Hoa Lê Rụng Trong Sân

Chương 25: Thật giả lẫn lộn




Lúc trời sáng, bọn hạ nhân Sở phủ vẫn còn đang dọn dẹp từng đình viện, Tố di và Chỉ Vân ở trong Tê Hương các đã nhanh chóng xoay quanh, mỗi ngày sau khi dùng đồ ăn sáng xong đại thiếu gia sẽ đúng giờ tới dò xét thiếu phu nhân, hôm nay cũng sẽ không có ngoại lệ.
Vậy mà, trắng đêm tối qua Bạch Thiên Thiên không về, đến nay tung tích vẫn không rõ.
Sau khi Sở Thành Dực cơm nước no nê tự nhiên đặt chân đến cửa chính Tê Hương các, đụng phải Chỉ Vân đang vội vàng hấp tấp xông ra ngoài, “Thiếu phu nhân đâu?” Đại thiếu gia kéo tiểu nha đầu thuận miệng hỏi một câu.
Không mở bình thì ai biết trong bình có cái gì, Chỉ Vân run rẩy rồi té quỵ xuống đất, vâng dạ hồi lâu vẫn không nói ra nguyên cớ.
Sắc mặt đại thiếu gia càng ngày càng kém, không phải hắn thích nghĩ đến phương diện xấu, mà phu nhân của hắn thật sự làm cho người ta rất không yên lòng.
Đang muốn nổi giận, Tố di đi từ trong nhà ra giải thích: “Tiểu thư ra ngoài đi tản bộ, Chỉ Vân vừa đúng lúc muốn đi tìm tiểu thư về.” Tiểu nha đầu ngã quỵ vội vàng gật đầu nói vâng.
Sở Thành Dực xem xét gương mặt sóng nước chẳng xao động của Tố di, hừ lạnh một tiếng, dáng vẻ muốn tiến vào trong các.
Nàng ấy… Tản bộ… Sáng sớm tinh mơ? Có quỷ mới tin!
Vậy mà, đại thiếu gia lật tung Tê Hương các từ đáy lên trời, vẫn không tìm được thiếu phu nhân của mình, chăn trên giường chỉnh tề, xe lăn bị ném sang bên cạnh, trên cửa sổ còn có một bức tranh thêu hoa…
“Người đâu!?” Sở Thành Dực nóng nảy.
“Đi tản bộ.” Hai người trăm miệng một lời.
“Hậu hoa viên? Tư Khanh các? Là chỗ nào? Hay Thính Vũ các?!” Đại thiếu gia lạnh lùng quét mắt, rất ấm ức nói: “Mặc kệ ở chỗ nào, tóm lại ở trong Sở phủ, ta tự mình đi tìm nàng ấy về!”
Tố di và Chỉ Vân liếc nhau, cùng đáp: “Tư Khanh các…”
“Được!” Sở Thành Dực hít sâu một hơi, phất tay áo đi.
Mà bên này Bạch Thiên Thiên vừa mở mắt ra, hé mắt muốn tiếp tục ngủ, nhưng nghiêng người mới phát hiện mình đang nằm trong ngực nam tử, ngẩng đầu nhìn lên, Sở Thành Tường đang nghiên người dựa vào giá sách xem một quyển sách, ánh mặt trời buổi sáng chiếu quanh thân hắn, giống như dát lên một tầng ánh sáng màu vàng.
“Ặc…” Thiếu phu nhân vỗ trán mình.
“Đã tỉnh rồi hả?” Nhị thiếu gia dieendaanleequuydonn gập sách trong tay, cúi đầu cười một tiếng dịu dàng, “Thật sự có thể ngủ…”
“Chúng ta vẫn còn ở… Thư viện?! Thương Giản các…” Cơn buồn ngủ của Bạch Thiên Thiên lập tức biến mất, cuống quýt bò dậy khỏi người nam tử, tiến tới cửa sổ nhìn, trời đã sáng choang, hơn nữa trong viện lục tục nha hoàn sai vặt, muốn thần không biết quỷ không hay đi ra ngoài… Đó là không thể nào!
Bạch Thiên Thiên dậm chân: “Ta xong rồi…”
“Nha đầu ngốc… Có ta đây.” Sở Thành Tường đứng dây nhìn tóc mai nữ tử: “Chải lại tóc đi, ta đảm bảo lát nữa nàng có thể nghênh ngang tiêu sái đi ra Thương Giản các, hơn nữa không ai hoài nghi.”
“Thật?” Bạch Thiên Thiên nghiêng đầu, hơi khó tin.
Nhị thiếu gia tạm thời cao hứng, điểm lên chóp mũi nữ tử, cười nói: “Chắc nàng cũng đã nghe chuyện xưa lẫn lộn thật giả rồi.”
“Ừ…” Bạch Thiên Thiên mờ mịt, chốc lát đã bừng tỉnh hiểu ra, nàng cười hì hì đi búi tóc, cố gắng để bản thân nhìn có vẻ tinh thần phấn chấn, Sở Thành Tường đứng bên cạnh đúng lúc phụ một tay, cài trâm, vén tóc mây, rất dịu dàng.
Vì vậy trong khi đại thiếu gia đang tức giận bừng bừng chạy tới Tư Khanh các, thiếu phu nhân và nhị thiếu gia đang chàng chàng thiếp thiếp chải đầu vẽ mày trong thư viện.
Mà đại thiếu gia vất vả chạy tới Tư Khanh các, lại thấy được một cảnh khiến cho mình khí huyết dâng trào.
Lúc này Tuyết Trần cô nương dáng vẻ thướt tha mềm mại đang vừa tắm nước cánh hoa vừa hát điệu hát dân gian mềm mại, bởi vì còn chưa phân nha hoàn đến, cho nên đại thiếu gia cứ theo tiếng mà đến không hề gặp trở ngại, nín thở lẳng lặng nhìn một lúc, dưới chân đại thiếu gia giống như mọc rễ, đi vào không được, lui ra ngoài lại không muốn…
“Vào đi thôi, dù sao chuyện thu nàng làm thiếp là chuyện sớm hay muộn…”
“Đến đây chấm dứt, đến đây chấm dứt, đừng làm bừa nữa…”
“Mỹ nhân lộ ra như vậy không đụng vào chính là kẻ ngu…”
“Nàng ta không phải Khanh Âm, không phải Khanh Âm, ta nên sớm để xuống…”

Đại thiếu gia giao chiến thiên nhân cực kỳ khổ sở, Lâu Tuyết Trần không biết tình huống chút nào đang hết sức khiêu chiến sự nhẫn nại của một nam nhân.
Rốt cuộc, hình ảnh Nguyên tổng quản máu chảy dầm dề do bị dạy dỗ nhảy vào đầu, vì vậy Sở Thành Dực kinh hãi run rẩy, hắn không chút do dự xoay người đi, nhưng vì chân trượt, ngả thẳng vào bức bình phong phòng tắm.
“Bịch” một tiếng vang lên, đại thiếu gia tự cho là thanh cao nằm trên đất nghĩ muốn chết cũng có rồi.
Lâu Tuyết Trần từ từ quay đầu, cười thản nhiên, lộ ra hàm răng trắng đều đặn, Sở Thành Dực che vị trí nào đó theo bản năng, hắn lăn lộn trong giới thanh lâu vài năm, lần đầu tiên bối rối khi đối mặt với mỹ nhân, hơn nữa còn là mỹ nhân trần trụi.
Đã nhìn thấy nhiều loại nữ tử, phu nhân die endaa nleequ uydonn của mình là một nữ tử đặc biệt, mà Tuyết Trần cô nương là đặc biệt trong đặc biệt.
“Ha… Không khí bây giờ thật tốt, Tuyết Trần cô nương dậy thật sớm…” Hắn nghe thấy mình nói như thế.
Lâu Tuyết Trần mở trừng hai mắt.
"Chè hạt sen sáng nay nấu không tệ, Tuyết Trần cô nương có thể nếm thử một chút…” Sau khi nói xong hắn muốn tát chết mình.
Lâu Tuyết Trần lại mở trừng hai mắt.

Sau đó cả Tư Khanh các bắt đầu tràn đầy hơi thở quỷ dị.
“Đại thiếu gia, việc lớn không tốt, nhị thiếu gia bị ngất lịm trong thư viện ở Thương Giản các rồi, hình như bị trúng gió…” Một gã sai vặt vội vàng hấp tấp đi tới, hơi sửng sốt, lại dùng cả tay chân bò ra ngoài.
Lâu Tuyết Trần nhìn hai ba nam nhân liên tiếp vọt vào phòng tắm của mình, suy nghĩ thật sâu có phải lời nói và việc làm của mình vô cùng cợt nhả không.
Tin tức này khiến nội tâm Sở Thành Dực thoáng thăng bằng một chút, ít nhất sáng nay có người thảm hại hơn mình.
Vì vậy hắn bình tĩnh đứng dậy, tiện tay vuốt ve vạt áo thủy mặc, bình tĩnh nói: “Tuyết Trần cô nương mời tiếp tục, bây giờ ta đi Thương Giản các nhìn Thành Tường một chút.” Nói xong hắn nện bước chậm rãi rời khỏi, lưu lại một mình Lâu Tuyết Trần nghẹn họng nhìn trân trối, hồi lâu nàng ngửa mặt lên trời rít gào: “A… Sắc lang không chơi cợt nhả như vậy!”
Đại thiếu gia vừa ra khỏi Tư Khanh các vội bước nhanh hơn, rời khỏi chốn thị phi này sớm một chút, hơn nữa hắn chưa từng thấy đệ đệ bị trúng gió đâu, chỉ tưởng tượng thôi đã hả giận.
Một mạch đi thẳng đến Thương Giản các, cuối cùng hắn phát hiện người nhàm chán khắp nơi đều là di phu nhân túm năm tụm ba kết bạn đồng hành, hàng loạt nha hoàn sau lưng châu đầu ghé tai, bọn sai vặt nhảy lên nhảy xuống bẩm báo.
Sau một lúc, tất cả mọi người đều vây đến Thương Giản các, đại thiếu gia ho khan động kinh suốt dọc đường mới thông suốt vào thư viện, vừa mới vào cửa đã thấy đệ đệ nằm thẳng tắp trên đất, Phùng Chí Tề ngồi bên cạnh vẻ mặt thâm trầm.
“Xảy ra chuyện gì?” Sở Thành Dực cau mày, “Lão thái gia biết không?”
“Dạ, đã bẩm báo lão thái gia.” Một nha đầu sắc mặt tái nhợt quỳ gối ở cửa, “Sáng sớm nô tỳ mở cửa thư viện đã phát hiện nhị thiếu gia như thế, thật sự không biết gì… Vì sao nhị thiếu gia lại xuất hiện ở đây.”
Đại thiếu gia phất phất tay, ý bảo nàng ta không cần nói tiếp nữa, mấy di phu nhân ngoài cửa chờ đúng thời cơ đi vào an ủi phu quân mình, mọi người ồn ào lộn xộn, lập tức hỗn loạn.
Bạch Thiên Thiên vốn giấu mình sau cửa nắm chặt thời gian, thừa dịp hỗn loạn chui ra ngoài, mặt khác giả bộ xem náo nhiệt, chen tới trước, đúng lúc có thể nhìn thấy nhị thiếu gia nằm cương cứng trên đất, mà Phùng Chí Tề có phần khó xử.
Gần đây lão đại phu Sở gia rất uất ức, cơn ác mộng bắt nguồn từ lão phu nhân hôn mê, rồi sau đó khi thiếu phu nhân trở về phủ thì càng ngày càng nghiêm trọng.
Bắt đầu lại nói từ đầu, ước chừng nửa năm trước, lão phu nhân luôn sung sức đột nhiên hỗn loạn, thỉnh thoảng tỉnh táo lại thỉnh thoảng hồ đồ, sắc mặt càng ngày càng hồng hào, thần chí lại gần như si ngốc, thế gian hiếm gặp bệnh chứng hiếm thấy như thế, Phùng Chí Tề ôm sự nghiệp tinh thần hiến thân, cẩn trọng điều trị nửa năm, kết quả khi lão phu nhân tỉnh táo lại, câu đầu tiên nói là: “Chí Tề à, không phải ta nói ngươi, sao ngươi cứ cố chấp như vậy…”
Đến nay, cho dù chứng bệnh lạ của lão phu nhân hay lời nói ý vị sâu xa kia, lão đại phu vẫn rơi vào trong sương mù như cũ.
Lại sau đó, thiếu phu nhân có thai, chuyện phòng the của đại thiếu gia quá độ, bát di thái ăn quá no đến ói, duy nhất nhị thiếu gia coi như hoàn mỹ lại vinh quang ngã xuống vào sáng nay, hơn nữa còn té ở Thương Giản các một cách thần kỳ.
Trúng gió… Ai nói là trúng gió, rõ ràng chính là ngủ thiếp đi!
Phùng Chí Tề ấn huyệt nhân trung – giữa mũi và miệng, châm kim, giằng co hồi lâu, cuối cùng bất lực ngẩng đầu, “Nhị thiếu gia bị trúng gió, hơn nữa còn gió rất lợi hại…” Cặp mắt vẩn đục của lão đại phu đầy nước mắt.
“Còn có thể cứu sao?” Chân mày đại thiếu gia nhíu chặt.
“Ta cũng không biết, cái gì ta cũng không biết…” Lão đại phu yên lặng thu hồi kim châm cứu, ôm rương nhỏ muốn rơi lệ, lòng tự trọng của người thầy thuốc hắn làm đã bị đả kích quá lớn.
“Hết thuốc chữa?” Cả chân mày của đại thiếu gia đều nhíu chặt.
Phùng Chí Tề lệ nóng lưng tròng.
“Khụ khụ…” Bạch Thiên Thiên hắng giọng, “Trước tiên đưa người về Thính Vũ các đi, có thể Phùng đại phu hơi mơ hồ.”
Lời vừa nói ra, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía thiếu phu nhân, ánh mắt Sở Thành Dực trừng thành chuông đồng lớn, “Nàng… Sao nàng lại ở đây?”
“Ta thấy tất cả mọi người đều đi về phía này, cho nên cũng đi theo tới.” Bạch Thiên Thiên die.nda`anlequ'uydonn sửa lại tay áo, chỉnh tóc mây, nghiêm mặt nói: “Nơi này quá chật chội, khó tránh khỏi hơi thở không thuận, theo ý ta, hay là trước đưa về bên phòng rồi chẩn bệnh thêm.”
Mọi người lại đồng loạt nhìn về phía đại thiếu gia.
“Vừa rồi nàng ở đâu?”
“Ở bên trong phòng buồn bực đã lâu nên ra ngoài đi một chút, trước tới Tư Khanh các, sau lại chuyển tới đây.” Đây là lời nói thật, chỉ có điều đi Tư Khanh các là chuyện tối hôm qua, ngủ lại một đêm trong thư viện này mới là thật.

Sở Thành Dực đứng tại chỗ trợn mắt nhìn Bạch Thiên Thiên thật lâu, cuối cùng mệt mỏi vung tay lên: “Trước tiên đưa hắn về Thính Vũ các, nàng… Hạ Mạt Nhi, về Tê Hương các ngây ngô tiếp cho ta!”
“Vâng.” Bạch Thiên Thiên hờ hững đáp lời, xoay người đi ra, người vây quanh bên ngoài nhỏ giọng thầm thì.
“Nàng ta tiến vào lúc nào?”
“Làm sao ta biết, ngươi xem nàng ta, ra cửa một nha hoàn cũng không mang.”
“Còn mặc đồ xám như không mặc, giống như bò ra từ trong đống đất.”
“Ngươi xem cây trâm của nàng ta, sao cắm ngược…”
Bạch Thiên Thiên nghe được câu cuối cùng, khóe miệng hơi co quắp, cùng lúc đó, khóe miệng nhị thiếu gia bị mọi người tự động xao lãng cũng nhếch lên.
Cho đến khi bước đi thong thả trở về Tê Hương các, thiếu phu nhân vừa đi qua cửa chính, tùy ý cười lên trong nắng mai, cười khiến Tố di và Chỉ Vân tim gan loạn chiến bùm bụp.
Từ trên xuống dưới Sở phủ lại vượt qua một sáng sớm kinh thiên động địa, đại thiếu gia vỗ trán, trực giác tinh lực của mình có chút không đủ dùng, vừa định trở về Ngâm Phong các nghỉ ngơi trong chốc lát, một tiểu nha đầu không biết sống chết lại vọt vào.
“Đại thiếu gia, đại thiếu gia, việc lớn không xong, bát di thái đau bụng quá…”
Tiếng kêu vừa đến, thần kinh Sở Thành Dực lập tức bị kéo căng, “Để cho nàng…” Giọng nói tốn hơi thừa lời, “Đi nhà cầu!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.