Hoa Rơi Đợi Người

Chương 6: Rời đi




"Cốc cốc!"
Huệ Nhi đứng ngoài phòng gõ cửa, khẽ gọi:
- Tiểu thư...
Tường Vi đang ngủ liền mở mắt, nàng nói:
- Huệ Nhi à? em vào đi.
- Dạ.
- Giờ là lúc nào rồi?
- Tiểu thư, đã sang giờ ngọ rồi.
Tường Vi đứng dậy rồi ngồi lại xuống, nàng thấy đầu óc choáng váng, không có sức đứng dậy.
- Huệ Nhi, ta thấy hơi chóng mặt.
- Tiểu thư đợi em một lát.
Huệ Nhi đi lấy nước, Tường Vi cố nhấc người dựa vào thành giường. Suốt nhiều ngày, trời gần sáng cô mới ngủ, sức khoẻ giảm sút đi trông thấy. Tường Vi bất giác bật cười, càng cười, những giọt lệ càng rơi xuống.
- Tiểu thư, nước của người.
- Em gọi cho ta một cỗ xe ngựa. Chúng ta...đi thôi.
- Vâng.
Huệ Nhi bước ra cửa rồi chần chừ quay lại, nói:
- Tiểu thư, hay là người nghĩ kỹ lại...
- Cứ theo lời ta dặn.
Giọng nói của Tường Vi trở nên nghiêm túc. Nàng nói thêm:
- Chúng ta cùng nhìn xem thế giới bên ngoài.
- Dạ.
Huệ Nhi rời khỏi phòng. Tường Vi đứng dậy, ngòi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài nhìn hồ sen cá, khẽ thở dài.
Hơn hai rồi....
Quãng thời gian hơn hai năm này thật dài, cũng thật ngắn ngủi.
Khi ấy, Hoàng Thượng giao cho chàng một nhiệm vụ, khiến chàng nhiều ngày không về phủ. Một ngày, nàng cũng đang ngắm hồ sen như thế này, không ngờ Duyên Như Ý lại dám xuất hiện trước mặt nàng. Ả ta đeo một miếng ngọc bội ở cổ tay, dạo bước quanh hồ.
Vừa nhìn thấy ngọc bội, nàng liền nhận ra đó chính là tín vật định tình nàng gửi cho Thanh Dương trước khi xuất giá. Không suy nghĩ nhiều, nàng bước nhanh tới, giật miếng ngọc bội, nói:
- Ai cho ngươi đeo nó?!
Có hai binh sĩ đi theo ả tiến lên, chắn trước mặt nàng và thông báo:
- Trước khi đi tướng quân có dặn không được để phu nhân động đến Duyên phu nhân. Chúng thuộc hạ cũng chỉ làm theo nhiệm vụ.
Duyên Như Ý nói với giọng đầy yếu ớt:
- Đây là ngọc bội của ta...
- Của ngươi? Ai cho ngươi tư cách đó?
Tường Vi vừa tiến lên phía trước liền bị hai binh sĩ đứng chắn như một bức tường thành. Duyên Như Ý bước lên, kéo nhẹ hai binh sĩ ra và nói:
- Không sao đâu.
Sau đó, ả nhìn Tường Vi, rồi đột ngột ôm lấy tay nàng, nói đầy van lơn:
- Tỷ, xin tỷ nhận muội...
Lời nói chưa dứt câu, Tường Vi tức giận hất mạnh ra tay, Duyên Như Ý rơi xuống nước.
Một thị nữ đi theo liền kêu lên:
- Cứu người! Cứu người! Tướng quân phu nhân giết người rồi!
Tường Vi lập tức tát ngã thị nữ. Một binh sĩ lập tức cởi giáp lao xuống cứu Duyên Như Ý. Lúc này mọi người dần đổ xô tới, nhưng nhìn thấy khí thế tát người của Tường Vi thì không ai dám nói gì.
Nhìn binh sĩ vừa lôi được Duyên Như Ý lên, lại nhìn tất cả người hầu ở quanh đó, Tường Vi gằn giọng phát từng tiếng:
- Tất cả, biến.
Tối đó, Tường Vi nghe tin Duyên Như Ý sảy thai. Khi ấy, nàng mới biết ả ta có thai.
Ba ngày sau, Thanh Dương trở về. Hắn tiến vào phòng nàng, khoá cửa lại, không nói một lời, xâm phạm nàng, làm nhục nàng. Cho dù nàng có van xin hắn thế nào, hắn cũng không dừng lại. Y phục nàng rách tả tơi, khắp nơi đều là vết đỏ.
***
Bước lên xe ngựa, Tường Vi nhìn lại phủ tướng quân lần cuối.
Năm ấy, sau khi bị vũ nhục, thức ăn của nàng trong phủ cũng trở nên eo hẹp. Nếu không có việc, Thanh Dương cũng chẳng ghé qua nơi ở của nàng. Vậy mà, sau lần ấy, nàng mang thai.
Trong phủ, không ai quan tâm nàng, sức khoẻ nàng yếu cũng chỉ có Huệ Nhi chăm sóc, tiền phí hắn không chu cấp, nàng chỉ có thể tằn tiện chắt bóp, thậm chí bảo Huệ Nhi bán của hồi môn đổi lấy tiền mua thêm thức ăn, vì thức ăn họ nhận được quá đạm bạc. Lấy Thanh Dương, là nàng tự làm tự chịu, không dám để ai biết, cũng không dám về lại nhà. Nhưng chính vì ăn uống không đủ, nàng thường xuyên mệt mỏi, không biết bản thân mang thai. Con dâu về nhà mẹ đẻ nếu không có sự đồng ý của nhà chồng chính là tự ý muốn từ hôn, mà nàng vẫn còn yêu hắn.
Ngày lễ thất tịch, trên dưới phủ giăng đèn nhộn nhịp, chỉ có nơi nàng ở trống trải. Sau khi hắn cùng Duyên Như Ý trở về, nàng bước đến trước mặt hắn đưa món quà mà mình đã chuẩn bị từ trước. Hắn không thèm liếc nhìn một cái, gạt nàng ra, món quà rơi xuống vỡ tan. Đêm đó, nàng sảy thai. Vì cửa phủ đóng, Huệ Nhi không thể ra ngoài tìm thầy thuốc, chỉ có thể quỳ ngoài cửa gào khản cổ xin hắn mở cửa. Tiếng cầu xin của Huệ Nhi thảm thiết đến nỗi khiến nàng chết tâm đối với Thanh Dương.
Sáng hôm sau, nàng tỉnh dậy, hắn trầm ngâm ngồi bên giường, trên bàn là một bát thuốc còn ấm. Thấy nàng mở mắt, hắn nói gì đó nàng đã không còn nhớ nữa. Sau đấy, hắn bưng bát đến trước mặt nàng, nàng quay mặt về phía tường. Hắn ngồi chờ một lúc lâu, hai người trước sau không nói. Đến khi hắn rời đi, nàng mới chịu uống thuốc.
***
- Tiểu thư, chúng ta đi đâu?
- Về đề đốc phủ!
Buông tấm màn trên xe ngựa xuống, Tường Vi nhắm mắt, bỏ lại tất cả mọi thứ sau lưng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.