Nam nhân không ngoan, nữ nhân không yêu 😌
_Chương 17: Nếu những điều tốt đẹp này không sai, vậy khiến nó đổ vỡ, chúng ta đã sai ở đâu?_
#edit: Vy
Ta không có cách nào trả lời câu hỏi của Tạ Huyền Thanh, ta sợ đến mức không ngậm được miệng.
"Ngươi... Tại sao?" Ta hỏi một câu mà dám chắc ai trong hoàn cảnh này cũng muốn hỏi, nhưng khi thấy Tạ Huyền Thanh cụp mắt, thần sắc bên trong dần trở nên ảm đạm, ta chợt phát hiện, ta đã hỏi một câu không nên hỏi.
Không phải khinh rẻ những sinh mạng bị sát hại, cũng không phải vì Tạ Huyền Thanh đáng thương mà chuyện hắn giết người trở thành vô tội, chỉ là... Nếu năm đó Tạ Trạc làm như thế, vậy thì chắc hẳn đó là lựa chọn hắn không thể làm khác.
Ta sống cùng hắn năm trăm năm, ta không hiểu hết về hắn, nhưng ta tin hắn, thật sự tin tưởng hắn. Ta biết, hắn không phải là một yêu quái tàn bạo khát máu. Giờ phút này, ta mới nhận ra, ngoại trừ thân phận tuyết lang yêu tộc, Tạ Trạc còn giấu ta rất nhiều rất nhiều bí mật không thể hình dung.
Nghĩ đến đây, ta có hơi khó chịu.
"Đợi đã..." Ta buông cổ tay hắn ra, che mặt ổn định lại cảm xúc, "Chuyện trước kia của ngươi ta sẽ không hỏi."
Ta tự ngẫm lại chuyện của bản thân.
Vì sao? Vì cớ gì! Suốt năm trăm năm! Ta lại có thể hoàn toàn không hay biết về con người thật của Tạ Trạc!
Chẳng lẽ ta lại là một con ngu!?
Từ sau khi hòa li rồi xuyên không tới đây, ta vẫn luôn tự hỏi câu này. Đầu tiên, ta không biết sức mạnh của hắn khủng khiếp cỡ nào, tiếp theo, ta không biết hắn là loại yêu quái gì, bây giờ ta lại phát hiện, hắn mang trên vai quá khứ sặc mùi máu tanh.
Vậy thì ta biết được cái gì?
Biết tên của hắn, biết diện mạo và tính cách của hắn!?
Ta...
Ta rốt cuộc dựa vào đâu mà tồn tại? Người ta tìm hiểu rồi mới thành thân, còn ta, mất bò rồi mới lo làm chuồng...
Ta ôm mặt, không nhịn được thở dài thườn thượt.
Tạ Huyền Thanh vốn đã trầm tính, hiện tại lại càng thu mình, gần như không tồn tại.
Mãi đến khi ta bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn hắn, tính nói chuyện nghiêm túc với hắn, mới phát hiện Tạ Huyền Thanh đang một tay vịn vách đá, một tay chống chân định đứng lên.
Ta hốt hoảng: "Ngươi làm gì thế?"
Tạ Huyền Thanh quay đầu nhìn ta, trong mắt hắn như phủ một tầng sương cô tịch.
Hắn không để lộ tâm trạng, trước sau như một lạnh giọng nói với ta: "Côn Luân rất tốt, mấy ngày qua, đa tạ ngươi..."
"Này, này..." Ta theo bản năng với tay kéo hắn lại, "Ta không có ý muốn đuổi ngươi. Ngươi ngồi xuống trước đã..."
Tạ Huyền Thanh sửng sốt, sau đó bị ta kéo xuống.
Ta nhìn hắn ngồi xuống, chợt nhận thức được...
Mục đích của ta chẳng phải là đuổi hắn đi sao! Ta giữ hắn lại làm gì? Đáng lẽ ta phải làm bộ sợ hãi rồi đá đít hắn ra khỏi Côn Luân chứ! Còn chê chuyện quá thuận lợi sao?
Ta đang làm cái quái gì vậy!?
Mặt ta thộn ra, nhìn Tạ Huyền Thanh cũng đang đần mặt.
Cuối cùng, ở phía đối diện, biểu tình của Tạ Huyền Thanh chậm rãi biến hóa, đôi mắt vô cảm của hắn toát ra dáng vẻ khó hiểu cùng bất an: "Ta sẽ yên lặng rời đi." Hắn nói, "Sẽ không ai biết ta từng đến Côn Luân."
Ta lại xong rồi.
Ta lại động lòng trắc ẩn rồi.
"Ta..." Ta không biết phải nói gì, nghẹn nửa ngày, khẽ khàng thở hắt ra, có chút bất đắc dĩ nhìn hắn, "Tạ Huyền Thanh, rốt cuộc ngươi đã trải qua chuyện gì?"
Hắn nhìn ta, vừa mơ hồ vừa thấp thỏm, giống như một đứa trẻ không nơi nương tựa, đang lặng lẽ chờ ta tuyên án.
Ta không đành lòng nhìn hắn như vậy, trông thấy đôi bàn tay thon gầy quá sức nhợt nhạt của hắn, ta nhịn không được nhẹ nhàng vuốt hai cái, mu bàn tay hắn rất lạnh, ta dùng cả hai tay ôm lấy tay hắn, hi vọng có thể cho hắn chút hơi ấm. Ta cầm lòng không đặng mở miệng:
"Tạ Huyền Thanh, quãng thời gian ngươi đã trải qua nhất định là rất khó khăn."
Tay Tạ Huyền Thanh khẽ run.
"Thật hi vọng sau này..." Nói đến đây, ta liền khựng lại, lập tức khôi phục tỉnh táo.
Tạ Huyền Thanh sau này chính là Tạ Trạc.
Nghĩ như vậy, lòng ta nhất thời trở nên vô cùng phức tạp. Trong trí nhớ xa xăm mơ hồ của ta, ta cũng từng nói với Tạ Trạc những lời ấy, chính xác hơn... là Tạ Huyền Thanh hiện tại, trong ngày chúng ta thành thân, sẽ được nghe chính miệng Hạ Hạ hứa hẹn: "Tạ Huyền Thanh, hi vọng sau này chàng sẽ không còn cô độc nữa!"
Ta còn nói: "Chúng ta về sau sẽ luôn bên nhau. Ta và chàng cùng nói cùng cười, ta sẽ mãi mãi, mãi mãi, mãi mãi giống như bây giờ, thích chàng."
Ánh mắt Tạ Trạc ngày đó tựa hồ được cây nến hỉ thắp lên ngọn lửa, chầm chậm sáng rực như ánh sao.
Tạ Trạc rất ít cười, nhưng ngày đó ta lại thấy hắn cười, khóe môi cong cong, sóng mắt ôn nhu, hắn đáp lại ta: "Được."
Thanh âm vẫn văng vẳng bên tai, thời gian năm trăm năm như con bạch mã đứt cương, chẳng biết tại sao, ta đột nhiên nhớ lại ngày chúng ta hòa li. Khoảnh khắc ta cắt dây tơ hồng, sắc mặt tái nhợt của Tạ Trạc, cùng thứ gì đó vụt tắt trong đôi mắt hắn...
Ánh nến cháy bỏng nơi hỉ phòng khắc ghi trong đôi mắt hắn, chỉ trong phút giây ngắn ngủi, tắt lụi.
Dư vị cuộn lên trong tâm trí ta, hóa ra cảm giác đó cũng không mấy dễ chịu.
Đó là vô số lời thề rách nát, cũng là cái tát phủ nhận toàn bộ quá khứ tươi đẹp giữa chúng ta.
Tạ Trạc khi ấy, chắc hẳn rất đau lòng...
Bàn tay bị ai đó bóp nhẹ.
Lực đạo này giúp ta sốc lại tinh thần, ta có chút thất thần ngẩng đầu nhìn Tạ Huyền Thanh kế bên.
Hắn kéo tay ta lại: "Ta... là tuyết lang yêu. Giống như truyền thuyết, diệt tộc, giết cả người thân..." Môi hắn run run, nói ra chuyện này, khiến hắn khổ sở dằn vặt, "Quá khứ của ta có rất nhiều bất kham*. Nhưng... Nếu ngươi muốn biết, ta sẽ nói cho ngươi."
(*bất kham: không cam lòng / bất trị / không chịu khuất phục)
Hắn nói như thế, nhưng giờ khắc này trong lòng ta lại chấp nhất một vấn đề chưa có lời giải.
Ta cho rằng, những chuyện này, ta không nên nghe từ Tạ Huyền Thanh, mà phải là Tạ Trạc nói cho ta biết.
Người cùng ta thành thân năm trăm năm, cùng ta trải qua thật nhiều câu chuyện xưa cũ với những hiểu lầm, cuối cùng đi đến kết thúc chóng vánh.
Bởi vì bây giờ dù Tạ Huyền Thanh có nói gì với ta, đó cũng chỉ là quá khứ của hắn. Còn Tạ Trạc mới có thể cho ta biết thời gian qua hắn đã giấu ta những gì, chúng ta lại vì cái gì mà đi đến bước đường ngày hôm nay.
Có lẽ, ta không nên bị cuốn theo Tạ Trạc, vẫn luôn đi theo kết cục hắn muốn. Ta phải tự phát hiện ra căn nguyên vấn đề giữa hai ta, sau đó tìm cách giải quyết -- Tại sao Tạ Trạc nhất định phải hủy đi nhân duyên của chúng ta?
Ta phải làm cho ra lẽ, sau đó mới nghĩ xem có nên giúp hắn hay không và giúp như thế nào?
Ngay từ đầu ta đã sai!
Đưa mọi thứ đi vào ngõ cụt.
Ta đột nhiên đứng phắt dậy.
Tạ Huyền Thanh giật mình nhìn ta.
Ta nói: "Ta có việc gấp phải đi rồi."
"Hả?"
"Ta không phải muốn tránh mặt ngươi, haiz, ta... Hôm nay trước khi ra ngoài ta đang luyện đan, vừa nãy mới chợt nhớ ra, ta sợ để lâu quá lửa, phải quay về xem sao. Ngày mai ta sẽ đến tìm ngươi!" Nói xong ta liền chạy biến, vì sợ hắn đuổi theo, ta lại quay đầu dặn dò hắn: "Ngươi nghỉ ngơi cho tốt! Đừng đi đâu cả! Ngủ sớm đi!"
Ta chạy thật nhanh ra ngoài, vừa đến cửa động liền vội vàng ngự phong, vừa bay qua Tuyết Trúc Lâm vừa gõ gõ vành tai: "Tạ Trạc!" Ta thở hồng hộc gọi hắn, "Ngươi ở đâu!?"
Ta vừa dứt lời, một bóng đen đột ngột xuất hiện giữa Tuyết Trúc Lâm, chẳng phải Tạ Trạc thì còn có thể là ai?
Ta vội vàng tiếp đất, nhảy vài bước đến trước mặt hắn.
Tạ Trạc liếc qua ta, sau đó lại nhìn phía sau: "Có người đuổi theo ngươi?"
"Không có."
"Vậy ngươi gấp cái gì?"
"Ta muốn gặp ngươi!"
Tạ Trạc ngẩn người.
Ta ổn định hô hấp, ngẩng đầu nhìn hắn, "Vừa rồi Tạ Huyền Thanh đã thừa nhận với ta, hắn là tuyết lang yêu, diệt tộc, diệt thân, toàn bộ đều là sự thật..."
Đồng tử Tạ Trạc hơi co lại, lá trúc khắp Tuyết Trúc Lâm bị gió núi Côn Luân thổi xào xạc.
"Điều ta muốn nói không phải cái này, quan trọng là, hắn còn nói nếu ta muốn biết quá khứ của hắn, hắn sẽ kể hết cho ta. Nói thật, ta cảm thấy hôn nhân của chúng ta vấn đề lớn nhất quá nửa là do ngươi không chịu nói gì với ta. Ta cho rằng, giữa hai chúng ta vẫn luôn thiếu một lần thẳng thắn nhìn nhận đối phương."
Tạ Trạc hơi nhướng mày: "Cho nên?"
"Cho nên, ngươi có nguyện ý giải thích rõ ràng toàn bộ chuyện quá khứ với ta không?"
Tạ Trạc đáp trả ta sự trầm mặc quen thuộc.
Ta không vội từ bỏ, tiếp tục nói: "Ta kỳ thực có thể từ chỗ Tạ Huyền Thanh biết được những gì ta muốn biết, nhưng ta cảm thấy, quá khứ của ngươi không nên để ngươi quá khứ đến nói cho ta, mà phải để ngươi hiện tại nói. Bởi vì, người từng cùng ta thành thân..."
"Ha..."
Một tiếng cười lạnh, đem hai chữ "là ngươi" ta chưa kịp nói nuốt ngược trở về.
Tình cảm mãnh liệt khi ở trong sơn động của ta như bị dội một gáo nước lạnh, tiêu hao mất ba phần.
Ta ngẩng đầu nhìn Tạ Trạc.
Ánh trăng đêm nay bị mây đen che khuất, vậy nên đôi mắt hắn không hề có ánh sáng mà tối tăm như vực sâu: "Phục Cửu Hạ." Thanh sắc hắn lạnh băng: "Muộn rồi."
Phản ứng của hắn cũng không nằm ngoài dự đoán của ta.
Suy cho cùng, năm đó là ta cầu thân, hòa li cũng là ta quyết định, ta nói thích hắn trước, rồi cũng chính ta nói không thích hắn. Thế nên trong chuyện tình cảm, dù nói ra sao, đều là ta ít nhiều có lỗi với hắn.
Chuyện hòa li, oán khí của Tạ Trạc vẫn luôn lớn hơn ta, ta cũng có thể hiểu được.
Ta vô cùng nhẫn nại, nghĩ đến tình yêu năm đó ta dành cho hắn, hòa hoãn mở miệng:
"Ta biết, chúng ta hòa li, tơ hồng cũng đã cắt, nhưng tại sao chúng ta phải ở đây? Tại sao chúng ta phải quay về năm trăm năm trước gây ra một đống phiền toái?"
"Bởi vì chuyện đã làm sai, thì phải sửa." Tạ Trạc hiếm khi trả lời thẳng vào câu hỏi của ta.
Nhưng câu trả lời của hắn và câu trả lời ta muốn nghe hoàn toàn trống đánh xuôi kèn thổi ngược...
Ta ngay lập tức phản bác hắn: "Không! Không phải! Là bởi vì chúng ta vẫn không cam lòng!"
Tạ Trạc lại cười lạnh.
Ta không để ý đến hắn, tiếp tục nói: "Thay đổi quá khứ không phải cách duy nhất để giải quyết chuyện tình cảm này! Tạ Trạc, chúng ta không cần quay về năm trăm năm trước, càng không cần chặt đứt nhân duyên, điều chúng ta cần làm là nhìn thẳng vào trái tim đối phương!" Ta chân thành nhìn hắn, "Tạ Trạc, chúng ta nói chuyện thẳng thắn một lần đi, nói ra hết những thứ trong lòng, hóa giải..."
Ta còn chưa kịp nói nốt hai chữ "Oán hận", Tạ Trạc lại một lần nữa ngắt lời ta:
"Phục Cửu Hạ, người cắt dây tơ hồng như ngươi, có tư cách gì nói những lời này?"
Ta bàng hoàng, cả người bủn rủn, thật lâu sau ta mới nói: "Tơ hồng là ta cắt, nhưng duyên phận của chúng ta không cách nào kéo dài, bản chất là vấn đề giữa hai ta..."
"Bản chất là ngươi cắt tơ hồng."
Ta nghiến răng, muốn nói rồi lại thôi, ta nhắm hai mắt, nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh: "Cắt dây tơ hồng chỉ là hành động. Bản chất là chúng ta không thể tiếp tục nữa."
"Là ngươi không thể tiếp tục."
"Ta rất không chịu nổi!" Lòng ta đã bắt đầu nguội lạnh, "Cuộc sống như thế này ngươi vẫn có thể tiếp tục sao!"
"Vẫn sống như thường."
"Ngươi hôm nay nhất định phải tranh cãi vấn đề này với ta đúng không!?"
"Ta không tranh cãi, Phục Cửu Hạ." Hắn nhìn chằm chằm ta, tiếp tục nhấn mạnh, "Là ngươi sai."
Mẹ kiếp...
"Ngươi đang trách ta? Tất cả đều là tại ta?"
Khả năng khiến ta tức điên của Tạ Trạc thật con mẹ nó thượng thừa! Mẹ kiếp! Giỏi lắm!
Bao nhiêu nhẫn nại, đau lòng, thương tiếc ta dành cho Tạ Huyền Thanh, toàn bộ đều bị hắn dẫm nát.
"Ta làm sai chuyện gì? Ta năm đó thích ngươi là sai sao? Cùng ngươi thành thân là sai sao? Đây là thuận theo lòng mình, có gì là sai cơ chứ! Nếu những điều tốt đẹp này là sai, vậy khiến nó đổ vỡ, chúng ta đã sai ở đâu!?"
Tạ Trạc mấp máy môi, cảm xúc như sắp bùng nổ, hắn cũng tức giận như ta, nhưng hắn lại không giống ta, từ trước đến nay kiệm lời, ngay cả lúc này cũng vậy.
Ta tiếp tục mắng hắn: "Được, ta lùi một trăm bước, coi như ta sai, vậy ngươi thì không sai chắc? Những năm qua chỉ cần ngươi tin tưởng ta hơn chút, nói nhiều hơn một chút, đừng tẻ nhạt như vậy, chúng ta cũng không đến mức thành ra như bây giờ!"
Tạ Trạc tức đến mức xoay người bỏ đi.
Ta xông lên trước chặn đường hắn: "Ngươi lại như thế! Lần nào ngươi cũng như thế! Không thèm nói một câu! Năm trăm năm ngươi giấu ta bao nhiêu chuyện? Người bình thường ai mà chịu nổi! Ngươi nói chuyện sẽ đau phải không!?"
"Phải!"
Tạ Trạc rốt cuộc quát to một chữ.
Lần này, giữa rừng trúc heo hút, đổi lại là ta trầm mặc.
Ta nhìn Tạ Trạc, như đang nhìn một tên ngốc.
"Ngươi biết ngươi đang nói gì không?"
Hắn nhìn thẳng vào mắt ta, cực kỳ nghiêm túc nói: "Ta nói chuyện, sẽ đau."
Ta tức giận giơ nắm đấm nhào tới: "Ngươi... Ngươi giỏi lắm, còn dám dùng lý do vớ vẩn này để ngụy biện." Ta gật đầu, "Được, được lắm, không nói nữa, cứ vậy đi. Ngày mai ngươi muốn làm gì thì làm."
Ta liếc xéo Tạ Trạc, quay đầu đi thẳng, ta nghĩ, người ta yêu mãi mãi là nam tử năm đó, không phải Tạ Trạc lòng đầy oán hận hôm nay.
Hắn nói ta hòa li là sai, cắt dây tơ hồng cũng là sai, nhưng sau khi cãi vã một trận, từ đầu đến chân ta đều cảm thấy.
Hôn nhân này! Mẹ! Nó! Phải! Li!
Lão tử không sai!