soạn trả phép.
Đến phòng làm việc, cô chuẩn bị chủ đề cho hội nghị phóng viên thường lệ. Đang xem tư liệu thì Diệp Thông tươi cười mang mấy bản thảo đã viết xong đến đặt trước mặt cô nhờ cô chỉ bảo. Sau đó cô lại tiếp tục chuẩn bị chủ đề, đến lúc làm xong thì đã hết giờ làm được một thời gian.
Cô vừa gọi điện thoại cho Vu Phân hỏi tình hình bố vừa đợi thang máy. Thang máy đi xuống, cửa mở ra, cô vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy chiếc Continental Flying Spur đang đỗ bên kia đường.
Cô cắn môi cất điện thoại vào trong túi, lấy chiếc hộp gấm đó ra, mở hộp, lấy chiếc nhẫn kim cương màu phấn hồng ra, chậm rãi đeo lên ngón áp út bàn tay phải.
Cô có thể làm như không nhìn thấy anh, đi thẳng đến bãi đỗ xe, sau đó nghênh ngang lái xe lướt qua bên cạnh chiếc Continental Flying Spur hào nhoáng kia.
Cô cũng có thể quay lại phòng làm việc ngồi thêm vài tiếng, chờ đến khi anh đi rồi mới ra về.
Cả hai cách này đều có thể tránh được sự khó xử khi gặp mặt anh.
Nhưng Thư Sướng cảm thấy như vậy sẽ khiến anh cảm thấy cô còn chưa dứt bỏ được hết thảy trong quá khứ. Thực ra sau khi không hẹn mà gặp tại sân bay Phố Đông, cô đã có một dự cảm rằng cô và anh sẽ gặp lại rất nhanh, trong lòng cô đã lặng lẽ tưởng tượng cảnh hai người gặp lại.
Anh xuất hiện hơi muộn.
Chiếc Continental Flying Spur hạ cửa kính, cách một con đường, hoàng hôn đang buông xuống nhưng cô lại có thể nhìn rõ mọi thứ trong xe. Trái tim tự nhiên thắt lại, kí ức hiện lên trong đầu không chịu khống chế, lần lượt hiện lên như kính vạn hoa. Chỉ có điều cô không còn cảm thấy quá xúc động.
Thư Sướng vén tóc, bình tĩnh nhìn dòng xe cộ từ hai phía rồi đi đến gần chiếc Continental Flying Spur.
Không có yêu, cũng không có hận. Lãnh đạo cũ, giáo viên cũ, cứ đến chào hỏi tự nhiên!
Cô mới vừa đi đến giữa đường thì cửa xe đã mở ra, Bùi Địch Văn bước xuống, mỉm cười vẫy cô. Sau nửa năm, mái tóc ngắn mượt mà của cô đã biến thành mái tóc hơi xoăn dài ngang vai, khiến gương mặt trang điểm nhẹ nhàng trở nên càng xinh xắn.
"Nếu em còn gọi anh là Tổng giám đốc Bùi thì anh sẽ bóp chết em để khỏi bị em làm tức chết". Anh tuyên bố trước khi cô kịp mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại không thể từ chối.
Cô đứng sững, miệng mở ra rồi lại khép lại.
"Hôm nay em về hơi muộn, đói rồi đúng không?" Anh đỡ lấy chiếc túi đựng máy tính trên vai cô, ngón tay vô ý khẽ chạm vào gáy cô. Giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc, hình như hai người chưa hề xa nhau nửa năm.
Cô hơi tránh sang bên cạnh, "Không cần, lát nữa em còn phải về lấy xe".
"Ăn tối xong anh đưa em đến đây lấy xe. Cái này để em lót dạ trước". Anh mở cửa xe bên kia, lấy ra một cái túi giấy, bên trong có một cốc trà sữa và một chiếc bánh mì đậu đỏ vẫn còn ấm.
Cô không nhận lấy, cố chấp đứng ở chỗ cũ, tay phải hơi nhấc lên. Chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út lóe sáng dưới ánh đèn đường làm Bùi Địch Văn hơi lóa mắt.
Mặt Bùi Địch Văn cau lại, một lát sau anh lại nở nụ cười, chính là dáng vẻ Thư Sướng vẫn quen thuộc. Nụ cười trên khóe môi nhưng ánh mắt lại rất nghiêm khắc, anh nắm chặt cổ tay cô, không biết tại sao lại siết rất chặt khiến cô đau đớn, "Chẳng qua là cùng đi ăn tối, anh có thể làm gì em chứ?"
Thư Sướng cau mày không biết làm thế nào, "Bùi Địch Văn, anh ngồi với em thì ăn còn thấy ngon được sao?"
"Vì sao lại không?" Anh cười, cười rất đắng chát, "Anh vẫn chờ mong buổi tối hôm nay, khó khăn lắm mới có thể sắp xếp thỏa đáng mọi việc, cuối cùng anh mới tranh thủ được thời gian. Anh có vinh hạnh được mời em cùng ăn tối không?"
Thư Sướng thoáng giật mình, cô quay đầu nhìn thấy bảo vệ tòa soạn đang nhìn về phía này với vẻ mặt kinh ngạc.
Cô hiểu tính tình Bùi Địch Văn, một khi đã quyết tâm làm gì thì người khác sẽ không thể thay đổi được.
Chẳng qua chỉ là cùng đi ăn tối!
Cô ngồi vào xe.
Bùi Địch Văn lên xe, cắm chìa khóa khởi động xe, thắt dây an toàn, tiện tay kéo cửa kính lên. Anh không nói nữa, chỉ chăm chú lái xe. Ánh đèn đường ngoài cửa sổ xe lần lượt chiếu lên mặt anh, cô không nhận ra sự vui vẻ hay tức giận trên gương mặt lúc sáng lúc tối đó. Thư Sướng cũng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bây giờ là gần bảy giờ, đang là giờ tan tầm cao điểm, xe chạy một hồi lại phải dừng vài phút.
Trung tâm thành phố, sắp đến đèn đỏ, hàng xe xếp dài như một con rồng.
Thư Sướng nhíu mày hơi sốt ruột , "Chúng ta phải đến quán ăn nào?"
Bùi Địch Văn quay mặt sang bên cạnh, đèn đường ảm đạm chiếu sáng nửa dưới khuôn mặt. Anh cười, hàm răng trắng tinh hơi lóe sáng, "Có vẻ như em đang đề phòng anh?"
Thư Sướng thở dài, nhỏ giọng nói, "Bùi Địch Văn, em sắp kết hôn rồi".
"A, thật không? Đã chọn được ngày chưa? In thiếp mời rồi chứ?" Anh nhướng mày, bàn tay đang nắm vô lăng run rẩy.
Thư Sướng hạ thấp tầm mắt, đột nhiên không dám nhìn thẳng vào đôi mắt hùng hổ dọa người của anh, trong đó có một ngọn lửa đang bùng cháy. "Em không mong nhận được lời chúc phúc của anh, nhưng mong anh hãy để em được bình tĩnh!"
"Thế em đang xúc động à? Em đang bối rối à?" Bùi Địch Văn sầm mặt, "Em bình tĩnh như một đầm nước, ung dung thể hiện hạnh phúc của mình cho anh xem, anh có nói gì em không? Đừng mẫn cảm như vậy, trên con đường hạnh phúc của em sẽ không có chướng ngại vật gì".
Thư Sướng ngậm miệng không nói nữa.
Bùi Địch Văn lái xe rẽ vào một con hẻm nhỏ yên tĩnh, đến một quán ăn có mặt tiền khiêm tốn nhưng không gian lại khá rộng rãi, không những có một cái sân nho nhỏ mà còn có cả một gian nhà kính trồng hoa cũng nho nhỏ nốt. Không gian trong quán được bố trí khéo léo, chỉ có mười mấy cái bàn. Sàn nhà sẫm màu được cố ý làm cũ, bốn vách tường có treo các bức tranh cung nữ mặc áo dài, ghế bàn kiểu cổ có đệm dựa thêu hoa, rất có phong cách của Thượng Hải nhiều năm trước.
Thư Sướng và Tạ Lâm đã tới đây. Tạ Lâm thích phong cách nơi này, châm một điếu thuốc, gọi mấy món ăn phổ thông, thêm một chai rượu hoa điêu. Sau đó Thư Sướng cũng tới đây cùng Thắng Nam, có điều cả cô và Thắng Nam đều cảm thấy nơi này rất bí bức, bí bức làm người ta ngạt thở, hai người thích ngồi ở quán vỉa hè ăn mì nguội uống bia hơn.
Thực đơn được đưa lên, cô gọi một nồi lẩu cá pecca dưa chua, một đĩa rau, một suất cơm nấu cách thủy. Bùi Địch Văn cầm thực đơn lật một chút, gọi thêm một đĩa tôm và một đĩa đậu phụ.
Trong quán không có nhiều khách, bài hát "Đêm Thượng Hải" của Chu Toàn lười nhác cất lên trong quán, thức ăn nhanh chóng được đưa lên.
Thư Sướng bưng bát cơm, chỉ nồi lẩu cá pecca nói, "Món này rất khá, vừa chua vừa tươi ngon, anh nếm thử xem".
"Ý em muốn nói là ăn mau lên rồi còn đi về đúng không?"
Thư Sướng cắn đũa, "Được rồi, em không nói gì nữa. Ăn cơm đi".
"Thư Sướng", Bùi Địch Văn gắp cho cô một con tôm, "Sao không hỏi anh vì sao lại thành lập chi nhánh ở Tân Giang?"
"Ở đây có cơ hội kinh doanh rất lớn, có lợi ích để mưu cầu".
Nét mặt thả lỏng, Bùi Địch Văn cười, "Bây giờ là đầu thu rồi đúng không?"
"Ờ", cô nhìn anh ta với vẻ khó hiểu.
"Thư Sướng, có nhớ chúng ta có hẹn ước gì vào mùa thu không? Em không cần trả lời vội", anh xua tay, "Đầu năm nay, bất kể anh nói gì em đều không tin tưởng. Anh đồng ý rời đi chính là để hôm nay trở về. Thư Sướng, anh đã làm được rồi".
Làm được thì sao? Tất cả đều đã khác rồi.
"Vậy à?" Cô lạnh lùng lên tiếng, cảm thấy hình như hôm nay đầu bếp làm nồi lẩu này không được chuẩn, cô uống mấy ngụm nước lẩu rồi không ăn được gì nữa.
"Thư Sướng, anh không làm dơ bẩn tình cảm giữa chúng ta, lúc yêu em anh đã là người tự do rồi..."
"Không cần nói nữa". Thư Sướng ngắt lời anh, "Những chuyện đó đã không còn quan hệ gì với em nữa".
Trả lời phỏng vấn của Kiều Kiều, khi nói đến những người phụ nữ quan trọng trong đời, anh không nhắc tới Tống Dĩnh. Trong lễ khai trương của chi nhánh Hằng Vũ tại Tân Giang, Tống Dĩnh không xuất hiện. Lúc đó cô đã biết có thể anh đã được tự do rồi.
Nửa năm qua nhà họ Bùi đã xảy ra chuyện gì, cô không muốn biết cho lắm.
Hồng Kông và Tân Giang cách xa nhau hàng ngàn cây số.
Khu biệt thự nhà họ Bùi và ngôi nhà nhỏ của gia đình cô là hai thế giới hoàn toàn bất đồng.
Làm người không cần phải tự ti, nhưng cũng không thể không biết mình là ai.
Cô nhìn anh, cố hết sức giữ cho giọng nói bình thản, "Có thể anh muốn nói với em rằng anh vẫn còn thiện cảm gì đó với em, bây giờ anh đã có thể cho em danh phận. Nhưng, Bùi Địch Văn, lúc đầu em chia tay anh không phải chỉ vì anh có vợ có con, còn vì cả địa vị người thừa kế Hằng Vũ trị giá hàng trăm triệu nữa. Em không phải tiểu nữ sinh mười bảy mười tám tuổi, đã rất nhiều năm không đọc truyện cổ tích Grim nữa rồi. Không phải em nói em không xứng với anh, mà là em không hợp với anh. Ở Lệ Giang em gặp mẹ và dì anh, em không cách nào hình dung được kiểu chung sống dị dạng đó, cũng không biết họ tìm được sự thăng bằng giữa hai bên bằng cách nào. Em nghĩ em không có tâm tính tốt như vậy, càng không có một trái tim bao dung độ lượng để có thể thờ chung một chồng với người phụ nữ khác. Cuộc đời dài lắm, chỉ có tình yêu là không đủ, con người còn phải có cái tôi nữa. Em lớn lên ở đại lục, hơn nữa vì Thần Thần nên bố mẹ vẫn nuôi dạy em như một đứa con trai. Nếu để em ăn không ngồi rồi, suốt ngày chỉ biết mua sắm và tham dự các buổi tiệc đủ kiểu thì em sẽ điên mất. Phóng viên là một công việc vất vả nhưng có thể làm cho em cảm thấy mình sống có giá trị, nhận được sự tôn trọng của người khác, có vất vả em cũng vui vẻ. Còn nữa, bố mẹ em đều là người bình thường, họ đã sống gần bảy mươi năm rất vui vẻ, họ cũng cảm thấy thỏa mãn. Em không muốn có một ngày vì em mà đột nhiên họ cảm thấy mình thấp hèn, cảm thấy mình thấp kém không ngẩng được đầu trước mặt người khác, dù em có hạnh phúc thì loại hạnh phúc đó cũng rất đắng chát. Cho nên anh không cần nói gì nữa, ăn cơm xong chúng ta sẽ tạm biệt".
Trong lúc cô nói tràng giang đại hải thì Bùi Địch Văn chỉ nhìn cô không chớp mắt. Sau khi nghe cô nói xong, đột nhiên anh bật cười, "Đây chính là lí do em xa lánh anh sao?"
Thư Sướng lặng lẽ gật đầu.
"Thư Sướng, em vẫn yêu anh đúng không?" Giọng anh khàn khàn, sâu lắng và chân thành, "Kể cả khi em cho rằng anh có vợ có con thì em vẫn yêu anh!"
Thư Sướng nhìn trân trối, không biết nói gì.
"Có một người ông trong mắt chỉ có lợi ích, không để ý đến tình thân, có một người bố cả ngày chỉ nghĩ cách ăn chơi trác táng, có một người mẹ chỉ biết theo đuổi các loại quần áo hàng hiệu và trang sức đắt tiền, còn có một mẹ kế bề ngoài hiền hậu nhưng trong lòng lại hận mình thấu xương. Em cho rằng cuộc sống của một phú hào như vậy có vui vẻ không? Thư Sướng, phú quý như mây khói, đó không phải vốn liếng để khoe khoang. Thực ra so với em, anh mới là một người nghèo".
"Bùi Địch Văn, chúng ta không thể lựa chọn bố mẹ, nhưng hôn nhân lại phải hết sức thận trọng. Em có quyền sống cuộc sống mình muốn, không muốn tự làm khổ mình. Em thật sự chuẩn bị kết hôn. Em không muốn nhắc lại lần nữa".
"Thư Sướng, nói với anh, em yêu anh ta hơn yêu anh không?" Anh ta nhìn cô, trong ánh mắt có đau đớn, có chua xót, có căng thẳng, có bất đắc dĩ.
Cô cười, "Có chứ!"
Môi anh mím rất chặt, trên mặt không có tình cảm gì.
"Em đang nói dối. Mới có nửa năm, làm sao em có thể dễ dàng thay đổi như vậy?"
"Đó là bởi vì em gặp được đúng người. Không chỉ là em mà cả người nhà, bạn và đồng nghiệp của em đều nhất trí tán thành anh ấy. Ở bên anh ấy, trái tim em không cảm thấy mệt mỏi. Được rồi, ngồi đã đủ lâu rồi, em phải về đây. Em còn phải đến bệnh viện thăm bố em nữa". Thư Sướng nói rất nhanh.
Bùi Địch Văn gọi người phục vụ đến tính tiền, hai người đi ra khỏi quán, bên ngoài đêm đã rất sâu. Lúc Bùi Địch Văn mở cửa xe, một tiếng gọi khẽ chợt vang lên trong bóng tối, "Anh cả?"
Bùi Địch Văn quay đầu lại, một phụ nữ tóc dài xinh đẹp bước đến gần, "Em còn tưởng mình nhìn lầm, đúng là anh cả thật!"
"Lạc Lạc, tại sao em lại ở đây?" Bùi Địch Văn kinh ngạc hỏi.
"Vì mẹ em chứ ai. Ôi, em vừa về Hồng Kông đã nhận được điện thoại của mẹ em, bà ấy vừa gào vừa khóc giục em đến đây đón bà ấy về Hồng Kông, cứ như là xảy ra án mạng ấy. Nhân tiện cũng có một người bạn cần đến Tân Giang nên em đã tới đây. Em vừa xuống máy bay, cơm nước xong em sẽ đến khách sạn gặp mẹ em".
"A, hôm nay mẹ em đi tham quan mấy nơi gần đây, chắc giờ này đã về rồi".
"Mẹ em suốt ngày chỉ sợ thiên hạ thái bình quá mức thôi. Đây là?" Phát hiện Thư Sướng đứng phía sau Bùi Địch Văn, Bùi Lạc Lạc sáng mắt lên.
"Đây là em gái anh, Bùi Lạc Lạc, đây là Thư Sướng".
"Thư Sướng?" Bùi Lạc Lạc đột nhiên kêu lên một tiếng kinh ngạc, "Cô Thư Sướng với uy lực có thể so với đạn hạt nhân đó à?"
"Lạc Lạc, không được vô lễ".
Bùi Lạc Lạc vội che miệng lại, mỉm cười đánh giá Thư Sướng rồi gật gật đầu hữu hảo, "Chào chị!"
Thư Sướng gượng cười, "Chào cô!" Không biết tại sao tự nhiên cô thấy đau đầu.
"Em vào ăn cơm đi, anh đưa Thư Sướng về".
"Thư Sướng, đây là danh thiếp của em, nhớ gọi điện thoại cho em để mời em đi ăn cơm nhé. Chị là người địa phương, không được quá hẹp hòi, chủ nhà thì phải hào phóng". Bùi Lạc Lạc bắt tay Thư Sướng như thân quen đã lâu, trong lòng bàn tay có một tấm danh thiếp tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.
Thư Sướng chỉ có thể khẽ động môi, không biết nên trả lời thế nào. Có điều cô có thể thấy hai tình cảm giữa anh em cùng cha khác mẹ là Bùi Địch Văn và Bùi Lạc Lạc này rất tốt.
Bùi Địch Văn không nuốt lời, anh đưa Thư Sướng về tòa soạn thật. Xe dừng lại, anh lại tắt máy, cửa xe đóng chặt không hề nhúc nhích.
"Thư Sướng, tháo cái nhẫn trên tay đó xuống". Anh nói lạnh lùng.
"Bùi Địch Văn, anh muốn làm gì?"
"Nếu em muốn làm cho anh ghen tuông thì em đã thành công rồi. Anh đến Tân Giang không phải vì cơ hội kinh doanh, anh đến đây để được gần em, để cứu vãn hết thảy giữa chúng ta, em không thể đuổi anh đi như vậy. Em cần tình yêu, em cần tôn trọng? Anh cho em, chỉ cho em. Em muốn làm việc? Anh đồng ý. Người nhà của em? Anh chăm sóc!"
"Anh không cần phải tưởng bở như vậy đâu, chúng ta đã kết thúc rồi, đã kết thúc từ lâu rồi, chia tay rất chính thức rồi". Thư Sướng nói vô lực, "Em đã yêu người khác, anh nhìn đi, em và anh ấy đã hứa hẹn, có trách nhiệm. Bất kể thế nào em cũng sẽ không rời khỏi anh ấy. Anh ấy cho em thứ anh vĩnh viễn không thể cho em được".
Cô giơ bản tay lên, đưa chiếc nhẫn đến trước mặt anh.
"Bùi Địch Văn... ơ..."
Đột nhiên anh nắm chặt tay cô, thở dồn, kéo cô vào lòng hung ác hôn lên môi cô.
Môi anh nóng bỏng như một ngọn lửa, trong đồng tử đen sẫm cũng lấp lánh tia lửa, cảm giác cô quen thuộc, cũng là cảm giác làm cô mê say.
Thư Sướng phản ứng lại, cô luống cuống vùng vẫy nhưng sao có thể thoát khỏi vòng tay anh. Cô ra sức quay mặt đi, né tránh nụ hôn của anh, kêu lên, "Bùi Địch Văn... không được như vậy... anh không thể như vậy..."
"Thư Sướng! Thư Sướng! Thư Sướng!" Anh dồn dập gọi tên cô, tay giữ chặt gáy cô khiến cô không thể cử động được.
Không biết làm thế nào, Thư Sướng há miệng cắn mạnh.
Cảm giác đau nhói.
Cô cố gắng kiềm giữ cảm giác chua xót trong mũi, cố gắng ngửa đầu về phía sau tránh khỏi môi anh, mệt mỏi nói, "Bùi Địch Văn, anh hãy tôn trọng em, em là vợ chưa cưới của người khác".
Cuối cùng Bùi Địch Văn cũng ngẩng đầu lên, máu trên môi đã ngừng chảy, chỗ bị cắn trở thành màu đỏ tươi. Cô chỉ thấy những đường nét trên mặt anh lập tức căng cứng, ánh mắt nhìn cô sắc bén như có thể đâm thủng cô. Cô sợ hãi trợn mắt, sau một lát im lặng, anh từ từ buông cô ra, hạ thấp ánh mắt, hít thở bình thường, một hồi lâu mới nói với giọng đắng chát, "Thư Sướng, xin lỗi..."
Thư Sướng vẫn chưa hết sợ, nhưng thấy anh bị cắn không nhẹ, cô lại cảm thấy không đành lòng.
"Em nói rất đúng, anh không thể lựa chọn xuất thân, em không có nghĩa vụ cùng anh chịu đựng áp lực. Nếu em thật sự cảm thấy, ở bên anh ta em sẽ có cuộc sống an bình và hạnh phúc như em mong muốn, thì anh..."
Anh không nói tiếp, để mặc cho máu trên môi rỏ xuống đầu gối. Anh mở khóa xe, bước xuống xe, đi vòng sang bên này mở cửa xe cho cô, "Lái xe cẩn thận!"
Cô đứng lặng bên đường một hồi, nhìn anh khởi động xe, lái xe đến chỗ quay đầu rồi lại lướt qua bên cạnh cô.
"Em đi về đi!" Anh cười gian nan vẫy tay với cô.
Anh cho rằng nửa năm không dài, tình cảm nóng bỏng sẽ không nguội nhanh như vậy. Anh đã giải quyết xong tất cả, mang đầy đủ tự tin quay lại bên cạnh cô.
Không ngờ cô đã không còn ở chỗ cũ mà đã xoay người đi đến bên một người đàn ông khác.
Cả buổi tối, cô nói gì anh cũng tự bảo mình không được tin tưởng, đến tận lúc cô cắn anh vì anh hôn cô thì trái tim anh mới rơi xuống tận đáy vực, đau đến mức anh không thể thở được. Chiếc Continental Flying Spur dần dần bị ánh đèn xa xa nuốt mất.
Thư Sướng thu ánh mắt lại, trong lòng cảm thấy mất mát, trên môi còn có mùi máu tươi mơ hồ, đó là máu của anh. Cô không lau đi, lời anh vẫn vang vọng bên tai.
Lúc này nhất định trong lòng anh đang rất khó chịu, anh sẽ không đi nơi khác uống rượu, sẽ không lái xe như điên chứ? Thư Sướng thở dài, cô vẫn cứ quan tâm đến anh, cô không thoải mái như đã nói. Sự quan tâm này khiến trái tim cô co thắt lại, cảm giác đau đớn này lan ra khắp toàn thân.
Thứ sáu, sau khi ăn trưa xong, Thư Sướng xin phép đến bệnh viện làm thủ tục xuất viện cho Thư Tổ Khang. Thư Tổ Khang là người may mắn so với các bệnh nhân xuất huyết não khác, lúc ra viện ông đã có thể đi đứng tự nhiên, miệng không lệch, mắt không lác, nói năng mạch lạc, tinh thần minh mẫn. Bác sĩ dặn Thư Sướng hiện nay Thư Tổ Khang còn đang trong giai đoạn bình phục, thể chất suy yếu, nên chú ý ăn uống điều dưỡng. Phải ăn đồ ăn nhẹ, dễ tiêu hóa, ăn nhiều đồ ăn nhiều vitamin và protein, phải kiêng thuốc, kiêng rượu, ăn ít muối.
Thư Sướng liên tục gật đầu, những điều này cô đều không lo lắng.
Thư Tổ Khang chưa bao giờ hút thuốc lá, rượu trắng trong nhà hôm qua Vu Phân đã dùng để ướp trứng vịt muối và mang hấp cá hết, trong phòng bếp chỉ còn lại một ít rượu gia vị dùng để nấu ăn.
Vì Thần Thần nên Vu Phân rất biết cách chăm sóc bệnh nhân.
Nhưng để chúc mừng Thư Tổ Khang xuất viện, Vu Phân vẫn chuẩn bị bữa tối rất phong phú.
Thư Tổ Khang đi đi lại lại trong phòng khách, không ngừng nuốt nước miếng vì các món cá hấp, sườn chua ngọt, vịt muối, củ sen kẹp thịt giòn tan vàng ruộm đặt trên bàn ăn. Mấy ngày liền chỉ được ăn đồ ăn lỏng, bây giờ ông cực kì thèm ăn.
"Bên này là chuẩn bị cho Ninh Trí và Thư Sướng, của ông ở bên kia". Vu Phân chỉ hai bát canh thịt lợn hoàng kì và canh đậu phụ củ cải ở bên góc bàn, trợn mắt nhìn Thư Tổ Khang.
Thư Tổ Khang thở dài không cam lòng.
Thư Sướng rửa một đĩa đào đầu mùa mang vào, thấy bố thở dài, cô cười nói, "Bố, bình thường bố nói với người khác thì hay thế, tại sao đến lượt bố làm bệnh nhân lại không nghe lời bác sĩ? Khi nào bố khỏi hẳn con sẽ đi cùng bố ra ngoài ăn".
"Bao giờ mới đến ngày đó?" Người mắc bệnh cao huyết áp phải kiêng một số món ăn cả đời, Thư Tổ Khang là bác sĩ nên đương nhiên biết rõ điều này.
"Ông càng già càng giống trẻ con. Ông Thư, cố chịu đựng thì mới đi cùng tôi được lâu. Nếu ông cứ ăn uống bậy bạ để rồi bệnh tình tái phát thì sợ là thần tiên cũng không thể nào cứu được ông, khi đó tôi bị bỏ lại một mình, ông có đành lòng không?"
Thư Tổ Khang bất đắc dĩ đầu hàng, nói rất đáng thương, "Vu Phân, tôi không ăn là được mà!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.