Hoa Lê Rụng Trong Sân

Chương 33: Du sông ngày xuân




Chu Tử Hà đã rời khỏi Sở phủ, nhưng ảnh hưởng hắn tạo ra vẫn còn tiếp tục.
Đại thiếu gia ngoại trừ việc cần thiết trong phủ, mỗi ngày kiên trì tám canh giờ sinh hoạt ở Tê Hương các, đánh cờ, thưởng thức trà, quản lý sổ sách, một tấc cũng không rời.
Nhị thiếu gia tận dụng triệt để đến một chuyến, nắm lấy đầu vai nữ tử hắn yêu, ánh mắt lóe sáng nói: “Thiên Thiên, tùy tiện đưa túi tiền cho nam nhân là không đúng. Chỉ có điều… Mặc dù hắn cự tuyệt nàng, nàng cũng đừng đau lòng, ngẩng đầu nhìn ta, ta vĩnh viễn đứng yên chỗ chờ nàng…” Lúc hắn nói lời này thì tha thiết và thành khẩn, khiến Bạch Thiên Thiên hơi hôn mê, ngất xong lại cắn răng nghiến lợi.
Lời ngon tiếng ngọt lừa gạt nữ nhân quả nhiên là tính khí trời sinh của nam nhân, sau lưng lại thủ đoạn tàn nhẫn bài trừ đối lập, Sở Thành Tường cũng không ngoại lệ.
Mà một phương diện khác, Chỉ Vân lại bắt đầu tiến vào trạng thái cơm nước không vô, vẻ mặt buồn rầu.
Thật vất vả Từ Thương mới hỏi thăm được chút tung tích của Chu Tử Hà, lại bị báo về, vửa ra Sở phủ, mất tích quỷ dị.
Hơn nữa gần đây đồn đại trên sông có một khối thi thể nổi lơ lửng…
Bạch Thiên Thiên lo lắng bất an, chẳng lẽ đại thiếu gia và nhị thiếu gia liên thủ giết người diệt khẩu Chu tiên sinh rồi hả?
Đợi cơi hội vừa mới nói chữ “Chu”, đại thiếu gia tằng hắng một cái, đứng dậy rót ly trà cho thiếu phu nhân, dịu dàng nói: “Mạt Nhi, trà mới chở từ Tô Châu đến, nàng nếm thử một chút…”
Mà chỗ nhị thiếu gia lại càng tuyệt hơn, chỉ cần Bạch Thiên Thiên tỏ vẻ muốn nói lại thôi, Sở Thành Tường lập tức cười như con sói xám: “Thiên Thiên, nàng sờ, có phải trước ngực ta có cảm giác sôi trào mãnh liệt không, những ngày qua thường đến võ quán luyện tập kiếm pháp, ngày mai múa cho nàng xem…”
Bạch Thiên Thiên hận ghê gớm, hối hận ghê gớm…
Anh hùng Chu Tử Hà giống như hoa quỳnh thoáng qua rồi biến mất, có lẽ vào lúc này thân thể đang tung bay trên sông đó.
Nội tâm lăn lộn đau khổ mấy ngày, thiếu phu nhân làm ra quyết sách trọng đại: “Kỳ nghỉ hè đã tới, thời tiết nóng bức, ngày mai toàn gia du hồ Thân Giang.”
Thân thể bát di thái đã hồi phục, tôn tiểu thư đã tròn tháng, đây vốn là hoạt động vào Đoan Ngọ đẩy về sau này, lão thái gia và lão phu nhân suy nghĩ một chút, cũng nhất trí thông qua đề nghị này.
Vì vậy ngày mười sáu tháng sáu đó, trời mới tờ mờ sáng, nha đầu gã sai vặt Sở phủ đã bắt đầu say mê cuồng nhiệt chuẩn bị nước trà điểm tâm, trái cây đồ ăn, thậm chí ôm một đống dù giấy lớn màu sắc sặc sỡ, nói các di phu nhân sợ rám đen.
Bạch Thiên Thiên và Chỉ Vân mua đi bán lại ở Tê Hương các hồi lâu, mới chuẩn bị mang theo đầy đủ tiền âm phủ, lư hương các loại, trước khi đi suy nghĩ một chút, mang theo túi tiền Chỉ Vân thêu đốt cho Chu Tử Hà.
Mà Chỉ Vân mặc một bộ quần áo trắng tinh, giống như để tang phu quân.
Ra khỏi cửa Sở phủ một lát đã đến Thân Giang, hai vị thiếu gia đỡ lão thái gia và lão phu nhân lên thuyền trước, sau mấy di phu nhân cũng lục tục lên thuyền.
Bạch Thiên Thiên dò xét mặt hồ một chút, nước xanh dập dờn, sóng xuân không dấu vết, trong lòng khó tránh khỏi thổn thức, vừa định quay đầu nói chuyện với Chỉ Vân, Lâu Tuyết Trần đã lên trước khoác tay nàng thần bí nói: “Mạt Nhi, muội có biết sách tỷ mượn chỗ Chu Tử Hà tiên sinh có ẩn giấu gì không?”
“Cái gì?” Bạch Thiên Thiên hứng thú, vểnh tai lắng nghe.
“Những tờ sách cuối cùng, sau khi ngâm nước sẽ có chữ viết màu đen hiện ra…” Lâu Tuyết Trần nghiêng người cố gắng hạ thấp giọng nói bên tai thiếu phu nhân.
Tiếng gió gào thét trên mặt sông, Bạch Thiên Thiên nghe không rõ, đang định hỏi, Sở Thành Tường trên sàn tàu vẫy cánh tay cất giọng nói: “Đại tẩu, Tuyết Trần cô nương, hai người mau lên thuyền…” Dứt lời định xuống thuyền đón, lại bị Sở Thành Dực ngăn lại, lạnh nhạt nói: “Ta đi là đủ.”
Nhị thiếu gia khinh thường, nhíu mày cười nói: “Dưới thuyền cũng có thị thiếp của đệ.”
Vì vậy hai người một trước một sau đi đến bến thuyền, đại thiếu gia chậm hơn một bước, nhị thiếu gia đã vịn mạn thuyền vươn tay, cặp mắt linh động dịu dàng nhìn Bạch Thiên Thiên chằm chằm, giống như đang nói: “Tới chỗ của ta, tới chỗ của ta…”
Đại thiếu gia ánh mắt thâm trầm đứng phía sau, cũng rất tao nhã đưa tay, hiển nhiên đã tính trước: “Nàng là thê tử của ta, theo lý nên đứng bên cạnh ta…”
Bạch Thiên Thiên nhìn chằm chằm hai đấng mày râu đang đứng dưới ánh mặt trời rạng rỡ phát sáng, đầu hơi tê dại, ngẩng đầu vừa nhìn, mọi người trên thuyền đều nhìn về phía này, trận thế chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn.
Lão thái gia vỗ trán, rút kinh nghiệm xương máu, xoay người nói với lão phu nhân: “Bên ngoài nóng, chúng ta vào uống ly trà…” Lời còn chưa dứt lập tức kéo bạn già của mình vào trong khoang thuyền, nhắm mắt làm ngơ.
Bạch Thiên Thiên cân nhắc lại suy nghĩ, nghiêng người chen vào giữa hai nam tử, tiếp theo nháy mắt cười nói: “Trên mặt sông hơi ẩm ướt, các ngươi cẩn thận chút.”
Nhị thiếu gia nghe vậy thu tay, đúng lúc Tuyết Trần cô nương vừa định đi qua, bỗng chốc không chống đỡ nổi suýt chút nữa ngã vào trong sông, may mà đại thiếu gia đưa tay đỡ, mới có kinh hoảng không nguy hiểm.
Lâu Tuyết Trần ngốc nữa lúc này cũng nhìn ra đầu mối, quả tim hai vị thiếu gia Sở gia đều đặt lên khuê trung mật hữu * của nàng, mà mình… Nàng nhếch miệng cười cười, không nói tiếng nào, xách váy lên thuyền.
(*) Khuê trung mật hữu: Bạn thân, bạn khuê phòng.
Đợi tất cả mọi người ổn định lại, Bạch Thiên Thiên kéo Lâu Tuyết Trần đến mạn thuyền, nhỏ giọng hỏi: “Sách Chu Tử Hà thế nào?”
“Không có gì…” Tuyết Trần cô nương cụp mắt đáp: “Sách không sạch sẽ, còn không phải là chút ngôn ngữ ô uế.”
Bạch Thiên Thiên hoài nghi, cảm giác Lâu Tuyết Trần che giấu gì đó, tỉ mỉ nhìn nàng hồi lâu, lại thấy sắc mặt nàng thản nhiên, cúi đầu cười yếu ớt, giống như đóa hoa sen thẹn thùng.
Đang vẫn buồn bực, đột nhiên trên mặt sông nổi lên từng cơn gió lạnh, mấy chiếc thuyền nhỏ nhẹ nhàng nhanh chóng như bay mà đến, mục tiêu chính là thuyền buôn sa hoa của Sở gia.
Giặc cướp… Thủy tặc?
Bạch Thiên Thiên kinh hãi, còn chưa kịp kêu cứu, mấy nam tử áo đen trên thuyền nhỏ đã tung người nhảy lên boong thuyền, đại đao trong tay sáng loáng dưới ánh mặt trời lóe ra ánh sáng lạnh trắng bệch.
“Rất tốt, bắt lấy hai người bọn họ…” Thích khách lên thuyền đầu tiên gào lên một câu, vừa kéo lấy cánh tay Lâu Tuyết Trần vừa la ầm lên: “Vị này là nữ nhân của nhị thiếu gia, vì kia là phu nhân của đại thiếu gia… Bắt hai người bọn họ, nhiệm vụ của chúng ta coi như hoàn thành…”
Tuyết Trần cô nương hiển nhiên cũng sợ ngây người, thẫn thờ quên phản kháng.
Bạch Thiên Thiên nhanh chóng dậm chân,mấy vị di phu nhân đã sớm bị sợ đến kêu sợ hãi liên tiếp, đại thiếu gia vốn đang đánh cờ với phụ thân ở trong khoang thuyền, lúc này mới thò đầu ra, nhìn trận thế trên thuyền, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Người cuối cùng lên thuyền là thích khách mặc áo đạo màu xanh, quần áo bay bay đi lại, rất có phong cách kiếm khách, chỉ nghe hắn lạnh nhạt nói một câu: “Vị Tuyết Trần cô nương này là nữ nhân của ai thì ta không có thăm dò rõ ràng, nhưng thiếu phu nhân chính xác là nữ nhân của nhị thiếu gia…”
Lời này vừa nói ra, Bạch Thiên Thiên kêu lên: “Chu Tử Hà…”
Chúng di phu nhân cũng kêu lên: “Thì ra ngươi và tiểu thúc thật sự có gian tình…”
Chúng thích khách chảy một giọt mồ hôi trên gáy, lúc này là lúc nào, các nữ nhân quả nhiên là động vật bát quái trời sinh…
Chu Tử Hà suy nghĩ một chút, tiện tay giật miếng vải đen trên mặt vứt vào trong nước, nhe răng cười nói: “Xin chào mọi người, đã lâu không gặp, có thể nhớ nhung ta không? Thiếu gia Hoàn Nhi đâu?”
Chúng nha đầu mắt nổ đom đóm, cùng nhau kêu to: “A… Chu tiên sinh…”
Bạch Thiên Thiên im lặng, xoay người nói với hai thích khách kèm hai bên người mình: “Đại ca, có thể sử dụng sống đao làm ta ngất trước không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.