Hoa Kiều

Chương 19:




Bùi Việt nghĩ thầm trong lòng những nữ tử khác thì hắn chưa quyết nhưng Thư Quân thì chắc chắn hắn phải thú về. Hắn muốn nạp nàng vào hậu cung trước, để nàng trở thành phi tử đầu tiên của mình, lễ ngộ cũng long trọng hơn, từ đó cũng định ra địa vị duy nhất của nàng.
"Ngày mai tôn nhi sẽ dẫn nàng ấy tới thỉnh an ngài."
Thái Hoàng Thái hậu cười toe toét. Bà cũng giống một bà lão bình thường, ngóng trông nhi tôn thành gia lập nghiệp.
Hôm sau sau khi bãi triều, Bùi Việt trở lại Ngự Thư phòng nhưng không để ý đến cơm trưa mà dặn Lưu Khuê:
"Bây giờ ngươi tới cung Trữ Tú một chuyến mời Quân Quân tới điện Phụng Thiên." Hắn dừng lại chốc lát rồi bổ sung: "Cứ nói là mời nàng ấy tới đây dùng cơm trưa."
Lưu Khuê biết ý định của Hoàng đế. Hắn làm vậy là chuẩn bị thành thật với Thư Quân.
Thế là Lưu Khuê mặt mày hớn hở nói: "Vậy nô tài đi ngay."
Nhưng ông ấy mới đi được mấy bước thì bỗng nhiên Bùi Việt nghĩ đến cái gì đó. Hắn lại gọi ông ấy về: "Chờ một chút."
Lưu Khuê lại vội vàng khom lưng quay lại: "Bệ hạ còn gì dặn dò ạ?"
Đôi mắt long lanh không hiểu sự đời của Thư Quân lại hiện lên trong đầu Bùi Việt làm mắt hắn trở nên dịu dàng: "Ngươi khoan hãy nói cho nàng ấy biết sự thật, lỡ doạ nàng ấy sợ. Lát nữa để trẫm tự nói."
Đây là lần đầu tiên thấy Hoàng đế lo trước trông sau như vậy nên Lưu Khuê bật cười vâng dạ rồi nhanh chóng lui ra khỏi điện Phụng Thiên, hăng hái chạy tới cung Trữ Tú.
Lúc này Thư Quân mới rời học đường quay về đây. Nàng phải đi thỉnh an Thư Thái phi trong cung nên về hơi trễ một chút. Đợi đến khi nàng về đến sương phòng ở cung Trữ Tú thì ba người Lý Anh đã rời đi từ lâu, chỉ để lại một cái sân vắng vẻ.
Thư Thái phi nhìn nàng cứ như nhìn mầm bệnh đáng sợ nào đó vậy, không chỉ cho Thư Quân xuất cung mà thậm chí còn khoát tay chê:
"Ngươi về đi, sau này không cần phải vào cung nữa đâu, bổn cung không muốn gặp ngươi nữa."
Thư Quân mong còn chẳng được ấy chứ, chẳng qua nghĩ đến Bùi Việt là nàng lại không khỏi đau lòng.
Hôm qua nàng đã nói đến mức đó rồi, nếu hắn có lòng thì cũng nên bày tỏ chứ nhỉ?
Nói thì chậm nhưng chuyện xảy ra rất nhanh. Chỉ trong chớp mắt nàng đã thấy một người mặt mày vui vẻ xuất hiện bên cạnh mình. Lưu Khuê đi vòng qua cầu thang đến gần nàng, khẽ phất cây phất trần trong tay rồi cười toe toét nói:
"Quân cô nương, tìm được cô nương rồi."
Thấy ông ấy, sầu lo trong lòng Thư Quân bỗng tan biến. Nàng vui sướng hỏi: "Thất gia bảo ông đến tìm ta hả?"
"Cũng không đúng lắm." Lưu Khuê cười tủm tỉm quan sát Thư Quân từ trên xuống dưới. Cô nương này mặc một chiếc váy dài màu mơ nhạt, bên dưới là chiếc váy choàng đơn giản đính một vòng hoa mai, rất giản dị. Trên người nàng cũng không có quá nhiều đồ trang sức rực rỡ gì, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần.
"Cô nương là một người có phúc." Ông ấy cất giọng tâng bốc nhưng trong lòng vẫn chân thành cảm thán.
Thư Quân nghe ý trong câu ông ấy có vẻ như muốn bàn chuyện hôn sự. Chẳng qua trong lòng nàng vẫn còn ôm chút hy vọng, có mấy lời không hỏi ra thì nàng không yên tâm được nên đành nghiến răng hỏi nhỏ:
"Công công, không dối gạt gì ông, nhà ta chỉ có mỗi mình ta là nữ nhi thôi. Thật ra thì phụ mẫu nhà ta định tìm người ở rể. Thất gia có thể đến nhà ta ở rể được không?" Bởi vì không có nhiều can đảm nên giọng nàng nhỏ như muỗi kêu.
Nghe vậy, miệng Lưu Khuê há hốc như nhét được cả quả trứng vịt. Ông ấy gãi gãi tai, nghi ngờ mình vừa nghe nhầm: "Cô nương nói gì cơ?"
Thấy vẻ mặt ông ấy thay đổi, Thư Quân hơi chột dạ, cũng biết mình nói vậy là xúc phạm người ta nên bối rối lui về phía sau mấy bước: "Thôi, ông cứ xem như là ta chưa nói gì đi."
Cả người Lưu Khuê như bị sét đánh trúng. Ông ấy ngẩn ra hồi lâu rồi mới hoàn hồn, cuối cùng suýt nữa cười thành tiếng.
Cô nương này không biết thân phận của Thất gia, cuối cùng còn không biết ngượng mà muốn Thất gia đến nhà nàng ở rể nữa chứ.
Bảo Hoàng đế đương triều, Hoàng tử duy nhất của Thái Thượng Hoàng đến ở rể cho nhà nàng. Cũng vất vả cho nàng nghĩ ra được cách này.
Lưu Khuê nhìn Thư Quân điếc không sợ súng mà dở khóc dở cười:
"Cô nương ngốc nghếch, đợi lát nữa gặp Thất gia rồi đừng nói vậy nữa nhé."
Thư Quân bĩu môi: "Ta biết rồi... Ấy từ từ, ông muốn dẫn ta đi gặp Thất gia à?" Thư Quân chợt nhớ ra, nếu Thất gia không thể đến nhà mình ở rể thì bây giờ sẽ đến lượt đằng nam mời người mai mối đến cửa đằng gái.
Giờ nàng đi cùng Lưu Khuê tới gặp Thất gia là sao đây?
Lúc trước nàng chủ động nói như vậy là vì muốn hắn ở rể, còn lúc này thì không phải như vậy nữa rồi mà?
Hơn nữa nàng đã hỏi ý kiến phụ mẫu đâu?
Có vẻ như Lưu Khuê biết nàng nghĩ gì thì phải. Ông ấy cười đầy sâu xa:
"Cô nương đừng lo lắng, cũng đừng sốt ruột, đến khi gặp Thất gia rồi cô nương sẽ hiểu cả thôi. Đến lúc đó có lời gì thì cô nương có thể tự nói với Thất gia luôn."
Lưu Khuê đi phía trước dẫn đường. Nếu là người khác thì chắc chắn sẽ nhận ra thân phận của Lưu Khuê thông qua chiếc thắt lưng trên hông ông ấy rồi nhưng kiến thức của Thư Quân lại không nhiều như vậy, đầu óc còn đang bận suy nghĩ chuyện khác nữa nên chẳng còn lòng dạ nào mà quan tâm đến ông ấy. Nàng cẩn thận ôm bọc hành lý đi sau lưng ông ấy, cứ cảm thấy có gì đó sai sai nhưng nghĩ mãi vẫn không ra.
Giác quan thứ sáu khiến Thư Quân dừng bước rồi ngước nhìn bên mặt có vẻ vui sướng của lão thái giám:
"Công công, Thất gia định thú ta làm thê hả?"
Lão thái giám bỗng nhiên lảo đảo. Ông ấy hoảng hốt cụp mắt, giọng nói còn sắc bén hơn vừa rồi nhiều:
"Cô nương nói gì cơ?"
Nữ nhi của một Ti nghiệp nhỏ bé mà vọng tưởng muốn trở thành Hoàng hậu đương triều ư?
Ở rể thì còn có thể coi như chuyện hài mà nghe chứ mang vị trí Hoàng hậu ra đùa thì chỉ có rước họa diệt thân thôi.
Mồ hôi Lưu Khuê chảy ròng ròng, lại đối mắt với đôi mắt ngơ ngác chẳng hiểu gì của Thư Quân mới nhận ra mình phản ứng thái quá. Nếu không phải Bùi Việt dặn dò muốn tự thẳng thắn nói với Thư Quân thì ông ấy đã nói ra rồi. Lưu Khuê hít một hơi thật sâu rồi cười cười, chẳng qua nụ cười của bây giờ lại gượng gạo hơn trước đó nhiều.
"Câu trả lời của ta vẫn vậy. Có chuyện gì thì lát nữa người có thể tự hỏi Thất gia."
Lần này lòng dạ Thư Quân đã lạnh đi một nửa.
Nàng có ngu đến mấy cũng biết chuyện này không giống với những gì mình đoán.
Nếu là người thật lòng muốn thú nàng thì sao cứ ba lần bốn lượt trốn tránh luồn lách như vậy được?
Tiểu cô nương còn trẻ tuổi nhưng lúc gặp chuyện bất ngờ thì đầu óc vẫn cực kỳ tỉnh táo. Nàng hoảng hốt tìm cớ cho mình.
"Công công, ông cứ đi làm việc trước đi, ta muốn sửa sang lại đầu tóc quần áo một chút, được không?" Nàng dùng động tác vén tóc để tránh ánh mắt dò xét của Lưu Khuê.
Mặc dù Thư Quân đã cố gắng che giấu rồi nhưng Lưu Khuê vẫn nhìn ra nàng đang căng thẳng. Nhớ tới lát nữa qua giờ trưa còn phải đi bái kiến Thái Hoàng Thái hậu, lão nhân gia lại thích cô nương gọn gàng sạch sẽ, trang phục nghiêm túc, ông ấy bèn quay sang nói với cung nữ bên cạnh: "Đi phục vụ cô nương thay quần áo đi, đừng để Thất gia chờ lâu."
Tiểu cung nữ kia chính là người bình thường hay đưa đón Thư Quân. Hai người đã quen nhau rồi nên cung nữ nhanh chóng uốn gối vâng dạ.
Ánh mặt trời giữa trưa nóng cháy nhưng không thể xua tan được vẻ buồn bã giữa mày Thư Quân. Nàng đưa mắt nhìn Lưu Khuê đi xa rồi chợt xoay người trở về sương phòng ở cung Trữ Tú và đóng cửa lại nhốt mình trong phòng. Sau khi chỉ còn một mình, nàng bàng hoàng lục lọi bọc hành lý một lúc lâu, bụng đói kêu ọc ọc cũng hồn nhiên không cảm nhận được.
Chốc lát sau, nàng sụt sịt mũi, kiềm chế cảm giác chua xót trong lòng mà lất quyển [Thế thuyết tân ngữ] ra, dùng vải gói lại cẩn thận rồi mở cửa đưa cho tiểu cung nữ đã chờ đến mức hoảng hốt.
Vẻ mặt nàng vẫn như thường, chỉ có hơi thở là không ổn lắm: "Làm phiền tỷ tỷ giúp ta trả quyển sách này lại cho Thất gia, cũng giúp ta nói với ngài ấy một tiếng cảm ơn vì đã giúp đỡ."
"Ngoài ra hãy báo lại với Thất gia rằng Thư Quân ta muốn tam mai lục sính, cưới hỏi đàng hoàng."
Nếu Bùi Việt chân thành thì sẽ tự tới Thư gia cầu hôn. Còn nếu hắn có ý định khác thì nàng chẳng cần phải gặp hắn làm gì nữa.
Nghe được chữ cuối cùng, tiểu cung nữ bị dọa sợ biểu cảm thay đổi.
Sao bệ hạ có thể thú Thư Quân làm thê được? Như vậy ba vị ở cung Trữ Tú kia phải làm sao?
Nhưng đợi đến khi nàng ấy lấy lại tinh thần thì Thư Quân đã ôm bọc hành lý lên, bóng dáng yểu điệu nhanh chóng rẽ vào khúc cua rồi.
Cung nữ sốt ruột đến mức giậm chân tại chỗ, sau đó vội vàng ôm sách chạy thật nhanh tới điện Phụng Thiên. Lúc tiểu cung nữ hấp tập vọt vào cửa nhỏ ở góc Đông Bắc điện Phụng Thiên thì thấy Lưu Khuê đang chắp tay sau lưng đứng trước cửa.
Thấy dáng vẻ hoảng hốt của nàng ấy, trực giác báo cho Lưu Khuê biết có chuyện chẳng lành:
"Xảy ra chuyện gì rồi?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.