Thanh Dương mở mắt, một hình bóng màu đen áp lên ngực hắn. Hắn hít một hơi sâu, nghe nhịp thở đối phương. Hắn cố nhìn thật rõ nhưng tất cả chỉ là bóng đen nhạt nhoà. Thanh Dương muốn dùng đôi tay mình ôm lấy cơ thể ấy, nhưng có cố gắng thế nào cũng không sao cử động được. Lúc này, hắn tin chắc Như Ý không phải là người con gái đã cứu mình. Hắn liên tục nói:
- Đừng đi! Đừng đi! Đừng đi!
Dẫu hắn có nói bao nhiêu lần cũng không có một âm thanh nào được phát ra. Bóng đen dần biến mất.
Thanh Dương tỉnh giấc, hắn nhận ra tất cả vừa rồi chỉ là ác mộng. Ánh đèn trong thư phòng liên hồi lay động, Thanh Dương giơ tay chống trán, tâm tư rối bời.
Hắn nhớ lại lúc mới lấy lại thị giác, Duyên Như Ý là người gỡ băng ra. Hắn nhìn gương mặt dịu dàng của nàng, cảm thấy gương mặt ấy đang toả sáng. Hắn từng nhiều lần hỏi Như Ý, rằng ngoài nàng còn có ai khác chăm sóc hắn không nhưng chỉ nhận lại cái lắc đầu.
Trong trí nhớ của hắn, người con gái cứu hắn từ đầu đến cuối chẳng nói một lời nào. Mà Duyên Như Ý vốn dĩ là người từ vùng khác tới, ngôn ngữ khác biệt nên lúc gặp hắn, nàng ta không biết nói, bởi vì không biết tiếng. Chẳng những vậy, Như Ý vốn là y nữ lang bạt, biết một số võ phòng thân để chạy lúc cấp bách, như vậy nhân lúc trời tối có thể cứu hắn cũng không có gì là lạ. Sau đó, hắn tìm thầy dạy về cho Như Ý, đồng thời cấp cho nàng một hạ nhân biết đọc chữ ở bên cạnh hầu hạ.
Đến một ngày, hắn nhận được chiếu thư ban hôn. Trong lòng hắn vô cùng tức giận và ngờ vực, hắn tức tốc phi ngựa suốt hai ngày tới phủ đề đốc, chất vấn Bạch Tường Vi sao dám ngang nhiên nói dối. Nhưng khi đến nơi, Bạch Tường Vi không có nhà, người hắn gặp lại là Bạch Đinh Hương. Cho dù lúc bị thương có hoa mắt, hắn cũng mập mờ thấy dáng vẻ của sát thủ, thêm cả mùi hương ấy, giọng nói ấy. Bỗng chốc hắn chẳng thấy cần phải nói gì nữa, có lẽ hắn vô tình bị cuốn vào một cuộc tranh đấu mưu quyền đoạt vị nào đó mà hắn không biết, có lẽ những kẻ này đều đang chờ đêm xuống để giết hắn. Chẳng trách Bạch Tường Vi có thể thuật nội tình, có lẽ nàng ta sẽ chờ lúc thần không biết, quỷ không hay, rồi âm thầm xuống tay với hắn. Còn hắn, khi trước bị trúng độc, đến bản thân mình thành ra thế nào cũng không thấy được, cho dù có nói với Hoàng Thương cũng chẳng ai tin. Hơn nữa, chiếu chỉ đã ra, không thể thu hồi.
Sau đó, một tháng trước khi kết hôn, Bạch Tường Vi cho người gửi bức thư tới. Hắn khinh thường vứt ra một góc nhưng không ngờ Như Ý lại để ý. Sau khi quay lại thư phòng, hắn nghe thuộc hạ báo Như Ý đã đem thư rời đi, hắn liền coi như chuyện này đã xong. Tối hôm đó, Như Ý ngồi cạnh hắn, thủ thỉ bên tai hắn, cố gắng vừa nói vừa dùng tay kể lại mình đã cứu hắn như thế nào. Tuy nàng ấy không thể nói quá nhiều từ, quá trình không thực sự rõ ràng, nhưng những chi tiết hắn còn nhớ đều trùng khớp. Hắn ôm nàng, nói xin lỗi đặt nàng ta xuống giường. Như Yz giơ một miếng ngọc bội lên trước mặt hắn, nói:
- Cho thiếp...
Hắn không biết miếng ngọc đó từ đâu ra, liền tùy tiện đồng ý. Đêm đó là lần đầu tiên hai người động phòng.
***
Thanh Dương ngồi dậy, bước ra khỏi thư phòng, nói với người hầu:
- Giờ là lúc nào?
- Dạ, đã canh tư rồi thưa tướng quân.
- Đã muộn vậy sao...
Thanh Dương khẽ lẩm bẩm, rồi như chợt nhớ ra điều gì quay lại hỏi:
- Đại phu nhân có đến không?
Người hầu ngẩn ra một lúc, rồi đáp:
- Bẩm tướng quân, đại phu nhân đêm nay không đến.
- Đại phu nhân mấy ngày rồi không đến?
- Đã ba ngày rồi thưa tướng quân.
- Đi!
Thanh Dương bước về phía phòng của Tường Vi. Từ xa nhìn vào chỗ nàng, tất cả tối om, giống như cả Tường Vi và người hầu đều đã đi ngủ. Thanh Dương đến trước cửa phòng gõ cửa vài lần nhưng không nghe tiếng người đáp lại, hắn tức giận gõ mạnh thì cửa bật mở ra.
- Tường Vi?
Không một ai đáp lại.
Người hầu đang cầm đèn liền tiến về phía trước. Không một ai trong phòng cả. Đồ đạc đều được thu dọn sạch sẽ và không có trang phục nào trong tủ.
Đúng lúc này, người hầu của Như Ý chạy đến, nói:
- Tướng quân, phu nhân thấy trong người không khoẻ, muốn gặp người.
Thanh Dương nhăn mày, nói:
- Nói với Như Ý, hôm nay ta không đến!