Hoa Lê Rụng Trong Sân

Chương 34: Trộm cũng có nguyên tắc




Nhị thiếu gia và đại thiếu gia từ trong khoang thuyền lao ra thì Chu Tử Hà đang dùng ngôn ngữ tay chân khai thông tình cảm với mọi người, Bạch Thiên Thiên yên lặng nhìn hắn chằm chằm, Chỉ Vân đứng sau lưng Bạch Thiên Thiên, vui buồn lẫn lộn, lúc nhìn đại đao sáng loáng, lúc lại tình ái dạt dào nhìn Chu tiên sinh.
Chu Tử Hà mắt thấy hai vị thiếu gia ra khoang thuyền, đuôimắt nhảy lên, chỉ Tuyết Trần nói: “Vị này tổng quản Nguyên gia chỉ đích danh muốn.” Nói xong lại chỉ Bạch Thiên Thiên: “Vị này nha, thân phận đặc biệt, ta xem chừng muốn dùng nàng đổi mười mấy cửa tiệm của các ngươi hẳn là có thể…”
Sắc mặt đại thiếu gia lập tức âm trầm “Nguyên gia trả cho ngươi bao nhiêu ngân lượng? Ta chi gấp đôi cũng được!”
Tròng mắt Chu Tử Hà hơi híp, hình như đang suy nghĩ, một hồi lâu, hắn nói: “Có câu cửa miệng, trộm cũng có nguyên tắc, nếu ta nhận đơn hàng của Nguyên gia, sẽ phải hoàn thành nhiệm vụ này. Nếu các ngươi ra giá để ta bắt người, tất nhiên lại là chuyện khác.”
Nghe vậy, sắc mặt nhị thiếu gia khẽ đổi, hắn nhảy tới trước một bước, cúi người buông kiếm trong tay lên ván thuyền, trầm giọng nói: “Chuyện buôn bán của Nguyên gia, là ta nóng vội, làm ăn giống như làm người, cũng nên mở mặt tốt, Cu tiên sinh ngươi nói sao?” Dứt lời hắn nhìn về phía Bạch Thiên Thiên, trong ánh mắt tràn đầy ý trấn an, ý bảo nàng không cần lo lắng.
Thật ra thì giờ phút này Bạch Thiên Thiên cũng không lo lắng bản thân mình táng mệnh tại chỗ, bọn họ là thích khách cũng tốt, là sát thủ cũng được, lần đầu tiên Chu Tử Hà xuất hiện ở Sở phủ đã cứu Chỉ Vân rơi xuống nước, sát thủ sẽ cứu người tóm lại hơi nhiều vị nhân tình một chút.
Chỉ có điều nàng đột nhiên nhớ lại ngày đó hỏi Chu Tử Hà có sách báo thù của đố phụ không thì câu trả lời của hắn là: “Có, muốn phương pháp báo thù như thế nào?”
Lúc này mới hiểu, lại nhìn lại Lâu Tuyết Trần, trong lời nói của tỷ ấy nhất định bao hàm ý tứ giống nhau.
Mọi người vẫn còn giằng co, Chu Tử Hà hiển nhiên mềm không được cứng không xong, triệt để kiên trì trộm cũng có nguyên tắc của mình, nhưng dù sao hai vị thiếu gia Sở gia lãnh đạo nhân số gia đinh không ít, nếu muốn đánh thắng, trong khoảng thời gian ngắn cũng tiến lùi không được.
Nhị thiếu gia nắm quyền, đại thiếu gia cắn răng, hai người đồng thời nhảy tới trước một bước, chúng thích khách cả kinh vội vàng uy hiếp con tin.
Cầu đá sửa sang lại thu thập.
Chu Tử Hà tức giận, vẫy quạt trong tay vào không khí một cái, cả giận nói: “Các ngươi đừng cho rằng ta dễ bắt nạt! Lúc ta là tiên sinh dạy học các ngươi không giữ nguyên tắc ức hiếp ta, hôm nay, lão tử muốn nợ máu phải trả bằng máu!” Hắn rướn cổ gào xong, lại không nghĩ ra dienndannleequyydonn cách trả như thế nào, đang lo lắng có phải nên giết gà dọa khỉ không, nhưng ngước mắt nhìn Sở Thành Tường tuổi trẻ khí thịnh, tinh thần tràn đầy sức sống, giết rất đáng tiếc, lại ngó Sở Thành Dực, thê thiếp thành đàn, thay đổi thất thường, thực sự chết không có gì đáng tiếc… Chỉ có điều có thể thương xót tôn tiểu thư vừa mới đầy tháng…
Sát thủ Chu Tử Hà bi ai do dự…
Bạch Thiên Thiên bên cạnh suy nghĩ một chút, móc túi tiền Chỉ Vân thêu ở trong ngực ra, đưa tới nói: “Hai người bọn họ không giữ quy tắc lừa gạt túi tiền của ngươi, bây giờ cho ngươi.”
Khoảnh khắc lúc túi tiền đưa ta, mặt đại thiếu gia đầy nước mắt, “Nàng nhất định giao túi tiền này cho hắn mới cam tâm đúng không!?”
Quả đấm của nhị thiếu gia cũng nắm chặt, cắn răng nói: “Cần một đầu, cần một mạng, nàng cũng đừng hy sinh nhan sắc!”
Bạch Thiên Thiên run lên, âm thầm toát mồ hôi, cảm giác hai bình dấm chua này cho đến giờ vẫn cho rằng mình còn tình chưa dứt với Chu tiên sinh đấy.
Chu Tử Hà nhận lấy túi tiền, khóe mắt lóe sáng, cười mập mờ: “Thế gian có bách mị thiên hồng *, ta chỉ yêu kiểu trẻ trung thẹn thùng…”
(*) bách mị thiên hồng: trăm ngàn vẻ đẹp.
Bạch Thiên Thiên vừa định run lên, hai vị thiếu gia đồng thanh cắn răng nói: “Đổi con tin!!!”
Chu Tử Hà đắm đuối đưa tình cầm túi tiền, ngược lại tiểu lâu la bên cạnh hỏi một câu: “Đổi ai?”
Hai người trăm miệng một lời: “Nàng!” Hai ngón tay cùng chỉ về Bạch Thiên Thiên.
Sắc mặt Lâu Tuyết Trần chợt trắng chợt đỏ, tâm tình không ổn định.
Mùi vị bị lạnh nhạt không dễ chịu, vấn đề là Sở Thành Dực ban đầu trúng ý nhất là Tuyết Trần cô nương nàng, mà Sở Thành Dực làm quen đầu tiên cũng là nàng, sao mới mấy tháng mà thế đạo đã hoàn toàn thay đổi rồi.
Không khí vẫn trong lúng túng, chúng di phu nhân núp sau lưng gia đinh bàn luận xôn xao: “Như thế nào? Như thế nào?” “Ba nam nhân với ba nữ nhân, thắng bại chưa phân, kết quả chờ định đoạt…”
Sở Thành Tường Sở Thành Dực Chu Tử Hà… Bạch Thiên Thiên Lâu Tuyết Trần Chỉ Vân…
Lão thái gia ở trong khoang thuyền thò đầu thăm dò, mới vừa bắt đầu hiểu thế cục lập tức quay đầu lại giải thích cho bạn già của mình nghe: “Tường nhi ép Nguyên gia, mua sát thủ bắt người đấy.” Nói xong nhấp một ngụm trà thấm giọng.
Lão phu nhân trợn tròn mắt, quên ngôn ngữ.
“Chu Tử Hà tiên sinh này cũng là người đứng đầu sát thủ, chỉ có điều dáng dấp không quá chuyên nghiệp, nhớ năm đó lúc ta bị đuổi giết… Một lời khó nói hết…” Hai mắt lão thái gia vẩn đục, lắc đầu mà thở dài.
“…”
“May nhờ tỷ muội Chu gia cứu ta lên, khi đó ta sắp chết, thoi thóp một hơi…” Lão thái gia lại thán tiếp, giống như nhớ lại ký ức máu tanh năm đó, vậy mà hình như trong mắt có ngọn lửa thanh xuân vọt lên, có lẽ nhớ lại người thương.
“…” Lão phu nhân hít sâu một hơi, ấn ngực một cái, hét lớ, “Giết người rồi!”
“Tỉnh táo, tỉnh táo.” Lão thái gia vỗ vỗ sau lưng bạn già, lại đưa chén nước trà, mới vừa trấn an nói: “Nếu giết người sớm giết, những người trộm kia cũng có nguyên tắc, những người Nguyên gia cầu tài, cho nên đừng sợ đừng sợ, khi tất cả cho hai tên tiểu tử xấu xa dùng tiền mua xấu xa, biết đấu tranh nội bộ, trên trường làm ăn vô cùng hỗn loạn.
Lão phu nhân trợn mắt lại trợn mắt, uống một ngụm trà nhuận khí, hồi tưởng một lúc, đột nhiên hỏi, “Sắp ba mươi năm, ông còn nghĩ về tỷ muội Chu gia!?”
Lão thái gia nghe vậy, quay đầu nhìn ra ngoài khoang thuyền, cười ha hả: “Xem cuộc vui, xem cuộc vui…”
Mà bên ngoài khoang thuyền, cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, Lâu Tuyết Trần tức giận dậm chân, Chỉ Vân nhìn trộm túi tiền trong tay Chu Tử Hà, nhị thiếu gia chỉ vào Bạch Thiên Thiên nói như chém đinh chặt sắt: “Ta muốn đổi nàng ấy! Tốc độ ngay lập tức!” Giọng điệu còn kiên cường hơn sát thủ thổ phỉ.
Đại thiếu gia bị đệ đệ mình chọc tức phát run, cuối cùng hất tay áo, trầm giọng nói: “Nàng ấy là thê tử của ta, chỉ ta có thể đổi!”
Bạch Thiên Thiên đưa tay sờ má sờ cằm.
Chu Tử Hà nhìn qua nhìn lại mặt mọi người, tổng kết một câu: “Hơi bừa bộn!”
Nhị thiếu gia vuốt tay áo nhảy tới trước một bước, phun ra một chữ: “Đổi!”
Đại thiếu gia cố nguôi giận, buồn bực nói: “Thôi, để ta đổi Tuyết Trần cô nương.” Hắn hoàn toàn từ thói quen dieendaanleequuydonn thương hương tiếc ngọc, không thể để mỹ nhân chịu uất ức, đặc biệt là tướng mạo quá giống mỹ nhân tình nhân trước kia.
Nhưng Lâu Tuyết Trần cũng là người có cốt khí, nàng tức giận đến cực điểm, chống nạnh nói: “Chuyện ta gây ra, tự ta gánh chịu! Sở Thành Tường, ngươi không có lương tâm, ngươi hãy nghe cho kỹ, bây giờ ta thôi ngươi! Từ nay kiều quy kiều, lộ quy lộ *, cả đời không qua lại với nhau! Còn ngươi nữa, Hạ Mạt Nhi, ngươi đoạt ý trung nhân của ta, ngươi nợ ta, một ngày nào đó ta muốn ngươi trả lại!” Nàng nói xong cắn răng nghiến lợi, Bạch Thiên Thiên nghe được mà kinh sợ liên tiếp, vừa định giải thích một chút với nàng ta, nhưng lại thật sự không thể nói rõ ràng.
(*) kiều quy kiều, lộ quy lộ: là một câu thành ngữ, đại ý phân chia hai sự việc tách bạch không liên quan.
Nhưng mà mọi người còn chưa kịp phản ứng, Tuyết Trần cô nương đã buông mình xuống hồ.
Trên thuyền lập tức rối thành nùi, Chu Tử Hà dậm chân, theo thói quen cởi quần áo, nhảy xuống nước, bơi lội tự do đa dạng.
Tiểu lâu la cũng luống cuống tay chân, cũng muốn áp tải Bạch Thiên Thiên đâm đầu xuống hồ, nhưng không ngờ Chỉ Vân ở bên cạnh khẽ đẩy tự mình thay thế đi lên trước.
Vì vậy Bạch Thiên Thiên lảo đảo một cái té ngã, Sở Thành Tường tiến lên đỡ nàng vào trong ngực, Sở Thành Dực chỉ huy gia đinh bảo vệ mạn thuyền, tiểu lâu la bất đắc dĩ áp tải Chỉ Vân nhảy lên thuyền mà đi, Tuyết Trần cô nương chìm vào đáy hồ mất tung mất tích, Chu Tử Hà vừa kiên trì bền bỉ biểu diễn bản lĩnh vừa tìm mục tiêu.
Nhị thiếu gia đỡ Bạch Thiên Thiên lắc đầu than: “Không ngờ Tuyết Trần cô nương trinh liệt như thế, bởi vì tình mà nhảy hồ tự sát.”
Bạch Thiên Thiên tức giận đẩy hắn: “Ngươi bớt tự cao, Tuyết Trần tỷ ấy bơi tốt lắm, sợ rằng vào lúc này đã từ đáy hồ bơi ra xa mấy trượng.”
“…” Sở Thành Tường im lặng.
Bạch Thiên Thiên lại cúi thấp đầu: “Ta đúng là mắc nợ Tuyết Trần tỷ, có cơ hội, ta sẽ trả.” Về phần trả như thế nào, nàng còn chưa nghĩ kỹ, nhưng thiếu nợ thì phải trả.
Sở Thành Dực đứng ở mũi thuyền, sâu xa liếc nhìn thê tử mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.