Hoa Kiều

Chương 11:




Bất tri bất giác đã hai khắc trôi qua, trời mưa nên sắc trời tối càng nhanh. Bùi Việt giảng giải bài tập toán học kia cho Thư Quân một cách ngắn gọn súc tích, tự nhận mình đã giải thích rất rõ ràng rất thấu đáo nhưng khi nghiêng đầu nhìn cô nương kia, lại thấy nàng chống cằm, đôi mắt trong veo như làn nước xinh đẹp đến nỗi khó có thể miêu tả thành lời, tràn đầy ngây thơ và mờ mịt.
“Vẫn chưa hiểu à?”
Thư Quân đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn mỹ của hắn ngẩn người: “À, ta hiểu rồi…” Nàng chột dạ đặt tay xuống, ngồi thẳng lưng một cách quy củ, bài tập toán quá khó, nàng nghe chỉ hiểu sơ sơ, lại không tiện quấy rầy hắn giảng giải thêm lần nữa.
“Cho nên, phải cách sáu mươi ngày, ba tỷ muội này mới được gặp nhau ở nhà mẹ đẻ, đúng không?” Thư Quân cầm bút viết đáp án. Làm chuyên gia chọc cười trước mặt phụ thân bao nhiêu năm, nàng rất am hiểu nắm bắt thông tin mấu chốt.
Một tia sấm bỗng đánh xuống ngoài cửa sổ, khiến Thư Quân hoảng sợ giật mình. Nàng nắm chặt cánh tay Bùi Việt, tia chớp chiếu sáng khuôn mặt của nàng, có thể thấy nàng sợ hãi đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu, quầng thâm dưới mắt càng đậm. Tay nàng vẫn run rẩy giữ chặt khuỷu tay của hắn, Bùi Việt giả vờ như không phát hiện, ôn hòa nhìn nàng nói: “Mưa càng rơi càng lớn, ta sai người đưa nàng trở về được không? Còn bài sách luận kia, trưa mai nàng đến Tàng Thư các, ta giảng cho nàng nghe được không?”
Nghe thấy giọng nói trong trẻo của hắn, tầm mắt của Thư Quân dần dần chuyển sang gương mặt hắn, tìm được một chút điểm tựa trong đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng ấy, nỗi sợ hãi trong lòng chợt tan biến, nàng bỗng nhận ra mình vẫn đang kéo tay hắn, vội vàng buông ra như thể bị bỏng, bối rối gật đầu. Chốc lát sau, nàng lại lắc đầu thật mạnh: “Ta còn phải đến Tàng Thư các nữa à?” Nàng hỏi nhỏ.
Sấm đánh chớp giật, vành tai của nàng đỏ rực như chu sa. Bùi Việt chỉ cảm thấy cô nương này thật thú vị, đuôi lông mày hơi nhiễm ý cười: “Không thì buổi chiều chịu roi?”
Thư Quân chu môi, nếu biết trước sẽ bị giày vò cỡ này thì chẳng thà nàng ăn roi cho rồi. Nhưng nàng càng không có thói quen bỏ dở nửa chừng, đành phải không tình nguyện gật đầu: “Thế thì ta đành phải cố mà đồng ý vậy.”
Bùi Việt suýt nữa thì ngộp thở.
Có được đãi ngộ này, đếm trên đầu ngón tay cũng đủ. Cuối cùng Bùi Việt cũng cảm nhận được nỗi khổ của phu tử, song hắn vẫn dễ tính không chấp nhặt với nàng: “Trưa mai tan học, ta sẽ sai người đến đón nàng.” Nhớ đến chuyện nàng bị đói bụng, hắn lại nói: “Đúng rồi, không cần dùng bữa trong học đường, ta sẽ chuẩn bị đồ ăn cho nàng.”
Thư Quân ngước mắt nhìn hắn, trong lòng hoang mang, sao người này lại tốt với nàng như vậy?
Bùi Việt thoáng chốc nhìn thấu suy nghĩ của nàng, bình tĩnh nói: “Ân nghĩa một cái bánh, nên đền đáp như dòng suối.”
Hắn cũng không thể ngờ mình đến cổng Huyền Vũ một chuyến lại rước thêm phiền phức cho mình.
Hai ngày nay vào cung, Thư Quân còn chưa được ăn một bữa cơm đàng hoàng, vừa nghĩ đến chuyện Bùi Việt sẽ chuẩn bị ngọ thiện cho mình, nàng bỗng cảm thấy Tàng Thư các không còn đáng ghét như trước. Nàng mỉm cười, đôi mắt cong cong: “Vậy thì ta xin vui lòng nhận cho.”
Nàng nhoẻn miệng cười, lộ ra một cặp răng khểnh đáng yêu, hai bên gò má còn có lúm đồng tiền. Nụ cười của nàng như có sức hút kỳ lạ, có thể dễ dàng tước đoạt tâm trí của người khác. Bùi Việt định thần lại, nhìn sang chỗ khác: “Ừ.”
Lưu Khuê tìm một cung nữ một tay cầm đèn một tay cầm ô đưa Thư Quân về hậu cung. Đến gần điện Anh Hoa, một cung nhân nhón chân nhìn ra ngoài từ cửa bên, thoáng thấy Thư Quân được cung nữ đỡ đến đây, vẻ nôn nóng trên gương mặt nàng ta biến mất, oán giận tiến lên nghênh đón: “Biểu cô nương của ta ơi, người đi đâu vậy? Nương nương sốt ruột gần chết rồi kìa.”
Nàng ta đỡ Thư Quân từ tay cung nữ, âm thầm liếc nhìn đối phương một cái, thấy chỉ là một tiểu cung nữ lạ mặt nên không để bụng.
Thư Quân lại nói cảm ơn cung nữ rồi đi theo cung nhân kia về cung Hàm An.
Thư Thái phi đã giận tím mặt, Thư Quân ngoan ngoãn chào bà ta: “Chất nữ bị phu tử phạt, không thể cùng Công chúa hồi cung. Sau này nhớ lại hôm qua lạc đường bị mất một đôi khuyên tai nên chất nữ vội vàng đến vườn hoang tìm kiếm, lại cứ gặp phải trời mưa, đành phải chờ cơn mưa nhỏ chút rồi mới trở về. Chất nữ coi như may mắn, gặp tiểu cung nữ của cung Từ Ninh đi hái hoa cho Thái Hoàng Thái hậu, bèn năn nỉ nàng ấy đưa chất nữ một đoạn đường…”
Thư Thái phi nhớ lại chuyện hôm qua Thư Quân gặp quý nhân, cuối cùng vẫn kìm nén lửa giận trong lòng.
“Tìm được khuyên tai chưa?”
Thư Quân ấm ức lắc đầu: “Vẫn chưa…” Nếu sau này không thể hồi cung đúng hạn thì có thể mượn cớ này thêm lần nữa.
Cơn giận của Thư Thái phi suýt nữa thì không áp chế được, lại không tiện trút giận lên đầu Thư Quân, thế là bà ta tiếp tục mắng nữ nhi một trận: “Sao con không để lại một người chờ nàng ta trở về?”
Lần này Công chúa Thục Nguyệt rất thông minh, khóc sướt mướt biện minh cho bản thân: “Sau khi đăng cơ, Hoàng huynh cắt giảm chi phí cung nhân, cung Hàm An chúng ta chỉ rộng chừng này nhưng lại có năm vị Thái phi sống ở đây, người là chủ vị cung tần, phải thu xếp cung vụ trong cung, vốn đã không đủ người, nữ nhi chỉ dẫn theo hai người đến học đường, suốt cả ngày không tiện giữ người ở lại đó, dứt khoát sai một người hồi cung làm việc…”
Những lời còn lại, Thư Thái phi đã hiểu. Nhắc đến chuyện cắt giảm chi phí, đây là tâm bệnh của Thư Thái phi, mấy năm nay ân sủng càng ngày càng ít ỏi, cuộc sống ở cung Hàm An không dễ chịu chút nào, rất nhiều Thái phi được sủng ái đều đến cung Vạn Thọ sống cùng Thái Thượng Hoàng, còn lại đều ở trong hoàng cung sống cho qua ngày.
Nhìn gương mặt xinh đẹp như hoa đào của Thư Quân, Thư Thái phi thầm nghĩ chất nữ mỹ mạo nhường này, không biết có thể lợi dụng đôi chút hay không. Nghĩ vậy, lửa giận trong lòng bà ta vơi bớt, chỉ mệt mỏi dặn dò một câu: “Sau này hồi cung đúng giờ.”
“Chất nữ cẩn tuân lời dạy.”
Công chúa Thục Nguyệt bị liên lụy, ban đêm không khỏi oán trách Thư Quân. Thư Quân vốn sống trong trắc điện của nàng ta, Công chúa Thục Nguyệt ở chính điện, thu xếp một chiếc giường nhỏ trong trắc điện cho nàng, lại dùng bình phong che chắn như một tấm cửa ngăn.
Thư Quân vô cùng mệt mỏi, thay một bộ trung y sạch sẽ, vừa ngả xuống gối đầu đã ngủ thiếp đi, đến nửa đêm lại tỉnh dậy vì lạnh. Công chúa Thục Nguyệt sai người lấy một bộ chăn nệm cho nàng, chăn nệm này là chăn mùa thu, không dày, hôm qua có thể miễn cưỡng chịu được nhưng đêm nay, nhiệt độ không khí bất chợt giảm mạnh, tất nhiên chiếc chăn này không thể chống được giá rét. Thư Quân đành phải xuống giường mang giày, lặng lẽ tìm gói đồ của mình trong ngăn tủ, đắp hết mấy món xiêm y lên người rồi mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cảnh xuân rực rỡ, ánh nắng ấm áp chiếu khắp mặt đất, Thư Quân vừa hắt xì vừa đi theo Công chúa đến học đường, hai tỷ muội vẫn ngồi ở dãy bàn thứ hai từ dưới đếm lên. Thấy sắc trời vẫn còn sớm, Công chúa Thục Nguyệt đi tìm người khác trò chuyện, Thư Quân cố ý tránh đám đông, trốn trong góc phòng, ngồi quỳ trước bàn bày sách vở bút mực lên bàn.
Một giọng nói thấp thỏm truyền đến cách một tấm rèm che: “Quân muội muội, tối qua muội về lúc nào? Có bị ướt mưa không?”
Lại là Thế tử Lâm Xuyên Vương Bùi Ngạn Sinh.
Thư Quân xoa huyệt thái dương, giả vờ như không nghe thấy gì, không thèm quan tâm đến y. Bùi Ngạn Sinh cũng không giận, ngồi xuống bên cạnh rèm che, vẫn kiên trì nói tiếp: “Quân muội muội, hôm qua ta làm liên lụy đến muội. Muội yên tâm, ta sẽ trả lại lẽ công bằng cho muội.”
Nghe vậy, Thư Quân tràn đầy mờ mịt.
Lát sau, một phu tử áo xanh chậm rãi bước vào học đường. Người này khoảng chừng bốn mươi tuổi, vóc dáng cao gầy, mặc một bộ áo rộng rất có phong thái Ngụy Tấn. Vị phu tử này giảng bài rất hài hước, các Hoàng tôn Công chúa cũng lắng nghe say mê.
Buổi học sáng kết thúc, mọi người ùa vào thiện đường bên cạnh dùng bữa. Các Công chúa đi học trong học đường, phân lệ đều được đưa đến nơi này, tất nhiên cũng có người chê đồ ăn ở thiện đường không ngon nên về cung điện của mình ăn riêng.
Tiết học buổi chiều sẽ kiểm tra bài tập được giao hôm qua, Công chúa Thục Nguyệt hoàn toàn không làm bài, bèn kiếm cớ đau bụng để xin nghỉ trốn về cung Hàm An, tất nhiên Thư Quân bị bỏ mặc ở đây. Nàng đeo túi xách định đứng dậy, đã thấy cung nữ hôm qua đưa nàng trở về cười tủm tỉm đứng trước cửa hành lễ với nàng: “Cô nương, người đi theo nô tỳ đi.”
Người khác chỉ cho rằng đó là cung nữ của cung Hàm An, tất nhiên sẽ không để bụng. Thư Quân đi theo nàng ấy rời khỏi điện Anh Hoa, từ phía đông băng qua một cánh rừng tiến vào cung đạo đằng sau cung Từ Ninh. Tàng Thư các tọa lạc ở góc đông nam cung Từ Ninh, địa thế nơi này cao hơn những chỗ khác một chút, được tường đỏ vây quanh, xung quanh không trồng bất cứ cây cối nào để tránh hỏa hoạn.
Tàng Thư các được xây dựng theo kiểu mái nhà nặng nghiêng xuống như sườn núi, tổng cộng có bảy tầng, vàng son lộng lẫy, khí thế hùng hồn.
Thư Quân vừa tiến vào cửa đã ngửi thấy mùi mực thơm, cung nữ đưa nàng đến cửa rồi lui xuống, có hai người đứng chờ ở cửa, một người mặc áo quan võ màu tím, cười tươi như hoa, chính là Lưu Khuê: “Cuối cùng cũng chờ được Tô cô nương đến đây rồi, mời người vào.”
Thấy ông ấy, Thư Quân lại cảm thấy thân thiết, mỉm cười thi lễ với ông ấy rồi theo ông ấy tiến vào bên trong.
Phòng phía đông tầng một rất rộng rãi phóng khoáng, tầng tầng lớp lớp giá sách được xếp đan xen với nhau, chỗ gần cửa sổ có một chiếc bàn dài làm bằng gỗ Tử Đàn, Lưu Khuê dẫn nàng vào căn phòng nhỏ cuối cùng, bên trong có đủ mọi đồ vật như giường nghỉ bàn ghế, có thể thấy đây là nơi nghỉ tạm hằng ngày. Mà lúc này, trên bàn đã bày sẵn mấy hộp đồ ăn. Thấy Lưu Khuê ra hiệu, nội thị mở hộp đồ ăn, bày ra bốn món ăn hai món canh nóng hổi.
Mùi thơm của thức ăn ngang nhiên tấn công nhũ đầu của Thư Quân khiến nàng thòm thèm nuốt nước miếng.
Lưu Khuê đã lớn tuổi, không thể thấy tiểu hài tử chịu đói, vội vàng giơ tay chỉ vào bàn, hiền lành nói: “Cô nương ngoan, mau ăn đi. Thất gia có việc nên không thể dùng bữa với người.”
Thư Quân sửng sốt, lúc này mới chợt nhận ra mình còn chưa hỏi họ tên Bùi Việt: “Thất gia?”
Lưu Khuê mỉm cười sâu không lường được: “Không sai, Thất gia họ Hoàng, xếp thứ bảy trong nhà, người có thể gọi ngài ấy một tiếng Thất gia.”
“Hoàng Thất gia?”
Thư Quân chợt nhớ lại đêm say rượu, hình như mình còn quấn lấy Bùi Việt đòi hắn làm người ở rể cho mình, không khỏi cảm thấy ngượng nghịu, nói lời cảm ơn Lưu Khuê rồi ngồi xuống dùng bữa.
Thư Quân hoàn toàn không biết gì về quy tắc trong hoàng cung, vậy nên nàng hoàn toàn không rõ ngồi dùng bữa trong Tàng Thư các này là vinh hạnh cỡ nào.
Lưu Khuê nhận ra, cô nương này tính tình ngây thơ, không rành thế sự, tuy rằng có chút mưu kế nhưng không nhiều.
Bữa cơm này, Thư Quân ăn mà thoải mái cả người. Một đĩa cá cắt lát kia được cắt rất gọn gàng, ăn vào miệng cực kỳ mềm dẻo, nàng chưa bao giờ được ăn loại thịt nào ngon cỡ này, nồi thịt ếch kia phối hợp với khoai tây cắt lát, xào lửa lớn với hành tươi tỏi cắt nhuyễn, vừa thơm vừa cay.
Khi Bùi Việt thay một bộ áo xanh thong thả bước vào phòng thì thấy cô nương này đang cẩn thận gắp miếng khoai tây dính dưới đáy nồi, sau đó nhét vào miệng ăn thơm ngon.
Nếu nàng học tập cũng hăng say như ăn cơm thì bài sách luận nào mà chẳng viết được?
Hắn lại đưa mắt nhìn khắp bàn, bốn món ăn hai bát canh, nàng đều đã ăn hết.
Bùi Việt thường xuyên thấy phi tử trong hoàng cung nhai chậm nuốt kỹ, ăn cơm rất ít, đây là lần đầu tiên gặp phải một cô nương ăn khỏe cỡ này. Chẳng lẽ đây là cô nhóc tham ăn?
Bùi Việt khẽ ho một tiếng, nhắc nhở cho nàng biết mình vừa giá lâm.
Thư Quân ngơ ngác quay sang, đối diện với ánh mắt trách móc của Bùi Việt, không khỏi chớp mắt, xoa bụng vừa ăn no căng rồi đứng dậy thi lễ với hắn: “Thất gia.”
Chắc là chưa ăn no bụng đã phải rời đi nên hắn mới tức giận… Nàng nói thầm trong lòng.
Thấy dáng vẻ lười biếng của nàng, Bùi Việt đã đoán được đại khái, lại ngửi mùi đồ ăn còn vương trong phòng, hắn nhíu mày, hôm qua hắn bị chập mạch chỗ nào mà lại đồng ý cho nàng đến Tàng Thư các dùng bữa?
Hắn tiến lại gần bàn dài Tử Đàn trước cửa sổ, chỉ vào bàn: “Ra đây.”
Thư Quân ôm túi đựng sách đi theo sau lưng hắn, thấy hắn ngồi ngay ngắn trên chủ vị, nàng cũng xê dịch tấm lót bằng gấm, ngồi bên cạnh hắn, sau đó lấy khóa thiếp hôm qua đưa cho hắn. Một khi tiến vào trạng thái, vẻ mặt của Bùi Việt rất chuyên chú, bắt đầu giảng giải án lệ trị thủy các đời vua.
Thư Quân vốn đang mơ màng buồn ngủ, lại nghĩ đến sự quan tâm của hắn dành cho mình, nàng không khỏi nhéo tay thật mạnh, ép mình phải theo kịp tiết tấu của hắn.
Hai khắc sau, Bùi Việt giảng bài xong, Thư Quân bắt đầu cầm bút viết sách luận. Bùi Việt ngồi bên cạnh xem xét, chỉ riêng viết chữ mà Thư Quân đã tốn mấy tờ giấy Tuyên Thành, vất vả lắm mới viết được một đoạn, thế mà cứ vòng vo mãi chưa đi thẳng vào chủ đề chính. Bùi Việt chỉ thấy nhọc lòng, bình thường hắn xem sổ gấp, ghét nhất là quan viên cứ thích nói vòng vo sang chuyện khác nhưng đối với Thư Quân, hắn lại cực kỳ kiên nhẫn. Thư Quân không phải là đại thần của hắn, hắn không thể yêu cầu nàng với tiêu chuẩn hà khắc như người khác.
Hơn nữa, tài văn chương của cô nương này không thể coi là tốt, song lại viết chữ rất đẹp, có lẽ đây là ưu điểm duy nhất của nàng.
Hai khắc sau, Thư Quân viết xong giao cho Bùi Việt kiểm tra. Bùi Việt nhìn lướt qua, thái dương co giật: “Là ‘phương pháp dùng nước xối cát’, không phải là ‘phương pháp dùng cát xả nước’.”
“Ồ…” Thư Quân mím môi, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào hắn, có vẻ không phục.
Bùi Việt buồn cười hỏi: “Tại sao nàng không phục?”
Thư Quân mím môi: “Ngài nói nhanh như vậy, sao ta có thể nhớ kỹ được. Ta viết được nhiều cỡ này đã vất vả lắm rồi, lúc phụ thân của ta dạy ta, ta chưa bao giờ viết đủ ba trăm chữ, hôm nay ta viết tận bảy trăm chữ đấy nhé…”
Bùi Việt chăm chú nhìn nàng thật lâu, cắn răng nói: “Thì ra nàng nể trẫm… Nàng thật sự nể mặt ta quá.”
Hắn bưng chén trà lên uống một ngụm để kìm nén lửa giận.
Tuy rằng Thư Quân nói lời trêu chọc nhưng trong lòng lại rất biết ơn hắn. Nàng nhếch miệng cười, giật lại bài tập trong tay hắn, cất cả sách và khóa thiếp bỏ vào túi đựng.
“Cảm ơn Thất gia đã kiên nhẫn dạy dỗ ta, không còn sớm nữa, ta phải trở về nộp bài tập.”
Dứt lời, nàng hắt xì một cái. Bùi Việt nhíu mày, đặt chén trà xuống, hỏi: “Hôm qua nàng trở về bị dính nước mưa lạnh à?”
Thư Quân dùng khăn lụa bịt mũi: “Không phải, do đệm chăn của ta mỏng nên tối ngủ bị đông lạnh…”
Nhớ lại cảnh ngộ của nàng, Bùi Việt nhíu mày, giọng nói trầm xuống: “Nàng chờ ta một lát.”
Hắn gọi Lưu Khuê đến đây dặn dò mấy câu, chốc lát sau, Lưu Khuê chạy chậm trở về, bưng một chồng áo choàng. Bùi Việt nhận lấy rồi đưa cho Thư Quân: “Trước kia ta đi theo bệ hạ hành quân đánh trận, thi thoảng có lúc ngủ ngoài trời, quấn thứ này quanh người thì có thể chống lạnh.”
Lông chồn dày màu nâu rất bóng loáng sạch sẽ, Thư Quân kìm lòng không đậu đặt tay lên vuốt ve, lông chồn tinh mịn mềm mại, cho dù nàng chưa bao giờ mặc áo da thượng hạng cỡ này thì cũng biết rõ đây không phải là vật phàm. Nàng chỉ thưởng thức một lát rồi thu tay lại: “Thất gia, vô công bất hưởng lộc, chất da tốt cỡ này thì đừng phí phạm.”
Bùi Việt biết nàng băn khoăn nên an ủi nàng: “Nàng dùng trước đi, hôm sau trả lại cho ta là được.”
Thư Quân cụp mi mắt, con ngươi xoay tròn. Bùi Việt không có khả năng vô duyên vô cớ tốt với nàng cỡ này, hôm qua kiên nhẫn khuyên nhủ nàng, hôm nay lại chuẩn bị bữa ăn thịnh soạn cho nàng, hai người còn từng có “tiền án” trao nhận trong lầu Trích Tinh, chắc hắn cũng nảy sinh chút tâm tư nào đó.
Thư Quân không phải là cô nương ngây thơ vô tri, Bùi Việt tính cách trầm ổn, không kiêu ngạo không nóng nảy, lại là người tâm phúc trước mặt Thiên tử, thật sự không tệ. Chẳng qua nàng đã hạ quyết tâm chọn người ở rể, không biết hắn có bằng lòng hay không… Xem cử chỉ ngôn từ của hắn thì e rằng rất khó.
Trong lòng Thư Quân bối rối, không lập tức trả lời hắn. Ngón tay của Bùi Việt lúc được lúc không gõ lên bàn, ánh mắt liếc nhìn từng tấc một trên gương mặt xinh đẹp của nàng. Hắn bằng lòng cho nàng thời gian, cũng rất hưởng thụ khoảng thời gian chung sống riêng tư lúc rảnh rỗi với nàng. Thân là Thiên tử, chưa bao giờ có người có thể bày ra thiên tính một cách lộ liễu trước mắt hắn, Thư Quân là người đầu tiên.
Hắn tựa như một thợ săn cao siêu, xòe Ngũ Chỉ sơn, mặc cho nàng rong ruổi.
Thấy nàng vẫn không nhúc nhích, Bùi Việt đổi giọng: “Nếu nàng không đồng ý, sau này sẽ không có thức ăn ngon nữa.”
Thư Quân: “…”
Trông nàng giống người sẽ bị đe dọa lắm à?
“Được, chờ khi nào ra cung, ta sẽ trả cho ngài.” Nàng tức giận giật lấy áo choàng nhét vào túi đựng sách, sau đó nhanh chóng biến mất khỏi Tàng Thư các.
Nhìn bóng lưng hoạt bát của nàng, khóe môi Bùi Việt cầm lòng không đậu cong lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.