"Sao bệ hạ lại ở đây?"
Thư Quân tùy tiện tìm chủ đề để làm giảm sự ngượng ngùng.
Vẻ mặt Bùi Việt ngạc nhiên, hắn chỉ vào điện phía Tây: "Hôm nay là ngày giỗ của mẫu thân ta."
Thư Quân bất ngờ, hóa ra là như vậy.
Chút ngượng ngùng và khốn đốn kia ngay lập tức biến mất không còn tăm hơi.
Vừa nãy gặp hắn chỉ mải sửng sốt, chưa từng để ý tới nét đau thương trên mặt hắn.
Trái lại Bùi Việt gặp Thư Quân thì lúng ta lúng túng, chắp tay sau lưng xoay người qua, vẻ mặt mang theo sự dịu dàng: "Còn nàng, sao nàng lại đến đây?"
So với những người khác, Thư Quân xuất hiện ở đây mới không hợp lẽ thường.
Thư Quân siết chặt khăn tay, sự hốt hoảng vừa mới đè xuống lại lộ ra trên mặt: "Thần nữ... Thần nữ nhìn thấy phong cảnh viện phía trước đẹp quá, cho nên đi qua ngắm một chút."
Bùi Việt nhìn cô chằm chằm, người được thờ cúng chỗ này là tổ tiên của hắn, bình thường không ai vào được, Thư Quân có thể vào suôn sẻ như vậy, đoán chừng là do tấm lệnh bài kia, nhưng Bùi Việt cũng không vạch trần nàng.
"Hóa ra là thế." Hắn lại liếc nhìn sắc trời: "Nàng đã dùng bữa chưa?"
Thư Quân lắc đầu: "Còn bệ hạ thì sao?"
Bùi Việt rũ mắt, giọng lạnh nhạt: "Hôm nay là ngày giỗ mẫu thân ta định không ăn."
Thư Quân hiểu ra, gật đầu thì thầm: "Vậy thần nữ cũng không ăn."
Bùi Việt liếc nhìn nàng một cái.
Lúc này Thư Quân mới phát hiện lời nói của mình gây hiểu nhầm một chút, giống như vì hắn mới không dùng bữa, nàng vội vàng giải thích: "Thần nữ cảm niệm nương nương thấu hiểu sâu sắc, thần nữ là con dân của người, nên mới...."
"Được rồi, trẫm biết." Bùi Việt cười ngắt lời nàng.
Gò má nàng ửng đỏ, chỗ đỏ giống như thoa phấn má, đôi mắt long lanh như ngọc, trong và sáng, đẹp tuyệt trần, nó có thể gột rửa tất cả phiền muộn và sự dơ bẩn trong lòng người.
Vào thời gian này mỗi năm, tâm trạng Bùi Việt hầu như không tốt lắm, nhưng nàng vừa xuất hiện, tâm trạng hắn lại trở nên tươi sáng, nàng vốn không thể xuất hiện ở đây, nhưng lại xuất hiện ngoài dự đoán.
Tựa như từ trên trời giáng xuống.
Thân là Đế vương, hắn chưa bao giờ tin quỷ thần, lại bất chợt cảm thấy tựa như định mệnh.
Bùi Việt tự mình tiếp nhận hết tâm trạng ở trong lòng.
"Thời gian không còn sớm, nàng cũng nên trở về đi, đúng lúc trẫm tiện đường, để trẫm tiễn nàng?"
Cũng không biết do hắn không mặc bộ long bào vàng rực kia, hay là do hắn thật sự định bỏ qua, giọng điệu này nghe rất thoải mái, nào có sự áp bức như lúc trước nữa.
Lúc Thư Quân ý thức được, nàng đã gật đầu rồi.
Đoán chừng sợ bị người khác nhìn thấy, nên Bùi Việt đã chọn một hành lang vắng lặng, rời khỏi chùa Linh Sơn từ sau núi.
Thược Dược và tên sai vặt thong thả đi theo phía sau, Thư Quân đi cùng Bùi Việt ở phía trước, vì trời mưa nên có một ít hơi nước tạt vào hành lang, thỉnh thoảng chân Thư Quân bị trượt, nàng liền túm lấy vạt áo của Bùi Việt theo bản năng.
Bùi Việt liếc nhìn cái tay nhỏ trắng nõn mềm mại đó, không biết nhớ tới cái gì, ánh mắt khựng lại, hắn vờ như không có chuyện gì để mặc cho nàng nắm.
Mỗi một bước đi đều kéo một lần.
Trong đầu Bùi Việt hiện lên một vài hình ảnh không đúng lúc, hắn vỗ trán một cái.
Thư Quân phát hiện mình lại kéo hắn, tay áo bị kéo lên lộ cổ tay săn chắc, ngón tay trắng trẻo thon dài thì hơi buông thõng, chỗ nào cũng toát lên vẻ đẹp của nam nhi. Đầu óc Thư Quân rối loạn, nàng vội vàng buông ra, đi đến lan can bên cạnh hành lang, vịn lấy thành rồi từ từ bước xuống.
Rõ ràng gió lạnh thổi qua mà gò má nàng lại y như quả đào hồng.
Lên xe ngựa rồi nàng vẫn không thể bình tĩnh lại, Bùi Việt nhàn nhã ngồi ở phía trên, nàng ngồi ghế gấm tựa vào thành xe, xe ngựa tiến về phía trước vừa nhanh vừa vững vàng, Thư Quân chợt nhớ tới chuyện thuốc viên liền quỳ xuống.
"Thần nữ tạ long ân của bệ hạ."
Bùi Việt nghe vậy hơi sửng sốt, xem ra nàng đã phát hiện rồi, cũng không ngốc lắm, bàn tay khẽ siết tách trà một cái, hắn lạnh nhạt nói: "Nàng không cần để trong lòng."
Buổi chiều sắc trời dần tối, tiếng bánh xe lăn rất nhịp nhàng, Thư Quân dần cảm thấy hơi bối rối.
Ban ơn cho nàng lại không cầu báo đáp.
Nàng luôn cảm thấy tựa như thứ mình đã nợ chính là nợ tình.
Bùi Việt nhắm mắt một lúc, rồi lại mở ra, thấy Thư Quân nhíu mày, không biết vì sao lại buồn rầu.
"Trong lòng không thoải mái sao?" Giọng điệu hắn rất bình thản, nhưng lại mang theo ý dẫn dắt.
Trong sắc trời lờ mờ của buổi chiều tà, càng giống một khúc nhạc có nhịp điệu.
Thư Quân đang ưu phiền, nàng hơi ngơ ngác: "Thần nữ nhận long ân của bệ hạ, không biết nên báo đáp như thế nào, nếu cứ yên tâm thoải mái mà nhận, sẽ rất... rất áy náy."
Bùi Việt khẽ mỉm cười, đôi mắt trong trẻo sáng thêm mấy phần: "Nếu thật sự thấy áy náy, thì tặng trẫm một lễ vật đi."
"Bệ hạ muốn cái gì?" Thư Quân vội hỏi.
Bùi Việt cười miễn cưỡng trong lòng, hắn muốn cái gì chẳng phải đã rõ ràng rồi sao.
"Thứ nàng giỏi nhất." Hắn cũng không muốn định làm khó nàng.
Thư Quân ngốc nghếch gật đầu, trong đầu bắt đầu suy nghĩ xem mình giỏi cái gì.
Nàng giỏi vẽ tranh đan thanh, nhưng chút bản lĩnh đó ở trong mắt Đế vương căn bản không là gì.
Khía cạnh khác thì chỉ là kỹ năng thêu thùa, nếu nàng thêu đồ vật gì đó cho Bùi Việt... À thôi đi.
Mấy suy nghĩ đó Thư Quân đều thể hiện hết ra mặt, Bùi Việt còn có cái gì không hiểu nữa, ngón út của hắn nhẹ nhàng gõ lên án thư, suy nghĩ một lúc rồi bảo: "Không phải phụ thân nàng giỏi sửa tranh cổ sao, nàng có biết không?"
Thư Quân ra sức gật đầu: "Thần nữ biết, đương nhiên thần nữ biết, thần nữ còn từng sửa giúp cha nữa."
Giống như học trò vừa bắt được cơ hội sẽ vội muốn thể hiện mình.
Đuôi mắt Bùi Việt mang theo ý cười: "Được, vậy ngày mai nàng..." Hắn đã quen ra lệnh chợt dừng lại, lập tức sửa miệng: "Nàng chọn ngày vào cung sửa giúp trẫm một bức tranh cổ."
Cuối cùng Thư Quân đã tìm được chỗ thể hiện mình, vẻ buồn rầu trên mặt đã biến mất, ngay cả chút mệt mỏi kia cũng mất tích, nàng tràn đầy hứng thú hỏi đó là tranh gì. Bùi Việt nói cho nàng biết đó là bức tranh của Hứa Nghĩa Sơn - một học giả nổi tiếng của tiền triều, ông ấy đã để lại cho đời rất nhiều tranh. Trong đó bức Thanh Lục Sơn Thủy nổi tiếng nhất, không ngờ tới tiểu cô nương luôn tỏ ra chán nản khi học tập, lại nghiên cứu tranh cổ rất kỹ, nói ra rất rõ ràng mạch lạc.
Thời gian trôi qua rất nhanh, xe ngựa dừng lại ở trong con hẻm phía sau Thư gia.
Dường như Thư Quân chưa từng tự do như vậy, tiểu cô nương phấn chấn lên hẳn, sự vui tươi trên mặt không giấu nổi, lúc xuống xe ngựa, nàng đứng bên ngoài xe, khom người nghiêng về phía hắn, nhỏ tiếng cáo từ: "Bệ hạ, thần nữ đi đây."
Giọng nói dịu dàng, vang vọng nhưng dễ nghe.
Dáng vẻ hoạt bát của cô lắc lư bên ngoài xe, cách tấm màn xe Bùi Việt gọi một tiếng: "Quân Quân..."
"Vâng? Bệ hạ còn có gì phân phó sao ạ?" Thư Quân lại đến gần xe ngựa.
Nghe thấy tiếng nàng gần trong gang tấc, Bùi Việt nhắm mắt lại, kiềm chế rồi đáp lại: "Không có gì, nàng đi đi." Sau câu nói đó hắn phân phó Lận Tuần đánh xe, Lận Tuần lập tức đánh xe ngựa chạy về hoàng cung.
Thư Quân chỉ coi như mình đã giải quyết xong nỗi băn khoăn, sau khi nhìn thấy xe ngựa đi xa, nàng vui vẻ trở về phòng.
Thư Quân trộm suy nghĩ, rõ ràng vừa nãy Hoàng đế bảo là "ngày mai", sao đó mới đổi lại thành "chọn ngày", vốn ngày mai nàng không bận, chẳng bằng đi trả ân huệ này.
Trước kia hai người sống chung dường như rất thận trọng, một người căng thẳng, một người hùng hổ dọa người.
Thư Quân chỉ hận không thể tránh xa một chút.
Hôm sau Thư Quân chỉ nói muốn đi biệt uyển xử lý nhà trồng hoa, Tô thị cũng không hỏi nhiều, dặn dò Thược Dược và bà vú đi theo, Thư Quân lại nói mình đã hẹn Vương Ấu Quân rồi, nàng khước từ bà vú, chỉ dẫn theo Thược Dược ra ngoài, hai chủ tớ đến phố đèn lồng bên ngoài cổng Đông Hoa, Thược Dược dẫn phu xe nghỉ ngơi ở chỗ này, lại lấy một ít ngân lượng đẩy phu xe đi chỗ khác, còn Thư Quân thì lấy lệnh bài vào cung.
Cung nhân âm thầm dẫn nàng vào thiền điện của điện Phụng Thiên.
Bùi Việt vừa bãi triều trở về, nhìn thấy Lưu Khuê cười híp mắt đứng ở hành lang, dáng vẻ mừng khôn xiết, hắn liền đoán ra đại khái: "Đến rồi sao?"
Lưu Khuê cười không khép miệng: "Cô nương đang đợi ở thiền viện."
"Bảo nàng ấy đến ngự thư phòng." Bùi Việt sải bước đi vào ngự thư phòng, hắn vốn định đi ra sau ngự án, nhưng liếc nhìn long bào trên người một cái, sáng rực hơi chói mắt, nên nhân lúc Thư Quân còn chưa tới, hắn đi ra tẩm điện phía sau thay y phục.
Nhìn bên trái rồi ngó bên phải.
Không phải đồ màu tối thì là đồ màu đen, bộ y phục sáng màu không có bao nhiêu.
Cuối cùng cũng tìm được một chiếc áo choàng màu xanh thiên thanh trước đây, thay xong trở lại ngự thư phòng lần nữa.
Tiểu cô nương chải tóc kiểu Thùy kế, mặc quần áo màu quả hạnh, ngượng ngùng ngồi trên giường la hán, nhìn thấy hắn đi vòng ra, vội vàng đứng dậy muốn hành lễ.
"Miễn lễ." Tà áo trước ngực Bùi Việt có mấy nếp nhăn, hắn giơ tay lên vuốt phẳng xuống, rồi ngồi xuống chỗ ngự án.
Lưu Khuê bên cạnh nhìn thấy hơi ngạc nhiên, y phục này không biết từ đời nào rồi, sao lại lôi ra mặc, tiểu cô nương nhìn một cái rồi ngồi xuống lần nữa.
Chậc nhìn thẳng rồi kìa.
Chẳng trách.
Lưu Khuê quyết định làm một kẻ mù, yên lặng lui ra ngoài.
Thư Quân chớp mắt trộm nhìn Bùi Việt, rất hiếm khi thấy hắn mặc y phục sáng màu, bộ long bào vàng rực kia trông tươi tắn, chỉ là đoán chừng có uy áp của Đế vương nên quả thực không dám nhìn thẳng.
Chiếc áo choàng trước mặt rất hợp với hắn, đẹp khôn xiết.
Gương mặt đó vốn đã vô cùng tuấn tú rồi, hôm nay lại đặc biệt thêm mấy phần thanh lịch, thật là bắt mắt.
Thư Quân không khỏi cảm khái lần nữa, nếu hắn là Thất gia thì tốt biết bao.
Trên mặt Bùi Việt vẫn không cảm xúc, gọi gã sai vặt đang quỳ ở chỗ bình phong: "Ngươi vào phư phòng lấy bức họa bị hư hại của Hứa Nghĩa Sơn ra đây."
Lưu Khuê đã sớm đoán được hai người muốn làm gì, vừa phân phó người bắc giá vẽ, vừa chuẩn bị các loại dụng cụ, thuốc màu cần dùng để sửa tranh, không bao lâu, Thư Quân đã dồn sức tập trung bắt đầu sửa tranh.
Đây là Thanh Lục Sơn Thủy đồ, sử dụng phương pháp "tiểu thanh lục", tức là dùng màu xanh đậm phủ một lớp mỏng lên trên tranh thủy mặc, phong cách vẽ hết sức tỉ mỉ, Thư Quân nhìn thấy cũng không khỏi cảm thán, một lão tiên sinh tám mươi tuổi lại có thể vẽ ra bức tranh đẹp xuất sắc như vậy.
Đổi lại là Thư Quân có giỏi đi nữa, đoán chừng cũng không có bản lĩnh bắt tay vào vẽ ngay được.
Thư Quân một là con nghé mới sinh không sợ cọp, hai là do lời nói của Bùi Việt đã cho nàng thêm sức mạnh, nàng nghỉ ngơi một lát, sau khi nghiên cứu nửa canh giờ, thì bắt đầu sửa.
Lúc đầu Bùi Việt nghiêm túc phê duyệt tấu chương, không để ý gì tới Thư Quân, đến giờ ngọ hắn đã phê duyệt xong hết sổ gấp rồi, nhưng Thư Quân vẫn tập trung hết tinh thần mà không hề nhúc nhích, Bùi Việt có hơi lo, lo lắng cô nương này làm việc quá sức tổn hại thân thể, nên hắn đứng dậy đi qua xem thử.
Hắn chưa bao giờ thấy Thư Quân tập trung như vậy, nàng say mê sửa tranh, vẻ mặt chăm chú và lạnh nhạt, ánh mắt tinh tường đến mức một chỗ hỏng nhỏ xíu cũng không thể lọt khỏi mắt nàng.
Bùi Việt quả thực nhìn ngây ra.
Hắn đi qua đi lại trước mặt nàng mấy lần, nhưng không hề khiến Thư Quân xao nhãng.
Đây có còn là một kẻ ngốc bĩu môi, nũng nịu không chịu học thuộc bài không?
Thư Quân làm liền một mạch, bữa trưa chỉ ăn mấy miếng điểm tâm, đợi xong xuôi việc lớn cũng đã đến đầu giờ dậu buổi chiều rồi, cả người nàng tê cứng, duỗi thẳng người một cái, cười híp mắt nghiêng đầu về phía Bùi Việt.
"Bệ hạ, thần nữ đã sửa xong rồi."
Bùi Việt nhìn nửa gương mặt xinh đẹp lộ ra từ phía sau cuộn tranh, viên ngọc sáng chói, đẹp động lòng người.
Đáy mắt nàng đầy tơ máu, đôi mắt mơ màng, thấy rõ là mắt tập trung quá nhiều, tầm mắt hơi mơ hồ.
Bùi Việt cảm thấy trong lòng chợt nóng bỏng: "Người đâu, chuẩn bị nước nóng khăn ướt."
Hắn đứng dậy đi vòng qua ngự án, chỉ giường La Hán sau lưng Thư Quân: "Mắt nàng tổn hại rồi, cần phải dùng khăn nóng chườm một lát."
Mắt Thư Quân khô khốc, cực kì khó chịu nên cũng không từ chối, nàng đỡ ghế bành đứng dậy, đi vòng ra phía sau, dựa nửa người vào gối trên giường la hán bên cạnh.
Bùi Việt ngồi đối diện nàng, giữa hai người ngăn cách bởi một cái án nhỏ hình vuông, trên án bày một cái mai bình màu xanh nhỏ xíu, bên trong cắm một đóa quân tử lan.
Tay chân cung nhân nhanh nhẹn, đã bưng chậu vàng đến rất nhanh, làm ướt khăn bằng nước nóng, vắt khô, rồi đưa cho Hoàng đế.
Thư Quân nhắm mắt dựa vào gối nghỉ ngơi, không hề chú ý đến cảnh này, Bùi Viện nhận lấy khăn lông ấm, nhanh chóng gấp lại, rướn người đặt lên đôi mắt nàng, hơi ấm truyền tới, sự mệt mỏi trong mắt Thư Quân đã nhanh chóng dịu lại, nàng thoải mái thở ra một hơi.
Mắt không nhìn thấy nhưng tai lại rất nhạy bén, nàng nghe ra được Bùi Việt đang ngồi trước mặt mình.
Miệng nàng khô, rất muốn uống nước nhưng không dám mở miệng sai bảo Hoàng đế, cũng không biết cung nữ trong điện có hầu hạ không, một tay đỡ giường la hán sau lưng giữ cho khăn lông không rơi xuống, tay kia lại bắt đầu mò loạn xạ bên cạnh.
Bùi Việt nhìn thấy cái tay nhỏ không yên, trong lòng khó chịu bật cười một tiếng, giọng nói vừa nhẹ vừa chậm: "Nàng lại sờ lung tung cái gì thế?"
Cả người Thư Quân cứng đờ.
Một chữ "lại" đã khơi hết chuyện cũ rồi.
Gò má Thư Quân bỗng từ quả đào xanh chuyển sang quả đào chín, nếu không phải bây giờ nàng không nhìn thấy gì hết, nàng chắc chắn muốn chạy trốn.
Hít, thở, ổn định hô hấp.
Chỉ cần nàng không thấy thì nàng không xấu hổ.
"Thần nữ muốn uống nước."
Bùi Việt ung dung tóm lấy tách trà, cũng không biết là đùa nàng hay giận nàng, hắn nghiến chặt răng bảo: "Vậy nàng đang tóm cái gì bên cạnh thế, nàng đến chỗ trẫm mà tóm, ly trà ở đây."
Thư Quân: "..."