Hoa Hồng Sớm Mai

Chương 22:




"Thư Sướng, mọi thứ vẫn ổn chứ?" Anh cố gắng hỏi với giọng bình tĩnh.
"Vẫn ổn, có điều ở đây hơi lạnh", cô đưa bàn tay tê cứng lên miệng hà hơi cho ấm, "Tân Giang đã mặt áo gió rồi mà bên này vẫn còn phải mặc áo bông. Có điều so với nạn dân thì em vẫn có thể coi là rất hạnh phúc".
"Ba ngày sau anh sẽ bay tới đó, đừng vội, nghe anh nói xong đã. Anh đến để đưa vật tư cứu nạn Hằng Vũ quyên tặng, không phải đến chỉ để gặp em đâu".
"Địch Văn..." Cô từ từ ngồi dậy, quấn chặt chăn quanh mình thành một con nhộng.
"Thư Sướng, em đang thử thách trái tim anh à? Em đi một mình bất chấp tất cả như vậy, thật sự cho rằng anh sẽ không đau lòng hoặc tự hào vì em à? Thư Sướng, em là gì của anh?"
Cách vài ngàn dặm, cô vẫn có thể cảm nhận được sự đau lòng của anh.
Cô còn chưa trả lời, anh đã tiếp tục chất vấn, "Em có nhiệt tình công việc, anh không nên trách em. Nhưng làm gì cũng phải lượng sức mà đi, phải xem xem có thích hợp hay không. Đúng, bây giờ anh không phải Tổng biên tập của em, không có quyền nói với em những điều này. Dù em có đi đến chân trời góc biển cũng không cần phải nói với anh một tiếng", anh hít sâu, dừng lại một lát, "Thư Sướng, em làm gì cũng không bận tâm đến cảm nhận của anh".
Thư Sướng nhất thời không nói được gì. Cô vội vàng xuất phát, quả thật không gọi điện cho anh, bởi vì cô biết nhất định anh sẽ ngăn cản cô.
"Mỗi người đều có cái nhìn của riêng mình đối với tình yêu. Thư Sướng, anh không thể tiếp tục gọi em là cô bé ngốc nữa, em nên suy nghĩ cho kĩ, nếu em thật sự cảm thấy anh không thể khiến em dừng chân thì hãy nói rõ ràng với anh, anh sẽ tránh ra. Anh từng rất cô đơn, sau khi gặp em, em mang cảm giác của tình yêu đến cho anh, không chỉ đơn giản là một chút vui sướng. Anh muốn làm cho sự vui sướng này lâu dài hơn, đáng tiếc cách nghĩ của chúng ta lại trái ngược nhau".
Anh gác máy, Thư Sướng cầm điện thoại, chỉ cảm thấy vô lực, tâm trạng ngỡ ngàng.
Thư Sướng nhìn chằm chằm điện thoại của mình, không biết có cần gọi lại hay không, mà gọi lại rồi thì sẽ giải thích thế nào? Cô xem giờ, đã là rạng sáng, điện thoại lại mất sóng. Cô thở dài, nghe tiếng gió gào thét bên ngoài, còn có tiếng bước chân hỗn loạn, bộ đội lại vừa đưa người bị thương xuống núi.
Trời sáng, Thư Sướng rời giường với hai mắt thâm quầng. Vừa mở cửa ra, không khí lạnh như băng đã tạt vào mặt, khắp nơi trắng tinh sau một đêm tuyết lớn. Trên vai những người đi đường đều bám đầy tuyết, những chiếc xe quân dụng lui tới không ngừng, lần lượt vận chuyển các loại vật tư cứu tế lên phía trên.
Ăn sáng xong, Thôi Kiện và mấy đồng nghiệp nam theo xe quân dụng đi vào núi. Thư Sướng ở lại phụ trách phỏng vấn những người vận chuyển đồ cứu nạn và vận chuyển người bị thương về Tây Ninh.
Vừa đeo ba lô phỏng vấn ra cửa, đột nhiên Thư Sướng cảm thấy dưới chân rung động, có tiếng đá lăn ầm ầm phía xa.
"Lại động đất rồi..." Trên đường có người kêu lên nhưng không có ai hoang mang bỏ chạy, có thể là họ đã quen rồi.
Chỉ sau phút chốc cảm giác rung động đã biến mất, trời đất lại trở nên tĩnh lặng.
Thư Sướng đến trạm cấp cứu và trạm trung chuyển vật tư. Hôm nay có mấy quỹ từ thiện Hồng Kông và mấy công ty tư nhân cỡ lớn trong nước đưa vật tư quyên tặng tới, Thư Sướng nhìn thấy danh sách quyên tặng ngày kia có Tập đoàn Hằng Vũ. Ngọc Thụ có địa hình đặc thù, môi trường khắc nghiệt, ngôn ngữ bất đồng. Cơ quan chính quyền không khuyến khích người tình nguyện tới đây, tất cả xe cộ và người tới Ngọc Thụ đều phải xin phép trước.
Thư Sướng ăn cơm hộp ở trạm cấp cứu. Trên cao áp suất thấp hơn, cơm nấu hơi sống, cô ăn một miếng rồi đặt hộp cơm xuống. Một y tá đưa cho cô một chiếc bánh mì to và một chai nước khoáng, cô ra khỏi lều vải dựng tạm thời của trạm cấp cứu, vừa đi vừa gặm bánh mì.
Dưới một gốc cây khô, một cậu bé da ngăm đen ngậm ngón tay trong mồm, nhìn cô chằm chằm với ánh mắt thèm thuồng, cổ họng chạy lên chạy xuống liên tục.
"Cháu muốn ăn đúng không?" Thư Sướng ngồi xuống cười tủm tỉm nhìn cậu bé.
Cậu bé cúi đầu có chút xấu hổ.
Thư Sướng bẻ một nửa chiếc bánh mì đưa cho cậu bé, đồng thời cũng đưa cả chai nước khoáng cho cậu bé. Cậu bé nhận lấy ăn ngấu nghiến.
Thư Sướng nhìn cậu bé ăn mà thấy trái tim đau nhói.
Buổi chiều phỏng vấn cô lại nhìn thấy cậu bé đó, cậu ta cười cười với cô, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.
Hôm sau ra cửa, Thư Sướng cố ý mang theo một ít mì ăn liền và bánh mì, trước một bưu điện đã sụp đổ cô nhìn thấy cậu bé đó đang đứng cùng mấy bạn nhỏ khác. Thư Sướng gọi cậu bé, cậu quay đầu lại. Cô móc ra mì ăn liền trong túi xách ra, ra hiệu cho cậu bé tới gần. Cậu vui mừng chạy tới, dang rộng hai tay ôm chặt lấy cô.
"Nhà cháu ở đâu? Bố mẹ cháu đâu?" Thư Sướng hỏi, hỏi xong mới nhớ ra cậu bé không hiểu tiếng phổ thông. Cô vất vả ra hiệu một hồi, hàng lông mày nhỏ bé nhíu chặt của cậu bé từ từ giãn ra, cậu vẫy tay với Thư Sướng rồi chạy lên núi.
Thư Sướng hơi do dự rồi chạy theo. Chạy lên núi, cô cảm thấy nhấc chân lên cũng nặng nề như nhấc cả ngàn cân. Gió vẫn đổ thẳng vào tai, những cơn gió rợp trời ngập đất khiến cô không mở mắt ra được. Sau một hồi gió to, cuồng phong lui lại, tuyết bắt đầu rơi, bông tuyết dày đặc từ trên trời bay xuống.
Cậu bé đột nhiên hét lên một tiếng, một hộp mì ăn liền trên tay rơi mất, bị gió thổi lăn xuống sườn núi lộc cộc.
Cậu bé vội vàng đuổi theo phía sau.
"Không được chạy theo, nguy hiểm", Thư Sướng kêu to rồi chạy thật nhanh đuổi theo cậu bé.
Cậu bé nói mấy chữ, nước mắt bắt đầu chảy xuống.
Thư Sướng khẽ cắn môi đẩy cậu bé lại phía sau, cô đuổi theo vài bước, đúng lúc chuẩn bị bắt được hộp mì ăn liền thì đột nhiên trời đất rung chuyển, tảng đá dưới chân phát ra âm thanh kì lạ. Cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì thân thể đã từ từ rơi xuống dưới chân núi.
Cậu bé ở phía sau kêu thảm một tiếng như xé rách ruột gan, cô đưa tay muốn bắt được thứ gì đó nhưng tảng đá dưới chân cũng đã rơi mất, cô không bắt được thứ gì cả. Trán ươn ướt, cô đưa tay sờ, chỉ thấy trước mắt đỏ tươi.
Bông tuyết dày đặc tạt vào mặt cô, cô không thể không nhắm mắt lại, trong đầu đột nhiên hiện lên bóng dáng của Bùi Địch Văn. Lần đầu gặp khi phỏng vấn, sự nghiêm khắc lúc sửa bản thảo, kẹo sữa Alpenliebe, bờ vai nương tựa khi không có trợ giúp, lời chào hỏi dịu dàng đêm khuya, vẻ mặt lúc anh nói anh quý trọng cô, lời tỏ tình trên càu lớn vượt sông, nụ hôn đầu tiên, lần thân mật đầu tiên ở Thạch Trấn, vô số đêm ôm nhau ở Khế Viên, tất cả đều rất ngọt ngào.
Thư Sướng, anh là gì của em? Bùi Địch Văn hỏi.
Là gì đây?
Thân thể không còn hạ thấp nữa, không biết đã rơi xuống nơi nào. Sau lưng cô đau tê dại, chân vẫn còn có cảm giác, có lẽ là ngã không nặng, có điều hình như đã rơi rất xa.
Thư Sướng giơ tay, gió trong lòng bàn tay trở thành không khí.
Nếu ngày mai là tận thế thì em muốn làm gì nhất?
Em muốn yêu anh.
Thư Sướng đưa tay lau những gì ướt át trong mắt, vì sao phải nhát gan? Vì sao phải lùi bước? Vì sao phải do dự? Thế giới lớn như vậy, chúng ta gặp nhiều người như vậy, nhưng chúng ta chỉ yêu sâu sắc có một người. Xác suất này vô cùng thần kì, tại sao còn phải hoài nghi gì nữa?
Dâu trưởng nhà phú hào cũng là người, lần đầu tiên ra ngoài tiếp khách sẽ mất tự nhiên, sau nhiều lần sẽ không sao cả.
Hầu hạ hai mẹ chồng dù sao cũng không khó như thi đại học, còn Bùi Lạc Lạc thì đã là bạn cô.
Ông bố chồng đa tình là chuyện hai bà mẹ chồng phải ứng phó. Địch Văn ưu tú như vậêu ai yêu cả đường đi, Bùi Thiên Lỗi khó tính cũng sẽ thích cô.
Hân Nhi, Hân Nhi đáng thương, cô đã nhận lời Ninh Trí sẽ đối xử với Hân Nhi tử tế, cô đã làm được chưa? Việc đó không khó, cô còn muốn có một đứa con với Địch Văn, con trai hay con gái cũng đều rất tốt.
Hồng Kông bốn mùa ôn hòa, không có mùa đông, cũng tốt, bây giờ quá lạnh.
Còn cuộc hôn nhân giữa cô và Địch Văn sẽ đi được bao lâu? Điều đó không quan trọng, chỉ cần bây giờ có thể cùng nhau, đó chính là hạnh phúc cực điểm.
Địch Văn, Địch Văn...
Trong khoảnh khắc, mọi chuyện đều trở nên thông suốt.
"Ầm!"
Một tiếng nổ.
Trời đất lập tức đông cứng.
Hết thảy lặng yên.
Hình như là đã kết thúc.
Hình như trời đất chuẩn bị phủ nhận chuyện vừa xảy ra.
Màn tuyết mở ra, gió ngừng thổi, mây ngừng bay, ánh mặt trời chiếu xuống.
Thư Sướng nghe thấy có người đang gọi to, cô muốn trả lời nhưng lại không thể mở miệng ra được, mí mắt càng ngày càng nặng.
Địch Văn, Địch Văn... Trong lòng cô vẫn đang gào thét.
Bóng tối đè xuống như một ngọn núi, cô nhẹ nhàng thở dài.
Dường như ngủ một giấc rất dài, cô chậm rãi mở mắt ra, chỉ cảm thấy mỗi một chiếc xương trên người đều kêu gào vì đau đớn. Cô giơ tay lên, phát hiện đầu ngón tay đã sưng thành những củ cà rốt, trên trán quấn kín băng gạc, cánh tay đang được truyền nước.
"Cô ấy vừa mới thoát khỏi nguy hiểm, bây giờ còn chưa thể gặp được". Bên ngoài có người nói chuyện.
"Tôi chỉ nhìn cô ấy một lát từ xa, tôi sẽ không lên tiếng". Giọng nói này rất quen thuộc, rất quen thuộc...
Địch Văn...
Thư Sướng vui mừng muốn gọi, có điều cổ họng khô khốc không thể phát ra âm thanh.
"Anh là gì của cô ấy?" Người hỏi rõ ràng không vui.
"Tôi..."
"Ông xã!" Cổ họng khô khốc cuối cùng cũng bật được ra hai chữ, vừa nói ra xong, cô nghe thấy tiếng khối băng trong người mình bắt đầu nứt ra, tan chảy.
"Phóng viên Thư, cô tỉnh rồi!" Rèm lều vải mở ra, y tá vui mừng đi vào, "Cô đã hôn mê ba ngày".
Lâu như vậy sao?
Một bóng người đi tới trước mặt cô, ngón tay thon dài vuốt ve gương mặt cô.
Cô đau đớn hít sâu.
Y tá lặng lẽ rời khỏi lều.
Cô nhìn thấy anh, rất hốc hác, rất gầy gò, trong mắt hiện đầy tơ máu, quần áo cũng không còn trơn bóng như xưa.
"Thư Sướng, anh là gì của em?" Anh hỏi từng chữ từng câu.
Cô muốn nở một nụ cười với anh, nhưng bắp thịt vừa cử động đã rất đau đớn. Cô biết bây giờ mình nhất định rất xấu, nhưng ánh mắt anh nhìn cô lại giống như đang nhìn thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.
Cô lấy đủ sức mạnh, nhét hai bàn tay sưng đỏ vào lòng bàn tay anh, "Bùi Địch Văn, anh cưới em, được không?"
Anh nhìn cô, từng vòng rung động dịu dàng lan ra trong mắt.
Rất lâu sau anh mới chậm rãi gật đầu, áp đầu ngón tay cô vào hai gò má, nói, "Được!"
Cô cười, rất đau, rất đau, rất hạnh phúc, rất hạnh phúc.
Thật sự, nếu như gặp đúng người, cho dù tương lai gian nan trắc trở, cho dù trước mắt là ngàn núi vạn sông, thì hôn nhân vẫn là một sự điên cuồng đáng để thử.
Chiếc xe Jeep quân dụng màu rằn ri chậm rãi chạy vào sân bay Tây Ninh, không dừng lại trước sảnh chờ máy bay mà chạy thẳng vào bãi đỗ máy bay qua một lối đi chuyên dụng.
Bùi Địch Văn mỉm cười cảm ơn cậu cảnh sát vũ trang lái xe rồi mở cửa xe, sau đó hết sức thận trọng bế Thư Sướng xuống.
Thương thế của Thư Sướng thực ra cũng không quá nặng, bởi vì cô mặc quần áo rất dày nên chỉ có sau lưng và cánh tay bị thương vài chỗ, nhưng từ lúc bị ngã xuống đến khi được cứu đã cách nhau hơn mười tiếng, cô bị nhiễm lạnh rất nặng nên mới hôn mê ba ngày. Sau hai ngày truyền dịch ở bệnh viện quân y, máu đọng trên người cô gần như đã tan hết, Bùi Địch Văn quyết định đưa cô về Tân Giang.
Cậu cảnh sát vũ trang cười tủm tỉm nhìn bọn họ, Thư Sướng hơi mất tự nhiên, cô muốn nói với Bùi Địch Văn rằng tự mình có thể đi được, nhưng nhìn thấy ánh mắt trách cứ của Bùi Địch Văn, cô đành nuốt nước miếng không nói gì nữa.
Lúc cô hoàn toàn tỉnh táo và có thể tự mình cầm chén uống nước, anh hỏi cô một hộp mì ăn liền đáng giá bao nhiêu, có cần phải lấy tính mạng mình ra đánh bạc để nhặt lại như vậy hay không?
Thư Sướng nhắm mắt, cô rõ ràng Bùi Địch Văn thương mình. Lúc đó, dù có núi vàng núi bạc chất đống trước mặt thì cũng không có ai động lòng, nhưng một chai nước, một bát mì lại có thể giúp cho tính mạng ngoan cường tiếp diễn.
Sống sót là một chuyện hạnh phúc biết bao! Có thể nhìn thấy ánh nắng, trời xanh, núi tuyết... Có thể ca hát, cười vui, khóc rống... Có thể yêu, có thể hận...
Nhìn ánh mắt đói khát của cậu bé đó, cô chạy lên không cần suy nghĩ.
Nhưng cô thừa nhận cô đã hơi lỗ mãng, cô đã để Bùi Địch Văn phải lo lắng.
"Một cái bánh bao còn có thể gây ra một vụ án mạng. Một hộp mì lớn như vậy, đương nhiên phải liều mạng rồi!" Cô làm nũng anh, che giấu cảm giác áy náy trong lòng mình.
Bùi Địch Văn lạnh lùng nhìn cô, đột nhiên nắm lấy bàn tay sưng phù của cô, hung ác bóp mạnh.
"Đau, đau..." Cô đau đớn kêu to.
"Biết đau thì tốt, như vậy lần sau sẽ nhớ!" Anh ấn trán cô, trong mắt toàn là xót xa thương hại.
Thư Sướng bây giờ không dám đắc tội đại thiếu gia nhà họ Bùi một chút nào. Anh nói gì, làm gì, cô đều phục tùng vô điều kiện. Cô ngoan ngoãn tìm một vị trí dễ chịu trong lòng anh, cố gắng để anh tiết kiệm được một chút sức lực.
Bùi Địch Văn đi dọc theo đường băng một hồi.
Thư Sướng nhìn quanh khắp nơi, trên bãi đậu máy bay có mấy chiếc máy bay, "Địch Văn, chúng ta chưa kiểm tra an ninh, người ta có cho chúng ta lên máy bay không?" Cô hỏi với giọng rất lo lắng.
Bùi Địch Văn không đáp, anh dừng lại trước một chiếc máy bay cỡ lớn màu bạc, một nam giới anh tuấn mặc đồng phục cơ trưởng bước tới, "Tổng giám đốc Bùi, để tôi giúp". Anh ta giơ hai tay ra định đỡ lấy Thư Sướng.
Bùi Địch Văn lắc đầu, Thư Sướng đảo mắt mấy vòng. Trên thân máy bay trơn bóng sáng loáng, cô nhìn thấy hai chữ "Hằng Vũ" rất lớn.
Cô kinh ngạc trợn tròn mắt. Đây... đây không phải là máy bay tư nhân mà cô vẫn thường nghe nói đấy chứ?
"Chào Tổng giám đốc Bùi, chào Thư tiểu thư!" Bùi Địch Văn đi từng bước lên máy bay, hai tiếp viên hàng không cao ráo mỉm cười đứng hai bên khoang máy bay nhã nhặn cúi mình chào hỏi hai người.
Bùi Địch Văn gật đầu lạnh nhạt.
Khoang máy bay giống như một phòng tiếp khách xa hoa, sofa rộng rãi bọc da thật, thảm lông cừu trắng như tuyết, tủ rượu bày đầy các loại rượu ngon, âm nhạc nhẹ nhàng du dương.
Bùi Địch Văn vừa đặt Thư Sướng xuống sofa, tiếp viên hàng không đã tới lót đệm dựa cho cô, trước mặt có thêm một cốc sữa nóng, một đĩa đồ ăn nhẹ nướng giòn tan. Phía trước Bùi Địch Văn là một cốc cà phê Lam Sơn , người trợ lí đã đợi một hồi đưa một số tài liệu quan trọng tới. Sau đó anh ta ngồi xuống sofa bên kia, bận rộn gõ bàn phím lách cách không ngừng.
Đến tận lúc máy bay đã bay lên không trung, qua cửa sổ có thể nhìn thấy những đám mây lớn và không trung xanh thẳm, Thư Sướng vẫn giữ nguyên một tư thế, môi mím chặt.
Đây không chỉ là sự kinh ngạc như già Lưu đến thăm phủ Vinh Quốc mà là chấn động.
Lần đầu tiên cô mới tỉnh táo ý thức được người đàn ông cô sắp lấy này chính là một người có tiền, không những thế còn là người có cực nhiều tiền.
"Sao thế? Em ngợp à?" Bùi Địch Văn nhướng mày nhìn cô đùa cợt.
Thư Sướng nhún vai, "Không. Nếu như anh là một chàng trai nghèo, trời mưa mang ô tới đón em, đến ngoại thành hái cho em một bó hoa dại, đi cùng em đến quán vỉa hè ăn bát mì nước, ăn uống dè sẻn để mua quần áo giảm giá khi hết mùa thì em vẫn rất vui vẻ. Bây giờ người em thích tình cờ là một người có tiền, dùng máy bay tư nhân tới đón em về nhà, đây cũng là một cách thể hiện tình yêu của anh, không có gì phải ngợp cả".
Nghe cô nói thì có vẻ máy bay tư nhân cũng không khác một chiếc taxi là mấy. Bùi Địch Văn không nhịn được cười, trong lòng lại tràn ngập vui mừng. Rốt cục cô không còn tránh né thân phận anh, đã thật sự nhìn thẳng vào tình cảm của họ.
Kì thực anh không biết, Thư Sướng nói như vậy cũng là đang khuyên bảo chính mình. Bất cứ một phụ nữ tầm thường nào được hưởng thụ vinh dự như thế đều không thể không cảm động. Nhưng cô rõ ràng Bùi Địch Văn làm như vậy không phải khoe khoang mà là vì anh muốn đưa cô về nhà sớm và thuận tiện hơn một chút.
Cô nói với chính mình, phải từ từ quen với những chuyện này, bởi vì cô phải sống một cuộc đời rất dài cùng Bùi Địch Văn.
"Thư Sướng, thực ra em rất ngốc, một chuyện đơn giản như vậy mà tại sao đến bây giờ mới nghĩ thông suốt?" Anh đặt tài liệu xuống, ngồi đến bên cạnh ôm cô vào lòng.
"Em suy nghĩ rất cẩn thận, điều đó cho thấy em rất nghiêm túc". Cô vẫn cố vớt vát, nhưng thấy khóe miệng người trợ lí run lên vì nhịn cười, cô cũng không khỏi đỏ mặt.
"Thật sự nên khen thưởng một chút", Bùi Địch Văn trầm ngâm một lát rồi chậm rãi đưa tay móc một chiếc hộp gấm màu bạc trong túi ra, sau đó mở hộp lấy ra một chiếc nhẫn nạm một viên kim cương màu vàng.
Anh nâng tay cô lên, "Đây là quà anh định tặng em hôm thứ sáu tuần trước, bây giờ ngón tay em thế này chắc là không đeo được. Làm thế nào nhỉ, thôi anh cứ giữ..."
"Bây giờ không đeo được nhưng sau khi tay em hết sưng sẽ đeo được mà". Giống như sợ anh lấy lại, cô vội vã giật lấy nắm chặt trong lòng bàn tay, "Không thì em tìm một sợi dây chuyền xâu vào để đeo trên cổ trước. Nhìn em như vậy làm gì? Anh định đổi ý à? Này, có hối hận cũng vô dụng, nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn kí xuất tứ mã nan truy!"
Cổ họng hơi nghẹn, anh từ từ áp đến bên tai cô, âm thanh khàn khàn mà chậm rãi, hơi nóng phả vào tai cô, "Thư Sướng, thấy em thế này, anh muốn hôn em thật sâu, muốn vò nát em, nhưng nơi này là khoang máy bay".
Lời trêu chọc đầy dục vọng của anh khiến mặt Thư Sướng lại nóng rực, đỏ bừng, tim cô đập thình thịch. Cô nghiêng đầu qua một bên không dám nhìn anh.
"Địch Văn, xuống máy bay xong anh và em cùng về nhà!" Rất lâu sau cô mới nói lí nhí.
Bùi Địch Văn khẽ ờ một tiếng và chăm chú nhìn cô, "Thư Sướng, công việc của anh chủ yếu ở Hồng Kông. Công trình Tân Giang bây giờ đã đi vào quỹ đạo, anh không thể qua bên này mãi được. Anh hi vọng em có thể ở bên cạnh anh. Thư Sướng, anh muốn em chuyển đến Hồng Kông làm việc, được không?"
Thư Sướng chần chừ một lát, "Nhưng bố mẹ em đã nhiều tuổi rồi".
Anh nằm ngửa trên sofa, ôm chặt cô để cô dựa vào người mình, "Anh sẽ có cách. Thư Sướng, chỉ cần em chịu ở bên anh".
Thư Sướng vân vê góc áo anh, im lặng gật gật đầu.
Máy bay hạ xuống sân bay Tân Giang, vừa ra khỏi máy bay, không khí ấm áp đã ùa vào mặt, khắp nay đầy cây xanh táo đỏ, người đi đường tà áo tung bay. Thư Sướng thoải mái hít một hơi thật sâu.
Mạc Tiếu và một trợ lí ở Tân Giang tới đón máy bay.
Bùi Địch Văn đứng bên cạnh nghe các trợ lí báo cáo công việc. Mạc Tiếu và Thư Sướng chui vào trong xe thầm thì.
"Thư Sướng, mấy ngày nay cháu có thấy tóc Tổng giám đốc Bùi đã bạc hơn nhiều không? Nghe nói cháu đến Ngọc Thụ, anh ta lao tới tòa soạn quát Tổng biên tập của cháu một trận. Khi đó cô đi cùng anh ta, cô chưa bao giờ nghe thấy giọng anh ta nghiêm khắc như vậy cả".
"Thật à?" Thư Sướng không thể tưởng tượng Bùi Địch Văn luôn luôn nhẹ nhàng phong độ lại làm ra một chuyện mất khống chế như vậy.
"Anh ta cho rằng Tổng biên tập cho cháu đi Ngọc Thụ phỏng vấn là việc không hề thỏa đáng, là sự vô trách nhiệm đối với nhân viên. Một lãnh đạo thờ ơ với nhân viên thì làm sao có thể khích lệ lòng người được? Nếu cháu có vấn đề gì ở Ngọc Thụ thì anh ta sẽ kiện tòa soạn ra tòa. Khi đó Tổng biên tập cũng choáng, không bác lại được một câu nào cả".
Thư Sướng quay mặt nhìn ra ngoài xe, phát hiện ánh mắt cô nhìn về phía mình, Bùi Địch Văn cười dịu dàng, ra hiệu một lát nữa sẽ xong việc.
Cô cắn môi, để mặc cơn sóng trong lòng cuộn trào mãnh liệt.
Mọi người lên hai chiếc xe, lúc vào nội thành Bùi Địch Văn để mấy người khác về công ty, còn anh tự mình lái xe cùng Thư Sướng về nhà mới ở khu thành đông.
Anh đã từng đưa Thư Sướng về nhà mới mấy lần nhưng chưa bao giờ vào nhà.
Lúc về đến sân bay Thư Sướng đã gọi điện thoại cho bố mẹ, nói mình và một người bạn sẽ về nhà ăn cơm trưa. Thư Sướng không dám nói chuyện mình bị thương ở Ngọc Thụ với bố mẹ mình.
Hai người vào thang máy lên lầu.
"Có căng thẳng không?" Thư Sướng cười hỏi.
Bùi Địch Văn kéo cà vạt, khẽ nhắm mắt, "Tình hình lần này tốt hơn quá nhiều so với lần đầu tiên gặp mặt".
Thư Sướng bật cười ha ha. Lần nọ giữa đêm khuya bố mẹ cô từ Hải Nam về, bắt gặp cô và anh ở trong phòng Thần Thần, Vu Phân suýt nữa vác dao chém Bùi Địch Văn.
"Không cần lo lắng, nếu như bố mẹ em làm khó anh thì em sẽ không để mặc không cứu đâu".
Bùi Địch Văn trợn mắt nhìn cô, "Em đừng bận tâm đến anh, trước hết hãy nghĩ cách để giải thích cho tình hình của em bây giờ đi".
Thư Sướng đang ngẩng cao đầu lập tức cúi xuống.
"Xướng Xướng?" Quả thật vừa mở cửa ra Vu Phân đã lập tức kêu lên, "Mặt mũi chân tay con làm sao thế này?"
Thư Sướng mếu máo, "Mẹ không xem TV à? mọi người ở... ở Ngọc Thụ bên kia ai cũng như vậy. Ở đó địa hình rất cao, nhiệt độ lại thấp. Ôi, con mệt quá, con về phòng nghỉ ngơi đây".
Sợ bố mẹ hỏi tiếp, cô lảo đảo đẩy cửa phòng bước vào.
"Có thấy người nào trên TV như vậy đâu!" Vu Phân rất buồn bực. Thư Tổ Khang khẽ đẩy một chút, lúc này bà mới nhìn thấy trong phòng khách vẫn còn một người khác.
"Tổng giám đốc Bùi!" Vu Phân và Thư Tổ Khang trao đổi một ánh mắt kinh ngạc rồi vội mời anh ngồi.
"Xướng Xướng xảy ra một vấn đề nhỏ khi phỏng vấn ở Ngọc Thụ, tình cờ cháu cũng ở đó nên đã đón cô ấy về trước". Bùi Địch Văn cười, thái độ mềm mỏng tự nhiên.
Vừa nghe xong sắc mặt Vu Phân đã thay đổi. Bà có thể đoán được vấn đề nhỏ trong miệng Bùi Địch Văn nhất định sẽ không nhỏ lắm, anh cũng không thể tình cờ có mặt ở đó. "Xướng Xướng... có sao không?" Mấy năm nay không ngừng có chuyện xảy ra, thần kinh của bà đã yếu ớt đến mức không thể chịu thêm một tấn công nào nữa.
"Không sao đâu ạ. Sau này cháu sẽ giám sát cô ấy chặt chẽ để cô ấy không còn khiến hai bác phải bận tâm suốt thế này nữa".
Một hòn đá to ném xuống mặt nước phẳng lặng, nước bắn tung tóe, sóng tràn ra xung quanh.
Bùi Địch Văn hứa hẹn với Thư Tổ Khang và Vu Phân bằng giọng xin lỗi, đó chính là một lời tuyên bố nhẹ nhàng nhưng lại chắc chắn: Sau này Thư Sướng là trách nhiệm của anh.
Thư Tổ Khang và Vu Phân cũng thầm cảm thấy quan hệ của Bùi Địch Văn và Thư Sướng không bình thường nhưng họ chưa từng nói ra. Đến lúc nghe Bùi Địch Văn nói như vậy, hai người vẫn cảm thấy mọi chuyện rất bất ngờ.
Nhìn cậu con rể giàu có và sang trọng, Thư Tổ Khang và Vu Phân không thấy vui vẻ nhưng cũng không thấy có gì không vui. Ba người đứng trong phòng khách mắt to trợn mắt nhỏ, bầu không khí hơi khó xử. Đầu óc Vu Phân xoay chuyển cũng nhanh, bà bảo Bùi Địch Văn vào phòng Thư Sướng ngồi để mình và Thư Tổ Khang vào bếp nấu cơm.
Bây giờ đang là mùa tỏi non, rất giòn, rất non. Cúm A đang lan khắp toàn cầu, nghe nói trong tỏi có một chất gì đó có thể chống lại cúm A nên năm nay tỏi non đắt hơn những năm trước mấy lần. Trước kia tỏi được bán theo cân, bây giờ đều được bán theo củ. Sáng sớm Vu Phân ra chợ mua ba mươi củ, định kho cá, rang thịt với sắn dây và nấu hai món canh nữa.
Vu Phân rửa cá rất kĩ, Thư Tổ Khang mang ghế ngồi bên cửa nhặt tỏi.
"Ôi", Vu Phân vừa rửa vừa thở dài, "Không nghĩ ra bọn nó lại đến với nhau thật. Nó cũng cao ráo sáng sủa, phải cái hơi lớn tuổi một chút, hơn Xướng Xướng những mười hai tuổi!"
"Tuổi tác không phải vấn đề", Thư Tổ Khang tiếp lời, "Ngày trước chúng ta luôn sợ con gái lấy chồng nghèo, về nhà người ta làm dâu sẽ vất vả. Nhưng lấy chồng giàu quá cũng vất vả. Những gia đình như thế rất nhiều quy củ, Xướng Xướng nhà mình nó tự do thoải mái quen rồi".
"Đúng vậy, không chỉ có nhiều quy củ mà nó còn từng là lãnh đạo của Xướng Xướng, chúng ta cũng không biết thể hiện thái độ với nó như thế nào. Coi như con cháu trong nhà cũng không tốt mà tôn trọng quá cũng không tốt. Tôi lại không thể giả vờ nhiệt tình được".
Thư Tổ Khang không nói tiếp.
Vu Phân đặt đĩa cá vừa rửa dưới van nước để xối lại, sau đó chuẩn bị hành và gừng.
"Ông này, vẫn còn nữa. Nếu Xướng Xướng lấy nó thì sẽ phải cùng nó đến Hồng Kông, xa lắm! Người ở bên đó nói chuyện chúng ta cũng nghe không hiểu. Nhưng đây chỉ là ý nghĩ của chúng ta, Xướng Xướng thích nó thì chúng ta biết làm thế nào?"
Thư Tổ Khang hắng giọng mấy tiếng như bị ngứa họng.
"Tỏi cay quá à?" Vu Phân quay đầu lại và sững người, không biết từ bao giờ Bùi Địch Văn đã kéo ghế đến ngồi nhặt tỏi bên cạnh Thư Tổ Khang.
Thư Tổ Khang gấp đến mức hết cau mày lại trừng mắt.
Bà khó xử đỏ mặt.
Bùi Địch Văn mỉm cười với bà, "Cá hoa vàng ăn thì ngon nhưng nấu nướng phức tạp quá. Xướng Xướng vẫn nói bác nấu cơm rất ngon, có điều cô ấy không chịu dẫn cháu tới nhà nếm thử. Hôm nay cuối cùng cháu cũng được ăn. Tiếc là Xướng Xướng không học được một chút kĩ thuật nào của bác, ăn bát mì cũng bắt cháu nấu".
"Anh biết nấu cơm à?" Vu Phân ngạc nhiên.
"Cơm Tàu hay cơm Tây cháu đều biết nấu sơ sơ, đồ ăn Pháp thì còn tạm được. Xướng Xướng về với cháu thì ít nhất cũng sẽ không bị đói".
Vu Phân cười cười ngượng ngùng, "Thực ra Xướng Xướng cũng dễ nuôi lắm". Ôi, thằng con rể tương lai này xuất thân tốt, biết kiếm tiền, còn biết nấu cơm, đúng là khó tìm được đứa như nó.
"Sau năm 97, các công chức Hồng Kông đều được kêu gọi nói tiếng phổ thông, người Hồng Kông bây giờ cũng lũ lượt đầu tư kinh doanh vào đại lục. Hai bác qua bên đó mua sắm sẽ thấy nhân viên bán hàng toàn nói tiếng Bắc Kinh chính hiệu".
Nhặt tỏi xong, Bùi Địch Văn đưa rổ cho Vu Phân rồi đi rửa tay.
"Hai bác, mùa đông ở Hồng Kông dễ chịu hơn Tân Giang, năm nay hai bác qua bên đó nghỉ đông được không? Nếu nhớ hàng xóm cũ thì mùa xuân hai bác có thể về chơi một thời gian. Có điều nếu Xướng Xướng có em bé thì sợ rằng hai bác sẽ thích ở Hồng Kông hơn".
"Xướng Xướng có thai rồi?" Vu Phân sửng sốt.
Nụ cười bên môi Bùi Địch Văn từ từ trở nên rõ ràng, đôi mắt sáng ngời tràn ngập chờ mong, "Đây là mơ ước tốt đẹp của cháu".
Thức ăn đã nấu xong, bưng lên bàn, bốn người ngồi bốn phía chiếc bàn ăn hình vuông. Thư Sướng hết sức thận trọng nhìn bố mẹ, thấy vẻ mặt hai người vẫn bình thường cô mới yên lòng.
Ngón tay bị sưng, Thư Sướng cầm đũa không chắc, gắp thức ăn không tiện. Bùi Địch Văn hết gắp cá lại chan canh cho cô, vẻ mặt dịu dàng, hành động tự nhiên như đã làm không biết bao nhiêu lần. Thư Sướng lại yêu cầu rất cao, chỉ ăn cá chứ không ăn tỏi, thịt thái sợi phải gạt bỏ hết, chỉ ăn mỗi sắn dây. Bùi Địch Văn vẫn cứ mỉm cười, không hề tỏ ra khó chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.