Hoa Rơi Đợi Người

Chương 9: Mừng thọ




Hôm nay là ngày mừng thọ mẫu thân Thanh Dương. Sau khi tiệc tàn, hắn trở về phủ của mình, lấy ra chiếc đàn bầu, gảy một khúc "Cầm Tước" bi thương.
Hắn còn nhớ năm năm về trước lúc bị thương, khi ấy mắt hắn không nhìn thấy gì, người con gái cứu hắn ra ngoài mãi mới trở về, tối đó nàng lấy ra một cây sáo, ngồi bên cạnh hắn thổi. Hắn không hiểu tại sao từ đầu đến cuối nàng ấy không chịu nói chuyện, chỉ đành lấy âm nhạc ra để bắt chuyện cùng nàng. Nhưng bởi vì sức còn yếu, nên hắn chỉ có thể nói ngắn gọn.
- Cô nương... Từ nhỏ tại hạ từng học khúc Cầm Tước, tự phụ bản thân đã giỏi... Nghe, cô nương, lòng, hổ thẹn. Khục... khục...
Nàng ấy bước đến chỗ hắn, dùng tay xem xét người hắn một lượt, khiến tai hắn nhất thời đỏ ửng. Mỗi lần bị kiểm tra như vậy, hắn lại nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ của nàng, trong lòng bất giác bồn chồn.
- Cô nương, nếu không chê, sau này, tại hạ muốn, cùng hòa tấu... có được không?
Thanh Dương nín thở, ngón tay gảy mỗi lúc một nhập tâm, tiếng đàn bầu trở nên bi ai, thống thiết, day dứt từng hồi.
Hắn cuối cùng cũng hiểu tại sao nàng lại im lặng.
Hắn cuối cùng cũng hiểu, tại sao mỗi lần hắn ngỏ lời muốn cùng nàng sau này nàng lại thở dài.
Hắn nhớ lại đêm làm nhục nàng, nhìn vết sẹo dài trên tay nàng liền buông lời: "Xấu xí!", mà không biết rằng, vết sẹo đó là dấu tích nàng suýt vì hắn mà tàn phế.
Trong lúc điều tra, hắn mới biết, nàng bị thương nặng, tay dầm mưa cả đêm, đến lúc gặp được thầy lang, khả năng cứu chữa thành công chỉ còn hai phần. Đó là lý do vì sao nàng nhiều lần sáng sớm đã rời đi, khi trở về trời đã chiều muộn.
Sau hôm thành thân, cha mẹ hắn còn ở lại trong phủ, chưa trở về vội. Do đó, sáng hôm ấy nàng dậy sớm kính trà. Trong lúc kính trà, tay phải run run, ai cũng nhìn thấy rõ. Nàng liền giải thích bản thân trong lúc tập võ bị thương nên giờ vẫn chưa khỏi. Hắn và cha mẹ nghe vậy đều cảm thấy không hài lòng, nhưng không ai nói gì. Đến khi cha mẹ hắn rời đi, Tường Vi đến tìm hắn nói rõ. Nhưng lúc ấy hắn căn bản không nghe lọt tai một lời nào của nàng, chỉ trào phúng nhìn nàng, cười nhạt.
- Bạch tiểu thư, cô nói cô cứu ta? Được! Người cứu ta biết thổi sáo.
- Thiếp không chỉ biết thổi sáo, thiếp còn có thể đánh đàn. Chàng muốn...
Lời chưa dứt, hắn đã thuận tay vứt cây sáo mang theo người xuống trước mặt Tường Vi. Nàng đỏ mắt, nói lớn:
- Lâm Thanh Dương, chàng làm thế là ý gì?!
- Chờ cô chứng minh.
Hắn thong thả nói, nhìn Tường Vi đầy vẻ chế nhạo.
- Chàng đối với thiếp như vậy...không thấy cắn rứt sao?
- Bạch gia các người hại ta, không cắn rứt sao?
Tường Vi trầm mặc, cúi xuống nhặt cây sáo, nói:
- Lúc kính trà, thiếp có nói tay thiếp bị thương. Chàng cũng nghe thấy... Âm nhạc rất kỳ diệu. Dù chàng không quan tâm nhưng cũng nên trân trọng.
Thanh Dương gảy mãi, gảy mãi, không biết đã qua bao lâu, trong đầu hắn vô cùng hỗn loạn.
Tường Vi, ta đã nghĩ nàng ăn nói hàm hồ.
Giờ ta đã biết tất cả rồi.
Ta vẫn đang đợi nàng.
Nàng muốn trách ta sao cũng được.
Hận ta cũng được.
Trở về...
Phu nhân, xin nàng...
[Quá khứ]
- Thanh Dương, chàng đứng lại!
- Có chuyện gì?
- Thiếp tìm chàng năm ngày rồi, cả năm ngày chàng đều tránh mặt thiếp.
- Nếu không có gì thì ta đi.
- Chàng nghe thiếp nói, thiếp thực sự không nói dối, đêm hôm đó chúng ta ngã xuống một vũng bùn...
Thanh Dương hất tay Tường Vi ra khiến nàng nhất thời chao đảo.
- Nếu cô đã nói cô là người cứu ta, vậy ta cho cô hai lựa chọn.
-...
- Người cứu ta đã cùng ta tiếp xúc xác thịt. Nếu cô nhận mình đã cứu ta, ta sẽ ra ngoài nói với toàn thiên hạ cô thất thân trước lúc xuất giá!
- Chàng... Nhưng chúng ta chỉ... chỉ...
- Nếu không phải, ta sẽ báo với hoàng thượng. Bạch gia dối trên lừa dưới, khi quân phạm thượng!
Thanh Dương dương dương tự đắc nhìn Tường Vi. Còn Tường Vi, hai mắt dần đỏ hoe. Hắn nghiêng người, ghé tai nàng:
- Bạch Tường Vi, Lưu Trí là bạn chí cốt của ta. Nếu không nể tình huynh ấy, thì người trong tù lúc này không chỉ chị cô, mà cả gia đình cô! Ám sát công thần! Lừa dối thánh thượng!
- Không...
- Đừng ép ta trở mặt!
Dây đàn đứt. Tiếng đàn bầu chợt dừng lại. Thanh Dương lấy trong người đôi ngọc bội ra. Lúc ở Bạch gia, hắn định trả lại, nhưng cuối cùng hắn đã không đưa. Hắn muốn chờ nương tử của mình trở về.
Nương tử, hằng năm, mặc dù ta đối với nàng lạnh nhạt, nhưng nàng vẫn cùng ta đến chúc thọ cha mẹ, với danh nghĩa là tướng quân phu nhân.
Nương Tử, nàng không biết, những ngày nàng đến tìm ta...không biết vì sao, lại là những ngày ta cảm thấy an tâm nhất.
Chúng ta rồi sẽ lại có con.
Nếu đôi tay nàng đời này không thể đánh đàn, khúc "Cầm Tước" này ta sẽ đàn cả đời cho nàng nghe.
Nương tử, nàng giờ sao rồi?
Nương tử, hôm nay mừng thọ, một mình ta cầm quà đứng ngoài cửa, đợi nàng cùng ta bước vào. Ta đứng đợi suốt từ sáng đến khi trời tối, ta là người cuối cùng...
Nương tử... sao nàng không đến?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.