Hoa Trong Gió Mây

Chương 1:




Ngày 7/5/2018
Tanzania xinh đẹp, nước biển xanh ngắt xô vào bờ cát. Tà váy của người phụ nữ bản địa uốn lượn mềm mại theo gió chiều, ngất ngây và thơ thẩn. Tôi chỉnh lại góc chụp và nhấn màn chập. Người phụ nữ liền bước vào khung ảnh của tôi một cách dịu dàng, say đắm. Điện thoại tôi vang lên điệu nhạc cũ quen thuộc. Là mẹ.
- Quyên, con đang ở đâu?
- Tanzania. – Tôi đáp gọn lỏn.
- Là nơi quỷ quái nào? Mẹ không cần biết, con về đây đi.
Mẹ gắt gỏng rồi cúp máy. Tôi cũng chẳng để tâm nhiều đến cuộc gõi bay nãy. Ánh mắt của tôi đều dồn hết vào vẻ đẹp ban sơ nơi Tanzania xinh đẹp. Tôi sẽ không trở về nhà cho đến khi tôi dạo hết mấy vòng Stone Town.
Nhưng buổi chiều hôm ấy, tôi phải phá bỏ mọi nguyên tắc của mình để trở về Việt Nam. Bức tranh vẽ thành phố đá của tôi vẫn chưa hoàn thành, mọi công trình đều phải hoãn lại. Vì mẹ tôi, bà dọa sẽ đốt hết tranh của tôi nếu như tôi không trở về ngay lập tức. Khi xuống máy bay, dượng là người đón tôi và dĩ nhiên mẹ không đi cùng. Mối quan hệ của tôi và dượng không được tốt lắm, có lẽ nó xuất phát từ tôi. Nói trắng ra rằng tôi chưa thể chấp nhận dượng, nhưng phải thú thật dượng Jack là người tử tế.
- Mẹ bảo dượng đón con à?
- Ừ! Chắc con không có vấn đề gì với dượng đâu nhỉ? – Dượng Jack nói, dượng thích người khác gọi dượng là Jack. Đây là tên mà dượng sử dụng trong khoảng thời gian ở Canada.
- Có lẽ…- Mặt tôi méo xệch, rõ ràng là có vấn đề lớn.
- Con muốn về nhà một lát, sau đó con sẽ tự mình sang nhà dượng. – Tôi nhấn mạnh câu nói của mình khi dượng Jack rẽ qua ngã tư.
Về đến nhà, tôi treo bức họa đã được vẽ một nữa lên giá. Sau đó tôi liền nằm bệch ra sàn nhà. Ánh sáng từ ngoài cửa sổ hắc vào khiến căn phòng trở nên sáng sủa lạ kỳ. Cái rèm cửa màu kem được buộc gọn gàng. Căn nhà này đã thật sự mất đi hình ảnh của Bạch Vũ. Nghĩ đến anh, tôi không còn khóc nữa. Đã tám năm trôi qua rồi, tôi cũng chẳng còn cái cảm giác đau đớn như điên cuồng ấy nữa. Anh thật sự đã rời xa thế giới nhỏ bé của tôi.
Đồng hồ trên tưởng chỉ năm giờ chiều, tôi bật dậy, vác giá vẽ cùng túi bút vẽ trên lưng. Trời ngả án hoàng hôn. Có chút tim tím, có chút óng ánh màu cam đất. Tôi dừng lại bên vệ đường, lặng lẽ xếp giá vẽ, bút màu. Tôi đang chờ thành phố lên đèn…
Tôi ít khi lưu luyến những buổi chiều tàn, tôi nhớ Bạch Vũ từng nói nó đau thương lắm, cho nên tôi cũng như anh đều không thích. Tôi bắt đầu lấy bút phát họa, thành phố về đêm rực rỡ như những ánh sao, dòng người nối đuôi nhau qua lại. Họ là những cặp tình nhân mặn nồng, là cha con, chồng vợ, hoặc chỉ là những đôi bạn tri kỷ với nhau. Riêng tôi chỉ có một mình. Trên phố, có mấy người qua lại nhìn tôi, thi thoảng họ nán lại xem tôi vẽ gì rồi tặc lưỡi, có người khen ngợi, có người chê bai.
Tôi bắt đầu tô những ngọn đèn mà quên mất có người đang đợi tôi. Thật ra tôi cũng chẳng bận tâm là mấy, tôi chỉ thấy tiếc mấy bức tranh cũ hồi đó vẽ ở Tokyo. Hồi đó, tôi cùng Vũ đến Tokyo, anh nói nơi đây rất đẹp nên đưa tôi đến để vẽ tranh. Thật sự Toky rất hoa lệ.
Lúc ấy, khoảng hơn 10 giờ đêm. Sau khi tôi vẽ xong bức họa, một cô bé tầm 4, 5 tuổi nhìn tôi chằm chằm. Tôi không quan tâm đến nó, bởi vì tôi chả yêu thích trẻ con chút nào. Con bé quan sát tôi hồi lâu, cuối cùng hỏi tôi:
- Cô là người vẽ tranh dạo ạ?
- Không.
- Thế sao cô lại vẽ tranh ngoài đường?
- Tôi đang vẽ mặt đường.
- Cô nói dối rồi, ba nói người lớn hay nói dối lắm. – Tôi chẳng biết người nào đã dạy cho con bé mấy điều vớ vẫn này, nhưng tôi cá là tôi sẽ dạy cho anh ta một bài học.
- Vậy sao? Ba con đâu? Sao ông ấy không trông con? – Tôi kéo khóa kéo hộp bút vẽ bỏ vào túi xách, vừa làm vừa hỏi nó.
- Ba không thương con nữa, cho nên con bỏ nhà đi, nếu cô nuôi con con sẽ ngoan ngoãn. – Con bé tuyên bố cái rụp, đầu óc tôi bắt đầu quay cuồng. Nó có phải là trẻ con không nhỉ?
- Vậy à? Nhưng tôi không có nhiều tiền nuôi con, mau về nhà với ba đi.
- Không sao, con có tiền, con vừa trộm được của ba. Con sẽ nuôi cô. – Con bé vừa nói vừa lôi cái ví của ba nó trong túi ra. Tôi bắt đầu chào hàng, những đứa trẻ con bây giờ thật đáng sợ.
- Về nhà, hoặc tôi lôi con lên đồn công an? – Tôi dọa, nhưng nó chẳng sợ. Nó còn hét lên với tôi.
- Nếu cô làm vậy con sẽ nó với chú công an cô là bắt cóc, ba nói người lớn sẽ tin trẻ con nhiều hơn.
Chút kiên nhẫn cuối cùng của tôi sụp đỗ trước giọng điệu đắc ý của con bé. Tôi ôm giá vẽ, mặc kệ nó mà bỏ đi. Nhưng con bé ấy vẫn chưa chịu buôn tha, nó lẽo đẽo theo tôi suốt mấy con đường dài. Tôi đến tìm mẹ, lúc ấy đã hơn 11 giờ đêm. Tôi thử bấm chuông cửa, nếu không có người ra thì xem như tôi đã giữ lời. Ngày mai tôi có thể trở lại Stone Town dấu yêu để vẽ tiếp những công trình kiến trúc cổ. Nhưng dượng Jack lại làm kế hoạch của tôi thất bại. Ông hồ hởi ra tận cửa, chào tôi bằng một nụ cười dễ mến, nhưng lọt vào mắt tôi lại vô cùng gượng ép.
- Chào Quyên, mẹ đang đợi con đấy, ồ còn cô bé xinh xắn này là ai đấy nhỉ?
- Con là Văn, con của mẹ Quyên, con chào ông. – Con bé ôm chân tôi, nói mấy lời đáng yêu đó trong sự ngỡ ngày của dượng Jack. Đây không phải trẻ con, tôi thề là như thế.
- Ồ, vậy… mời cháu yêu vào nhà nhỉ? – Dượng Jack không cười nữa, có vẻ lúng túng hơn bao giờ hết, tôi lấy làm bực mình.
Mẹ tôi đang ngồi trên ghế sofa cùng một người nào đó. Lúc bước vào nhà, tôi mới trong rõ. Hóa ra là Vũ. Tám năm rồi, tôi đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần cảnh gặp gỡ anh, nhưng hóa ra giây phút này lại đơn giản như thế. Anh xuất hiện trong nhà của dượng, bằng một thân phận khác.
- Con chịu tới rồi à? Con bé kia là ai?
- Không biết. – Tôi đáp, con bé phụng phiu đi sau lưng tôi. Lúc tôi ngồi xuống, nó liền ngồi bệch vào lòng tôi một cách tự nhiên. Tôi không tiện hất nó ra.
- Đây là Vũ, là người yêu của chị con, tháng này hai đứa nó sẽ về Việt Nam kết hôn, mẹ muốn con về dự hôn lễ của chị gái con. – Mẹ tôi thản nhiên nói.
- Chị gái con? Là ai? – Tôi cười, mỉa mai mẹ.
Mẹ tôi tái hôn năm tôi 16 tuổi. Tôi sống ở căn nhà cũ ngoài thành phố mà ba đã để lại trước khi mất. Những năm đó mẹ có gia đình mới, có đứa con gái mới. Còn tôi lủi thủi một mình sống nhờ vào số tiền tiết kiệm ít ỏi mà ba để lại. 17 tuổi tôi thôi học, vẽ tranh kiếm sống. Đó là những năm tháng vất vả, đau khổ nhất của cuộc đời tôi Có ai ngờ rằng chỉ trong một đêm, tôi đã mất tất cả, kể cả mẹ của tôi, kể cả Vũ.
- Dĩ nhiên là chị rồi, lâu rồi không gặp em quên mất chị rồi sao?
Nhật Lệ, con riêng của dượng. Cô ấy hơn tôi hai tuổi, cô ấy mang vẻ đẹp của người con lai Á – Âu. Một đôi mắt rạng rỡ say đắm người khác. Nhưng tôi chẳng hề ưa cô ấy tí nào. Nhật Lệ xuống nhà, khoác tay Vũ. Anh nhìn tôi, ánh nhìn xa lạ không chút gợn sóng nào. Cũng phải, tám năm rồi ai còn vươn vấn chút tình cảm hèn mọn kia nữa. Chỉ có tôi vẫn ảo tưởng trông chờ vào phép màu. Chắc anh không biết tám năm qua tôi đã sống khó khăn như thế nào.
- Mẹ ơi, cô đó là ai vậy? – Thấy tôi im lặng cúi đầu, con bé đột nhiên hỏi thật to. Con bé này…
- Không biết! – Vẫn là câu trả lời thường lệ của tôi.
Lúc này, họ là một gia đình. Còn tôi chỉ là người dưng đứng bên lề hạnh phúc của họ, đã bao nhiêu năm rồi, cơn đau ấy vẫn chưa thể nguôi ngoai, người ngồi kia là mẹ tôi, cô gái đứng đấy là con gái bà. Còn tôi? Phải hay không?
- Em thật biết đùa, mà cô bé này là ai, sao lại gọi em là mẹ? Quyên, em có chồng rồi sao? – Nhật Lệ đang cố tỏ ra vẻ quan tâm đến tôi, nhưng khi lọt vào tai tôi thì chính là chế nhạo. Tôi nhìn Vũ, nhưng anh không nhìn tôi, mà ánh mắt âu yếm đã từng quấn quít tuổi trẻ của tôi nay lại đặt trên người Nhật Lệ. Tôi khẽ than thầm một tiếng: “Vũ…”Nhưng chỉ là bất lực than, tôi không dám khóc, càng không muốn khóc.
- Còn chuyện gì nữa không? – Tôi thờ ơ.
- Bây giờ cũng trễ rồi, con và bé con ngủ ở lại đây đi.
Dượng Jack lên tiếng trước, phá vỡ bầu không khí căn thẳng. Cơn tức giận đang chập chừng của mẹ tôi vì thế cũng dịu đi không bớt. Tôi bế bé con, dứt khoát nói: “Không.” Rồi bỏ đi trong ánh nhìn đầy sự căm ghét của “họ”. Tôi là tôi, họ là họ, cuộc sống của chúng tôi đã quá rõ ràng. Từ 10 năm trước đã rạch ròi như thế rồi, thế nhưng người kia là mẹ của tôi. Đột nhiên tôi căm ghét cái mối quan hệ dây mơ, rễ má này biết bao.
Tôi đưa bé con trở về nhà, dẫu sao thì bây giờ cũng là nửa đêm, chí ít trong tôi còn tồn tại chút gì đó gọi là trắc ẩn. Mà có hay không nhỉ? Tôi thở dài mấy lượt, mấy nhành hoa hồng dại trên hàng rào bị tôi bỏ bê héo quắt, tàn tạ. Có lẽ đến lúc tôi phải tống khứ chúng đi vào dĩ vãng rồi ấy nhỉ. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.