Hoa Kiều

Chương 43:




Suy nghĩ xoay chuyển qua lại trăm ngàn lần, cuối cùng quyết định không làm nữa.
Khi chỉ còn sót lại một viên thuốc cuối cùng, Thư Quân cắn lấy một nửa, rồi cầm nửa viên đó đến tiệm thuốc nhờ dược sư pha chế, nhưng người đó lại ngửi một cái rồi cũng lắc đầu.
"Tiểu cô nương, thật sự không phải là ta không giúp người. Chưa tính đến phương thức điều chế của những viên thuốc này có giá bao nhiêu, chỉ cần lấy các dược liệu trong đây ra mà nói thôi, mỗi loại đều là bảo vật quý hiếm từ trời nam đất bắc. Lão đã ở trong cửa hàng này được mười năm rồi, nhưng cũng khó mà gặp qua được vị thuốc như thế này, không bột đố gột nên hồ, không có nguyên liệu để có thể tạo ra nó được.”
Thư Quân nghe vậy thì trong lòng trầm xuống, vừa biết ơn lòng tốt của Bùi Việt, lại càng cảm thấy đau khổ hơn. Nàng cứ luôn có cảm giác chính mình đã làm trì hoãn việc chữa trị của mẫu thân, suốt dọc đường trở về Thư gia, hồn vía nàng cứ ở trên mây, sau đó kể lại chuyện này cho Tô thị, bà ấy thản nhiên nói:
"Quân Nhi, sống chết có số, phú quý tại đời, con không thể cứ ép buộc mãi được. Nếu như con buồn bực không vui suốt cả ngày thì chán nản vì điều này, thì e rằng mẫu thân cũng sẽ không vui."
Tô thị nhân cơ hội kéo nữ nhi vào lòng mình, ôm lấy nàng và hỏi: "Con thành thật nói rõ cho ta biết, có phải là trong hành cung con đã gặp phải người nào không?"
Trong lòng Thư Quân lập tức như có sấm sét đùng đùng kéo đến. Nàng sợ bị mẫu thân nhìn ra manh mối gì đó nên liên tục lắc đầu: “Không có, chỉ là con ở trong cung bị dọa cho sợ hãi mà thôi... Mẫu thân, người cũng đừng bận tâm lo nghĩ gì về chuyện của con cả. Con biết người đang nghĩ ngợi về điều gì, con không muốn gả cho người ta đâu, người cứ nghỉ ngơi trước đi.” Dứt lời, nàng nhấc váy lên, chạy nhanh về gian phòng riêng của mình.
Cơn mưa thu đã tạnh hẳn, sau khi kết thúc công việc trong một ngày, Bùi Việt ngước mắt lên nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ. Lúc này, sắc trời đã tối đen như mực, không có lấy một tia sáng nào, ánh sáng nơi đáy mắt hắn cũng dần dần chìm nghỉm.
Sáng sớm tỉnh dậy, hắn đã biết ngay hôm nay chính là ngày Thư gia sẽ sử dụng hết một viên thuốc cuối cùng. Ngược lại, hắn cũng không hề cố ý dùng những viên thuốc đó để gây khó dễ cho Thư Quân. Hắn chỉ là đang thử thăm dò xem sao, thăm dò Thư Quân có chút tình cảm gì dành cho hắn hay không.
Dựa vào sự quan tâm mà Thư Quân dành cho Tô thị, chỉ cần nàng có chút tình cảm gì đó thì hôm nay nàng chắc chắn sẽ vào cung tìm hắn.
Nhưng mà nàng lại không đến.
Sự cứng cỏi từ tận trong xương của cô nương này đã vượt quá sức tưởng tượng của hắn.
Bùi Việt xoa xoa hạt bồ đề trong tay, nhắm nghiền hai mắt lại.
Trong giây lát, hắn thực sự đã muốn buông tay.
Thích thì cũng không nhất thiết phải chiếm giữ, huống chi hắn còn là Hoàng đế, hắn có quá nhiều thứ còn quan trọng hơn cả tình yêu.
Hắn tin tưởng rằng mình có thể gác lại cảm giác và tình yêu của mình, chỉ xem nó là hoàn thành nhiệm vụ nối dõi tông đường.
Đúng lúc này, Lưu Khuê bưng một hộp gấm đi vào, cất bước tiến lên dâng cho Hoàng đế.
“Bệ hạ, Hoa lão thái y vừa làm ra năm mươi viên thuốc, đã đưa sang cung Từ Ninh ba mươi viên, hai mươi viên còn lại đều ở chỗ này.”
Loại thuốc này đáng giá ở chỗ rất khó tìm ra nguyên liệu, cho dù là có huy động sức mạnh của cả nước, Bùi Việt cũng chỉ có thể thu thập được rất ít dược liệu.
Ánh mắt của Bùi Việt dừng lại ở trên hộp thuốc, hắn nhớ đến lời hứa của mình: "Hoa Lão thái y đang ở đâu? Truyền lệnh bảo ông ấy dành chút thời gian đi một chuyến đến Thư gia đi."
Lưu Khuê nghe vậy thì lộ ra vẻ mặt buồn bã và đau khổ: “Bệ hạ, thật sự rất đáng tiếc, Hoa lão thái y vừa mới nhiễm phong hàn mấy ngày trước, không ngồi dậy nổi. Lão nô đã sai chưởng viện đi qua đó thăm rồi, nói là trong vòng nửa tháng tới e rằng ông ấy sẽ không thể xuống giường được.”
Sắc mặt Bùi Việt có chút khó coi: "Thế thì chờ ông ấy khỏe lại rồi nói."
"Ôi chao, bệ hạ yên tâm, lão nô nhất định sẽ nhớ kỹ việc này." Lưu Khuê lại liếc nhìn hộp gấm trong lòng bàn tay mình, hỏi: "Ngài nhìn xem, bây giờ chúng ta nên làm gì với những viên thuốc này đây?"
Theo tình trạng trước mắt, Bùi Việt cũng đã ý thức được rằng có thể bản thân đã dồn ép Thư Quân quá nhiều, mà nguyên nhân cũng là do sự mạnh mẽ áp chế đã khắc sâu vào xương cốt của người làm Hoàng đế suốt mấy năm qua. Hắn đã quen với việc mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát, hắn cho rằng mình sẽ chỉ cần hao phí một chút thời gian quan tâm đến nàng, đặt nàng ở trong lòng, giúp nàng giải quyết khó khăn là Thư Quân sẽ không thể chống đỡ được. Ai mà ngờ rằng hắn có thể ép buộc bất cứ điều gì, nhưng lại chẳng thể ép buộc trái tim của một người.
Cho dù hôm nay, Thư Quân hôm nay có vào cung hay không, những viên thuốc này đều sẽ được đưa đến Thư gia, vốn dĩ dự định ban đầu là bảo Hoa lão thái y sang đó chữa bệnh rồi mang theo luôn, làm như thế sẽ hợp lý hơn. Nhưng mà hiện tại lão thái y lại bị bệnh rồi, các thái y khác cũng có thể đi, nhưng tay nghề của họ rõ ràng là sẽ kém cỏi hơn. Hắn đã tìm hiểu qua rồi, Tô thị bị bệnh trong phổi và tủy xương, không thể chữa khỏi trong một sớm một chiều được. Bà ấy nhất định phải được điều trị lâu dài bằng toa thuốc do Hoa lão thái y kê cho, các thái y khác nhau thì sẽ có cách tiếp cận và chữa trị khác nhau, Bùi Việt cũng không dám sơ suất.
Bùi Việt cau mày một lúc lâu, vẫn không tìm ra được một chủ ý nào ​​thích hợp.
Nghĩ tới nghĩ lui, sau cùng hắn nói: “Dùng danh nghĩa huynh trưởng Hoài Dương Vương đưa qua đi.”
Hoài Dương Vương là người có giao tình sâu sắc nhất với Thư gia, để y đi sẽ là thích hợp nhất, mà làm như vậy cũng sẽ không tạo ra áp lực gì cho Thư Quân.
Cũng chẳng biết Lưu Khuê đã dùng phương pháp gì, sáng hôm sau Hoài Dương Vương đã đi một chuyến tới Thư gia. Lúc đó Thư Quân không có ở nhà, nhà kính trồng hoa trong vườn bị mưa gió thổi ngã vào tối hôm qua, sau khi quản gia đến bẩm báo thì Thư Quân đã lên xe, sang đó xem xét từ sáng sớm rồi.
Mà bởi vì trước đấy Tô thị đã quyết tâm cắt đứt quan hệ với hoàng thất nên cho dù bà ấy đã nhìn thấy là tấm lòng của Hoài Dương Vương nhưng vẫn từ chối không chịu tiếp nhận.
Thư Lan Phong đành phải bưng hộp thuốc đưa về đại sảnh.
Hoài Dương Vương đã suy nghĩ về lời giải thích từ trước: “Khi ấy, vườn hoa kia là tấm lòng của ta để đền bù cho hài tử đó, sau khi các ngươi nhận lấy thì ta đã an tâm hơn rất nhiều. Còn về hộp thuốc này, nó chính là ân điển của Thái Thượng Hoàng, sau yến tiệc Trung thu, Thái Thượng Hoàng vẫn liên tục dặn dò là phải bù đắp cho Thư gia. Người ta đều nói rằng cứu người thì phải cứu ngay, nghe tin thân thể của đệ muội không được tốt cho lắm, Thái Thượng Hoàng đã ban thưởng cho hộp thuốc này, nếu như từ chối thì sẽ khiến lão nhân gia không vui, lời không bù được lỗ.”
"Hơn nữa, điều này cũng sẽ liên lụy đến hôn sự của hài tử đó, sau này có gặp khó khăn hay không. Có ban thưởng lớn đến nhường nào thì cũng không bù đắp được vẫn là hoàng thất chúng ta nợ con bé."
“Thái Thượng Hoàng đã nói rồi, kể từ nay trở đi, cứ một tuần là thuốc sẽ được chuyển đến phủ nhà lão đệ một lần.”
Hoài Dương Vương là một người ngay thẳng và phóng khoáng, là một vị Vương gia có tài đức hiếm thấy. Thư Lan Phong quả thực kính nể tính cách cao quý của Vương gia, nên cũng không muốn gây chuyện căng thẳng với y. Cuối cùng vẫn là làm chủ nhận lấy thuốc.
Sau khi Thư Quân trở về, nghe được chuyện này thì lẩm bẩm, không lên tiếng.
Nàng lặng lẽ mở hộp thuốc ra ngửi, vẫn là mùi thuốc quen thuộc đó.
Thật sự là chủ ý của Hoài Dương Vương sao?
Trong lòng nàng rất hoài nghi.
Trước đây, Bùi Việt chưa bao giờ quanh co lòng vòng, lần này vì sao lại làm như thế?
Tiếp đó, nửa tháng đã trôi qua nhưng Bùi Việt rốt cuộc vẫn không tự mình đến tìm nàng, Thư Quân đã hiểu ra. Lần trước, Bùi Việt nhờ Hoài Dương Vương đưa thuốc tới là vì không muốn tạo gánh nặng cho nàng, khả năng cao là hắn đang có ý định buông tay rồi.
Những xiềng xích ràng buộc trên người nàng bỗng nhiên biến mất, Thư Quân quả thực phải thở phào nhẹ nhõm một hơi. Chỉ có điều, nàng cũng không hề vui vẻ như mong đợi, nàng đã nhận được quá nhiều thứ tốt từ Bùi Việt, trong lòng cũng cảm thấy áy náy. Nàng không thể làm gì thay cho hắn, vậy là nàng lặng lẽ chép mấy cuốn kinh thư rồi cũng lặng lẽ lên xe tiến về chùa Linh Sơn ở ngoại ô.
Chùa Linh Sơn là một ngôi chùa hoàng gia, nồng nàn hương khói. Ở góc đông bắc của chùa có một đại điện mạ vàng, bên trong thờ phụng cả dòng họ hoàng thất, điện phía tây là bài vị vãng sinh, còn sảnh phía đông là bài vị trường sinh, bên trong là một khoảng sân ở giữa như tứ hợp viện.
Chính giữa điện phía đông có một tấm bài vị trường sinh thật lớn cao đến hơn sáu mét, mạ vàng chữ, là tục danh của Hoàng đế hiện tại Bùi Việt. Hai bên có viết dòng chữ như "Quốc vận vĩnh hưng*", Thư Quân không quan sát kỹ mà chỉ cẩn thận đặt những cuốn kinh thư kia lên vào trong một hộp gấm mạ vàng, rồi cung phụng ở ngăn chứa hai bên bài vị trường sinh, sau đó lại quỳ xuống trước bài vị trường sinh và im lặng cầu nguyện suốt hai canh giờ.
*Quốc vận vĩnh hưng: Quốc gia mãi mãi thịnh vượng và phát đạt.
Cầu nguyện cho thân thể của hắn được mạnh khỏe, cầu cho đất nước hưng thịnh.
Đến buổi trưa, trên bầu trời rơi xuống một trận mưa phùn mờ mịt, gió lạnh thổi qua thấu xương. Thư Quân dự định đi qua hành lang dài của điện phía tây để trở về khách viện, lúc đi ngang qua sân giữa tứ hợp viện, nàng thoáng nhìn thấy một bóng người mang y phục màu xanh nhạt, đang đứng dưới góc hành lang phía Tây.
Hắn cao dong dỏng, chắp hai tay sau lưng và nhìn vào giữa không trung. Mặt mày hắn tuấn tú như thể được vẽ nên, khí chất thanh lịch và độc đáo bao quanh cơ thể hắn gần như có thể làm tan đi hết sương giá trong sân.
Sự sắc bén đã được giấu đi, khiến hắn trông tựa như một thế gia công tử rất đỗi bình thường, cũng làm Thư Quân không dám tới chào hỏi hắn.
"Khụ khụ..." Nàng che ống tay áo và khẽ ho một tiếng.
Người nam nhân kia quay đầu nhìn lại.
Quả nhiên là hắn.
Trái tim của Thư Quân không thể khống chế nổi mà đập thình thịch, đây là lần đầu tiên hai người họ gặp mặt nhau kể từ cái đêm ở đình mái cong đó. Rõ ràng là chưa được bao lâu nhưng lại phảng phất giống như đã một thế kỷ trôi qua. Hương phật tràn ngập trong sân nhưng cũng không thể xóa tan đi cái nóng rát ở lòng bàn tay của nàng. Ánh mắt nàng không kìm chế được mà thoáng nhìn về phía thắt lưng hắn, sau đó lại nhanh chóng cụp mắt xuống: “Bái kiến ​​bệ hạ.”
Bùi Việt cũng không ngờ lại được gặp mặt nàng ở đây, phản ứng đầu tiên của hắn là: “Trẫm là vô tình đến đây.”
Ý của hắn là hắn không cố ý đến đây để bắt nàng.
Nhưng trái lại, lời này lại khiến Thư Quân cảm thấy đặc biệt xấu hổ.
"Thần nữ không hề có suy nghĩ như thế..."
Chẳng hiểu sao, bầu không khí giữa hai người đã trở nên khác hẳn, không còn là một lớp xiềng xích ràng buộc như xưa nữa, ngược lại là thêm vài phần sóng ngầm cảm xúc không nói rõ được mà cũng chẳng thể diễn tả thành lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.