Hoa Lê Rụng Trong Sân

Chương 16: Loạn điểm uyên ương




(*) Loạn điểm uyên ương: gán ghép hồ đồ
Kể từ sau khi nhị thiếu gia đại náo Tê Hương các, lão thái gia cuối cùng bi ai phát hiện, tiểu nhi tử của mình hết thuốc chữa, một năm trước còn hư hư thực thực thích tẩu tử, bây giờ đã phát triển đến mức gian tình trắng trợn.
Sở lão gia từng xa gần hỏi thăm con dâu mình một chút, nhưng thiếu phu nhân sống lưng thẳng tắp, mặt không đỏ tim không đập mạnh đáp: “Chính trực không sợ gian tà!”
Nhưng trên thực tế, người ta sẽ không quan tâm đến ngươi đang mang thai bất chính, chỉ biết bóng ngươi không nghiêng.
Vì vậy lão gia không chút do dự hạ lệnh, chu vi mấy dặm bên trong Tê Hương các được liệt vào vùng cấm, ngoại trừ đại thiếu gia ra, tất cả động vật giống đực không được đặt chân đến.
Khi nghe được tin tức này thì Bạch Thiên Thiên đang nằm lỳ trên giường để Tố di xức thuốc lên eo, Chỉ Vân di3nd4nl3quuyd0n bưng chén thuốc tay run run, cười nham nhở hồi lâu, thiếu phu nhân lại không giống người thường ngáp một cái, căn dặn: “Tiền theo quy định tháng này để Từ Thương bớt chút thời gian đưa về đi, tiện thể mang dùm phong thư về nhà.”
Nghe vậy Tố di mới ý thức được, Bạch Thiên Thiên bất tri bất giác đã ở Sở phủ được một tháng, dọc đường vượt mọi chông gai đi qua cũng thật sự kinh thiên động địa, cũng may hữu kinh vô hiểm, mặc dù mang tiếng xấu, lại bình yên ngây ngốc đến bây giờ.
Mà lão phu nhân nể tình thiếu phu nhân hầu hạ phu quân coi như tận tâm tận lực, cũng không làm khó nhiều, chỉ nói để cho nàng yên tâm dưỡng thương, chuyện trong phủ đương nhiên chuyển giao lại.
Tất cả mọi người đều cho rằng Sở lão phu nhân tiếp nhận sau đó muốn làm một chuyện tất nhiên là điều tra kỹ sự kiện thuốc dưỡng thai, Bạch Thiên Thiên cũng chờ lão thái gia cải chính vì nàng, dù sao ngày đó lão thái gia cũng thề son sắt: “Nếu người khác vu tội con, ta nhất định thay con lấy lại công đạo.”
Nhưng mà.. Hình như hai vị lão nhân đã không cảm thấy thiếu phu nhân là người bị vu oan rồi…
Lúc này, khiến cho bọn họ lo lắng đến cào phổi là chuyện khác, nhị thiếu gia sắp cập quan * rồi, nhớ năm đó đại thiếu gia cập quan đã cùng Khanh Âm nha đầu hoa tiền nguyệt hạ ** nhiều năm, hơn nữa không lâu đã sinh trưởng tôn Hoàn nhi, nhưng nhìn tính tình nhị thiếu gia xem, thị thiếp không có đến một, chuyên ăn cỏ gần hang, hơn nữa còn điên điên khùng khùng tuyên bố đại tẩu mang thai hài tử của hắn.
(*) cập quan: lễ đội mũ. Ngày xưa, con trai hai mươi tuổi thì làm lễ đội mũ, biểu thị sự trưởng thành của nam nhân
(**) hoa tiền nguyệt hạ: trước hoa dưới trăng, chỉ những nơi nam nữ tỏ tình, nói chuyện tình yêu.
Lại nói, sau lưng mỗi thanh niên chưa lập gia đình tuổi chưa lớn đều có một câu chuyện cũ đau lòng.
Lão phu nhân vô cùng đau đớn với chuyện lần này, quyết định ngăn cơn sóng dữ, giúp nhi tử bảo bối tìm thanh xuân mất mát về.
Sau hôm đại thiếu gia và thiếu phu nhân cùng bị trọng thương, bên Thính Vũ các của nhị thiếu gia bắt đầu lục tục chuyển vào vài bức họa, thiên kim Chu gia tri phủ Hoa Đình… tiểu thư Tư Mã gia buôn muối quận Ngô… em vợ đại tướng quân phủ U Châu… bạn khuê phòng của muội muội Hạ trạng nguyên tài tử số một Lâm An…
Tất cả mỹ nhân trời nam biển bắc đều bị vị mẫu thân tràn đầy yêu thương vơ vét, nhưng nhị thiếu gia nhìn cũng không nhìn nguyên phong bất động * trả lại, truyền lời “Không đủ đẹp…” “Không đủ tài…” “Nhìn không dịu dàng…” “Trên cổ có nốt ruồi…”
(*) nguyên phong bất động: còn y nguyên
Nhưng lão phu nhân thấy thế nào cũng vẫn cảm thấy tướng mạo không đẹp không giỏi không tài thiếu dịu dàng là người ở Tê Hương các kia.
Khi chọn lọc bức họa đến ngày thứ năm, cuối cùng sự nhẫn nại của lão phu nhân đạt tới cực hạn, bà run run d1enda11lequydo11 cầm bức họa cháu gái bên ngoại của trưởng công chúa đương triều tức giận nói: “Tường nhi dám nói nàng ấy có gia thế xuất thân không tốt… Người ta là Quận chúa vua phong!”
Lão thái gia đang đánh cờ cùng đại thiếu gia, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, nhìn cuộc cờ thật lâu rồi không chút để ý mà đáp: “Dưa xanh hái không ngọt, bà cũng đừng ghép loạn uyên ương…”
Lão thái gia vừa nói lời này, Sở Thành Dực co quắp mặt, thì ra lão nhân gia hiểu rõ đạo lý này.
“Hay ông bớt chút thời gian đi tìm Tường nhi nói chuyện một chút, sau khi từ Vận Châu về đứa nhỏ này rất cô độc.” Sở lão phu nhân không khỏi lo lắng, hai huynh đệ thích một nữ nhân vốn là chuyện hết sức bi ai, bi ai hơn chính là lại thích một nữ nhân như vậy, lão phu nhân lắc đầu thở dài.
“Ừ…” Lão thái gia đáp ứng như có như không, trong tay vân vê một quân cờ trắng suy tư hồi lâu, chậm rãi đặt vào góc trên bên trái.
Thời tiết tháng tư đã hơi ấm, Sở Thành Dực nhìn chỗ ông cụ đặt cờ, lại ngẩng đầu nhìn mẫu thân đang sửa sang lại bức họa, nét mặt khẽ biến đổi, cuối cùng khóe miệng kéo ra thành một nụ cười, nói rất lạnh nhạt: “Không bằng… Để Mạt Nhi đi khuyên đệ ấy, đại khái sẽ có ích…” Đang nói chuyện, hắn chậm rãi đặt một quân cờ bên cạnh quân cờ trắng.
Lão thái gia kinh ngạc ngẩng đầu, lão phu nhân như có điều suy nghĩ.
Một hồi lâu, hai vị lão nhân đồng thời đáp: “Được…”
Vì vậy già trẻ ba người vì cùng một mục đích mà đạt thành nhận thức chung.
Bạch Thiên Thiên ở bên kia không lâu đã nhận được mệnh lệnh, nói trưởng tẩu như nương, giao trách nhiệm cho nàng đi trước khuyên bảo nhị thiếu gia, tiện thể dâng mấy bức họa mỹ nhân, cho dù thế nào cũng phải để cho nhị thiếu gia chọn một bức.
Khi Bạch Thiên Thiên nhận được những bức họa chất đống như núi nhỏ thì đang cắn hạt dưa tách tách, đột nhiên tay khẽ run, eo nhói lên, chua xót đến đau buốt.
Nàng biết nếu quả thật cầm mấy bức họa này đi, đoán chừng Sở Thành Tường sẽ xé nàng.
Nhưng nếu không cầm thấy nàng sẽ nhanh chóng có thể thấy nụ cười hiền hòa của lão phu nhân, cùng với mặt mũi đỏ ửng, ánh mắt khác lạ.
Bạch Thiên Thiên khẽ rùng mình trong giây lát, vì vậy eo lại nhói lên.
Chuyên chọn bóp trái hồng mềm!
Vì vậy xế chiều hôm đó Bạch Thiên Thiên tập hợp nha hoàn quét dọn trong phủ đến một chỗ, trong tay mỗi người đều ôm chồng chất, thiếu phu nhân với khí thế bừng bừng oai vệ hùng dũng đẩy xe lăn đến Thính Vũ các.
Nhưng càng gần Thính Vũ các, Bạch Thiên Thiên càng chột dạ, tốc độ cũng càng lúc càng chậm, cuối cùng gần như biến thành dậm chân tại chỗ.
Thật lâu sau, khi thấy vạt trúc trong Thính Vũ các thì thiếu phu nhân hít một hơi thật sâu, nhắm mắt xông tới.
Lúc này nhị thiếu gia đang trong thư phòng đọc mấy phong thư, buôn bán ở Vận Châu tiến triển thuận lợi, Tuyết Trần cô nương có thể còn phải nán lại đó mấy ngày…
Không tệ không tệ, nhị thiếu gia cười híp mắt xem tiếp bức khác.
Việc làm ăn của Nguyên gia ở Hoa Đình đã sơn cùng thủy tận *, vài hiệu buôn gặp nguy hiểm sập tiệm…
(*) sơn cùng thủy tận: ví với tình cảnh không lối thoát, lâm vào cảnh tuyệt vọng
Cũng là tin tức tốt.

Khi nhìn thấy phong thư cuối cùng, Sở Thành Tường nhíu mày, thân thể khẽ nghiêng dựa vào phía sau, tìm tư thế tốt nhất từ từ nghiên cứu, đang đọc thoải mái, thình lình thấy thiếu phu nhân dẫn mọi người rầm rộ tiến vào.
Thật sự mà nói kể từ sau hôm nhị thiếu gia mất mặt trước mọi người thì không tiếp tục gặp Bạch Thiên Thiên nữa, thứ nhất do lão thái gia quản rất chặt, thứ hai dù sao hắn cũng không muốn đi gặp nàng.
Thật ra thì không riêng gì không muốn gặp thiếu phu nhân, ngay cả lão thái gia, lão phu nhân, đại thiếu gia hắn đều không muốn gặp.
Vì vậy ở trong mắt toàn gia, nhị thiếu gia luôn sáng sủa thành cô độc rồi.
Cho nên đột nhiên nhìn thấy Bạch Thiên Thiên, Sở Thành Tường sững sờ, lạnh lùng liếc nàng, “Đại tẩu, thân thể khỏe mạnh hơn chút nào chưa?”
Mùi giấm thật lớn.
“Tốt hơn nhiều… Tốt hơn nhiều…” Bạch Thiên Thiên cười ha hả, mặt khác tìm kiếm nét mặt thể hiện tình thương di~e11da`nlequ'uydon lớn nhất của mẫu thân, thật lâu sau, cảm xúc của nàng nổi lên, ý vị sâu xa nói: “Tường nhi…”
Cả người Sở Thành Tường run rẩy kịch liệt, sặc một bãi nước miếng, ho khù khụ không ngừng.
“Có lời trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, đại tẩu ta cũng là người từng trải, nam nhân mà, không phải đều muốn tìm một thê tử dịu dàng hiền thục sống yên ổn qua ngày, không bằng, để đại tẩu ta làm mối, nghe nói thiên kim nhà Chu tri phủ là người què, chúng ta không cần, còn tiểu thư Tư Mã gia dù sao cũng tứ chi khỏe mạnh, ngược lại chúng ta có thể suy tính, em vợ phủ đại tướng quân…” Bạch Thiên Thiên thuật lại nguyên xi lời mẹ chồng một lần, hơn nữa tình ái dào dạt, nói xong lời cuối cùng, chính nàng cũng cảm thấy, tài ăn nói này… có thể đi làm bọn buôn người rồi.
Ngay từ đầu Sở Thành Tường định cắt ngang lời nàng, nhưng nghe đến lời cuối cùng, tâm tình hắn bình thản, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt như có như không, lạnh lùng nhìn nữ tử đang ngồi trên xe lăn thao thao bất tuyệt.
Thật lâu sau, Bạch Thiên Thiên thấy nhị thiếu gia không hề có chút phản ứng nào, vung tay lên kêu nha hoàn đi theo vào dâng tranh mỹ nhân, dâng từng bức một lên, Sở Thành Tường cũng thật kiên nhẫn xe, hơn nữa mỗi một bức đều gật đầu mỉm cười, thỉnh thoảng thấy cực phẩm thì sẽ bình luận: “Không tệ…”
Thời gian một ly trà… Hai ly trà…Bạch Thiên Thiên đã bắt đầu ngáp.
Cuối cùng, nhị thiếu gia chép chép miệng, nói rất hưởng thu: “Đều rất không tệ, có thể muốn toàn bộ không?”
“Ngươi…” Bạch Thiên Thiên nổi đóa, “Ngươi thật hợp tác!”
Sở Thành Tường khoanh tay trước ngực, cười như không cười, “Lưu toàn bộ những bức họa này lại, để ta từ từ thưởng thức. Các ngươi lui ra ngoài trước, đại tẩu lưu lại.”
Mọi người hơi do dự, rối rít lui ra ngoài.
Bạch Thiên Thiên cau mày, không biết trong hồ lô của nhị thiếu gia bán thuốc gì.
Trong phòng yên tĩnh khác thường, Sở Thành Tường nhìn không chớp mắt khuôn mặt nữ tử, ánh mắt thâm trầm, hồi lâu, hắn cười nói: “Nàng không biết thật hay giả vờ?”
“Cái gì…” Bạch Thiên Thiên sững sờ, nói lảng sang chuyện khác, “Ta hiểu, ta hiểu, không phải ngươi ghét những nữ tử kia không dịu dàng, tướng mạo không đẹp, không đa tài đa nghệ kia sao, ta lại tìm người thích hợp cho ngươi là được.”
Sở Thành Tường vẫn nhìn nàng như vậy, lẳng lặng hỏi: “Nàng đã từng thích ai sao?”
“Hả…” Bạch Thiên Thiên ngây người.
Vì vậy nhị thiếu gia lại đổi chủ đề, “Vậy nàng từng làm việc trái với lương tâm sao?”
Thiếu phu nhân cảm thấy vấn đề này rất nặng nề, nàng hơi suy nghĩ một chút rồi rất có cốt khí sống lưng thẳng tắp, dứt khoát đáp: “Chính trực không sợ gian tà!”
Thốt ra lời này xong, Sở Thành Tường cả cười, cười đến vui vẻ, thư trong tay hắn run lên, dần thì thầm: “Bạch Thiên Thiên, mười sáu tuổi, người thôn Đồng Hoa trấn Giang Lăng, từ nhỏ trong thôn làm nữ giặt đồ, giỏi thêu thùa, thích hoa lê. Phụ thân là Bạch Ngạn Chi làm tiên sinh dạy học trong thôn Đồng Hoa, bảy năm trước bị bệnh không dậy nổi…”
Giọng nhị thiếu gia ấm áp trong trẻo, chân Bạch Thiên Thiên lại mềm nhũn thiếu chút nữa té từ trên xe lăn xuống, nàng há hốc mồm nói lắp bắp: “Ngươi… Ngươi… Ngươi… Muốn thế nào?”
“Vậy ta hỏi nàng, nàng đã từng làm việc trái lương tâm sao?” Sở Thành Tường chậm rãi gấp thư trong tay, ánhmắt lại chăm chú nhìn Bạch Thiên Thiên, không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào.
“Ta…” Cuối cùng thiếu phu nhân á khẩu không trả lời được, nàng vẫn thẳng tắp sống lưng, chỉ có điều lực lượng đã không đủ.
Lâu sau, nhị thiếu gia nhìn đủ rồi, cười híp mắt nói: “Đại tẩu, ta không muốn kết hôn với bất kỳ nàng nào trong đó.” Hắn chỉ đống bức họa chất thành núi, rất thẳng thắn.
“Không được! Lão phu nhân đã căn dặn đấy!” Bạch Thiên Thiên phẫn uất.
“Vậy ta mặc kệ, ta sẽ không để trong nhà xử lý hôn sự của ta.” Hắn đứng dậy, đi tới trước mặt Bạch Thiên Thiên, trong ánh mắt lóe ra thâm ý khác: “Ta không phải đại ca, sẽ không mềm yếu di.endanl.equydon đến mức không bảo vệ được nữ nhân mình yêu, nữ nhân ta muốn cưới cũng chỉ có một, cũng nhất định cưới vào tay, cho nên… Ta không cần nhiều thế thân đến vậy.”
Bạch Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn Sở Thành Tường, hình như hơi rõ ràng ý tứ của hắn, lại hình như không hiểu, nàng nhìn ánh mắt của hắn, chỉ trong chốc lát lại cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Nhưng… Chuyện này ta không làm chủ được.”
“Nàng sẽ có cách.” Nhị thiếu gia khích lệ: “Lừa gạt bịp bợm không phải điểm mạnh của nàng sao?!”
Vì vậy tâm tình lưu luyến mới bắt đầu này sinh trong lòng Bạch Thiên Thiên lập tức tan thành mây khói, có kiểu nịnh nọt này sao?!
“Thiên Thiên…” Sở Thành Tường quan sát Bạch Thiên Thiên một vòng, cuối cùng dừng ở ngang hông nàng.
“Hả?” Bạch Thiên Thiên ngẩng đầu.
“Gặp phải vấn đề tự bản thân không giải quyết được nhớ rung chuông, ta sẽ nghe được, cũng sẽ đi cứu nàng.” Thật ra thì hắn thật sự muốn hỏi: Vết thương ngang hông nàng rốt cuộc là sao… Xảy ra chuyện gì… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…!
Nhị thiếu gia sợ thế giới tinh thần của mình bị sụp đổ, cho nên không đợi Bạch Thiên Thiên trả lời đã phất tay nói: “Nàng trở về đi, ta muốn một mình yên tĩnh.”
Vì vậy Bạch Thiên Thiên dẫn theo mọi người mặt mày ủ ê sa sút từ Thính Vũ các về.
Sự thật chứng minh, thiếu phu nhân mang thai không phải thật, mà nhị thiếu gia tuyệt đối không phải quả hồng mềm.
Chỉ có điều, trong thư phòng, Sở Thành Tường xem lại lá thư vừa liếc qua, thần sắc trong mắt dần lắng đọng, nhưng trong lòng có ngàn vạn đầu mối đang không ngừng quay cuồng.
Có một câu hắn chưa đọc: Mẫu thân nàng Chu thị mất sớm, mất mười năm trước, gia thế xuất thân không rõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.