Hòa Ly

Chương 21: Duyên phận của chúng ta không thể kết thúc như vậy được!




Ly hôn hay tấu hài, hỏi thật:v
_Chương 21: Duyên phận của chúng ta không thể kết thúc như vậy được!_
#edit: Vy
Ta vô cùng lo lắng chạy đến sơn động trong Tuyết Trúc Lâm.
Còn chưa tới nơi từ rất xa đã trông thấy Tạ Huyền Thanh đứng trước cửa động.
Hắn quả nhiên không đi!
Hắn cầm cây sáo làm từ tuyết trúc, hắn trở về là để lấy cây sáo này...
Ta không thể nói rõ cảm xúc hiện tại, cũng không có thời gian từ từ xác định, bởi vì Tạ Huyền Thanh đang nghiêm mặt, định ngự phong bay về phía mây kiếp, ta vội vàng hét gọi tên hắn: "Tạ Huyền Thanh!"
Thuật ngự phong dưới chân Tạ Huyền Thanh vụt tắt, hắn quay đầu nhìn ta, sau đó nhíu mày.
Ta thở hổn hển chạy tới, nghe hắn hỏi: “Tại sao ngươi lại ở đây?"
“Ta...” Trong đầu ta đang lục tìm đủ mọi lý do giảo biện, "Tuy rằng vừa rồi ta đuổi ngươi đi, nhưng ta... Ta vẫn..."
“Ngươi biết ta không hỏi chuyện này."
Ta sửng sốt: “Vậy ngươi hỏi chuyện gì?"
“Kia là mây kiếp của ngươi." Hắn chỉ vào lôi kiếp đã bắt đầu đánh xuống.
Ta thề thốt chối bay chối biến: “Không, không phải ta.” Nhưng nghe ta phủ nhận, ánh mắt Tạ Huyền Thanh nhìn ta lập tức chuyển thành nghi ngờ. Ta vội lấp liếm, "Ta còn đang ở đây, mây kiếp kia sao có thể là của ta được."
Chưa nghe ta nói hết, thuật ngự phong lại xuất hiện dưới chân Tạ Huyền Thanh.
Ta lập tức giơ tay túm chặt lấy cổ tay hắn: "Ngươi đợi đã!"
Hắn không đợi.
Hắn chế trụ ngược lại ta, muốn kéo ta cùng bay lên không trung!
Ta hoảng hốt, Tạ Trạc ở bên kia, Hạ Hạ cũng ở bên kia, nếu Tạ Huyền Thanh lôi ta qua đó, đừng nói có cấp máu hay không, lập tức sẽ có hai mạng phải nằm xuống!
Thế sao chơi!
Ta vận khí, thi triển Thiên Cân Trụy thuật*, ra sức kìm chân Tạ Huyền Thanh: "Không thể qua đó!"
(*Thiên Cân Trụy thuật: thuật sức nặng ngàn cân:v)
Tạ Huyền Thanh chẳng nói chẳng rằng, vẫn quyết tâm phải đi.
Hắn càng dùng sức kéo tay ta, Thiên Cân Trụy thuật dưới chân ta không chống đỡ được nữa, tình thế cấp bách, ta không quan tâm được nhiều hét lên: "Mây kiếp không hề gì, đã có người hỗ trợ! Ta sẽ vượt qua kiếp số!"
Lực kéo trên cổ tay ta bỗng giảm bớt, thời khắc này, nỗi lòng nặng trĩu mỗi khi đối mặt với Tạ Huyền Thanh của ta dường như cũng vơi đi.
Ta thở dài, thầm nghĩ, sự tình đã phát triển đến bước đường này, cũng không cần phải giấu hắn nữa.
Ta ngẩng đầu nhìn Tạ Huyền Thanh: “Ta nói thật cho ngươi biết, ta không phải ta của hiện tại, ta là Phục Cửu Hạ của năm trăm năm sau. Ta biết vận mệnh của ta sẽ ra sao, ngươi không cần lo lắng."
Thuật ngự phong vẫn xoay tròn dưới chân Tạ Huyền Thanh, hắn đứng trên cao nhìn xuống ta, chỉ đến khi nghe ta nói những lời này, thuật ngự phong mới hoàn toàn biến mất. Hắn đáp xuống, trầm mặc đối diện với ta.
Ta có chút lảng tránh ánh mắt hắn.
“Xin lỗi, trước đây luôn trêu đùa ngươi, là ta."
“Ta sớm đã biết.”
Câu trả lời của hắn vạn lần triệu lần nằm ngoài sức tưởng tượng của ta.
Ta ngây ngốc nhìn Tạ Huyền Thanh, sắc mặt hắn đã không còn nôn nóng như vừa rồi mà đã khôi phục dáng vẻ trầm ổn đạm mạc trước sau như một: "Trên người ngươi có máu của ta, nhưng ta chưa từng cho ngươi. Vậy nên, ta đã sớm đoán được, ngươi không phải Hạ Hạ hiện tại."
Ta há hốc miệng, không biết nên nói gì.
Cẩn thận nghĩ lại, lần đầu tiên gặp Tạ Huyền Thanh ở thời không này, hắn quả thực từng hỏi ta một câu "Vừa ăn gì". Nhưng khi đó ta vốn không bận tâm đến những lời này. Hóa ra, từ ngày ấy hắn đã bắt đầu nghi ngờ, sau đó dần dần nhận ra ta và Hạ Hạ hiện tại không giống nhau.
“Trước đây, ta cũng không biết ngươi trở về làm gì, nhưng hôm nay ở Thúy Hồ Đài, ta đã biết...” Hắn cụp mắt, thoạt nhìn có chút cô đơn tiêu điều, "Những hành động kỳ lạ của ngươi... đều là vì bức ta rời đi."
Miệng ta giật giật, nhìn vẻ mặt này của Tạ Huyền Thanh, ta cảm thấy vô cùng có lỗi với hắn, nhưng lại không biết phải nói xin lỗi từ đâu.
Bấy giờ ta mới chợt hiểu ra, vì sao Tạ Trạc nói một câu phải nghẹn đến nửa ngày.
Bởi vì có đôi khi, lời muốn nói quá nhiều, ngược lại sẽ lấp kín cổ họng.
Ta không lên tiếng, hắn lại tiếp tục tự giễu: “Xem ra, ta tương lai, đối với ngươi không hề tốt.”
Ta ôm mặt thở dài một câu: “Đúng vậy, chúng ta thành thân, rồi lại hòa li.”
Tạ Huyền Thanh trầm mặc, hắn không có phản ứng gì, dù vậy ta vẫn thấy đồng tử hắn khẽ run rẩy. Không mãnh liệt như Tạ Trạc ngày hòa li cùng ta, nhưng vẫn rất chân thực, khiến ta cảm nhận được hắn có xúc động, có bi thương.
“Xin lỗi.” Ta nói, “Tuy rằng hiện tại hẹn thề son sắc nói thích ngươi, mãi mãi bên cạnh ngươi, nhưng cuối cùng, vẫn không có cách nào kiên trì hạnh phúc đến cùng."
Hắn nghe vậy, nhẹ nhàng nhắm mắt, mí mắt che khuất mọi cảm xúc trong mắt hắn.
“Ta vì sao... Đối với ngươi không tốt?”
“Chuyện gì ngươi cũng gạt ta.”
Hắn trầm mặc, có lẽ, đây chính là chuyện mà hắn sẽ làm.
Ta bình thản nói với Tạ Huyền Thanh: “Nhưng từ khi đến đây, ta đã suy nghĩ rất nhiều. Sở dĩ ngươi giấu ta nhiều chuyện như vậy, mấu chốt là vì muốn giấu thân phận tuyết lang yêu tộc của ngươi. Ngươi không muốn ta biết bí mật ấy nên mới dùng hết bí mật này đến bí mật khác để chôn vùi nó."
Những lời không thể nói với Tạ Trạc, ta cuối cùng cũng nói với hắn ở một thời không khác:
“Khi chúng ta mới quen biết thì không sao, bởi vì ta sẽ từ từ tìm hiểu, rồi ta sẽ biết, sẽ hiểu. Nhưng thành thân lại là chuyện khác, thời gian năm trăm năm, ta vẫn không biết chút gì về ngươi. Tạ Huyền Thanh, ta đã tiêu hao hết dũng khí rồi."
“Cho nên... Ngươi trở về, là để thay đổi quá khứ, không ký huyết thề?"
“Trước khi tới đây, ta thậm chí còn không biết thân phận thật của ngươi, càng đừng nói đến huyết thề giữa hai ta. Trở về quá khứ, hoàn toàn là chủ ý của ngươi."
Tạ Huyền Thanh rất thông minh, nghe ta nói vài câu, hắn chỉ im lặng giây lát rồi quay đầu nhìn mây kiếp đằng xa.
“Đúng vậy.” ta nói thẳng, "Người đang giúp ta độ kiếp ở bên kia, chính là ngươi năm trăm năm sau."
Tạ Huyền Thanh nhìn mây kiếp, không biết suy nghĩ điều gì mà biểu cảm đột nhiên nghiêm túc hẳn lên.
Ta tiếp tục thật thà giãi bày với hắn: "Kể cả chúng ta hòa li, ta trước nay chưa từng nghĩ muốn phá hủy quá khứ của ta và ngươi. Bởi vì ta tin, một ngày nào đó, ta sẽ có thể mỉm cười kể lại chuyện cũ, những gì ta đã trải qua, mặc kệ là tốt hay xấu, đều khiến ta hoàn thiện hơn. Nhưng ngươi không như vậy..."
Nói đến vấn đề này, ta lại thấy bất bình.
“Không biết ngươi lấy từ đâu ra thâm thù đại hận nhường ấy, trộm Rìu Bàn Cổ của Côn Luân, bổ ra thời không, bằng mọi giá phải trở về năm trăm năm trước, xóa bỏ quá khứ giữa ta và ngươi. Thậm chí còn nói muốn giết ta..."
Tạ Huyền Thanh quay phắt đầu nhìn ta.
“Ta muốn giết ngươi?”
Thái độ của hắn quá nghiêm túc, ta không khỏi chớp mắt hai cái, cũng nghiêm túc trả lời: "Ừ, trước khi tới đây, ngươi nói chờ ngươi quay về, ngươi sẽ có thể giết ta."
Sắc mặt Tạ Huyền Thanh càng nghiêm trọng hơn: “Ta thật sự muốn giết ngươi.”
Ta mơ hồ: “Ngươi thật sự muốn giết ta?”
Ta vốn không thích lặp lại lời người khác, nhưng trước tính nghiêm trọng của sự việc này, ta không nhịn được lắp bắp tận ba lần: "Ngươi... thật sự muốn giết ta? Ngươi thật sự! Muốn giết ta!?"
Tạ Huyền Thanh căng thẳng nhìn ta, ta há miệng giương mắt nhìn lại hắn một lúc lâu.
“Không phải nói đùa à!? Thật luôn!? Sao ngươi có thể xấu tính thế chứ!?"
“Đi trước đã." Tạ Huyền Thanh túm cổ tay ta, khởi động thuật ngự phong một lần nữa. Lần này ta không ngăn cản hắn, thu lại Thiên Cân Trụy, hận không thể thổi thêm gió giúp hắn.
So với Tạ Trạc, ta càng tin tưởng Tạ Huyền Thanh chưa từng nếm trái đắng "Hòa li".
“Tại sao ngươi biết hắn thật sự muốn giết ta?"
Ta và Tạ Huyền Thanh xuyên qua mây kiếp đáng sợ, bên trong sấm chớp ì ùng, xanh tím đan xen thậm chí còn nổ tung thành màu đỏ của máu. Tiếng sấm rền vang xung quanh bọn ta, Tạ Huyền Thanh vừa mang theo ta tránh khỏi tâm bão khẩn trương tiến về phía trước, vừa nói:
“Hắn đã nói vậy.”
“Vậy thì sao?”
“Ta sẽ không vô duyên vô cớ nói bất cứ điều gì."
Tạ Huyền Thanh không phải Tạ Trạc, nhưng hắn hiểu "hắn", như ta hiểu chính bản thân mình.
Tạ Huyền Thanh ngẫm nghĩ, tiếp tục giải thích: “Huyết thề đối với tộc nhân ta mà nói, là lời thề suốt đời không thể thay đổi. Sau khi khế ước được thiết lập, huyết mạch của ta sẽ buộc ta phải bảo vệ ngươi, không cho phép ta làm tổn thương ngươi."
Ra vậy, bảo sao năm trăm năm thành thân, mỗi lần đánh nhau với Tạ Trạc, đều là ta hùng hục xuất chiêu, hắn trước nay chỉ tránh chứ không đánh trả, thẳng đến khi ta mệt lử không còn sức đánh tiếp đôi bên mới tạm đình chiến.
Đến cả khi về đây, Tạ Trạc dù tức phát điên cũng chưa từng làm đau ta...
Còn có những lần ta chảy máu, rất nhanh hắn đã tìm được ta, giúp ta chữa trị...
Toàn bộ những hành động ấy, hắn nghĩ thế nào thật ra không quan trọng, quan trọng là, huyết thề trong cơ thể không cho phép hắn làm khác.
Chẳng trách hắn nhất định phải về quá khứ cắt đứt nhân duyên giữa chúng ta, tơ hồng dưới tàng cây Tương Tư trước điện Nguyệt Lão đối với hắn mà nói chẳng là cái cóc khô gì cả, hắn chỉ quan tâm tới huyết thề trong huyết mạch hắn mà thôi!
“Nhưng ngươi rất quái đản!” Tiếng sấm vô cùng dữ dội, ta sợ Tạ Huyền Thanh không nghẽ rõ nên cố ý hét lớn.
“Coi như là vì không muốn bị trói buộc, ngươi mới trở về đoạn tuyệt với ta, ta có thể hiểu được, nào có ai muốn chôn chân trong một đoạn tình cảm đã kết thúc đâu! Nhưng sao ngươi lại có cái suy nghĩ chết tiệt muốn giết ta? Rốt cuộc tại sao ngươi lại hận ta đến vậy!?"
Tạ Huyền Thanh trầm mặc một hồi, chỉ trả lời ta bốn chữ: "Ta không phải hắn."
Không khác gì câu trả lời của Tạ Trạc trước khi rời đi!
Năm trăm năm qua, tính cách của Tạ Trạc thật ra cũng không thay đổi nhiều, hắn là kẻ cố chấp, đối với bản thân càng đặc biệt cố chấp. Cho nên cách xử lý của Tạ Huyền Thanh đối với mọi chuyện cũng không khác Tạ Trạc là bao.
Tuy nhiên, mặc dù là cùng một người, ở thời điểm khác nhau, vì trải qua những biến cố khác nhau, sẽ dẫn đến những suy nghĩ và tình cảm khác nhau.
Giống như ta không thể hiểu nổi tại sao khi còn bé vấp ngã lại gào khóc ầm ĩ. Ta hồi nhỏ cũng nhất định không thể hiểu nổi tại sao ta trưởng thành bị vấp ngã lại trước hết xấu hổ nhìn xem có bị ai trông thấy hay không...
Cũng như Tạ Trạc.
Hắn hiện tại muốn cứu ta, hắn tương lai lại muốn giết ta.
Vẫn là con người ấy, thời điểm khác nhau, thái độ đối với cùng một sự kiện lại hoàn toàn bất đồng, nhưng ở trong hoàn cảnh của người đó, lại cực kỳ thống nhất.
Thế giới này quả là đầy rẫy những mâu thuẫn mà con người không thể lý giải...
Tạ Trạc rốt cuộc vì cớ gì muốn làm như vậy, có lẽ chỉ bản thân Tạ Trạc mới có thể trả lời ta.
“Cần phải để ngươi uống máu của ta." Tạ Huyền Thanh không vì tương lai của bản thân mà khó xử.
Trong lòng ta âm thầm cân nhắc.
Tạ Trạc có thể sẽ giết ta. Thật ra, ta cũng không chắc chắn. Đây vẫn là một câu hỏi để ngỏ.
Tạ Huyền Thanh có thể đoán sai, cũng có thể đoán đúng.
Nếu ta làm theo kế hoạch của ta và Tạ Trạc, không để Tạ Huyền Thanh cấp máu cho Hạ Hạ, Tạ Trạc sẽ đạt được mục đích của hắn.
Trong trường hợp này, chỉ cần một phần một nghìn khả năng Tạ Trạc thực sự muốn giết ta, mà ta lại giúp hắn ngăn cản Tạ Huyền Thanh, vậy khi trở về năm trăm năm sau, huyết thề giữa chúng ta được giải trừ, rồi xong, ta đã tự tay đặt chuôi dao vào tay Tạ Trạc...
Thứ ta có chỉ là cái chết.
So sánh hai trường hợp...
Đương nhiên ta chọn mạng của ta!
Đây là vấn đề sống còn! Ta không quan tâm Tạ Trạc có đoạn duyên được hay không!
Ta hoàn toàn choáng váng, sao ta có thể dâng hiến sinh mạng của mình cho mục đích của hắn!?
Cũng may, Tạ Huyền Thanh có vẻ rất đáng tin, hắn nhanh chóng đưa ra hướng giải quyết: "Ta không thể đối mặt với hắn, ngươi cũng không thể gặp ngươi hiện tại, do đó, cần phải dụ hắn ra."
Ta cũng tạm quên đủ loại hoang mang cùng bất mãn đối với Tạ Trạc mà suy nghĩ đối sách.
“Trước hết ngươi thả ta xuống đã, không cần đến gần mây kiếp quá, nếu không không biết chuyện gì sẽ xảy ra."
Tạ Huyền Thanh y lời đặt ta xuống mặt đất.
Nơi này cách trung tâm lôi chấn, cũng chính là tiên phủ của ta khoảng chừng mười dặm, không xa cũng chẳng gần.
Ta móc dao ra, định rạch vào lòng bàn tay, nhưng trước khi mũi dao kịp chạm vào tay ta đã bị Tạ Huyền Thanh kéo lại.
Quả nhiên, trong cơ thể ta có máu của hắn, bảo vệ ta chính là bản năng của hắn.
“Ngươi làm gì thế?” Hắn hỏi ta.
Ta đẩy tay hắn ra: "Còn phải hỏi? Ràng buộc huyết mạch, ta bị thương chảy máu là có thể lập tức triệu hồi Tạ Trạc."
Tạ Huyền Thanh trầm mặc.
“Ngươi đừng bận tâm đến ta, cứ nhắm mắt làm ngơ cái đã. Ngươi đến chỗ khác chờ, đợi Tạ Trạc đến, ta sẽ báo động cho ngươi, ngươi nghe được thì lập tức đến chỗ mây kiếp." Ta dùng ánh mắt nghiêm túc chưa từng có nhìn Tạ Huyền Thanh.
“Tạ Huyền Thanh, ngươi nhất định phải tìm được một ta khác, cấp máu cho nàng." Ta nói, "Duyên phận của chúng ta không thể kết thúc như vậy được!"
Lôi kiếp làm rung chuyển bầu trời, Tạ Huyền Thanh nhìn ta giây lát, hắn không phải kiểu người do dự không quyết, rất nhanh liền gật đầu.
“Được.”
Hắn cho ta một lời hứa, ta biết, hắn nhất định sẽ làm được.
Ta nhìn bóng dáng hắn biến mất ở nơi xa nhất trong tầm mắt. Ta không chút do dự, đâm một nhát vào lòng bàn tay, máu tươi lập tức chảy ròng ròng.
Chỉ vài tích tắc sau, vành tai ta nóng lên, đốm sáng chợt lóe, trong đầu ta vang lên tiếng của Tạ Trạc: "Ngươi làm cái gì vậy?"
Ta giơ hai tay lên, một tay cầm dao, một tay chảy máu, ta đặt lưỡi dao lên cổ tay: “Tạ Trạc, lăn ra đây.”
Tạ Trạc không đáp lại, nhưng ngay sau đó, cảnh tượng trước mắt Tạ Trạc xuất hiện trong đầu ta.
Ở chỗ hắn, bầu trời đen kịt mây kiếp, Hạ Hạ hôn mê nằm trên mặt đất, bên cạnh là kết giới của Tạ Trạc, kết giới hấp thu toàn bộ từng đạo lôi kiếp đánh xuống.
“Ngươi muốn chết sao? Phục Cửu Hạ?”
Âm thanh đè nén cơn giận của Tạ Trạc phảng phất bên tai ta.
Ta lại tiếp tục tính toán thiệt hơn, để "ta" chịu hai đạo lôi kiếp, có lẽ chưa chết được.
Nhưng nếu Tạ Trạc thật sự giúp ta vượt qua kiếp số, Tạ Huyền Thanh không có cơ hội cho Hạ Hạ uống máu, huyết thề giữa ta và Tạ Trạc biến mất, cũng là lúc hắn nhất ngôn cửu đỉnh, tiễn ta về với đất mẹ.
Thực xin lỗi ta quá khứ!
Vì tính mạng của chúng ta, ngươi cố chịu bị sét đánh đi!
Lưỡi dao rạch rách da, ta gằn từng tiếng ra lệnh:
"Ra đây."
Tạ Trạc là loại người gì cơ chứ, giả bộ diễn trò chắc chắn không lừa được hắn, ta dứt khoát dùng lực, lưỡi dao cắt xuống chẳng chóng thì chày cũng chạm đến kinh mạch. Một trận cuồng phong gầm rú rạch ngang trời, cảnh tượng bên phía Tạ Trạc đột ngột thay đổi.
Ta thấy hình dáng của bản thân —— tóc tai bù xù, vạt áo xộc xệch, máu tươi bị cuồng phong thổi tán loạn, khắc họa một con người cùng đường bí lối làm liều.
Mà Tạ Trạc có lẽ cũng thấy được dáng vẻ đoạt dao trong tay ta của hắn —— thịnh nộ, kinh ngạc, không dám tin và nghiến răng nghiến lợi.
Ta và hắn, hình như chưa từng nhìn thấy nhau rõ ràng mà tương đồng đến vậy.
Khách quan mà nói, ta trong mắt hắn, vẫn khá xinh đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.