Hoa Lê Rụng Trong Sân

Chương 20: Trong miếu ngoài miếu




“Khụ khụ…” Bạch Thiên Thiên ho khan hai tiếng, cố gắng để cho mình đứng giữa hai người, thật ra thì chuyện này… Có gì hay để nói…
Sở Thành Tường ngọc thụ lâm phong, đứng chắp tay, tỏ vẻ rất bình tĩnh.
Sở Thành Dực tay cầm quạt ngọc, tác phong nhanh nhẹn, tỏ vẻ rất hờ hững.
Vì vậy, trừ thiếu phu nhân đang lúng túng ho khan ra, không ai nói chuyện.
“Ba vị thí chú, ba người ngăn cản mọi người xin xăm rồi…” Một tiểu tăng mặc tăng bào trắng tinh chần chừ mở miệng, “Nếu có chuyện có thể đến hậu viện thương nghị.” Dù sao cũng tốt hơn đánh nhau máu chảy miếu Quan Âm, đừng nhìn vị tiểu tăng này trẻ tuổi như thế, năm huyết án xảy ra, hắn sửng sốt đứng đó tắm máu tươi, chỉ có điều sau này nhìn thấy đỏ lập tức run rẩy không ngừng.
“Hừ…” Đại thiếu gia hừ lạnh một tiếng, dẫn đầu phất áo đi vào hậu viện.
Nhị thiếu gia cúi người nói nhỏ mấy tiếng bên tai Bạch Thiên Thiên rồi vừa mỉm cười vừa đi vào, trước khi đi không quên mỉm cười gật đầu với tiểu tăng.
Chân tiểu tăng mềm nhũn, lại đứng tại chỗ không thể động đậy.
Bạch Thiên Thiên thừa dịp không ai để ý rút một cây thăm bằng trúc trong ống tròn tràn đầy, cuống quýt nhét vào trong tay áo bước đi thong thả vào hậu viện.
Hậu viện miếu Tống Tử Quan Âm thật thanh tịnh, Bạch Thiên Thiên trái nghĩ phải lo, cảm thấy chuyện như vậy mà kéo dài đến lúc trời tối, đến lúc đó đến tai cả nhà đều biết…
Thiếu phu nhân nhíu mày, hiên ngang lẫm liệt nói: “Phu quân đại nhân, xăm ta đã xin xong rồi, vừa rồi chẳng qua đi dạo bên ngoài một chút, Thành Tường đang định về phủ, đúng lúc đụng chạm.” Nói xong nàng lấy cây thăm bằng trúc từ trong tay áo ra quơ quơ, để thủ tín với người.
Hai luồng ánh mắt lợi hại của của đại thiếu gia và nhị thiếu gia đồng thời đánh tới, Bạch Thiên Thiên không ổn định, cây thăm vừa mới trộm đến tay “Cạch” một tiếng rơi trên mặt đất.
Dưới tình huống này, nói nhiều lỗi nhiều, sau khi Bạch Thiên Thiên ý thức được lập tức ngoan ngoãn đứng núp sau góc tường gảy cây thăm bằng trúc.
“Vừa rồi các người đã làm gì?” Sở Thành Dực làm khó dễ trước.
“Vừa rồi đại tẩu đã nói, nàng đi dạo phố, ta từ hiệu buôn đi ra, vô tình gặp gỡ mà thôi.” Sở Thành Tường đối đáp trôi chảy.
“Từ chập tối hôm qua rời phủ ngươi vẫn ở trong hiệu buôn?” Đại thiếu gia tiếp tục truy hỏi.
“Đúng!” Nhị thiếu gia đáp như chém đinh chặt sắt.
“Nhà nào?” Sở Thành Dực theo sát không thôi.
“Tiệm tơ lụa dệt gấm đường Ngô Liễu thành Nam.” Sở Thành Tường nhíu mày, mỉm cười, hiệu buôn này tuyệt đối không có người của đại ca.
“Vậy vì sao vừa rồi các ngươi ấp ấp ôm ôm?” Đại thiếu gia cắn răng, nắm tay rất nhanh, lúc nào cũng muốn xóa sạch răng cửa của đệ đệ.
“Eo đại tẩu có thương tích, xuống ngựa bất tiện, đệ đệ chỉ làm tròn chức trách.” Nhị thiếu gia buông tay, vẻ mặt vô tội.
“Nam nữ thụ thụ bất thân, thúc tẩu nên kiêng dè!” Sở Thành Dực bắt đầu giáo huấn đạo đức.
“Đã có thương tích trong người, cần gì phải bảo thủ không thay đổi!” Sở Thành Tường trơ trẽn.
“Ngươi…” Đại thiếu gia quyết định đổi đối tượng công kích, “Hạ Mạt Nhi! Nàng nói xem, tối hôm qua nàng đi đâu? Tăng nhân trong miếu nói vốn không thấy nàng tới!”
“Tăng nhân nào nói?” Bạch Thiên Thiên nắm chặt cây thăm bằng trúc.
“Cái đó… Nàng đừng quan tâm ai nói, nhanh giải thích cho ta nghe!” Sở Thành Dực cảm thấy sắp bị hai người trước mắt làm giận điên lên.
“Ta… Ta vẫn ở nơi này, chắc tăng nhân đó không thấy, cảm giác sự tồn tại của ta từ trước đến giờ đều rất yếu.” Thiếu phu nhân sửa lại tóc, trả lời rất khiêm nhường.
“Không thể nào, người xuất gia không nói dối!” Đại thiếu gia cảm thấy mình đã dần rời khỏi chủ đề.
“Ta cũng không nói bọn họ nói láo…” Bạch Thiên Thiên uất ức.
“Vậy sao nàng không ở yên trong miếu thành tâm cầu nguyện, chạy đi làm gì?” Sở Thành Dực bắt đầu hít sâu, cố gắng ngăn kích động muốn đánh người.
“Hôm qua đã cầu nguyện, hôm nay vốn định mua chút đồ cho lão thái gia và lão phu nhân, ai ngờ tới nửa đường eo đau, uổng công… Ôi…” Thiếu phu nhân rất phiền muộn thở dài một tiếng, “Eo ta đây, sợ rằng sẽ lưu lại mầm bệnh rồi…”
Đại thiếu gia sợ nhất là Bạch Thiên Thiên đề cập với hắn chuyện đêm đó, nghe vậy chỉ đành phiền muộn đáp một câu: “Trở về phủ để Phùng Chí Tề kiểm tra một chút cho nàng.”
“Được rồi, cũng chỉ có thể như thế…” Thiếu phu nhân lại thổn thức, mặt khác vẫn còn sợ hãi sờ lên eo mình.
“Để ta xem thử quẻ xăm của nàng!” Sở Thành Dực cảm giác mình hoàn toàn thua trận, nhưng vừa rồi lời lẽ hùng hồn rõ ràng là mình, đệ đệ nhanh mồm nhanh miệng, thê tử nói lảng sang chuyện khác, vừa rồi trong nháy mắt hắn lại sinh ra ảo giác, giống như thê tử này không phải của hắn, mà của Sở Thành Tường.
“À…” Bạch Thiên Thiên đưa cây thăm bằng trúc tới, nhỏ giọng thì thầm: “Nhìn rất khó hiểu, đại khái không phải lời hữu ích gì.”
Sở Thành Dực cầm cây thăm trong tay nhìn kỹ lần nữa, sắc mặt đột nhiên thay đổi, hắn trầm ngâm hồi lâu, lên tiếng thì thầm: “Nhân sinh tại thế như thân xử kinh cức chi trung, tâm bất động, nhân bất vọng động, bất động tắc bất thương; như tâm động tắc nhân vọng động, thương kỳ thân thống kỳ cốt, vu thị thể hội đáo thế gian chư bàn thống khổ *.”
(*) Con người lúc còn sống thân như trong bụi gai, trái tim bất động, người không động, bất động thì không bị thương; Nếu tâm động thì người động, đả thương thân thể đau xương cốt, vì vậy cảm nhận được thế gian nhiều đau đớn.
Lời này vừa nói ra, Sở Thành Tường cũng ngẩng đầu lên, hắn liếc nhìn Thiên Thiên, lại liếc nhìn đại ca mình, khó diễn tả bằng lời cảm nhận trong lòng.
Trong sân đột nhiên nổi gió, ba người nhìn nhau tới lui, đại thiếu gia thấy được cái bóng của mình trên thân đệ đệ, nhị thiếu gia thấy nỗi xót xa trên thân đại ca, mà trong mắt Bạch Thiên Thiên… Sắc trời rất trễ rồi, nếu không trở về sẽ bị lão phu nhân trách mắng.
“Thiện tai, thiện tai, bỏ đao xuống, lập địa thành Phật…” Một lão tăng râu tóc bạc trắng bất tri bất giác nhẹ nhàng vào hậu viện.
Tiểu tăng thật sự sợ thảm kịch xảy ra lần nữa trong miếu, vì vậy bò đến thiện phòng bẩm báo sư phụ, nói ba người đang giận đùng đùng sợ rằng đang vật lộn trong hậu viện, nữ tử nhỏ nhắn kia vẫn còn sợ hãi cầm một cây thăm bằng trúc để phòng thân…
Đại sư phụ vốn tới để giải hòa nhìn ba người đứng yên trong sân, đột nhiên cảm thấy tình trạng hơi không đúng, vì vậy nhanh chóng cắt đề tài: “Tu trăm năm mới ngồi cùng thuyền, tu ngàn đời mới có thể chung gối. Ba vị thí chủ cần gì phải cưỡng cầu…”
Vẫn không có ai để ý đến lão tăng.
Lão tăng lại nói tiếp: “Duyên phận dù lưỡng tình tương duyệt *, vẫn khó thoát khỏi số mệnh. Phật viết, bể khổ vô biên, quay đầu là bờ…” Gừng dù sao cũng cay, vị lão nhân gia lớn tuổi này nói đi nói lại, Bạch Thiên Thiên nghe mơ hồ, đây rốt cuộc nói nhân duyên trời định, hay do số mệnh đây…
(*) lưỡng tình tương duyệt: hai bên đều có tình cảm với nhau
Sở Thành Tường và Sở Thành Dực lại cúi đầu im lặng không nói.
Lâu sau, Bạch Thiên Thiên kéo kéo tay áo hai người, nhỏ giọng nói: “Khuya lắm rồi, trở về phủ thôi.”
Nhị thiếu gia nhếch mi cười một tiếng, nói: “Được, trở về thôi.”
Trước khi đi đại thiếu gia vẫn còn rất thành tâm thi lễ một cái với lão tăng, cảm thấy hiểu đạo lý: “Đa tạ đại sư chỉ điểm bến mê.”
Đại sư phụ vê râu mỉm cười, có cảm giác mình lại cứu vớt ba mạng người.
Suốt dọc đường, Bạch Thiên Thiên cùng Tố di và Chỉ Vân ngồi trên xe ngựa, hai người nam tử một người một ngựa sóng vai đi phía trước xe, tiếng vó ngựa lộc cộc trong trẻo, sắp tới Sở phủ thì Sở Thành Dực đột nhiên mở miệng nói “Thành Lượng, một năm nay đệ đã náo loạn đủ rồi, không cần dây dưa với đại tẩu của đệ nữa, đệ với nàng ấy vừa không có tình cảm, lại khổ như thế.”
Sở Thành Tường cười lắc đầu, không trả lời.
Sở Thành Dực thấy vẻ mặt lạnh nhạt của đệ đệ, đáy lòng tắc lại, cau mày suy tư trong chốc lát rồi nói: “Không bằng ta với đệ làm một giao dịch như thế nào?”
“Hả? Đại ca không ngại nói nghe một chút.” Nhị thiếu gia nghiêng đầu, cao hứng trong mắt thoáng hiện.
“Trước nay đệ vẫn muốn tiếp quản việc buôn bán của Sở gia, nhưng mấy thương hộ của Nguyên gia kia đại khái rất khó giải quyết, ta thừa nhận ta vụng trộm tiếp xúc với bọn họ, cho nên… Ta không hề nhúng tay vào chuyện này nữa, đệ cũng không cần làm chút chuyện trái ngược luân thường, được không?” Khi Sở Thành Dực nói chuyện không tự chủ mà sờ cây thăm bằng trúc trong tay áo.
Gió đêm thổi qua, quét mấy mảnh lá cây, Sở Thành Tường quan sát cửa chính Sở phủ ngay trước mắt, cười nói: “Nếu một năm trước đại ca có thể nói như vậy, đại khái đệ sẽ đồng ý, nhưng bây giờ… Đệ cự tuyệt!”
Hắn cự tuyệt… Hắn lại có thể cự tuyệt!?
Sở Thành Dực không thể tưởng tượng nổi mở to hai mắt, đệ đệ đã ra roi đi đằng trước, “Đệ thật sự thích Hạ Mạt Nhi?” Giọng của hắn hơi khàn, nhạt nhẽo.
“Đại khái thôi…” Sở Thành Tường tung người xuống ngựa, đưa tay vuốt vạt áo, cười bình thản.
Lời đệ đệ vừa ra khỏi miệng, trong lòng đại thiếu gia lại bình tĩnh lạ thường, hắn cũng thong dong xuống ngựa, mỉm cười nói: “Đáng tiếc đệ đã không còn cơ hội, nàng và gia sản của nàng, đều là của ta.”
Nhị thiếu gia vừa định lên tiếng, Sở quản gia đã ra nghênh đón ở cửa, sắc mặt tối tăm hơi rối rắm, thấy hai vị thiếu gia trong nháy mắt giống như thấy ánh mặt trời mọc, hắn kích động nhào tới, run rẩy nói: “Thiếu gia… Tuyết Trần cô nương hồi phủ.”
“Ừ, ta biết rồi.” Đại thiếu gia giao dây cương ngựa vào tay Sở quản gia, xoay người đi vào trong phủ.
“An toàn trở về là tốt rồi.” Nhị thiếu gia cảm thán một câu, tiến tới trước xe ngựa vén rèm.
“Vâng, đúng, phải…” Sở quản gia gật đầu như giã tỏi, “Chỉ có điều tổng quản Nguyên gia…”
“Thế nào… Hắn còn muốn mưu đồ bất chính sao?” Nhị thiếu gia nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, Bạch Thiên Thiên bên trong xe đã thò đầu ra, mới nghe Lâu Tuyết Trần hồi phủ, lại cũng nghiêng đầu nghiêm túc nghe.
“Hắn định mưu đồ bất chính, nhưng… Nhưng đã bị Tuyết Trần cô nương thiến…” Sở quản gia vô cùng đau đớn dậm chân, Tuyết Trần cô nương này ném cục diện rối rắm ở Vận Châu lại rồi tức giận trở về phủ, lúc này lại đang ở trong Tư Khanh các luyện giọng đấy.
“A…” Đại thiếu gia nghiêng đầu, nhị thiếu gia cứng đờ, Bạch Thiên Thiên cau mày: “Tuyết Trần cô nương đây là…”
Sở quản gia lau một đống nước mũi nước mắt, “Thiếu phu nhân ngài nói đi, Tuyết Trần cô nương chỉ là một nữ tử phong trần, mặc dù Nguyên tổng quản thật sự muốn động tay động chân, nàng nhịn một cái cũng phải, cần gì náo loạn tới mức như vậy, điều này làm cho Sở gia giải thích như thế nào…”
“Sở quản gia thật có trình độ.” Bạch Thiên Thiên chậm rãi leo ra khỏi xe, không nhanh không chậm nói: “Đã như vậy, Sở quản gia đặt mua chút lễ vật trước thay Tuyết Trần cô nương nói lời xin lỗi, mặc dù người ta thật sự muốn động tay động chân, quản gia cũng nên nhận lấy là được.”
Sở quản gia nhìn thiếu phu nhân cười cười nói nói hoàn toàn ngây người, cuối cùng hắn ý thức được, bản thân không có việc gì tự tìm đánh.
Hắn cầu mong nhìn hai vị thiếu gia, lại phát hiện hai người đều ở đây cau mày trầm tư, lâu sau lại đồng thời lên ngựa vội vàng rời đi, vó ngựa thổi bụi ào ào khiến hắn nghẹn đến khóc không ra nước mắt.
Bạch Thiên Thiên tiến đến vỗ vai hắn, khích lệ: “Đi đi, ngươi chết, ta sẽ nhặt xác vì ngươi…”
“Phịch” một tiếng, Sở quản gia ngã xuống đất bất tỉnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.