Hoa Lê Rụng Trong Sân

Chương 18: Đùa mà thành thật




Mười lăm tháng tư, trời trong nắng ấm, gió xuân nhộn nhạo, coi bói nói mọi chuyện đều thích hợp, vì vậy lễ cập quan của nhị thiếu gia được thu xếp vào hôm nay.
Đổi cách nói, bởi vì sinh nhật nhị thiếu gia chính là ngày hôm đó, cho nên tiên sinh coi bói mới nói mọi chuyện đều thích hợp.
Dĩ nhiên, nói như vậy là căn cứ có thật.
Đại thiếu gia cũng cảm thấy hôm nay mọi chuyện đặc biệt không thuận.
Đầu tiên là lúc ăn sáng ăn phải một con sâu, hắn chán ghét hồi lâu quyết định sa thải đầu bếp trong phủ, sau đi hỏi lại mới biết đầu bếp chính trong phủ được điều đến sân trước chuẩn bị tiệc rượu rồi, bàn thức ăn này do Lưu Mộng Dao đang mang thai trong người tự mình làm.
Nhìn ái thiếp nâng cao bụng bự bưng một nồi canh đen sì vào phòng, Sở Thành Dực vốn định vứt đũa sửng sốt không ném ra, hắn nhắm mắt lại gắp một gắp, nhìn tỉ mỉ từ trên xuống hồi lâu mới nhét vào trong miệng, nhưng trong khi nhai vẫn có cảm giác có thứ đang bò sát trong miệng.
Hắn ho khan hai tiếng mới ngăn được dục vọng muốn nôn mửa.
Lưu Mộng Dao lại rất ân cần múc một chén canh đưa lên, Sở Thành Dực nhìn nước canh mờ mịt không biết nguyên liệu gì, vừa ngẩng đầu lại đối diện với cặp mắt dịu dàng, nhẹ như nước, trong đó có chút ánh sáng lấp lánh.
Vì vậy đại thiếu gia cắn răng, uống! Còn có thể chết người sao?
Nhưng trước khi uống, hắn dùng muỗng lớn khuấy mò hồi lâu, vẻ mặt rất chuyên chú, bát di thái quá sửng sốt, nghi ngờ hỏi: “Phu quân đại nhân, chàng tìm cái gì?”
“Không có gì, không có gì… Xem một chút xem sâu nấu có đủ nát không…” Đại thiếu gia cười hà hà, tiếp tục vùi đầu tìm sâu.
Sắc mặt Lưu Mộng Dao ửng đỏ, ngay sau đó thật ngượng ngùng cúi thấp đầu.
Đại thiếu gia ăn bữa sáng rất sức cùng lực kiệt, cho nên sau khi ăn xong hắn quyết định đi khắp nơi tản bộ, tiện thể hít chút không khí mới mẻ.
Gió xuân ấm áp thổi lất phất, tim của hắn đang dập dờn, dạ dày đang run rẩy.
Sở Thành Dực giác ngộ, người hoàn mỹ không tồn tại trên thế giới này, mặc dù thiếu phu nhân có nhiều khuyết điểm hơn, nhưng ngươi cũng phải cho phép người ta sống đúng không.
Tốt lắm, hôm nay lấy xong cớ rồi, đại thiếu gia hài lòng đi tới Tê Hương các.
Nhưng càng đến gần Tê Hương các, càng cảm thấy không khí hôm nay dường như không đúng lắm, Sở Thành Dực đi vào trong nhìn, trong sân trống rỗng không một ai, lại tiến vào trong các, phát hiện Bạch Thiên Thiên đang một thân một mình vùi đầu thở dài, Tố di và Chỉ Vân không thấy bóng dáng.
Trong lòng đại thiếu gia giật mình, trầm giọng hỏi: “Nàng làm sao vậy?”
Hôm qua nghe nói nàng còn cảm xúc dâng trào mà giới thiệu nữ hài tử cho nhị thiếu gia, sao hôm nay lại ủ rũ cúi đầu, chẳng lẽ đúng là nàng còn tâm tư khác với lão nhị, hối hận rồi sao?
Vừa nghĩ đến đây, bao tử già nua của Sở Thành Dực đã chịu đủ tàn phá lại bắt đầu run rẩy, run đến mức đáy lòng cũng bắt đầu bốc nước chua lên.
Hắn đợi hồi lâu, Bạch Thiên Thiên vẫn không để ý đến hắn.
Vì vậy hắn nhẫn nại ngồi đối diện Bạch Thiên Thiên, ý vị sâu xa: “Ta có thể hiểu tâm tình của nàng, nhưng nàng đã gả cho ta, đó chính là thê tử của ta, nàng phải nhớ thời thời khắc khắc, nam nhân khác chính là cặn bã với nàng, ngay cả cặn bã cũng không bằng…”
Bạch Thiên Thiên khinh bỉ liếc nhìn Sở Thành Dực, là điển hình của nghiêm khắc với người ngoài, rộng lượng với bản thân.
Ánh mắt bén nhọn như vậy đâm bị thương đại thiếu gia trong nháy mắt, hắn hơi kích động, “Đừng nói với ta rằng nàng không quan tâm, vậy lúc này nàng đau lòng cái gì?”
Bạch Thiên Thiên kinh ngạc, hóa ra tình cảm của mình lộ ra ngoài như vậy.
Chỉ có điều nàng vẫn không nói chuyện.
Đại thiếu gia hơi tức giận, hắn đứng lên hạ lệnh: “Không cho phép nàng tham gia lễ cập quan ngày hôm nay của Sở Thành Tường!”
“Ưmh…” Bạch Thiên Thiên hữu khí vô lực đáp một câu, vẫn buồn buồn ngồi trong xe lăn như cũ, giống như cà nhiễm sương.
Rễ tình đâm thật sâu…
Đại thiếu gia nổi đóa.
Hắn khẽ vuốt ve ngực mình, trái tim và bao tử già nua run rẩy nhảy sai chỗ.
Thật lâu, thở suôn sẻ rồi, Sở Thành Dực xoay người đi ra ngoài, buồn buồn nói: “thôi nàng muốn đến thì đến đi.” Dù sao thấy cũng không ăn được, hôn sự của đệ đệ đã định, mà nàng cũng nhất định làm Sở thiếu phu nhân cả đời.
Sở Thành Dực cảm giác mình còn có thời gian cả đời để dạy dỗ nữ tử vô cùng bướng bỉnh này, không vội ngay lúc này.
Vậy mà, khi hắn sắp bước ra khỏi các, Bạch Thiên Thiên cuối cùng khẽ ngẩng đầu nói một câu: “Ngày hôm nay ta không muốn ngây ngốc trong phủ, ta muốn đi miếu Tống Tử Quan Âm bốc quẻ xăm…”
Đại thiếu gia dừng lại, trong khoảng thời gian ngắn hơi không hiểu, “Nàng muốn đứa bé?”
“Phải… Ta muốn ở trong miếu Tống Tử Quan Âm thành khẩn cầu khấn một đêm.” Bạch Thiên Thiên cúi thấp đầu, khuôn mặt đỏ ứng khó thấy, “Lão thái gia đã phân phó?”
Đại thiếu gia bước nhanh ngược trở lại, nắm đầu vai thiếu phu nhân kích động nói: “Nàng thật sự muốn đi miếu Tống Tử Quan Âm?”
“Đúng vậy…” Bạch Thiên Thiên phát hiện hôm nay Sở Thành Dực rất không giải thích được.
Sở Thành Dực ngẩng đầu ngắm nhìn nóc nhà, đột nhiên cảm thấy dạ dày thoải mái hơn, nữ hài tử dù hào phóng hơn nữa khi thổ lộ cũng sẽ ngượng ngùng như thế, nàng muốn đứa bé, thì ra nàng ưu sầu thở dài vì không có con, muốn có hài tử mà đi miếu Tống Tử Quan Âm thì có ích gì, mấu chốt còn phải nhìn xem vi phu…
Sở Thành Dực đột nhiên phát hiện thiếu phu nhân ngượng ngùng lại có phong vị khác, vì vậy hắn dịu dàng nói một câu: “Mạt Nhi, đi đi, đi đường cẩn thận, ngày mai sớm trở lại.”
“Hả…” Bạch Thiên Thiên cảm thấy tiến triển hơi vô cùng thuận lợi, nàng vốn tưởng rằng phải mất một phen trắc trở, dù sao ngày hôm nay là đại lễ cập quan của nhị thiếu gia Sở phủ, ngày trọng yếu như vậy, thiếu phu nhân vắng mặt dường như không được tốt.
Đại thiếu gia nhìn ra đầu mối phiền muộn trên khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt, vì vậy cười an ủi: “Đừng sợ, muốn đi thì đi đi, mọi việc đã có ta gánh vác!”
Cả người Bạch Thiên Thiên nổi lên tầng da gà, Sở Thành Dực dịu dàng rất dọa người! Nhưng có việc cầu người cũng chỉ có thể lấy thái độ khiêm nhường, thiếu phu nhân cúi đầu nói tạ, dịu dàng hiền thục.
Đại thiếu gia cười ha hả, đắc chí vừa lòng rời đi, trước khi ra cửa còn quay lại nhìn lầu các, trong lòng tính toán đến chỗ Phùng Chí Tề lấy chút thuốc tráng dương, chiều tối ngày mai thỏa mãn tâm nguyện nho nhỏ của thê tử, nếu một lần có thể xong, như vậy năm nay còn có thể thu hoạch hai hài tử không sai.
Bạch Thiên Thiên ở trong nhà nhìn thấy đại thiếu gia đã đi xa, hưng phấn ngẩng đầu kêu to: “Tố di, Chỉ Vân mau ra đây! Bãi giá trở về thôn Đồng Hoa…”
Nàng phải trở về thôn Đồng Hoa thăm Bạch tú tài, đây mới là chuyện nàng vẫn tính toán sau khi xem xong thư vào chiều qua, trong thư nói thân thể phụ thân đã gần như chuyển biến tốt, nhưng mấy ngày gần đây lại đột nhiên phát sốt, sốt tới mức mơ hồ gọi thầm tên nữ nhi, dì mập hàng xóm thật sự không chịu được, nha đầu Thiên Thiên này bình thường rất hiếu thuận, sao vừa làm tú nương đã quên phụ thân, kiếm tiền vào nhà trống thì có ích lợi gì, biến mất hơn một tháng cũng không thấy bóng dáng.
Vì vậy Bạch Thiên Thiên rút kinh nghiệm xương máu, lĩnh ngộ được thật sâu, yêu không thể thông qua tiền bạc mà cân nhắc, về sau nàng muốn thường về thăm nhà một chút, dĩ nhiên… Chỉ có thể nói là tận lực…
Gió xuân ấm áp ngày tươi đẹp, Bạch Thiên Thiên mang mấy thứ đồ đáng giá cho vô bọc lên xe đi, khách mời d1end anlequ uydon đầy phủ vò đầu hoài nghi, người biết chuyện biết đây là thiếu phu nhân đi miếu Tống Tử Quan Âm xin xăm, người không biết còn tưởng mang theo khoản tiền nhỏ đào tẩu đấy.
Sở Thành Tường hiu quạnh uất ức.
“Tên tự: Tu Viễn, Thừa Hàm, Tử Tuấn… Tường nhi con chọn một.” Lão thái gia chủ trì rất tận chức tận trách.
“Tốt…” Nhị thiếu gia thản nhiên đáp một tiếng, ngẩng đầu nhìn mặt trời đã ngả về tây rồi.
Trên gáy lão gia chảy một giọt mồ hôi, cất cao giọng nói: “Tường nhi, chọn một!”
“Ặc, vậy chọn ‘Vân Dật’ thôi.” Chân mày nhị thiếu gia nhíu lại, chẳng lẽ nàng thật sự đi miếu Tống Tử Quan Âm?
Râu ria lão thái gia nhếch lên, trên mặt vẫn giữ nguyên tình thương hiền lành của phụ thân, “Được, từ nay về sau, tên tự của con chính là Vân Dật…”
Chúng tân khách vỗ tay nhiệt liệt, hoan hô, về sau nhị thiếu gia có tên tự…
Sở Thành Tường rất vất vả chờ kết thúc lễ cập quan, nhanh chóng kêu Khánh Vinh tới hỏi thăm, đáp viết: Xe ngựa của thiếu phu nhân đi về hướng thôn Đồng Hoa.
Vì vậy nhị thiếu gia làm ra quyết định thật nhanh, hắn muốn tự mình về nhà Bạch Thiên Thiên, xem xem trong nhà nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bởi vì… Hắn có một dự cảm xấu.
Đồng thời hắn cũng muốn cảm nhận một chút nơi tuổi thơ nàng sinh trưởng, mới có thể tùy thời khiến nữ tử này dựng đứng lông trong năm tháng tương lai gần.
Chạng vạng tối, Sở Thành Tường bận rộn một ngày vội vã rời phủ, sau khi Khánh Vinh vung tay áo đưa tiễn liền thở dài thở ngắn nói: “Việc làm ăn của Sở gia lớn như vậy, nhị thiếu gia thật bận rộn.”
Cả nhà trên dưới không khỏi lộ vẻ xúc động, nhị thiếu gia thật có chí thanh niên, nhớ ngày đó khi đại thiếu gia làm lễ cập quan nhưng cả ngày chỉ biết ngâm mình trong ôn nhu hương của ái thiếp không để ý tới việc đời, cảnh giới này hơn kém thật nhiều cấp bậc.
Phía Bạch Thiên Thiên vẫn hồn nhiên không hay biết đã có người đuổi theo cả đêm, cả đám vội vàng lên đường, ban đêm đã vào thôn Đồng Hoa, mà eo nàng vốn không lanh lẹ càng thêm lắc lư không thẳng lên được.
Bạch Thiên Thiên không dám để mọi người vào nhà, chỉ dặn dò họ đến cạnh trấn trên tìm khách điếm nghỉ trước một đêm, bản thân đỡ eo tay cầm bọc nhỏ vinh quang về quê cũ, lúc đi ngang qua đầu thôn còn cố ý chào hỏi con chó lớn a Hoàng.
Núi vẫn là ngọn núi kia, nước vẫn là nước kia, thôn vẫn là thôn kia, chó vẫn là chó kia, chỉ có người thay đổi, trong chớp nhoáng Bạch Thiên Thiên cảm thấy Lâu Tuyết Trần đúng, không ai bằng lòng với hiện tại, không ai miệng ăn núi lở, người luôn muốn bay lên.
Lúc Bạch Thiên Thiên giơ tay đẩy cửa nhìn ngón tay mình, những vết chai nhỏ đã biến mất, lộ ra tinh tế trắng muốt, nàng cười tự giễu, đẩy cửa vào.
Trong sân vẫn là cây hoa lê đang rơi rụng, cửa sổ mông lung phát ra ánh đèn, loáng thoáng có thể nhận ra bóng người đang lật xem sách.
Nghẹn ngào giữa cổ họng Bạch Thiên Thiên, bước nhanh về phía trước đẩy cửa phòng ra, khẽ gọi một tiếng: “Phụ thân, con trở lại thăm người…”
Bạch tú tài kinh ngạc ngẩng đầu, thái độ là nhớ nhung, là lo lắng, càng thêm vui mừng, hắn gập sách lại, kéo tay nữ nhi ân cần nói: “Thiên Thiên, mấy ngày này sống có tốt không? Có chịu uất ức không? Làm việc có mệt không? Thời tiết buổi tối vẫn rất lạnh, con mặc nhiều một chút…”
“Vâng, vâng, con rất khỏe…” Bạch Thiên Thiên gật đầu liên tiếp, mặt khác vội vàng quan sát phụ thân một vòng, quan tâm nói: “Trong thư nói thân thể phụ thân ốm nhẹ, còn luôn phát sốt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không mời đại phu tới chẩn bệnh sao?”
Bạch Ngạn Chi trợn tròn mắt, bấm ngón tay tính toán ngày, than thở: “Lá thư này do đại tỷ mập viết thay ta từ hơn mười ngày trước, sao bây giờ con mới nhận được? Thư tín truyền cũng quá chậm chạp…”
Bạch Thiên Thiên xấu hổ, hơn mười ngày trước mình đang đấu trí đấu dũng với các vị già trẻ lớn bé nam nam nữ nữ trong Sở gia, cảm giác bây giờ phụ thân đã khỏe, bản thân làm nữ nhi cũng quá bất hiếu rồi…
Bạch tú tài lại không cảm thấy, hắn tỉ mỉ quan sát nữ nhi của mình, đột nhiên an lòng, hoài niệm: “Thiên Thiên, con thật sự trưởng thành, càng ngày càng giống nương của con.”
Bạch Thiên Thiên ngượng ngùng cười một tiếng, vừa định tiến lên xoa bóp vai cho phụ thân, lại nghe thấy tiếng gõ cửa “Cốc cốc cốc” trong sân.
Phụ tử hai người đồng thời sững sờ, không biết ai còn viếng thăm muộn như vậy.
Lúc Bạch Thiên Thiên đi ra ngoài mở cửa, Bạch tú tài nhìn qua cửa sổ thấy nữ nhi đang liều mạng đẩy một nam tử rắn rỏi, dưới ánh trăng, quần áo màu xanh nhạt của nữ nhi và quần áo màu trắng của nam tử hòa vào một.
Vì vậy Bạch Ngạn Chi ngầm hiểu cười cười, hắn nhẹ nhàng ho khan mấy tiếng, lên tiếng nói: “Thiên Thiên, trời đông giá rét cũng đừng giằng co bên ngoài, vào rồi nói, nàng dâu xấu còn phải ra mắt cha mẹ chồng đấy…”
Lời vừa nói ra, hai người đang huyên náo không thể tách rời ở bên ngoài lập tức đỏ mặt.
Thật sự không nghĩ tới, Bạch tú tài cẩn thận tỉ mỉ từ trong xương vẫn vô cùng cởi mở…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.