Hoa Kiều

Chương 21:




Chớp mắt đã mấy tháng trôi qua, mùa thu năm nay đến muộn, đầu tháng tám rồi mà thời tiết vẫn chưa thấy lạnh. Tô thị thấy nữ nhi dạo này tinh thần sa sút nên đã gửi thiệp mời Vương Ấu Quân tới phủ chơi. Hai người bày một cái bàn nhỏ điều chế phấn ở trước tú lầu của Thư Quân, nhân lúc hoa sen còn chưa tàn, Thược Dược dẫn nha hoàn đi hái hoa trong ao ở hậu hoa viên, không dễ dàng gì mới hái được một chậu sen hồng xinh đẹp.
Thư Quân tự tay giã nát, Vương Ấu Quân làm phấn hương cao cho nàng, hai người vừa nói vừa cười.
"Ta thấy hay là muội chấp nhận Bùi Ngạn Sinh đi."
Vẻ mặt Thư Quân ngượng ngùng, trừng mắt nhìn nàng ấy: "Đang yên đang lành, sao tỷ lại nhắc đến chuyện này?"
Vương Ấu Quân giơ ngón tay sơn móng đỏ lên xoa xoa gò má đỏ bừng của Thư Quân: "Muội chưa biết tin à? Mấy ngày trước Vương phi Lâm Xuyên Vương lừa nhi tử đến Lương Viên đạp thu, để Bùi Ngạn Sinh gặp mặt Đại tiểu thư nhà thống lĩnh Thiểm Tây, Bùi Ngạn Sinh tức giận, che mắt làm loạn trong thủy các, nói: "Ngoài Quân muội muội ra, ta sẽ không nhìn ai, cũng sẽ không cưới ai, thế gian này không có cô nương nào đẹp hơn Quân muội muội..."
Vương Ấu Quân bắt chước giọng điệu của Bùi Ngạn Sinh lúc đó, ranh mãnh làm mặt quỷ.
Thấy vẻ mặt ngơ ngác của Thư Quân, hai má trắng như tuyết mang theo ý xuân, như quả đào mật mọng nước, không nhịn được khẽ nhéo một cái: "Chuyện này đã trở thành trò cười. Muội xem, thế tử nhà người ta mất ăn mất ngủ vì muội, muội nhẫn tâm sao."
Vẻ mặt Thư Quân cực kỳ mất tự nhiên, tránh thoát tay nàng ấy, buồn bực nói: "Sao hắn ta có thể nói vậy, chẳng những làm mất mặt mũi cô nương nhà người ta mà còn khiến muội mang tiếng xấu."
"Còn không phải sao?" Vương Ấu Quân cực kỳ đồng tình, chỉ là ý cười trong mắt vẫn không hề giảm bớt: "Làm vậy, trong Kinh thành sẽ không có ai dám đến bàn chuyện hôn sự với phủ Lâm Xuyên Vương nữa. Muội nói xem, muội không bị người ta nhắm chắc thì là gì?"
Thư Quân vô cùng tức giận, nghiền mạnh hoa sen nói: "Lấy một trượng phu ngốc nghếch đần độn như vậy, ngày nào cũng bị người ta chê cười."
"Ồ, nói như thể muội thông minh lắm vậy, chẳng phải muội cũng ngốc nghếch sao?" Lần này Vương Ấu Quân nhéo má nàng, cố ý kéo một cái, làn da của Thư Quân mỏng manh trong suốt, mịn màng trơn nhẵn, trong lòng nàng ấy cực kỳ hâm mộ: "Đẹp đến như vậy, chẳng trách hút hồn người ta".
Thư Quân bị nàng ấy nhéo hơi đau, vứt cái chày trong tay qua một bên, lập tức đứng dậy ôm lấy eo nàng ấy. Vương Ấu Quân sợ đến mức lập tức buông tay phủi váy bỏ chạy, Thư Quân sao có thể chịu bỏ qua cho nàng ấy, đuổi theo đè nàng ấy xuống giường La Hán trên hành lang, cù lét khiến Vương Ấu Quân không ngừng cười sặc sụa.
"Muội muội ngoan, ta sai rồi, còn đùa nữa váy ta sẽ nhăn. Ngày mai trong phủ nhà ta sẽ phân phát chi tiêu hàng tháng, ta mời muội đến lầu Hồng Hạc ăn tiệc không được sao?"
Tiếng cười của hai cô nương theo ánh nắng ngày thu nghiêng nghiêng, lượn lờ bay ra ngoài bức tường.
Thư Lan Phong dẫn Hoài Dương Vương đến thư phòng tiếp khách, lúc nghe thấy tiếng cười như chuông bạc vang vọng trên mái hiên hành lang, trên mặt Thư Lan Phong lộ ra vẻ lúng túng, xấu hổ thi lễ với Hoài Dương Vương: "Là hạ quan không dạy được nữ nhi, khiến Vương gia chê cười rồi."
Hoài Dương Vương vuốt bộ râu dài, ha ha cười lớn: "Lão đệ nói lời này khách sáo rồi, ta còn không biết tính cách của Quân nha đầu hay sao, đây rõ ràng là tiểu nha đầu Vương gia đang đùa nghịch."
Hai người mỉm cười bước vào thư phòng, một lúc sau, Tô thị dẫn nữ tỳ tới dâng trà bày ra một ít điểm tâm trái cây, Hoài Dương Vương nói: "Đệ muội cũng ngồi đi, ta tới vẫn là vì hôn sự của Quân nha đầu, chuyện này vẫn phải do phu thê hai người cùng làm chủ."
Tô thị hơi lo lắng, chỉ là Hoài Dương Vương quá nhiệt tình, thực sự rất khó từ chối, bèn ngồi xuống chiếc ghế bành bên cạnh trượng phu.
Hạ nhân đóng cửa lui ra ngoài, Hoài Dương Vương cũng không hàn huyên mà nói thẳng: "Không dối gạt Thư lão đệ và đệ muội, hôm nay bản vương tới là vì nhận lời nhờ vả của phu phụ Lâm Xuyên Vương tới phủ cầu thân. Thằng bé Ngạn Sinh thích Quân nha đầu, phu phụ hai người cuối cùng cũng chấp nhận, hôm qua tới cửa chính thức nhờ ta làm mai mối."
"Hai người đều đã gặp tiểu tử Ngạn Sinh kia rồi, không có ai chân thành như vậy, tốt hơn tên nhóc hỗn hào nhà ta gấp trăm nghìn lần. Hôm qua ta cũng kéo thằng bé ra hỏi, nếu nó phụ lòng Quân Nhi, ta sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho nó. Nó chỉ thiếu điều quỳ xuống, nghe nói hôm nay ta tới Thư gia, nó vui đến mức cả đêm không ngủ."
Thư Lan Phong và thê tử nhìn nhau, nghe mà mồ hôi trán chảy đầm đìa.
Đến nước này, không đồng ý chính là không biết phải trái.
Hoài Dương Vương và Thư Lan Phong quen biết nhiều năm, biết nội vụ trong phủ thực ra là Tô thị làm chủ, bèn cười híp mắt chờ ý kiến của Tô thị.
Tô thị trong lòng cười khổ nhưng trên mặt lại không để lộ ra, tỏ vẻ vui mừng: "Hôn sự như vậy là chúng ta trèo cao, làm phụ mẫu, sao chúng ta có thể không hy vọng con cái gả vào nhà tốt, chỉ là Vương gia cũng hiểu mà, khoảng thời gian trước Quân Nhi kén rể thất bại, bây giờ đã nản lòng thoái chí, đường đột cưỡng ép con bé sẽ nghĩ không thông, ngài xem hay là thế này..."
Tô thị suy nghĩ cách thỏa hiệp: "Tìm cơ hội để hai đứa bé gặp nhau. Nếu hai đứa đều ưng ý nhau, đó là chuyện không thể nào tốt hơn, ngày thấy sao?"
Nếu Thư Quân từ chối bọn họ cũng dễ ăn nói với Hoài Dương Vương, nếu Thư Quân đồng ý, Tô thị và Thư Lan Phong cũng coi như bớt đi một mối lo.
Hoài Dương Vương suy nghĩ một lát cũng cảm thấy thỏa đáng: "Được, vậy ta tới nhà Tam đệ truyền lời, để bọn họ bàn bạc thời gian gặp mặt."
Tô thị và Thư Lan Phong đứng dậy tiễn y ra ngoài.
Hoài Dương Vương thấy việc đã thành một nửa, tâm trạng vui vẻ, liên tục vẫy tay ra hiệu phu phụ hai người không cần tiễn nữa, lúc này Thư Chi lặng lẽ nấp ở đảo tọa phòng nhìn thấy cảnh này, hận tới ngứa răng.
Ngày Thư gia tổ chức tiệc đính hôn cho nàng ta chỉ có Hoài Dương Vương phi đến dự, Hoài Dương Vương còn chẳng thèm lộ mặt, hôm nay vì hôn sự của Thư Quân, y cứ ba ngày hai bữa là lại đến tam phòng, thậm chí còn không đến liếc mắt nhìn nhà thông gia thực sự này lấy một cái, trong lòng Thư Chi ngập tràn lửa giận.
Buổi tối Đại lão gia trở về, Thư Chi đứng chặn ở cửa ngõ, tố khổ với cha mình. Đại lão gia nghe vậy mặt đầy khổ sở, không phải là ông ta không cảm thấy mất mặt, chỉ là ván đã đóng thuyền, nói nhiều cũng vô ích. Ông ta trở lại chính phòng càu nhàu với thê tử mấy câu nhưng lại bị Đại phu nhân giễu cợt.
"Ai bảo nữ nhi của ông dùng thủ đoạn dơ bẩn, Vương gia người ta đương nhiên sẽ không để nó vào mắt."
Đại lão gia nghe thấy lời này, trong lòng vô cùng buồn bực, thê tử không an ủi thì thôi còn giẫm đúng vào chỗ đau, ông ta ôm chiếc áo khoác mới cởi ra đứng dưới cửa sổ: "Dù sao nó cũng là nữ nhi của bà, người khác sỉ nhục chà đạp nó cũng không sao, người làm mẫu thân như bà hà cớ gì cũng xem thường nó? Nếu bà dạy dỗ nó tốt, nó có thể mắc sai lầm hay sao?"
Đại phu nhân lạnh mặt đứng dậy đi vào phòng trong: "Đó là vì nó không chịu nghe lời dạy bảo." Đại nữ nhi không phải cũng do bà ta dạy dỗ hay sao, nàng ấy ngoan ngoãn nghe lời người người khen ngợi, không giống tiểu nữ nhi hại bà ta mất hết thể diện.
Thấy thê tử lòng dạ sắt đá, Đại lão gia giận đến mức thở dài, mặc lại áo khoác, quay người đi sang viện tử của thiếp thất.
Thư Chi mua chuộc người đứng ở góc chính phòng nghe lén, nghe thấy lời mẫu thân nói, giận đến mức chui vào chăn khóc. Sau khi đính hôn, Bùi Giang Thành không còn đối xử nhiệt tình với nàng ta như trước nữa. Bấy giờ nàng ta mới nhận ra vị Thế tử kia đã quen ăn trong bát nhìn trong nồi, một khi có được sẽ không cảm thấy hứng thú nữa, mà nàng ta đi đâu cũng bị người khác khinh thường, đúng là hối hận không thôi.
Ngược lại là nhũ mẫu chăm sóc nàng ta từ nhỏ ngồi xuống bên giường, ôm nàng ta an ủi.
"Cô nương ngoan của ta, trước mắt mọi chuyện có chút khó khăn, đợi người gả qua đó rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Người phải nhìn về phía trước, danh tiếng đều là giả, phải có được lợi ích thực sự. Ví dụ như Đại tiểu thư, nàng ấy đã hứa hôn với Thế tử nhà Liễu Hầu gia, nhưng Liễu gia kia chỉ là một cái nhà không, sao có thể so sánh với phủ Hoài Dương Vương tôn quý."
Thư Chi nghe vậy ngước mắt lên, uất ức trong lòng tan biến hết: "Nhũ mẫu nói đúng, bây giờ ta là người được gả vào nơi tốt nhất trong số tỷ muội trong nhà, ta không thể tự coi thường bản thân mình." Nàng ta lau nước mắt, lấy lại tinh thần, ra lệnh cho nha hoàn lấy khung thêu tới: "Ta phải chuẩn bị giá y."
Bên phía tam phòng, Tô thị và Thư Lan Phong nói hết lời, cuối cùng mới thuyết phục được Thư Quân đi gặp Bùi Ngạn Sinh.
Vốn tưởng là âm thầm gặp mặt nhưng sau ba ngày làm quen với nhau, hoàng cung sai một vị công công tới truyền lời.
"Thái Thượng hoàng có khẩu dụ, sắp đến gia yến trung thu, cho phép Tam tiểu thư Thư gia vào cung dự tiệc."
Còn phải vào cung? Trong đầu Thư Quân lóe lên, nàng hơi bài xích chuyện phải vào cung.
Thấy vẻ mặt nữ nhi hoảng hốt, trong lòng Tô thị cũng vô cùng âu lo, ý chỉ Thái Thượng hoàng ban xuống rất kỳ lạ, bèn lặng lẽ nhét một thỏi bạc vào tay công công, nhỏ giọng ôn hòa hỏi thăm.
"Xin công công chỉ điểm, cô nương nhà ta còn chưa đính hôn với hoàng thất, sao lại có phúc phận tham gia gia yến của hoàng thất?"
Công công âm thầm ước lượng đĩnh bạc, sức nặng không hề nhẹ, cười tươi nói: "Phu nhân khách sáo rồi, chuyện là thế này, hôm qua mấy vị Vương gia đến thỉnh an ​​Thái Thượng hoàng. Trong lời nói Hoài Dương Vương có nhắc tới hôn sự của Thư cô nương và Thế tử Lâm Xuyên Vương, Thái Thượng hoàng rất quan tâm đến chuyện này, bèn nói nhân dịp gia yến trung thu dẫn vào cung để lão nhân gia ngài ấy gặp mặt."
Tô thị nghe vậy tim đập thình thịch như đánh trống, nếu Thái Thượng hoàng vừa ý Thư Quân, mối hôn sự này sẽ không còn đường thoái thác, ngoài mặt bà ấy vẫn giữ vẻ bình tĩnh, cung kính tiễn người đi, đợi đóng cửa lại bèn kéo nữ nhi đang ngẩn ra vào chính phòng hậu viện.
"Con à, chuyện hôn sự chúng ta không có lựa chọn nào khác, chỉ cần Thái Thượng hoàng gật đầu, con nhất định phải gả qua đó."
Thư Quân cau mày đứng đờ người ra bên cạnh chiếc bàn cao dưới cửa sổ, trên mặt lộ vẻ mờ mịt.
Tô thị đẩy Thư Quân ngồi xuống giường La Hán, một khi tình hình đã rõ ràng, bà ấy sẽ thuận thế mà làm, cho nên bèn khuyên nữ nhi hãy nghĩ thoáng hơn.
"Con cứ nghĩ thật kỹ, kén rể cũng được, xuất giá cũng được, quan trọng nhất là phu quân của con đối xử tốt với con, bà mẫu (mẹ chồng) khó tính cũng chỉ là khó khăn nhất thời, phu quân tốt mới là tốt cả đời, ta và cha con không phải cũng như vậy sao?"
Bà ấy ngồi cạnh Thư Quân, vỗ lên vai nàng, giúp nàng vén tóc mai xõa xuống ra sau tai, nhìn nữ nhi như hoa như ngọc, bà ấy cảm khái: "Tính cách của tiểu tử Ngạn Sinh kia cũng có phần giống con, là một người nhiệt tình, tuy không nhất định có thể làm lên nghiệp lớn nhưng thân phận của y đủ để làm rung chuyển Thư gia, lại chịu ra mặt vì con, con cũng có đủ mặt mũi rồi, còn muốn gì nữa?"
Hốc mắt Thư Quân đỏ bừng: "Không phải nữ nhi ngại hắn ta không tốt mà vì hắn ta quá tốt, nữ nhi mới..."
"Ta biết..." Tô thị ngắt lời nàng, đặt bàn tay lạnh lẽo của nàng vào lòng bàn tay. Nói thẳng ra chỉ là Thư Quân không thích Bùi Ngạn Sinh mà thôi. Tô thị bình tĩnh nói: "Thế gian này không có chuyện tốt muốn gì được nấy, nếu như hợp ý con ắt sẽ có khía cạnh khác không tốt. Con vẫn còn nhỏ, đừng để vẻ bề ngoài đánh lừa, tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng."
Thư Quân nghe xong lời này, nhớ lại trước đây mình đã bị lừa hai lần, đầu tiên là Bùi Giang Thành lừa nàng, sau đó là Thất gia dụ nàng làm thiếp, so sánh ra thì Bùi Ngạn Sinh thực sự là lựa chọn tốt nhất.
Nàng ghi nhớ lời Tô thị nói vào trong lòng, lúc này mới hạ quyết tâm: "Mẫu thân yên tâm, nữ nhi biết phải làm sao."
Ngày hôm sau, không biết từ đâu mà Vương Ấu Quân biết tin Thư Quân sắp dự yến tiệc, vội vàng ngồi xe ngựa tới Thư gia, mời nàng đi dạo phố. Để sửa soạn cho nữ nhi, Tô thị còn lấy ra một nghìn hai ngân phiếu đưa cho Thư Quân, dặn dò Thiện ma ma đi theo mua mấy món đồ trang sức xinh đẹp cho Thư Quân.
Vương Ấu Quân là ngoại tôn nữ của Thái Thượng hoàng, thường xuyên theo mẫu thân ra vào cung đình, trên đường đi, nàng ấy giải thích quy tắc dự tiệc hoàng cung cho Thư Quân, nếu Thư Quân đã định sẽ đi gặp mặt đương nhiên là sẽ ghi nhớ từng chữ vào trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.