Hóa Ra Tôi Là Kẻ Điên

Chương 20: Đu quay




Thấy Viên Chi Đào lộ ra vẻ mặt không tin tưởng, Trần Thiên Khanh nói: “Anh ta sợ đến nỗi đâm phải vách tường.”
Lục Chinh Phi: “….Đúng, tôi đâm vào tường.”
Viên Chi Đào kêu lên một tiếng “Ồ”, sau đó nói tiếp: “Hai người đều sợ đến như vậy, sao lại còn chạy nhanh thế? Tớ tìm hai người thật lâu cũng không thấy mặt đâu.”
Trần Thiên Khanh hừ một tiếng, tuyệt đối không thừa nhận mình sợ hãi: “Anh ta sợ cậu nhìn thấy bộ dạng chạy trối chết của mình, nên mới cố ý kéo tớ chạy….”
Lục Chính Phi: “Đúng đúng đúng… em nói đúng hết.”
Viên Chi Đào: “Thiên Khanh, cậu cùng Lục ca hợp xướng với nhau ấy hả? Tớ muốn ăn kem, cậu mau đi mua cho tớ một cây.”
Lục Chính Phi nghe vậy liền nói: “Chân em ấy vẫn đau không thể đứng quá lâu, cô ngồi ở đây đợi tôi một lát, tôi đi mua cho, muốn ăn vị gì?”
Vốn dĩ Viên Chi Đào tùy tiện sai vặt Trần Thiên Khanh như vậy là do quan hệ giữa hai người bọn họ cực kỳ tốt, biết Trần Thiên Khanh sẽ không để ý, nhưng nghe Lục Chính Phi nói như vậy, cô đưa mắt hỏi ý kiến hắn một chút.
Trần Thiên Khanh liếc mắt nhìn Lục Chính Phi một cái, chú ý tới môi gã bị mình cắn bong da, mở miệng nói: “Để anh ta đi đi.”
Viên Chi Đào nói: “Cám ơn Lục ca, tôi muốn ăn vị dâu.”
Lục Chính Phi hỏi: “Thiên Khanh, em có ăn không?”
Trần Thiên Khanh lắc lắc đầu, hắn không thích ăn những thứ lạnh buốt ấy.
Lục Chính Phi đứng dậy đi mua kem cho Viên Chi Đào, Quốc Khánh là kỳ nghỉ nên nơi mua đồ có rất nhiều người chen chúc, trước tiệm kem xếp một hàng thật dài, không thể quay lại trong vòng mấy phút.
Viên Chi Đào thấy gã đi rồi, mới quay lại nói với Trần Thiên Khanh: “Thiên Khanh, anh ta là bạn cậu thật à?”
Trần Thiên Khanh nói: “Vì sao lại hỏi vậy?”
Sắc mặt cô có chút kỳ quái, giống như muốn nói gì đó nhưng vẫn còn do dự, nghĩ nghĩ một lát, cô vẫn nhỏ giọng hỏi: “Thiên Khanh, cậu còn giận tớ sao?”
Trần Thiên Khanh không biết được mình với Viên Chi Đào xảy ra chuyện gì, nhưng nghe những lời này của cô, chắc phải là chuyện gì khiến cô thực sự có lỗi với Trần Thiên Khanh, vì thế hắn trả lời có lệ: “Chuyện cậu nói, tớ quên rồi.”
Viên Chi Đào nói tiếp: “Tớ không cố ý nói những lời kia với cậu.”
Trần Thiên Khanh vẫn không rõ cô muốn nói gì.
Viên Chi Đào thở dài: “Tớ chỉ không nghĩ…. Vẫn luôn, chưa từng nghĩ đến cậu là người như vậy.”
Trần Thiên Khanh có dự cảm xấu, hắn nói: “Là người như thế nào?”
Viên Chi Đào nói: “Khi tớ nghiêm túc suy nghĩ, chuyện tính hướng này cũng không có cách nào miễn cưỡng được… Chỉ là cậu trước kia đã từng thích những cô gái khác rồi mà?”
Cô nói đến đây nếu còn không hiểu được thì là kẻ ngu.Biểu tình của hắn vốn đang lạnh nhạt cũng trở nên cứng ngắc, đầu thậm chí đã nghe tiếng ong ong: “Viên Chi Đào, cậu nói, tớ đã từng nói cho cậu biết, mình thích con trai à?”
Viên Chi Đào bĩu môi: “Cậu quên rồi sao? Thời gian trước, đột nhiên cậu nói cho tớ biết… Tớ cũng không muốn phản ứng thái quá như vậy, nhưng mà, tớ thật sự…. nhất thời không thể tiếp thu được.”
Trần Thiên Khanh không nói gì, hắn lăng lăng nhìn khuôn mặt của cô gái xa lạ này, đột nhiên muốn khóc.
Năm đó khi Lục Chính Phi theo đuổi Trần Thiên Khanh, cậu cũng không biểu lộ bất kì cảm xúc dao động nào, cậu không nhận điện thoại của Lục Chính Phi, không lấy món quà nào từ hắn, thậm chí còn không muốn nhìn thấy Lục Chính Phi.
Mà bởi vì một số nhân tố thúc đẩy khác, Lục Chính Phi bị từ chối thẳng thừng cuối cùng sử dụng thủ đoạn để ép buộc Trần Thiên Khanh.
Lúc này Viên Chi Đào lại nói cho hắn biết, thì ra Trần Thiên Khanh thật sự kia đã có ý tiếp nhận nam nhân, tin tức này đối với hắn hệt như sét đánh ngang tai.
Trần Thiên Khanh nguyên chủ tính cách ngang bướng, sau khi gặp tình cảnh bị Lục Chính Phi cưỡng ép, tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp.
Là Lục Chính Phi hủy hoại tất cả, tuổi trẻ khí thịnh, tính tình nóng nảy của hắn đã huỷ đi tương lại vốn có thể trở nên tốt đẹp của bọn họ, hủy đi sạch sẽ.
Trần Thiên Khanh nói không nên lời, hắn nhìn cô, lộ ra một nụ cười quái dị lại vô cùng bi ai.
Viên Chi Đào nhìn vẻ mặt Trần Thiên Khanh biến đổi mà sửng sốt, do dự: “Thiên Khanh…. tớ thật sự không kỳ thị đồng tính luyến ái, cậu đừng như vậy, hai chúng ta là bạn bè nhiều năm, cho dù dì không đồng ý, tớ cũng sẽ ủng hộ cậu.”
Trần Thiên Khanh không lên tiếng.
Không biết làm sao, Viên Chi Đào có chút sợ hãi, cô vươn tay ôm hắn vào lòng, cứng ngắc vỗ vỗ sau lưng hắn, miệng an ủi: “Cậu đừng như vậy, Thiên Khanh, cậu đừng khóc, người tên Lục Chính Phi kia có phải là người cậu thích không? Không sao, tớ có thể giúp cậu theo đuổi anh ta, tớ theo đuổi con trai rất lợi hại đó, ai nha, cậu đừng khóc…”
Trần Thiên Khanh cúi đầu nhìn cô gái khẩn trương ôm chầm lấy mình, nhẹ giọng nói: “Là tớ hủy hoại mọi thứ.”
Viên Chi Đào bị dọa sợ hơn.
Khi Lục Chính Phi tay trái cầm kem, tay phải cầm bỏng ngô quay lại, nhìn thấy chính là cảnh Viên Chi Đào ôm Trần Thiên Khanh.
Trần Thiên Khanh cúi thấp đầu, hốc mắt ẩn ẩn nước, biểu tình kia vừa bi thương lại vừa tuyệt vọng, giống như hắn không thể tiếp nhận được sự thật.
Cô gái tên Viên Chi Đào kia, tay chân luốn cuống ôm hắn vào ngực, vỗ lưng an ủi hắn.
Nụ cười nguyên bản trên mặt Lục Chính Phi phai nhạt đi, Trần Thiên Khanh ở trước mặt gã, vĩnh viễn đều khoác lên một bộ áo giáp mạnh mẽ, nhưng chỉ thay đổi người khác, hắn lại có thể bộc lộ dáng vẻ yếu ớt kia.
Lục Chính Phi rất muốn tươi cười đi đến chào hỏi, nhưng gã cười không nổi, gã thật sự muốn trực tiếp đi tới, kéo Trần Thiên Khanh ra khỏi người cô gái kia, nhưng cuối cùng gã cũng nhịn được, chỉ thuận tay ném bỏng ngô mua cho Trần Thiên Khanh vào thùng rác, sau đó đứng tại chỗ hút thuốc.
Kem mua về có chút tan ra, Lục Chính Phi dập tắt điếu thuốc, xoay người đi tới chỗ Viên Chi Đào với Trần Thiên Khanh, nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt lúc đầu đã thay thế bằng ý cười giả dối, trong mắt là sự tức giận với Trần Thiên Khanh và sự ghen tỵ với Viên Chi Đào.
Sau khi Trần Thiên Khanh tỉnh táo lại, xoay đầu nhìn thấy Lục Chính Phi cười tủm tỉm mang kem về, cây kem đã chảy nước, xem ra Lục Chính Phi đã đứng ở đó thật lâu lâu.
Lục Chính Phi nói: “Kem bị chảy một chút, cô có muốn tôi đi mua một cây khác không?”
Viên Chi Đào bị cảm xúc vừa rồi của Trần Thiên Khanh ảnh hưởng, ánh mắt cũng có chút đỏ, lúc này mà nói ngược lại thì có chút ngại ngùng, cô nói: “Không có việc gì, không sao, đã làm phiền anh rồi.”
Lục Chính Phi không đáp lại, chỉ đưa kem cho cô.
Trần Thiên Khanh biết gã đã nhìn thấy gì, cũng biết trong lòng gã đang suy nghĩ cái gì, nhưng hắn đột nhiên mất đi khí lực giải thích, chỉ muốn yên lặng một mình một lúc.
Viên Chi Đào ngồi ăn kem, Lục Chính Phi ở bên cạnh Trần Thiên Khanh cũng không nói chuyện.
Xung quanh là tiếng người ồn ào, nhưng không khí giữa ba người lại có chút yên tĩnh, giống như bị tách ra khỏi thế giới vậy.
Cuối cùng vẫn là Viên Chi Đào không chịu nổi bầu không khí này, mở miệng nói: “Chúng ta chơi trò khác đi? Thiên Khanh?”
Cả người Trần Thiên Khanh giống như đi vào cõi thần tiên, nghe được lời đề nghị của cô, chỉ đờ đẫn gật đầu.
Nhưng Lục Chính Phi không có dự định tiếp tục phóng túng cho hắn đi chơi nữa, gã ngồi ở ghế, mặt không đổi sắc nói: “Hôm nay vẫn nên trở về sớm một chút.”
Lúc Lục Chính Phi tỏ ra thân thiện với ai đó, người đó sẽ có cảm giác gã là một người tốt, nhưng nếu gã đã thật sự nóng giận, rất ít người dám đối diện với ánh mắt của gã. Lục Chính Phi hơi nâng nâng cằm, lạnh lùng nói: “Thiên Khanh, em tạm biệt bạn học đi.”
Viên Chi Đào nghe vậy rất muốn phản bác lại, nhưng trước ánh mắt lạnh lùng của người kia, lời nói của cô vòng đi vòng lại trước cửa miệng cũng không thể thốt ra được, cuối cùng ngượng ngùng nhỏ giọng: “Thiên Khanh, cậu không muốn chơi nữa sao?”
Nếu như là Trần Thiên Khanh trước kia, đại khái sẽ sợ Lục Chính Phi, bởi vì cậu không muốn để lộ quan hệ hai người trước mặt người khác, nhưng Trần Thiên Khanh bây giờ thì không sợ, hắn chỉ cười nhẹ, lấy bộ dáng lạnh lùng đối diện với gã: “Sao lại không chơi chứ?”
Hô hấp của Lục Chính Phi cứng lại, gã không nghĩ tới Trần Thiên Khanh sẽ thật sự dám nói như vậy.
Sai lầm lớn nhất của Trần Thiên Khanh trước kia là ở chỗ, hắn cho rằng Lục Chính Phi sẽ thật sự thương tổn hắn. Mà Trần Thiên Khanh hiên tại lại cực kỳ rõ ràng, Lục Chính Phi đang phát cuồng vì ghen trước mặt hắn chỉ là một kẻ đáng thương, chỉ cần Trần Thiên Khanh không chạy trốn, cái gì gã cũng có thể tha thứ, ngoài miệng thì nói lời uy hiếp, nhưng không phải thật sự.
Trần Thiên Khanh đứng dậy nói với Viên Chi Đào: “Đi thôi, chúng ta đi chơi tiếp.”
Lục Chính Phi thật sự nổi giận, gã nắm chặt lấy tay Trần Thiên Khanh: “Em khẳng định?”
Trần Thiên Khanh cười như không cười nhìn gã, trong mắt đều là thương hại: “Anh muốn cùng bọn tôi chơi, hay muốn ở đây chờ?”
Lục Chính Phi trừng mắt không nói chuyện.
Viên Chi Đào thật cẩn thận nói: “Nếu không thì… Thiên Khanh, hôm nay trước mắt… trở về đi?” Chung quy cô vẫn cảm giác được người tên Lục Chính Phi này không dễ chọc vào, bị gã trừng mắt nhìn thì thấy lạnh cả người.
Trần Thiên Khanh thuận tay vỗ vỗ đầu cô nói: “Hôm nay là đi ra ngoài chơi, bây giờ quay về, cậu nghĩ mẹ mình sẽ nói gì?”
Viên Chi Đào “A” một tiếng, cũng không nói gì nữa, cô nhìn ra Lục Chính Phi với Trần Thiên Khanh có gì đó, nhưng lại không rõ rốt cuộc hai người kia có quan hệ gì.
Trần Thiên Khanh nói với Lục Chính Phi: “Tôi muốn ăn bỏng ngô.”
Lục Chính Phi hừ lạnh một tiếng.
Trần Thiên Khanh nói tiếp: “Vị dâu tây với khoai môn.”
Lục Chính Phi trực tiếp quay đầu đi.
Hắn nói: “Tôi với Chi Đào đến chỗ đu quay đợi anh, anh nhanh lên đấy.”
Lúc này Lục Chính Phi mới nói: “Không phải em không thích ăn ngọt hay sao?”
Trần Thiên Khanh nhoẻn miệng cười: “Trước kia thì không, bây giờ thích cũng không được sao?”
Nụ cười này, làm cơn giận của Lục Chính Phi vơi đi một nửa, gã ừ một tiếng, trước ánh mắt kinh ngạc của Viên Chi Đào thật sự đi mua bỏng ngô cho Trần Thiên Khanh.
Viên Chi Đào nói: “…Thiên Khanh, đây thật sự bạn của cậu sao?”
Trần Thiên Khanh lãnh đạm trả lời: “Không phải, anh ta là kẻ thù của tớ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.