Hoa Kiều

Chương 28:




Bùi Việt nghe thấy tiếng động thì giương mắt nhìn sang.
Đúng lúc này, một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra. Một chồng tấu chương bên cạnh đã bị kéo theo nên từ từ nghiêng về phía đông, đột nhiên đập vào vai Thư Quân rồi ập vào chiếc kệ cổ xưa ở phía đông.
Thư Quân trơ mắt nhìn vào chiếc lư hương ba chân màu xanh da trời đang đổ ập xuống đất.
Da đầu nàng nổ tung. Với sự hoang mang rối loạn, Thư Quân vội vàng đưa tay ra để đỡ lấy lư hương kia. Nhưng tiếc là nàng không cứu được nó. Ngược lại, móng tay nàng còn bị cắm vào giá sách, tạo thành một vết rách khiến nàng đau đớn đến nỗi xuýt xoa.
Nhưng Thư Quân lại phớt lờ cơn đau, chỉ nhìn vào những mảnh vỡ trên mặt đất với sắc mặt kinh hoảng.
Nghe thấy tiếng động, cung nhân đồng thời ùa vào. Bùi Việt cũng lập tức chạy tới, chẳng nói chẳng rằng mà chỉ đỡ Thư Quân đang ngây ngốc đứng dậy. Hắn cầm lấy ngón tay bị thương của nàng. Máu đỏ thẫm trào ra từ giữa các ngón tay khiến vẻ mặt của hắn trở nên nặng nề.
“Người đâu? Lấy hộp thuốc đi.”
Bùi Việt dìu Thư Quân đến giường La Hán ở phía đối diện, dùng chiếc khăn thơm để cầm máu cho nàng. Thấy sắc mặt của tiểu cô nương tái nhợt, không còn chút máu nào, hắn bèn dịu dàng hỏi han: “Đau lắm hửm?”
“Không, không, không...” Thư Quân nhận ra mình đã phạm lỗi nghiêm trọng, cổ họng nghẹn ngào, vừa chỉ vào những mảnh sứ vỡ vụn trên mặt đất vừa run rẩy cất tiếng:
“Bệ hạ... Bệ hạ, có phải lư hương này cực kỳ quý giá không?” Từng giọt nước mắt to bằng hạt đậu rơi xuống, nàng cảm thấy vừa chột dạ vừa hối hận.
Bùi Việt nhìn khuôn mặt đẫm lệ của giai nhân, đặt đầu ngón tay lên gò má của Thư Quân rồi nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng.
“Một vật chết có đáng để nàng hoảng loạn không?”
Thư Quân không quan tâm tới sự xấu hổ của mình, không ngừng lắc đầu như một đứa trẻ mắc lỗi: “Thần nữ đã thất lễ trước mặt bệ hạ rồi.”
Cung nữ vội vàng mang hộp thuốc tới. Bùi Việt cấp tốc rửa sạch vết thương cho Thư Quân chứ chẳng buồn an ủi nàng sâu nhỏ đang mờ mịt này nữa.
Lưu Khuê hay tin Thư Quân bị thương nên vội vã tới Ngự Thư phòng. Vì tưởng cung nhân hầu hạ không được chu toàn nên Lưu Khuê đang định răn dạy bọn họ, thế mà ông ấy lại nghe Thư Quân hỏi thăm với đôi mắt tha thiết:
“Lưu công công, cái lư hương đó trị giá bao nhiêu thế?”
Lưu Khuê không rõ sự tình nên đã liếc nhìn những mảnh vỡ mà đám cung nhân đang thu dọn, sau đó trả lời: “Đây chính là quân dao* do thời nhà Tống chế tạo, đồng thời cũng là chiếc lư hương quân dao duy nhất trên thế gian.”
*Quân dao: Là một lại đồ sứ nổi tiếng. Thân sứ đồng nhất, mịn màng và cứng cáp, tương đối nặng. Nó có chất lượng tinh tế, có nhiều biến đổi về màu men. Người thợ thủ công sử dụng quá trình khử đồng để tạo thành những thay đổi đầy màu sắc trong lò trong quá trình nung.
Thư Quân suýt chút nữa đã ngất đi. Bùi Việt vừa băng bó cho nàng xong. Hắn ngước nhìn Lưu Khuê rồi quát lên bằng giọng điệu trầm thấp:
“Sao ngươi lại dọa nàng ấy?”
Lúc này Lưu Khuê mới nhận ra mình đã lỡ lời, thế là ông ấy gấp gáp quỳ xuống tạ tội.
Bùi Việt cẩn thận lau chùi vết máu xung quanh ngón tay nàng một cách sạch sẽ, sau đó nhìn vào ngón giữa được băng bó tới nỗi thô to thì khẽ thở dài.
Thư Quân không dám nhìn thẳng vào mắt Bùi Việt mà chỉ hỏi nhỏ: “Bệ hạ, có phải thần nữ đã quá lỗ mãng không ạ?”
Giọng nói của nàng vô cùng yểu điệu, vừa lí nhí vừa mềm mại, song lại trong trẻo và ngọt ngào.
Ngược lại, Bùi Việt không khỏi bật cười thành tiếng khi nghe thấy. Hắn giơ tay xoa đầu nàng, ngữ điệu đầy nuông chiều:
“Nàng không lỗ mãng, rõ ràng là chỉ hơi ngốc thôi.”
Thư Quân: “...”
Sự tình không nên phát triển như thế này đâu.
Một vật phẩm độc nhất vô nhị đã bị nàng đập nát, trong lòng Thư Quân quá đỗi ăn năn. Mà trong lúc hối lỗi, nàng cũng cảm nhận được sự bao dung của Bùi Việt... Thậm chí đó chính là sự dung túng. Từ đầu đến cuối, hắn không hề liếc nhìn lư hương kia mà chỉ toàn tâm toàn ý băng bó vết thương cho nàng. Sự cưng chiều vô biên này càng khiến nàng cảm thấy căng thẳng hơn.
Kế hoạch thất bại rồi.
Lúc Thư Quân nản lòng, Ngự Thư phòng đã yên tĩnh trở lại. Chẳng biết từ khi nào, lòng bàn tay của nàng đã bị Bùi Việt bao bọc. Bàn tay quá rộng của hắn càng tôn lên bàn tay cực kỳ nhỏ nhắn, xinh xắn của nàng. Kích thước không hề hòa hợp chút nào. Dường như Bùi Việt rất quan tâm đến vết thương kia. Hắn quan sát hồi lâu, sau đó lại vuốt ve mu bàn tay của nàng một cách không nhẹ không nặng. Vì mu bàn tay của Thư Quân rất đầy đặn nên cảm giác mân mê cũng hết sức thoải mái.
Những đầu ngón tay thô ráp vân vê đầu ngón tay của nàng hết vòng này đến vòng khác.
Thư Quân chỉ cảm thấy chóp tai nóng bừng, thế là nàng bất ngờ giật tay ra.
Bùi Việt muốn nắm lại theo bản năng nhưng lại bị hụt. Hắn cũng không hề bận tâm mà chỉ nhìn Thư Quân đang cố tình nới rộng khoảng cách thêm vài bước nữa. Lần đầu tiên vào cung, nàng đã sợ hãi đến nỗi quay về trong tình trạng bị thương. Hắn có thể thấy được trong lòng cô nương này đang bất an đến nhường nào. Hắn vẫn cần phải đun cháo bằng lửa nhỏ*, từ từ cháo mới nhừ.
*Đun cháo bằng lửa nhỏ: Mượn hình ảnh đun cháo ở lửa nhỏ để nấu từ từ, tạo ra loại cháo thơm ngon nhất, từ đó ẩn dụ rằng: Tình yêu cũng giống như nấu cháo, phải kiên nhẫn và dành thời gian cho nó thì mới có được tình cảm chân thành, kết quả mỹ mãn.
Bùi Việt không dám ở lại lâu nên đã sai người đưa nàng về nhà.
*
Thư Quân uể oải nằm ở nhà suốt mấy ngày, dẫu làm gì cũng không thể xốc tinh thần lên được. Cuối cùng, nàng chỉ có thể vẽ vời để giết thời gian, mãi đến khi Vương Ấu Quân đến thăm nàng với vẻ thần thần bí bí. Nàng ấy ghé vào cửa sổ trong thư phòng của Thư Quân rồi thò một nửa đầu vào bên trong:
“Có lẽ lần trước ta đã nói sai rồi.”
Thư Quân hỏi lại với vẻ khó hiểu: “Ý tỷ là gì?”
Vương Ấu Quân tỏ vẻ trịnh trọng rồi trả lời: “Có phải muội đã lạnh nhạt với Bùi Ngạn Sinh như ta nói không?”
Thư Quân nghẹn họng, không biết nên trả lời thế nào: “Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Vương Ấu Quân đi vòng vào trong từ hành lang, ngồi đối diện với nàng trên bàn rồi lo lắng lên tiếng: “Bùi Ngạn Sinh nói rằng muốn tới miếu Hòa Thượng để xuất gia.”
Thư Quân: “...”
Nàng chưa làm gì cả mà!
Nếu Bùi Việt chịu xuất gia rồi buông tha cho nàng thì tốt rồi.
Nhưng Thư Quân cũng không dám nói điều này.
“Thực sự sau khi ngẫm nghĩ lại, muội mới nhận ra những lời nói trước đó của tỷ cũng không chuẩn xác.”
“Đúng vậy.” Vương Ấu Quân cũng tự sửa lại: “Ví dụ như Hoàng đế cữu cữu của ta kìa. Ngài ấy sinh hoạt ở hậu cung quanh năm, gặp rất nhiều nữ tử đoan trang và hiền thục nên biết đâu ngài ấy sẽ thích kiểu khí chất khác.”
Thư Quân nhăn mặt, giọng nói tê dại: “Không phải chứ?”
Ấy vậy mà hắn lại thích một người ngờ nghệch và thiếu hiểu biết như nàng.
“Nhưng mà...” Vương Ấu Quân vừa cười hì hì vừa tiến lại gần, sau đó ghé vào trước mặt nàng: “Ta không thể xác định kiểu cô nương mà ngài ấy sẽ thích nhưng ta lại có thể chắc chắn rằng, có một loại cô nương mà tất cả nam nhân đều không thích.”
Hai mắt của Thư Quân sáng ngời. Nàng vội nghiêng người về phía trước rồi hỏi: “Là kiểu cô nương nào cơ?”
Vương Ấu Quân nói rõ từng chữ một: “Là kiểu cô nương ‘không nói, không cười và thiếu sức sống’ đấy.”
Trong miệng Thư Quân lẩm bẩm tám chữ đó, càng lẩm nhẩm càng cảm thấy quả thực là vậy. Nàng cứ như vừa tìm thấy bảo bối quý giá: “Được rồi. Nếu sau này Bùi Ngạn Sinh lại đến tìm muội thì muội sẽ ứng phó với hắn ta như thế. Sớm muộn gì hắn ta cũng sẽ bị muội giày vò và mất hết hy vọng thôi.”
“Có lý.” Vương Ấu Quân vỗ vào vai Thư Quân, nhìn nàng với vẻ lạc quan: “Ta chờ tin tốt của muội nhé.”
Trong lòng Thư Quân cảm thấy khổ sở.
*
Bùi Việt vẫn luôn nhớ tới chuyện Thư Quân bị thương. Hắn sợ trì hoãn việc dưỡng thương của nàng nên không tiện đón nàng vào cung, thế là Bùi Việt bèn cải trang ra ngoài, tới một quán trà gần Thư gia, sau đó kiếm cớ để hẹn Thư Quân ra ngoài.
Thư Quân ghi nhớ phương châm gồm tám chữ kia của Vương Ấu Quân. Bất kể Bùi Việt hỏi mình cái gì, nàng cũng sẽ đáp là “thần nữ biết rồi” hoặc là “thần nữ có lỗi”. Thậm chí khi Bùi Việt quan tâm đến vết thương của Thư Quân, nàng cũng kín miệng như hồ lô. Sau một lúc nghẹn họng vì không thể thốt lên một câu hay ho nào, cho dù Bùi Việt có tốt tính đến đâu thì cũng bị nàng giày vò đến độ ngột ngạt trong lòng.
Thư Quân nhìn vị Đế vương trẻ tuổi đối diện và tỏ vẻ thờ ơ, đồng thời âm thầm khích lệ bản thân.
Có lẽ nàng chỉ cần kiên trì thêm hai lần nữa thì Bùi Việt sẽ mất hứng thú thôi.
Trong lòng hắn thực sự có phần không vui. Hắn đã cố gắng hết sức để không tỏ ra kiêu kỳ như một bậc Đế vương trước mặt nàng, thậm chí còn cho phép Thư Quân không cần hành lễ. Nhưng dường như nàng đã biến thành một người khác. Thứ nhất, nàng không ngước nhìn lên. Thứ hai, nàng không hề hé răng, như thể Bùi Việt là dòng nước lũ hay mãnh thú. Một cô nương sôi nổi và vui tươi của ngày trước đã đi đâu mất rồi?
Hai người âm thầm giằng co với nhau.
Lần thứ ba, Bùi Việt bèn sai người đưa Thư Quân đến lầu Trích Tinh.
Cuối cùng, Thư Quân cũng không thể nào giữ sắc mặt bình tĩnh, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra với vẻ yên tâm và thanh thản được nữa. Nàng rầu rĩ uống một tách trà lạnh ngắt, buộc mình phải bình tĩnh lại, sau đó tiếp tục thực hiện bí quyết tám chữ kia.
Bùi Việt nhìn tiểu cô nương đối diện. Hôm nay nàng mặc một chiếc áo bối tử bằng lụa, dệt hoa màu xanh lam, tóc búi kiểu bách hợp kế*, trông già dặn như bà cụ non, toàn thân không hề trang điểm, giống như một đứa trẻ đang lén mặc y phục của người lớn tuổi.
*Bách hợp kế: Là một trong những kiểu tóc của phụ nữ Hán xưa, tóc dài được chia thành nhiều lọn trên đỉnh đầu, chải kỹ trước sau, phần chân tóc được giấu kín.
Nếu còn chưa nhìn thấu mánh lới của Thư Quân thì hắn đã làm Hoàng đế một cách vô ích rồi.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Bùi Việt giơ tay lên. Khoảng hai mươi người hầu lần lượt tiến vào, mỗi người đặt một món ăn lên chiếc bàn dài trước mặt Thư Quân.
Ốc xào, tôm thơm, củ cải muối giòn, súp Thất Trân, mứt anh đào đỏ, xương sườn hấp bột với khoai môn, ngoài ra còn có món Tích Thúy Cao được thái mỏng như thủy tinh mà nàng thích ăn nữa. Cuối cùng, một đĩa cua lông khổng lồ được đặt ngay trước mắt nàng. Con cua lông to tướng đã được tách ra một nửa, màu vàng rực rỡ của gạch cua vừa bóng bẩy vừa ướt át như sắp chảy ra ngoài.
Bây giờ đúng là thời điểm thích hợp nhất để ăn cua. Hôm qua Thư Quân còn nài nỉ phụ thân sai người đi mua cua cho nàng nhưng quản sự lại trở về tay không, đồng thời bảo rằng vì mình đến muộn nên chợ bán thức ăn ở hai bên bờ sông trên phố Đồng La đã được quý nhân đặt trước toàn bộ từ sớm rồi. Sau đó, khó khăn lắm quản sự mới mua được hai con cua từ một ông cụ để mang về. Chúng lại còn nhỏ xíu, vất vả lắm mới chắt lọc được một muỗng gạch cua nho nhỏ, vậy nên nàng vẫn chưa được ăn cua một cách thỏa thuê.
Vậy mà bây giờ, trước mặt Thư Quân lại bày biện năm con cua lông to lớn, nặng tới nửa cân.
Những món ngon khác cũng đều vô cùng đẹp đẽ, nhiều không kể xiết.
Thư Quân véo mạnh vào lòng bàn tay của mình, đôi mắt to ngấn nước đang dao động. Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ một cách gian nan. Tuy nhiên, ánh mắt có thể tránh đi nhưng mùi thơm thức ăn lại ở khắp mọi nơi. Từng làn hương đan xen vào vị giác của nàng khiến Thư Quân thèm ăn đến mức suýt khóc.
Bùi Việt thấy tiểu cô nương đang lã chã chực khóc thì khóe môi lẳng lặng cong lên. Vì tốt tính nên hắn cũng chẳng so đo với nàng, thậm chí còn dịch chuyển tới gần Thư Quân, đích thân múc ra một thìa gạch cua rồi đưa lên miệng nàng:
“Ngoan nào, mở miệng ra đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.