Hoa Khai Phú Quý

Chương 4:




Mở ra Trân Châu các là một phòng khách rộng lớn, hai bên cửa là hai cột gỗ lim chạm trổ bảo thạch , bốn phía đều được chạm khắc tinh xảo, tất cả đều là những bảo vật vô giá.
Trung tâm phòng khách đặt một chiếc bàn đá gỗ lim khảm trai , ở bên cạnh là năm chiếc ghế hình trăng khuyết bằng ngà voi vừa vặn tạo thành một đường tròn hoàn mỹ bao lấy chiếc bàn .
Hải Đông Thanh ngồi ở trên ghế, mắt lạnh nhìn nữ chủ nhân đang châm trà. Trên làn da ngăm đen của hắn vẫn còn không ít vết máu nhưng bộ quần áo rách nát lúc trước đã được thay bằng bộ khác. Bộ quần áo này mới tinh mà lại vừa người giống như là may riêng cho hắn.
Lúc đang còn trong luyện công viện, lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân có nụ cười trong suốt kia , hắn đã đoán ra ngay nàng chính là Tiền Kim Kim.
Cũng chỉ có nữ nhân như vậy mới có thể là Tiền Kim Kim.
Giống nhau mắt phượng xinh đẹp, giống nhau tinh xảo tú lệ khuôn mặt nhỏ nhắn, giống nhau da thịt băng sơn lạc tuyết, Tiền Kim Kim giơ tay nhấc chân đều thập phần tao nhã, cùng Châu Châu kiêu ngạo hoàn toàn bất đồng.
Theo lời cha Dương Khiếu báo lại, nữ nhân này ngoài mặt có vẻ nhàn tĩnh vô hại, kỳ thật lại rất âm hiểm, am hiểu tận dụng mọi thứ, nhân lúc cháy nhà hôi của, toàn bộ lợi nhuận đều bị nàng thu vào túi tiền, ngay cả Dương thúc cũng thua trên tay nàng.
Phải biết rằng, Dương thúc ở trên thương trường lặn lội bao năm, tuyệt đối là một cao thủ thương trường, lại đã có tuổi, để đánh hạ hắn thật không phải chuyện đơn giản.
Đại mạc nam bắc, nữ nhân kinh thương cũng có người tài giỏi, nhưng luận về thủ đoạn bất kể nam hay nữ đều thua Tiền Kim Kim.
Hải Đông Thanh thật ra vẫn hoài nghi, Tiền lão gia là một nhân vật cực kỳ lợi hại, thiên kim đại tiểu thư là dựa vào thế lực của hắn mà tung hoành trên thương trường. Nhưng khi gặp mặt Tiền Kim Kim, suy đoán này lập tức bị chôn sống.
Nhuyễn tháp trong phòng khácg được một hồng y nữ tử nằm lên. Khi mọi người bước vào, nàng mơ hồ mở mắt, xem hắn trong chốc lát.
“Hải gia vạn phúc” nàng đơn giản nói, nhắm mắt lại, ôm gối cẩm đi gặp Chu công.
Ngồi ở một bên Châu Châu, tuy may mắn tránh được một kiếp, giữ được mạng nhỏ, không làm cho cuồng nộ Hải Đông Thanh lấy mất, nhưng trong lòng lại không cảm thấy thoải mái.
Hàng ngàn dấu chấm hỏi hiện lên trong đầu nàng, mắt phượng khóa trụ trên người Hải Đông Thanh, bàn tay hết sức ngứa ngáy, rất muốn xông lên, tóm lấy vạt áo hắn mà hết sức lay.
Nàng rất muốn hỏi hắn, vì sao có thể được đại tỷ như vậy đãi ngộ, cẩn thận mời tới Trân Châu các, ngay cả nửa tỉnh nửa mê nhị tỷ cũng hướng hắn chào hỏi.
Cuối cùng, nàng không thể chịu nổi, lấy hết khí lực truy hỏi.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Châu Châu hung hăng hỏi, giống như là đang thẩm vấn tội phạm.
“Tam muội, không được vô lễ” Kim Kim đặt xuống chén trà, nhìn nàng trách cứ “Hải gia là thương nhân lớn nhất ở biên cương, lần này tới kinh thành là để cùng ta bàn chuyện làm ăn”
Hải Đông Thanh đang rót rượu, dừng lại một chút, khuôn mặt lạnh lùng không một chút biểu tình.
“Hắn chính là khách mà đại tỷ đang chờ?” Châu Châu hít một ngụm khí lạnh, chỉ cảm thấy cổ họng có chút đau đau, thanh âm cũng tự nhiên lớn.
Kim Kim gật đầu, lộ ra nhợt nhạt mỉm cười, vẻ mặt mỉm cười.
“Đúng vậy, ta đã chờ Hải gia mấy ngày, không nghĩ tới, muội đã ‘thỉnh’ người vào phủ” con ngươi linh động không có bỏ qua khuôn mặt đang kinh ngạc của muội muội.
Thôi xong!
Châu Châu phát ra một tiếng cảm thán, đầu cảm thấy một trận nổ lớn, như là vỡ ra một cửa động đầy gió lạnh, từng trận từng trận thổi tới, khiến nàng toàn thân cứng ngắc.
Phen này thì hay rồi, khách quý của đại tỷ lại trúng trường tiên của nàng, đánh đến nỗi toàn thân đều là vết thương, lại bị nàng mang về phủ đùa giỡn, đối với hắn chỗ này sờ, chỗ kia chạm- -
Tiểu Lục thân là tòng phạm, bê khay trà đứng một bên, còn đang nơm nớp lo sợ, nghe được lời xác thực của đại tiểu thư, lần này đắc tội khách quý, khẳng định sẽ không sống yên ổn. Nàng hai chân mềm nhũn, trong đầu vang lên một tiếng, ngã xuống, tự động đi tới góc tường, chờ trừng phạt.
“Nếu là thương nhân lớn, vì sao muốn thay Tiết gia ra mặt, làm bảo tiêu của cha con hắn?”nàng thẹn quá thành giận, vỗ bàn, phát ra âm thanh lớn, ý đồ lấy thanh thế, tránh để người ta biết bản thân chột dạ.
Bị vu khống Hải Đông Thanh vẫn duy trì lạnh lùng, lời chất vấn của nàng trở thành gió thổi bên tai, nâng lên rượu đế, uống một ngụm lớn.
“Sao không trả lời? Ngươi điếc sao?” nàng châm chọc nói
Kim Kim ngồi ở một bên, mắt hiện ý cười, hứng thú xem hai người, không nhịn được lên tiếng.
“Hải gia cùng Tiết gia quen biết?”
“Không quen” hắn cuối cùng cũng mở lời.
“Nha?” Kim Kim nhướng cao mày liễu, ý cười càng sâu, cố ý nhìn đến khuôn mặt giận dữ của muội muội, cố tình nói.
Quả nhiên, Châu Châu chống tay xuống mặt bàn, mắt phượng chứa đầy lửa giận bắn ra bốn phía, chỉ tiếc không thể ở trên người Hải Đông Thanh hướng ra một cái động tĩnh gì lớn.
Tốt, nàng hỏi, hắn ngoảnh mặt làm lơ, giả câm giả điếc, đại tỷ vừa mở miệng, hắn lập tức như gặp trân quý bảo vật, lập tức mở miệng, này không phải là khác biệt đãi ngộ?
“Tiết gia cũng không phải nhà từ thiện, nếu ngươi không đáp ứng Tiết Triệu bảo hộ hắn, làm sao tiến vào nhà hắn hưởng tiệc?” nàng không thể ngừng chất vấn, âm thầm quyết định, đem tất cả sai lầm đổ lên đầu hắn, tránh cho hắn hưu vượn thoát tội.
Hắn lạnh lùng nhìn nàng, không buồn giải thích, lục mâu có chút đăm chiêu, không biết đang tính toán cái gì.
Vẻ mặt như vậy lại làm cho Châu Châu có chút bất an. Nàng lẩn tránh không nhìn hắn, vòng vo phương hướng nhìn sang đại tỷ.
Tuy nhiên, nàng không nhìn hắn lại vẫn có thể cảm nhận kia cặp lục mâu vẫn khóa tại người nàng…
“Đại tỷ, ngươi cũng chính mắt nhìn thấy, hắn vừa rồi suýt chút nữa lấy mạng ta” nàng hít sâu một hơi, trước tiên cáo trạng hắn, lúc trước đùa giỡn hắn đoạn ngắn kịch liệt cắt bỏ, ngược lại lên án hắn dã man, mượn thế đại tỷ chứng minh bản thân vô tội.
Kim Kim cũng không dễ dàng bị thuyết phục.
“Bằng vào việc lúc trước muội làm với Hải gia, hắn đều có thể đối muội làm vậy, đây là trừng phạt tội của muội”
“Ta đâu có làm gì!” nàng không nhận tội, ý định chống chế
“Dùng tiên làm hắn bị thương, dùng độc, bắt hắn hồi phủ, thoát y phục của hắn tự tiện khinh bạc, tất cả đều là ngươi làm đi?” Kim Kim từng chuyện, từng chuyện, cẩn thận nói ra.
A!
Châu Châu giống như bị hỏa thiêu, đột nhiên từ trên ghế nhảy dựng lên.
“Đại tỷ, tỷ nhìn lén!” nàng dậm dậm chân, sắc mặt cũng trở nên hồng hào.
Chỉ cần tưởng tượng, đại tỷ ở bên ngoài nhìn thấy nàng trên người Hải Đông Thanh sờ loạn, nàng liền cảm thấy cực kỳ xấu hổ, rất muốn biến vào một cái động lớn, không bao giờ trở ra.
Kim Kim nhấc lên hai tay, mười ngón tay mềm mại nhàn nhã đùa bỡn vòng tay bằng vàng, phá lệ chói mắt, mặt mỉm cười, nhìn không ra nửa phần tội ác.
“Muội muội chưa xuất giá, trói một nam nhân xa lạ trở về, ta có thể không quan tâm sao?” nàng đương nhiên nói
Trong phủ, việc lớn việc nhỏ đều trong vòng kiểm soát của nàng, Châu Châu dẫn theo một nam nhân xa lạ hồi phủ, trói vào phòng luyện công, hạ lệnh không cho ai đến gần. Việc như vậy khiến nàng không sao hiểu được, muội muội này nháo loạn kinh thành lại chưa từng ưu ái quá nam nhân nào, càng đừng nói là mang hắn vào phủ. Nàng rất ngạc nhiên, nam nhân nào có thể khiến cho Châu Châu phá lệ, lén lút mang hắn hồi phủ. Nha hoàn trung thành không dám giấu diếm, bí mật đem phục sức trên thắt lưng ở chỗ Châu Châu các cho nàng xem qua. Nàng chỉ cần liếc mắt đã nhận ra thân phận của chủ nhân nó.
Quan nội quan ngoại, người có được phục sức quả cầu hình chim điêu như vậy ngoài Hải Đông Thanh thì còn ai. Quả cầu hình chim điêu này là tín vật dùng để tuyên cáo thân phận của hắn, không bao giờ ly khai khỏi hắn.
Châu Châu cắn cắn môi dưới, còn chưa từ bỏ ý định nói: “Tỷ xem từ lúc nào?”
“Không nhiều, chỉ kịp thấy tay muội trên người hắn sờ loạn” một màn kia nàng đều xem hết, đứng ngoài cửa sổ xem không chớp mắt, ở thời khắc nguy hiểm kia mới lên tiếng, không để Hải Đông Thanh trong cơn phẫn nộ mà ‘nuốt’ mất Châu Châu.
“Đại tỷ, sao tỷ lại giúp hắn?” nàng phẫn hận, trừng trừng nhìn Hải Đông Thanh, càng giận đại tỷ cư nhiên lại giúp người ngoài.
“Hắn là khách quý a” Kim Kim nhắc nhở
Những lời này ngăn chặn lại Châu Châu hết lời này đến lời khác oán giận.
Đại tỷ nói như vậy, chứng tỏ người này cùng tiền tài có liên quan.
Bất luận kẻ nào đều biết, ngăn chặn đường tài lực của Tiền Kim Kim đều sẽ chỉ có một kết cục duy nhất, chính là bị tiêu diệt, chỉ cần là chuyện có lợi, ngay cả người thân cũng sẽ bị đem ra hảo hảo sử dụng.
Kim Kim mím môi cười yếu ớt, phân phó.
“Mang kim sang dược tốt nhất đến đây”
“Dạ” thiếp thân nha hoàn lanh lợi chạy ra ngoài Trân Châu các, không lâu sau mang một hộp vàng son trở về. Hộp khẽ mở, mùi hương dược liệu dịu nhẹ tản ra bốn phía.
“Tam muội, muội tới giúp Hải gia bôi thuốc đi”
Nghe thấy chỉ thị hết sức không bình thường này, đầu nhỏ đang gục xuống lập tức ngẩng lên, mắt phượng trừng trừng.
“Vì sao?” muốn nàng giúp hắn bôi thuốc? Tiếp theo lại làm gì? Đại tỷ sẽ không bắt nàng chuộc lỗi, bắt nàng hầu hạ hắn tắm rửa đi?
Nhớ tới lời nói đùa lúc trước, nàng thật muốn đem đầu lưỡi cắn đứt, hận sao lại nói ra những lời như thế!
Kim Kim nhíu mày, thản nhiên nói.
“Hải gia bị thương không phải là kiệt tác của muội sao?”
“Tỷ…” mệnh lệnh không thể cãi, Châu Châu sao có thể ở trước mặt đại tỷ ổn ào, dù lá gan nàng có lớn hơn người khác một chút, cũng không có nghĩa nàng không sợ. Tuy rằng vạn lần không muốn, nàng vẫn là đứng dậy, cầm lấy hộp kim sang dược kia, đứng ở trước mặt hắn.
“Ngươi không cởi áo ra, ta làm sao bôi thuốc?” nàng miệng phun hỏa khí, một cỗ tức giận đều ném đến bên người hắn.
Hải Đông Thanh cao ngạo nhìn nàng, mặt không chút thay đổi.
“Việc này không phải ngươi rất quen làm sao?” lời nói bình thản lại mang theo nồng đậm châm chọc.
Nàng đỏ mặt cười, trong lòng thầm mắng tổ tiên tám đời nhà hắn, cũng không quên bạn bè, hàng xóm nhà hắn. Người này được lợi, miệng lại không nói tiếng người, dám châm chọc nàng.
Hừ, hắn vẫn còn để ý chuyện trong phòng luyện công sao, cho dù nàng như vậy sờ qua hắn. Một cô nương như hoa như ngọc sờ hắn là hắn có phúc khí rất lớn. Lại nói, hắn còn đả thương Báo nhi của nàng, nợ này nàng còn chưa có tính đâu. Nàng quyết định tốc chiến tốc thắng, nhỏ bé bàn tay kéo lấy y bào của hắn, đem sang dược bôi loạn trên người hắn, dùng sức thật mạnh.
Bôi thuốc sao? Được, nàng cũng có thể giúp hắn thay da đi!
Hắn vô thanh vô sắc, mặc cho nàng thất thố, cũng không kêu dù chỉ một tiếng.
Ngược lại, Châu Châu dùng sức lại mệt mỏi, không ngừng thở gấp, trong lòng lại mắng nam nhân này da thịt quá dày, khiến nàng báo thù không thành, lại còn khiến hai tay đau đớn.
Trên trán nàng chảy mồ hôi hột, môi đỏ căng mọng khẽ mở, hít vào khí, không hề phát giác, hương thở tựa hoa lan tiến tới ngực hắn, khiến cho cặp lục mâu càng ngày càng tối đen, thân hình to lớn của hắn cũng dần trở nên căng cứng.
Kim Kim cho một viên cam thảo ô liu vào trong chén trà, đợi một lúc, mới nâng lên chén trà, soi xuống đôi mắt như sao sáng, thủy chung nhìn hai người đối diện, không có chớp mắt.
“Hải gia, ta đã chuẩn bị tốt danh mục, hàng hóa của Tiền gia có tới cả ngàn mặt hàng, ngài bây giờ muốn xem hay là để mang về xem sau?”. Nàng vẫn đợi cho đến bây giờ mới nhắc tới chuyện giao dịch.
Lục mâu nâng lên, thâm sâu khó dò.
“Không cần”. Hắn cực kỳ thong thả nói
Kim Kim kinh ngạc. “Hải gia không tín nhiệm ta?”
Hải Đông Thanh trả lời một câu ngoài dự đoán.
“Không cần đàm phán”
“Ta vốn nghĩ, Hải gia là muốn cùng Tiền gia hợp tác” nàng giơ lên mày liễu, vạn vạn không ngờ sinh ý tới cửa còn muốn chạy. “Người ta đều nói, này sinh ý không thể buông tha, hai bên không hợp tác, tổn thất này cũng thật là lớn”
Mấy năm qua thiên hạ thái bình, triều đình cũng không muốn gây chiến, đối với tây bắc biên cương các nước, thi hành chính sách hữu hảo, ngoại thương cũng rất có tiền đồ.
Mà nhìn khắp quan nội quan ngoại, chỉ có Hải gia là có đầy đủ điều kiện kinh thương, chưa nói tới đội ngũ năm vạn con lạc đà, bảy vạn tuấn mã, chỉ cần nói tới Hải Đông Thanh nhìn xa trông rộng, sản nghiệp trải khắp đại giang nam bắc đã là minh chứng tốt nhất.
“Ta đương nhiên biết rõ” ngữ điệu của hắn vẫn duy trì bình thản
“Nếu biết rõ, vì sao không cùng ta hợp tác? Hải gia nên biết, Tiền phủ cửa hàng trải khắp thiên hạ, có thể mua hàng ở các tỉnh quan ngoại với giá tốt”
“Chuyện này, thành đông Nghiêm gia cũng có thể” Đứng đầu Nghiêm gia, Nghiêm Diệu Ngọc đối với chuyện buôn bán này cũng có hứng thú, từng phái người tới thăm dò qua.
Nhắc tới Nghiêm gia, thần sắc mọi người bỗng biến đổi, không khí trong phòng khách vốn là mùa xuân ấm áp lại chuyển sang gió lạnh mùa đông.
Ngay cả người đang nằm ở nhuyễn giáp, mỹ nữ ngủ đến thập phần ngọt ngào, cũng bị không khí yên lặng đến kỳ lạ này khiến cho bừng tỉnh, mắt lờ mờ khẽ nhìn quanh.
Kim Kim hạ mi, hiếm thấy mất đi ý cười.
“Hắn không thể cho ngươi lợi nhuận cao bằng ta” Mối làm ăn này nàng đã mơ ước từ lâu, vô luận thế nào cũng phải lấy đến.
Lục mâu lợi hại rơi xuống trên người Châu Châu, tinh quang khó hiểu chợt lóe lên.
Nàng toàn thân cứng ngắc, bỗng dưng có một dự cảm xấu, tay nhỏ bé để trong ngực hắn cũng lặng lẽ thu về.
Cầm giày đỏ tươi vừa lui một bước nhỏ, Hải Đông Thanh liền nhanh chóng đưa ra, kéo lấy tay nàng, không cho nàng cử động.
“Ta có điều kiện”. Hắn hướng Kim Kim nói, tầm mắt vẫn không rời khỏi Châu Châu.
“Mời nói”
Hắn nhìn tiểu mỹ nhân trong lòng không thể động đậy, nhìn rất lâu. Sắc mặt của nàng cũng theo đó mà ngày càng tái nhợt…
Cuối cùng, Hải Đông Thanh nhếch môi, lộ ra nụ cười như sói vồ mồi, cúi đầu lên đôi vai run rẩy của nàng, tuyên bố điều kiện giao dịch này.
“Ta muốn nàng tới hầu hạ ta”
Hắn dám đưa ra yêu cầu này?
Nam nhân chết tiệt! cũng có gan hướng đại tỷ mở miệng, muốn nàng hầu hạ thuốc thang cho hắn ba tháng?
Và việc càng làm cho Châu Châu nổi trận lôi đình chính là đại tỷ cư nhiên đáp ứng hắn một cách cực kì sảng khoái. Hai người coi nàng như không tồn tại, trao đổi cùng hứa hẹn, lập tức hiệp nghị thành lập, muốn nàng ngày hôm sau phải đi “Tiền nhiệm”.
Nàng tức giận đến toàn thân phát run, tưởng thét chói tai, tưởng mắng, tưởng lao ra đi tìm đại một người đánh cho đã tay, nhưng chính là không có lá gan cãi lời đại tỷ…
Giữa trưa hôm sau, nàng thay một thân áo hồng, không tình nguyện xuất môn, cưỡi trên lưng bạch mã, lấy tốc độ rùa bò đi đến chỗ ở của Hải Đông Thanh tại kinh thành.
Vó ngựa từng bước từng bước lười biếng đi tới, nàng ngồi trên lưng ngựa không ngừng miên man suy nghĩ, đem Hải Đông Thanh tưởng tượng thành siêu cấp ác liệt nam nhân, không chút nghi ngờ hắn sẽ đưa ra những yêu cầu quái đản làm khó nàng.
Ai, đại tỷ rõ ràng biết, đem nàng giao cho Hải Đông Thanh giống như đem cái bánh bao thịt cho chó ăn, chẳng những cô gái trong sạch bị đem đi khảo nghiệm, nói không chừng còn có thể bị tên kia ăn bậy a, hắn có khi sẽ cho rằng đây là tặng phẩm giao dịch siêu giá trị đi?
Tên kia đúng là muốn mượn cơ hội báo thù đây mà. Nói không chừng, hắn còn có thể đem nàng trói lại, sau đó đối nàng…
Khuôn mặt ngỏ nhắn xinh đẹp bởi vì trong đầu quá mức tưởng tượng, nên lúc này đã siêu cấp hồng. Lúc trước, nàng trói hắn, sờ hắn, cũng không từng đỏ mặt đến vậy, sao lúc này má hồng liền một mảnh nóng ran, giống như muốn thiêu cháy a?
Bất quá, nói đi cũng phải nói lại, Hải Đông Thanh tâm nhãn cũng quá nhỏ.
Nàng không đối với hắn làm ra chuyện ác liệt thì thôi!
Chẳng qua là thưởng hắn vài roi, vẽ cho hắn vài vết thương à nha.
Chẳng qua là đối hắn kê đơn hạ dược.
Chẳng qua là đem hắn cột vào trên tường.
Chẳng qua là sờ sờ hắn, vỗ vỗ hắn, chiếm một ít tiện nghi.
Chẳng qua là muốn tìm nam nhân đến thay hắn tắm rửa –
Mắt phượng trong suốt bởi vì trong lòng lặng lẽ hiện lên cảm giác tội ác mà trở nên có chút lóe sáng.
Ngô, cẩn thận hồi tưởng lại, nàng “Giống như” Thật sự quá đáng một chút –
Tuấn mã đứng ở trước nhà cũ của Tây An tiết độ sứ, nàng nâng đầu lên, tầm mắt ở bốn phía dạo qua một vòng, đem cả tòa nhà cẩn thận đánh giá quá một lần.
Toà nhà này thật sự là có đủ rách nát.
Tây An tiết độ sứ từ mười năm trước, được cử đi tây vực Toái Hiệp thành, trong kinh thành tòa nhà để đó không dùng nhiều năm, vẻ ngoài cổ xưa không nói, bên trong trần thiết lại bị phá huỷ vừa nát vừa cũ, liền ngay cả vách tường đều phá cái đại động, người ra vào không cần đi đại môn, trực tiếp từ đại động ra vào.
Nàng nhập gia tùy tục, xuyên qua đại động, thuận khói bếp, đi đến nội viện.
Một đám đại nam nhân vây quanh ở hoa viên nhóm lửa nấu cơm, chén lớn để một bên, một mặt ăn thịt một mặt uống rượu. Bọn họ chẳng những góp nhặt cành cây khô châm lửa, còn lấy khung cửa sổ, bổ làm củi đốt.
Bọn họ tranh cãi ầm ĩ cực kỳ, ồn ào ngay cả người ngoài phố đều nghe thấy, có cắn thịt xương đầu, có ăn cơm, có đoan bát rượu, dùng tây vực ngôn ngữ, cao giọng kêu, ngửa đầu uống bầu rượu ngon.
Nhưng là, giữa đình viện, đột nhiên xuất hiện một cô gái xinh đẹp như thiên tiên gáing trần, bọn họ tất cả đều trừng mắt há hốc miệng, toàn thể giống như bị điểm huyệt, đình chỉ động tác.
Viên Đại Bằng là kẻ trước tiên nhận ra nàng, rộng rãi miệng hé ra, kinh hoảng kêu to.
“Đáng chết, là bà chị hung ác xài ngân tiên (roi bạc).”
Lời này vừa nói ra, các nam nhân như ở trong mộng mới tỉnh, bỏ lại đồ ăn mà chạy trốn, tìm kiếm một khoảng cách an toàn, từ sau gốc cây đại thụ thò đầu ra, chỉ sợ nàng muốn vun roi.
Châu Châu chau mày liễu, như vào chỗ không người, tiêu sái đi đến hoa viên.
“Người kia đâu?” Nàng không kiên nhẫn hỏi.
“Ai?”
“Hải gia nhà các ngươi!”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, một lát sau mới có người trả lời.
“Hải gia ở trên lầu.”
Nàng gật gật đầu, xoay người, kính tự hướng chủ ốc đi đến, yểu điệu thân ảnh biến mất phía sau cánh cửa gỗ mục nát
Xác định nàng ly khai, các đại nam nhân mới dám từ gốc cây đại thụ chậm chạp tiêu sái đi ra, tầm mắt còn dính vào nơi nàng biến mất, không ai dám dời mắt.
“Nàng tìm đến Hải gia làm cái gì?” Phủng Đại Bát đang ăn cơm hỏi, vẻ mặt nghi vấn, không biết nữ nhân này vì sao đại giá quang lâm.
Một chiếc đũa dài thật mạnh gõ xuống đầu hắn.
“Ngươi ăn cơm ăn đến hồ đồ? Đã quên sao? Từ hôm nay trở đi, nữ nhân này muốn hầu hạ Hải gia ba tháng a!” Đây chính là trong kinh thành, một người say sưa nói ra! các nam nhân bừng tỉnh đại ngộ, sờ đầu bản thân, ngây ngốc hì hì cười. “Đúng nha, ta thiếu chút nữa đã quên.”
“Ngươi đã quên… đừng lo, Hải gia cũng không quên.”
“kia bóng hồng kỵ mã cũng không dễ dàng phục tùng.” Có người nói, tầm mắt hướng lên trên lầu. Aiz~, Hải gia ngày hôm qua trở về, trên người tất cả đều là vết thương do roi vọt, chẳng lẽ là do nàng ta làm?
Viên Đại Bằng hừ một tiếng.
“Hải gia thủ đoạn, cũng là cho tới bây giờ không có đối thủ.”
Các nam nhân trong lúc đó tự dưng vang lên thanh âm cười đến quỷ dị, nhất nhất tưởng tượng cảnh Hải gia có thể chế phục nữ nhân mạnh mẽ kia, còn làm cho nàng tiến đến, ngoan ngoãn hầu hạ ba tháng, quả thực là vì nam nhân trong thiên hạ làm phúc. Đáng tiếc bọn họ lá gan không đủ lớn, bằng không thật đúng là tưởng đuổi lên lầu, ghé vào trên tường nghe lén, hảo hảo quan sát một phen.
Viên Đại Bằng muốn ngừng mà không được, so với tay chân, còn muốn thao thao bất tuyệt, cấp hạ uy phong của Châu Châu.” Các ngươi nhìn tốt lắm, không dùng được mấy ngày, kia nữ nhân khẳng định phủ phục xưng thiếp, rốt cuộc –” Một cái đùi gà nhét vào miệng hắn.
“Ăn nhiều cơm, ít nói lại, miễn cho cánh tay lại làm cho người ta bẻ gãy.”
Hắn không chịu, đem chân gà nuốt, rộng rãi miệng lại mở ra, thao thao bất tuyệt nói. “Các ngươi phải biết rằng, Hải gia công phu thuần mã công phu là nhất, đợi cho hắn lên ngựa lưng, ai là chủ nhân liền không thể nghi ngờ, dù là liệt mã, cũng đều hội phủ phục xưng thiếp –”
Nói còn chưa nói hoàn, các huynh đệ vào sinh ra tử của hắn tay chân mau lẹ lại tìm bóng đại thụ mà trốn
Một trận yên tĩnh nổi lên trong hoa viên, ánh mắt mọi người, đều tập trung ở phía sau hắn, biểu tình vừa không an lại đồng tình.
Viên Đại Bằng nuốt nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy lưng lạnh cả người. Hắn thực thong thả, thực thong thả quay đầu, mồ hôi lạnh tuôn ướt xiêm y.
Lạnh lùng mặt cười, rõ ràng xuất hiện ở hắn phía sau, nhìn đến cặp mắt phượng tức giận nổi lửa, khẳng định đã muốn đem những lời bọn họ nói đều nghe thấy.
Viên Đại Bằng kêu rên một tiếng, vội vàng lùi về sau, chỉ sợ tay nàng muốn sờ đến bả vai hắn. Lúc trước trật khớp đau đớn, nhưng là làm cho hắn ký ức hãy còn mới mẻ, tuyệt đối không nghĩ lại nhấm nháp lần thứ hai.
Hắn ôm đầu, suy nghĩ muốn trốn, những kẻ phía sau tàng cây, vô luận là vị huynh đệ nào của hắn cũng không tưởng giúp hắn, vô tình giơ chân lên, đem hắn đá ra, làm cho hắn ở hoa viên cuống lên, gấp đến độ như là kiến bò trên chảo nóng.
Ô ô, những tên này không lương tâm, vì sao không chịu làm bia cho hắn trốn?!
Mắt thấy không có chỗ để trốn, mà mặt gương mặt xinh đẹp cười lạnh lại ngay đằng sau, từng bước lại từng bước tiếp cận, hắn khóc không ra nước mắt, đột nhiên cảm thấy, bản thân cánh tay đã muốn tự động tự phát, bắt đầu đau lên.
“Hừ!” Châu Châu mở miệng.
Hắn nhắm mắt lại chờ, chuẩn bị chịu hình, mọi người cũng nín thở ngưng thần, ở trong lòng yên lặng vì hắn thở dài.
Mọi người nhắm mắt lại không dám nhìn, Châu Châu cuối cùng khẽ mở môi đỏ mọng, ngữ khí bình thản hỏi một câu.
“Uy, cầu thang lên lầu đi bên nào?” (ta xỉu =]] )

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.