Ánh nắng mùa thu rực lửa hắt vào trong điện Càn Khôn, những hạt bụi li ti bay múa trong những tia nắng dài.
Cả bên trong lẫn bên ngoài đại điện đều tụ tập không ít người. Tạ Vân ngồi bên cạnh Thái Thượng Hoàng, Đại phu nhân Phương thị cũng được triệu vào cung. Thái Thượng Hoàng nể tình bà ta là thông gia của nhi nữ nên không bắt bà ta quỳ, sắp xếp cho bà ta một chiếc ghế bọc vải gấm để ngồi. Phương thị lo lắng nhìn Thư Quân.
Thư Quân quỳ gối chính giữa điện Càn Khôn, lòng bàn tay siết chặt toát mồ hôi lạnh, mấp máy môi không nói nên lời. Nàng không sợ bị Thái Thượng Hoàng trừng phạt, chỉ sợ người ta biết được chuyện giữa nàng và Hoàng đế, đến lúc đó dẫu nàng không muốn vào cung thì cũng vẫn phải vào.
Vương Ấu Quân hiểu thấu nỗi lo âu của Thư Quân, sau khi đắn đo suy nghĩ thì quyết định đứng ra nhận chuyện này về mình, kéo váy quỳ trước mặt Thái Thượng Hoàng, nói bằng giọng điệu tủi thân:
“Ngoại tổ phụ quên rồi ư? Hôm qua lúc hạ trại dùng cơm buổi trưa, Quân Nhi tới thỉnh an ngài, chính miệng ngài đã đồng ý cho Quân Nhi ở cung Lưu An nên Quân Nhi mới vào ở mà…”
Thái Thượng Hoàng nghe vậy lấy làm lạ: “Hôm qua ta đồng ý bao giờ?” Sao ông không nhớ có chuyện này?
Vương Ấu Quân lại nói đầy chắc chắn: “Nếu không phải ngài đã đồng ý thì có cho Quân Nhi một vạn lá gan, Quân Nhi cũng không dám tự tiện xông vào cung Lưu An đâu.”
Thái Thượng Hoàng đỡ trán: “Kể cũng phải.”
Tạ Vân không tin lời giải thích này của nàng ấy, chỉ tay vào Thư Quân hỏi: “Vậy còn nàng ta thì sao? Sao nàng ta lại tới đó?”
Vương Ấu Quân nháy mắt mấy cái rồi lại liếc nhìn Thái Thượng Hoàng: “Ta ở đó một mình thấy tẻ nhạt nên năn nỉ ngoại tổ phụ cho ta rủ thêm một người tới đó nữa, sau đó ta đã dẫn Quân muội muội đi cùng mình.”
Vương Ấu Quân và Tạ Vân là đối thủ cũ nên Tạ Vân không hề tin những gì Vương Ấu Quân nói dù chỉ là một chữ, e là Vương Ấu Quân định lợi dụng chuyện trí nhớ của Thái Thượng Hoàng không được tốt để giấu trời qua biển đây mà.
“Đêm qua ta đi tản bộ bên hồ cho tiêu cơm, có nghe thấy tiếng hét toáng lên đầy đột ngột rất giống giọng của ngoại sanh nữ Ấu Quân. Quân Nhi à, ngươi thực sự là phụng chỉ vào đó hay là vụng trộm vào đó vậy?”
Vương Ấu Quân nghe thấy hai tiếng “Quân Nhi” từ miệng Tạ Vân, cả người nổi da gà. Bình thường, Tạ Vân vẫn cậy mình có bối phận cao nên lần nào gặp đám vãn bối như Vương Ấu Quân cũng đều thích vênh mặt, hất hàm sai bảo, ra bộ mình là trưởng bối, Vương Ấu Quân cực kỳ không ưa Tạ Vân.
Nàng ấy đáp lại không chút khách sáo: “Chỉ là một tiếng kêu lúc ban đêm thôi mà cũng có thể đổ cho ta ư? Hôm qua lúc ở cung Lưu An, ta còn nghe thấy có người ở bên dưới hô to gọi nhỏ với Thành Tướng quân cơ, vừa nghe là biết ngay chất giọng khỏe khoắn của Tạ cô nương rồi.”
“Theo ta thấy thì là Tạ cô nương cố ý vu oan giá họa cho ta, ganh tị ta được tổ phụ yêu chiều hơn, cho nên mới sáng ra đã bày ra chuyện như thế này. Ôi, ngoại tổ phụ, hôm nay trời trong, nắng đẹp, ngài không đi săn ạ?”
Lời này đã nói trúng chỗ đau trong lòng Thái Thượng Hoàng, ông cũng không thích thói cố tình gây chuyện của Tạ Vân.
Sắc mặt Tạ Vân càng thêm khó coi. Đêm qua, rõ ràng nàng ta nghe thấy tiếng của Vương Ấu Quân, không thể nào nhầm được, trực giác mách bảo nàng ta chuyện này không hề đơn giản. Nghĩ đi nghĩ lại, nàng ta quyết định đề xuất với Thái Thượng Hoàng:
“Cữu cữu, nếu chỉ tắm nước nóng thôi thì vốn không phải chuyện gì to tát nhưng nếu Vương Ấu Quân giả truyền thánh chỉ thì đó chính là tội khi quân, ngài không thể không trừng trị, theo ngoại tôn nữ thấy thì sao ngài không gọi Thành Tướng quân tới đối chất?”
Thành Lâm là người của Hoàng đế, hắn ta không nể mặt ai bao giờ nên không đời nào lại thiên vị Vương Ấu Quân.
Tạ Vân làm ầm chuyện này lên như vậy, không ít Công chúa, Vương tôn đã mượn cớ tới thỉnh an để đứng ngoài theo dõi. Nếu như không điều tra rõ ràng thì Thái Thượng Hoàng cũng khó ăn khó nói, bởi suy cho cùng ông cũng có rất nhiều vãn bối, nếu như người nào cũng làm như Vương Ấu Quân thì chẳng phải là sẽ loạn hết lên hay sao.
Bởi vậy, Thái Thượng Hoàng buộc phải sai người cho truyền Thành Lâm tới đây.
Vương Ấu Quân và Thư Quân nhìn nhau, tim đập như nổi trống. Đêm qua, Vương Ấu Quân vừa mới đắc tội Thành Lâm, không biết liệu Thành Lâm có giúp nàng ấy hay không. Còn về Thư Quân thì chắc chắn Thành Lâm sẽ không hãm hại nàng nhưng chỉ sợ là lỡ như để giúp Hoàng đế ôm được mỹ nhân về tay mà Thành Lâm lại khai luôn ra chuyện mình nhận ý chỉ của Hoàng đế thì tiêu.
Mặt Thư Quân tái mét, Vương Ấu Quân thoáng nhích đầu gối về phía sau, cầm tay nàng: “Đừng sợ.”
Tạ Vân thấy dáng vẻ của hai người rõ ràng là có tật giật mình, càng thêm tin tưởng vào phán đoán của bản thân.
Vốn Thành Lâm đang đi loại bỏ các mối hiểm họa ở khu vực săn bắn, được thị vệ báo tin, hắn ta lập tức chạy tới điện Càn Khôn. Trên đường đi, thị vệ đã nói cho hắn ta biết tình hình bên trong điện. Hắn đi tới cửa đại điện, cởi bội đao ra, nhanh chân đi vào trong, vừa ngước mắt lên đã trông thấy ngay ánh mắt Vương Ấu Quân nhìn mình chằm chằm đầy lo lắng. Thành Lâm giả bộ như không nhìn thấy, mặc cho Vương Ấu Quân nháy muốn mù cả mắt, hắn ta cũng không hề có biểu cảm gì.
Vương Ấu Quân liếc mắt đưa tình với một tên mù, tức tới độ căng phồng lồng ngực.
Thành Lâm bước tới trước mặt Thái Thượng Hoàng, không đợi Thái Thượng Hoàng hỏi đã trả lời luôn:
“Hồi bẩm Thái Thượng Hoàng, đúng là đêm qua đã có thủ lệnh từ điện Càn Khôn tới, dặn dò thần trông giữ cung Lưu An, bảo vệ an toàn cho hai vị cô nương.”
Câu trả lời này của Thành Lâm khá lập lờ nước đôi, lệnh từ điện Càn Khôn vừa có thể là do Thái Thượng Hoàng ra lệnh nhưng cũng vừa có thể là do Hoàng đế ra lệnh, mọi người không hề biết chuyện đêm qua Hoàng đế giá lâm hành cung, cho nên mới suy ra rằng chỉ có thể là lệnh của Thái Thượng Hoàng.
“Thật ư?” Lần này Thái Thượng Hoàng thực sự thấy nghi ngờ trí nhớ của bản thân.
Thành Lâm không hề biến sắc: “Sao thần dám lừa dối bề trên chứ?”
“Đúng vậy.” Vương Ấu Quân và Thành Lâm kẻ xướng người hoạ, nàng ấy đoán ra chắc là Hoàng đế đã có lời dặn dò rồi nên trong lòng cực kỳ tự tin, ngoài mặt càng tỏ ra tủi thân, mũi sụt sịt, cánh mũi hấp háy. Truyện Tiên Hiệp
“Ngoại tổ phụ, Quân Nhi luôn luôn ngoan ngoãn, đâu dám nói láo bao giờ, kể ra thì đây là lần đầu tiên ngoại tổ phụ đồng ý với Quân Nhi một điều gì đó.”
Thành Lâm thấy nàng ấy vừa sụt sịt nước mũi vừa khóc cực kỳ cảm xúc, sợ nước mắt, nước mũi dây vào người mình nên vội vàng đứng cách xa nàng ấy ra.
Trình độ diễn kịch của Vương Ấu Quân quả là điêu luyện.
Có Thành Lâm làm chứng, dù Thái Thượng Hoàng hoài nghi cũng chẳng thể làm được gì, bởi nhẽ Thành Lâm không có lý do gì cần phải nói dối, lão nhân gia sờ trán, cũng không mấy để tâm chuyện này: “Thôi được rồi, chuyện này kết thúc ở đây, nếu như là trẫm đồng ý với Quân Nhi, hôm nay Quân Nhi lại chịu tủi thân, vậy thì cứ tiếp tục ở đi vậy.”
Vương Ấu Quân nín khóc mỉm cười, lập tức tạ ơn.
Đương nhiên Tạ Vân cực kỳ không phục.
Thành Lâm chống đầu gối đứng dậy, lạnh lùng nhìn Tạ Vân một cái, chắp tay tâu với Thái Thượng Hoàng:
“Thượng hoàng, chuyện của Vương cô nương và Thư cô nương đã được giải thích rõ ràng rồi nhưng Tạ cô nương gây chuyện bất hòa, tung tin sai sự thật, hủy hoại danh dự của ngài, ảnh hưởng tới đại điển đi săn mùa thu, việc này không thể không truy cứu.”
Tạ Vân nghe vậy lập tức đứng bật dậy, mặt mày biến sắc: “Thành Lâm, bản Quận chúa không có oán thù gì với ngươi, chẳng qua là đêm qua...” Nàng ta liếc nhìn Thái Thượng Hoàng, nhận thấy không tiện kể chuyện đêm qua mình muốn xông vào cung Lưu An ra đây nên đành phải nói lảng sang ý khác: “Đúng vậy, là ta hiểu lầm Ấu Quân và Thư gia muội muội, chuyện này có gì to tát đâu cơ chứ?”
Thành Lâm không nhìn nàng ta, Thái Thượng Hoàng cũng không nhìn nàng ta.
Thái Thượng Hoàng chỉ nhìn chằm chằm Thành Lâm mấy lượt. Tính cách Thành Lâm ra sao thì Thái Thượng Hoàng hiểu rất rõ, chắc chắn không đời nào có chuyện hắn ta lại xen vào chuyện tranh chấp giữa các cô nương gia. Đột nhiên hắn ta lại mở miệng đòi trị tội Tạ Vân, chuyện này rất kỳ lạ. Có điều, lạ thì lạ, Thành Lâm đã nói như vậy rồi, chắc chắn Thái Thượng Hoàng phải trừng trị nàng ta.
Vậy là lão nhân gia hạ lệnh: “Bắt Tạ Vân đóng cửa hối lỗi.”
Tạ Vân ấm ức định cãi lại.
Thành Lâm bỗng nhiên tới gần Thái Thượng Hoàng, lặng lẽ thì thầm vài câu, không biết hắn ta nói gì mà sắc mặt Thái Thượng Hoàng lập tức trở nên nặng nề, bất ngờ sửa miệng:
“Hạ lệnh cho ma ma tát hai mươi lần rồi mới đóng cửa hối lỗi.”
Tạ Vân suýt tức ngất xỉu.
Không ai hiểu nổi vì sao mà Thành Lâm lại khăng khăng phải trừng trị Tạ Vân, có lẽ là vì vị Tạ đại tiểu thư này đã đắc tội nhân vật cứng đầu nhất trong số các võ tướng rồi.
Tạ Vân bị tát bầm dập mặt mày ngay trước mặt mọi người, không còn mặt mũi nào đi ra ngoài. Nàng ta gây họa trong kinh đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên nàng ta phải chịu thiệt thòi lớn như vậy, mọi người cũng coi như được một phen hả lòng hả dạ.
Sau khi mọi chuyện đều đã kết thúc, Thư Quân muốn nói cảm ơn Thành Lâm, Vương Ấu Quân nể tình hôm nay Thành Lâm đã mở miệng xả giận cho mình, quyết định không chấp nhặt hắn ta chuyện thất lễ tối qua nữa, đi theo Thư Quân tới gặp hắn ta ở chỗ bậc thềm, thi lễ với hắn ta: “Đa tạ tướng quân cứu giúp.”
Thành Lâm hờ hững nhìn nàng ấy, chỉ nói hai chữ: “Không cần.” Sau đó, hắn ta liếc nhìn Thư Quân dịu dàng, e ấp rồi nở nụ cười giả dối ngoài mặt với Vương Ấu Quân: “Nếu như không vì Thư cô nương thì ta đã chẳng buồn quan tâm chuyện sống chết của ngươi.”
Cảm xúc khâm phục Thành Lâm của Vương Ấu Quân lập tức bốc hơi, nàng ấy nghiêm mặt, nghiến răng nghiến lợi liếc nhìn hắn ta: “Thành Lâm, ngươi đúng là không biết điều!”
Thành Lâm chẳng quan tâm, hắn ta chắp tay với Thư Quân rồi rảo bước trở về rừng.
Vương Ấu Quân chưa từng bị mất mặt như thế bao giờ, nàng ấy buồn bực dậm chân mấy cái thật mạnh.
Thư Quân đứng bên an ủi nàng ấy: “Thôi được rồi, hôm nay đẹp trời, muội và tỷ đi cưỡi ngựa với nhau nhé?”
Vương Ấu Quân nhớ tới chuyện Thư Quân nhờ nàng ấy dạy cưỡi ngựa, bèn hít sâu một hơi, lườm xéo bóng lưng Thành Lâm một cái rồi mới ôm Thư Quân trở về cung Lưu An. Nghĩ tới chuyện có thể danh chính ngôn thuận ở trong cung Lưu An, tâm trạng Vương Ấu Quân lập tức vui vẻ. Hai người ăn trưa sớm. Lúc họ đi ra ngoài thì gặp Thư gia sai người đến tìm Thư Quân. Thư Quân đành phải bảo Vương Ấu Quân đi trước, còn nàng thì đi cùng với Thược Dược tới Tây uyển.
Thư Quân đến Tây uyển, thấy phụ thân Thư Lan Phong đang nóng ruột đi qua đi lại trong sảnh, ông ấy không hỏi rõ sự việc đã vội trách cứ Thư Quân:
“Lát nữa, con thu dọn đồ đạc chuyển về Tây uyển đi, cung Lưu An là nơi chúng ta có thể ở hay sao? Con xem đi, hôm nay suýt nữa thì đã gây ra sóng gió rồi, tuy Ấu Quân có ý tốt nhưng con không thể làm trái với quy định được.”
Thư Quân nhìn khuôn mặt của phụ thân in đầy dấu vết gió sương, cảm xúc tủi thân suýt chút nữa đã trào ra khỏi con tim. Nàng đâu hề muốn ở cung Lưu An đáng ghét đó, nếu không phải tại Hoàng đế ép nàng thì hôm nay nàng đã không bị một phen hãi hùng như vậy rồi. Qua chuyện hôm nay, có thể thấy được phần nào tính cách ương ngạnh của Tạ Vân, nếu như nàng thực sự hầu chung một phu quân với Tạ Vân thì e là nàng chẳng thể biết được mình sẽ chết như thế nào. Tiếc là bao nhiêu khổ đau nàng chỉ có thể giấu kín trong lòng. Thư Quân không dám nói cho phụ thân biết, đành ậm ờ gật đầu.
“Nữ nhi biết rồi ạ, có điều Ấu Quân còn đang đợi nữ nhi ở trại ngựa, đợi tối về, nữ nhi sẽ chuyển sau được không ạ?”
Thư Lan Phong thấy bờ mi nữ nhi hoen đỏ, nước mắt rưng rưng, tưởng là nàng sợ hãi nên cực kỳ xót xa: “Kiều Kiều đừng khóc, chỉ trách ta nặng lời làm con sợ.”
Thư Quân sợ phụ thân lo lắng, lau nước mắt ở khóe mi đi: “Con không sao, phụ thân cứ đi làm việc đi ạ.”
Quả thực Thư Lan Phong còn rất nhiều công vụ nên dặn dò Thược Dược chăm sóc tốt cho Thư Quân xong thì lập tức đi luôn.
Hai chủ tớ ngồi nghỉ một lát, đợi tới giờ Ngọ mới rời khỏi hành cung.
Nàng còn chưa đi vòng ra thảo nguyên đằng trước cũng đã nghe thấy tiếng vó ngựa ồn ào chạy vào rừng, tiếng ngỗng trời bay về phương nam, tiếng ngựa kêu, hươu kêu và một dòng nước nhỏ chảy uốn lượn từ phía đông cánh rừng, vắt qua thảo nguyên rồi đâm sâu vào trong khu rừng phía tây.
Lúc gần xuống bậc thềm, Thược Dược chợt nhớ ra mình quên mang túi nước theo nên bèn vội vã chạy về cung Lưu An. Thư Quân đứng hóng gió, dõi mắt nhìn về phía bãi săn, nơi ấy màu xanh ngút ngàn, núi non trùng điệp, bốn bề một sắc rậm rì, những cô nương và thiếu niên mặc y phục rực rỡ cưỡi ngựa trở thành sắc màu điểm tô vào sắc núi mênh mang.
Hai mạn đông và tây của khu rừng đều được phép đi săn, ở lối vào có một chuồng ngựa, trong chuồng có không ít con ngựa cao lớn. Đứng từ xa, Thư Quân đã trông thấy bóng Vương Ấu Quân đang chọn ngựa ở cửa rừng phía tây. Thư Quân chậm rãi đi lại đó gặp nàng ấy.
Thảo nguyên rất rộng lớn, phóng mắt nhìn thấy không xa lắm nhưng đi bộ thì lại rất mệt.
Phong tục của dân chúng Đại Tấn rất cởi mở, tuy cũng có chuyện nam nữ hữu biệt nhưng không quá hà khắc. Chẳng hạn như nam nữ chưa lập gia đình thì vẫn có thể đi chơi chung với nhau. Thư Quân dạo bước trên thảm cỏ dày trên sườn núi, trông thấy trưởng tỷ Thư Linh và Thế tử nhà Liễu Hầu gia Liễu Minh Thần đang đứng cách nàng một quãng không xa.
Vóc người Liễu Minh Thần không cao, chỉ nhỉnh hơn trưởng tỷ nửa cái đầu nhưng biểu cảm của hắn ta cực kì dịu dàng, thấy tóc của trưởng tỷ dính một chiếc lá nhỏ bèn lặng lẽ nhặt đi. Trưởng tỷ là người rất đoan trang nhưng khi ở trước mặt hắn ta cũng lộ vẻ e ấp, dịu dàng.