Hoa Tàn Rồi, Có Nở Lại Được Không?

Chương 29: Chuyện y phục bị hỏng (1)




Ta luôn có lòng tin vô điều kiện vào con mắt nhìn đồ của Trường Nguyên, có lẽ một phần là do ta bị ám ảnh với bệnh tỉ mỉ đến biến thái của chàng, một phần là vì quả thực chàng rất hiểu sở thích của ta.
Ta mang hộp đồ đi cất cẩn thận vào trong tủ đứng, sau đó cùng Trường Nguyên ngồi ngoài sảnh uống chén trà nóng. Nhìn vạt nắng nghiêng nghiêng hắt vào khoảng nền lát gạch đen tuyền ánh lên những tia sáng trong veo đẹp đẽ, ta chép miệng, nắng đã lên cao vậy rồi, đúng là hôm nay mình ngủ dậy có hơi muộn.
"Muội không ăn sáng sao?"
Ta đặt chén trà trong tay xuống, lắc đầu: "Không ăn, muộn rồi, ăn bây giờ chút nữa sẽ không ăn được cơm trưa mất."
Trường Nguyên hơi cau mày: "Không được tùy tiện như thế, sẽ có hại cho sức khỏe!"
Ta chống tay lên bàn, đỡ cằm nâng mi nhìn chàn. Cánh mũi chàng cao thẳng nghiêng nghiêng, đôi mắt phượng đen dài sâu hun hút, bờ môi mỏng đường viền rõ ràng, làn da trắng được ánh sáng bên ngoài chiếu vào gần như trong suốt. Ta nheo nheo mắt, cảm giác chàng như đang tỏa hào quang chói lọi thần thánh khiến người ta không thể nhìn thẳng.
"Trường Nguyên, muội cho rằng ở bên huynh không phải lựa chọn đúng đắn."
Đôi mày kiếm có xu hướng cau chặt hơn, giọng nói chàng sặc mùi nguy hiểm: "Thứ nhất, muội đang đánh trống lảng. Thứ hai, muội nói không phải lựa chọn đúng đắn là có ý gì?"
Ta rất nghiêm túc dùng ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào mắt chàng: "Muội cảm thấy, ở bên cạnh huynh sớm muộn cũng sẽ bị sắc đẹp của huynh làm mù mắt!"
Trường Nguyên khóe môi giật giật: "..."
"Thật mà, huynh xem, huynh quá tỏa sáng rồi!"
Chàng im lặng từ chối cho ý kiến.
Ta cảm thấy vô cùng thỏa mãn, vô cùng thành tựu khi trêu chọc Trường Nguyên thành công, ngồi vắt chân chữ ngũ vừa uống trà vừa cười tít cả mắt, tư thế lúc này quả thực không thể tính là tao nhã.
Đột nhiên, từ bên ngoài Ly Tâm vội vội vàng vàng hai tay xách váy chạy vào, cũng không thèm để ý lễ nghĩ gì, vẻ mặt có vẻ đang rất cấp bách, nói: "Tiểu thư, Vương gia, Nhị tiểu thư đến!"
Ồ, ta liếc người ngồi bên cạnh một cái, lại thư thả nhấp một ngụm trà, trà hôm nay đặc biệt đậm, uống xuống họng có vẻ hơi chát.
Trường Nguyên cũng gật đầu với Ly Tâm một cái, tay vẫn cầm nguyên chén trà, nho nhã đứng dậy, sau đó lại dùng một tư thế tiêu sái nhất nhún chân một cái trèo lên xà nhà. Cho dù ta thực sự cảm thấy, chàng hoàn toàn có thể đi vào nội phòng tránh mặt Bạch Lưu Thanh Uyển, không cần thiết phải leo lên xà nhà làm kẻ hóng chuyện như thế.
Ta ngước mắt lên, chỉ thấy nam nhân dáng người cao lớn đang ngồi dựa vào thành xà nhà, vẫn rất ung dung nâng chén thưởng trà như thường. Hầy, ta cảm khái, nhỏ giọng lầm bẩm mấy câu: "Hết trèo tường bây giờ lại trèo xà nhà, huynh là khỉ sao?"
Ai kia đang ở trên xà nhà sặc nước gập người một cái.
"Thính như cẩu!"
Ta biết, Trường Nguyên luyện võ chăm chỉ, nội công thâm hậu, ngũ quan nhạy bén hơn người thường rất nhiều nên cho dù tiếng ta chỉ như muỗi vo ve chàng cũng sẽ nghe thấy. Quả nhiên, nghe được lời đả kích không được lọt tai lắm của ta, chằng híp mắt nhìn xuống, trên mặt không có nửa phần cảm xúc.
"Khục..." Ta kiềm chế không bật cười thành tiếng, lại đưa chén trà lên trước miệng che đi khóe môi đang cong lên đầy trêu chọc của mình.
Lúc này thì từ ngoài cửa xuất hiện một dáng người uyển chuyển xinh đẹp dẫn theo thị nữ tiến vào.
Ta nhìn khuôn mặt yêu kiều hút hồn của Bạch Lưu Thanh Uyển, không kìm chế được ý nghĩ so sánh, cảm thấy hình như Trường Nguyên vẫn còn đẹp hơn nàng ta vài phần...
Bạch Lưu Thanh Uyển mỉm cười lễ độ, bước lên hành lễ: "Tiểu muội bái kiến Đại tỷ."
Ta đặt chén trà trên tay xuống, rất thân thiện cười nheo nheo mắt đáp: "Tiểu muội đó sao, ngồi đi."
Bạch Lưu Thanh Uyển động tác tao nhã ngồi xuống mộc ỷ, trên môi vẫn treo một nụ cười nhẹ nhàng. Ta cảm thấy, cái kiểu giả lả lúc nào cũng ra vẻ gần gũi hòa ái này rất quen mắt... hình như đã gặp ở đâu rồi...
Trong đầu ta, một ngương mặt nam nhân so với nữ nhân còn quyến rũ mị hoặc hơn gấp mấy lần khẽ lướt qua.
"Phụt..." Ta không kiềm chế được, bật cười một tiếng.
Haha, ta nhớ ra nàng ta giống ai rồi! Tam vương gia Mộ Trường Vũ!
Bạch Lưu Thanh Uyển nghiêng nghiêng đầu hơi khó hiểu hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ có chuyện gì vui sao?"
Ta ho khan một tiếng: "Khụ... cũng không có gì... chẳng hay muội đến đây tìm ta là có việc gì?"
"À, là mẫu thân bảo muội đến gọi tỷ tỷ mang lễ phục dự tiệc sinh thời đại hoàng tử đến chỗ người mặc thử, cũng chỉ còn mấy ngày nữa, nếu có gì còn có thể sửa cho kịp."
Ta nghe xong, hơi chần chừ, không biết đáp thế nào.
Nàng ta có vẻ nghi hoặc, nhướn mày hỏi: "Tỷ tỷ, sao vậy?"
Ta ngập ngừng: "Y phục..."
Rất nhanh, trong ánh mắt Bạch Lưu Thanh Uyển thoáng qua một tia sáng không rõ ràng.
Ta vẫn giữ thái độ bối rối, hơi cắn môi, đôi mày cau lại vẻ lo lắng: "Y phục...tỷ..."
"Tỷ tỷ, tỷ sao vậy? Tỷ tỷ nên đi lấy đồ mau thôi, mẫu thân đang chờ rồi."
Cuối cùng, với một sắc mặt không được tính là tốt lắm, ta nhỏ giọng gọi Ly Tâm giúp mình lấy hộp y phục ra.
Sau đó, mang theo tâm trạng bất an ôm hộp đồ cùng Bạch Lưu Thanh Uyển đến Kính Vân Viện gặp Đại phu nhân.
Trước khi ra khỏi đại sảnh, ta còn không quên quay đầu lại nhìn lên, thấy bóng dáng cao lớn vẫn còn dựa lưng vào thành xà nhà với bộ dạng rất nhàn tản, ta xua xua tay thầm thì: "Về đi, muội phải đi rồi."
Ta nói xong, cũng không nhìn thêm nữa, quay đầu nối gót Bạch Lưu Thanh Uyển dời khỏi.
Thực sự là mỗi lần đến khu viện chính phía Đông này ta đều cảm thấy rất lười, bởi chỗ ta cách đây quá xa, đi vô cùng mỏi chân. Nhìn những bước đi uyển chuyển thướt tha nhẹ như bay của người phía trước, ta cảm thán, muội muội này quả thực thể lực không tồi đâu.
Đến lúc tới nơi, nhìn lên, mặt trời đã sắp ở trên đỉnh đầu. Đại phu nhân cũng chọn giờ khéo thật, không biết có chuẩn bị cơm trưa không, chứ đợi đến lúc ta trở về mới ăn, thực sự quá muộn, hơn nữa, từ sáng tới giờ vẫn chưa ăn gì, bụng lúc này đã hơi sôi lên rồi.
Bước vào đại sảnh Kính Vân viện, người ngồi ở vị trí chủ tọa không phải Đại phu nhân Hà Hinh mà là một người khác.
Phụ thân của ta.
Ta không ngạc nhiên lắm, tiến đến hành lễ với phụ thân trước rồi mới hành lễ đến Đại phu nhân bên cạnh, sau đó được Đại phu nhân ban ngồi.
Phụ thân vẫn rất chung thủy với hình tượng người cha nghiêm khắc lạnh lùng, từ đầu đến giờ chưa nói câu nào, chỉ là, ánh mắt người nhìn Bạch Lưu Thanh Uyển so với ta có thêm vài phần thân thiết.
Đại phu nhân quý khí đầy mình, mỉm cười thật đẹp mắt từ tốn nói: "Vũ Nhi, Uyển Nhi, hôm nay ta đặc biệt mời phụ thân các con đến đây để nhìn qua lễ phục ta đã chuẩn bị cho các con, vào trong thay đi, yến hội ba ngày sau các con sẽ là bộ mặt của Tướng phủ chúng ta, không thể qua loa được."
Bạch Lưu Thanh Uyển tao nhã đứng dậy, đáp dạ rồi chờ ta cùng đi vào nội phòng.
Nhưng trước ánh mắt chờ đợi của nàng ta, ta không đứng dậy. Ta cúi gằm mặt, ôm hộp y phục trong tay, mím môi thặt chặt.
"Tỷ tỷ?"
Ta khó khăn lên tiếng: "Y phục... này..."
Đại phu nhân ngồi ghế bên kia cũng bày tỏ thái độ quan tâm: "Vũ Nhi, con sao thế?"
Ta siết chặt hộp gỗ, lắc đầu không đáp.
Phụ thân vẫn im lặng.
"Vũ Nhi?"
Ta cũng im lặng.
Không khí trong phòng bắt đầu trở nên căng thẳng.
"Tỷ tỷ... muội biết rồi... có phải y phục của tỷ tỷ hỏng rồi?"
Nghe được câu này, ta lập tức như giật mình ngẩng phắt đầy lên nhìn Bạch Lưu Thanh Uyển bằng ánh mắt kinh ngạc.
Nàng ta bối rồi quay đầu đi hướng khác: "Tỷ tỷ, muội nghe nói... loại lụa dùng để may phục của tỷ là đồ tiến cống của Tây Nhạc, có lẫn mùi hương dẫn dụ động vật, nếu không bảo quản kĩ càng rất dễ bị chuột mò vào cắn rách."
Sắc mặt ta thoắt cái trắng bệch không còn giọt máu.
Là đồ tiến cống, cũng tức là vật phẩm ngự ban, nếu làm hỏng, để truyền ra ngoài sẽ là tội khi quân, sẽ bị chém đầu!
Đột nhiên, một chén trà từ phía phụ thân bay đến dưới chân ta, vỡ tan thành nhiều mảnh, nước trà bắn tung tóe khắp nơi.
Ta có chút ưu thương nhìn cái chén tan tành trên đất, xót xa nghĩ thầm, cái chén này cũng tốn đến mấy lượng bạc chứ có ít gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.