Hoa Viên Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 60: Mình Ở Đây




"Tân?" - Bộ Tiểu Ngạn chậm rãi đứng lên, không thể tin nổi nhìn người trước mặt. Đưa tay sờ mặt cô, có nhiệt độ.....Cảm giác, thật quen thuộc!
Là Tân, không sai! Là cậu ấy! Không phải ảo giác! Đúng là cậu ấy!
"Cậu về rồi.....cậu đã về....." - Bộ Tiểu Ngạn đã chờ khoảng khắc này rất lâu, nhưng khi nó thật sự đến, lại không biết phải làm ra vẻ mặt gì. Thậm chí còn vừa khóc vừa cười.
"Cô Bộ...." - Tân có vẻ lúng túng, nhưng để mặc cô chạm vào.
Tân nhìn xuyên qua vai Bộ Tiểu Ngạn, rơi vào khuôn mặt phía sau cô --- khuôn mặt của Do, làm nàng sửng sờ.
Bộ Tiểu Ngạn đột nhiên thấy hai chân mềm nhũn quỵ xuống, Tân liền đỡ lấy nàng: "Cô sao vậy?"
Do bước đến giúp đỡ Bộ Tiểu Ngạn, nói với Tân: "Sức khỏe cô ấy không tốt, có thể là bị ngất, đưa cô ấy về phòng bệnh thôi."
"....Ừ."
Tân với Do cùng đưa Bộ Tiểu Ngạn trở về giường bệnh, truyền dịch, sau đó họ lại trở về vườn hoa cùng ngồi xuống.
"Thật ra, tôi bị mất một phần trí nhớ." - Tân ngồi xuống, đưa cho Do một điếu thuốc, nói.
Do cầm điếu thuốc, mọi động tác đều dừng lại, nhìn cô.
"Tôi....khi tôi tỉnh lại thì đang ở trên một cái cây lớn, cái cây đó cành lá rất tươi tốt nên may mắn thoát chết. Nhưng khi đó, tôi không nhớ mình là ai, trên người bị thương, đau đớn khiến tôi ngủ mê man không biết qua bao nhiêu ngày đêm. Bất quá tôi vẫn còn may, khi người ta thấy trên người tôi có vết đạn bắn, nhưng viên đạn không xuyên qua cơ thể, bị kẹt bên trong, nên tôi có thể hồi phục khá nhanh. Sau đó có thể cử động được, thì phát hiện trong người có ví tiền, trong ví có giấy tờ và một tấm hình.
"Tấm hình đó nhìn như là chụp lén, trong hình là một cô gái tóc dài, với đôi mắt to đầy u buồn. Tôi nhìn nó rất nhiều ngày, sau đó ở trong mơ cũng nhìn thấy cô ấy, nhớ lại một ít chuyện cũ. Nhưng phần lớn ký ức vẫn bị phong tỏa trong đầu, không thể nhớ. Đến khi sức khỏe tốt hơn, vất vả bò lên núi, trên người còn có chút tiền, tôi trở về.... Tôi muốn tìm lại những ký ức đã mất, nên cầm tấm hình đi hỏi khắp nơi. Thành phố này hình như đã từng xảy ra việc gì đó, người trong thành phố đều biết đó là Bộ Tiểu Ngạn, nên chỉ tôi đến bệnh viện gặp cô ấy.
"Tôi biết, tôi với cô ấy nhất định có liên quan. Khi nhìn thấy cô ấy, tôi cảm thấy rất thân thiết....."
Do hờ hững nói chen vào: "Cô ấy là người cô yêu."
Tân mỉm cười đáp: "Thật ra, từ khi tôi nhìn thấy tấm hình, tôi đã biết điều đó. Phần lớn ký ức đều là hình dáng của cô ấy, có lẽ vì thế, nên dù bất cứ giá nào cũng muốn trở về tìm cô ấy....."
Trong khi nói chuyện, đằng xa có một người mặc áo trắng dài đi tới, Trần Quả.
Trần Quả đi tới trước mặt Tân, nói một cách nghiêm túc: "Cô đi theo tôi, có vài lời muốn nói với cô."
Tân quay đầu nhìn Do, Do gật đầu, Tân nói: "Chút nữa tôi quay lại."
Trần Quả đưa Tân đến một căn phòng, ngồi đối diện cô, chỉnh lại gọng kính đen nói: "Tôi là bác sĩ điều trị chính của Bộ Tiểu Ngạn, tôi tên Trần Quả."
"Có chuyện gì không?"
"Vậy tôi đi thẳng vào vấn đề. Trạng thái tinh thần của Tiểu Ngạn bây giờ, rất xấu. Cậu ấy vốn là một người tính cách hướng nội, bây giờ có dấu hiệu bị trầm cảm. Cậu ấy không ăn, không uống, thậm chí không ngủ, tư duy chậm chạp, ngôn ngữ và hành động đã giảm thiểu một thời gian rất dài, hơn nữa.....Cậu ấy có xu hướng tự ngược đãi bản thân." - Nói tới đây, Trần Quả lấy kính xuống, xoa xoa mắt. Tân ngồi đó, sắc mặt tái nhợt.
"Thế này, để tôi nói trực tiếp hơn. Đây là kết quả chuẩn đoán của Bộ Tiểu Ngạn." - Trần Quả đưa hồ sơ bệnh án cho Tân, Tân lật tờ thứ nhất ra xem, trên đó viết "bị rối loạn cảm xúc".
"Nói đơn giản hơn, đó chính là bị bệnh tâm thần."
Tân nhíu chặt mày, không nói gì.
"Nhưng cậu ấy vẫn không chịu phối hợp điều trị, không chịu uống thuốc, nếu tiếp tục như vậy, tôi sợ....." - Vành mắt Trần Quả đỏ lên, có chút không thể nói tiếp.
"Vậy, tôi phải làm gì?"
Trần Quả nói: "Tôi hi vọng cô có thể giúp chúng tôi, cùng chữa bệnh cho Bộ Tiểu Ngạn. Tuy rằng không thể trị tận gốc, nhưng có thể kiềm chế cảm xúc coi thường mạng sống, có thể làm cậu ấy ăn ngon ngủ yên, đây là bước đầu tiên. Sau đó cứ từ từ đi tiếp." - Nàng cầm lấy thuốc chống trầm cảm đưa cho Tân, Tân nhận, nghiêm túc trả lời: "Được."
Bộ Tiểu Ngạn nói phải xuất viện, lời nói của nàng rất bình tĩnh, nhưng thái bộ thì rất tệ. Dù bác sĩ có khuyên thế nào, nàng vẫn kiên trì --- tôi muốn xuất viện.
Trần Quả lại tìm đến Tân, nói nếu cô ấy xuất viện thì phải đi theo, đưa cô ấy về. Thế nhưng sức khỏe của cô ấy rất yếu, nói không chừng giây trước đang nói chuyện, giây sau đã té xỉu. Vì thế, tốt nhất phải trải thảm mềm trên sàn, góc bàn hay góc giường cũng phải bọc lại, giấu tất cả dao đi.... Tốt nhất là vứt hết. Nếu như có thể hãy tìm một công việc làm tại nhà, dành nhiều thời gian cho cô ấy, đề phòng tâm trạng cô ấy chuyển biến xấu.
Trần Quả yêu cầu Tân nghi lại từng tâm trạng, đón Bộ Tiểu Ngạn về nhà, ở cùng cô ấy.
"Tân, mình phát hiện cậu hơi khác." - Bộ Tiểu Ngạn ngồi trên ghế sopha, ngơ ngác nhìn cô.
"Không giống? Chỗ nào không giống?" - Tân đang rót nước.
Bộ Tiểu Ngạn hất mái tóc dài: "Mình cảm thấy.....Cậu không phải là cậu, cứ như một người khác."
"Chỗ nào không giống?" - Tân cầm nước và thuốc tới, ngồi cạnh Bộ Tiểu Ngạn, giúp Bộ Tiểu Ngạn uống.
Bộ Tiểu Ngạn đẩy nước với thuốc ra, vẫn còn chìm đắm trong vấn đề của mình: "Cảm giác, cậu đã về, cơ thể cậu đã về, nhưng bên trong cậu lại là linh hồn của người khác, cậu hiểu không? Mình cảm giác không giống trước đây, tính cách, cách nói chuyện, thậm chí cả ánh mắt cũng không giống."
"........"
Bộ Tiểu Ngạn là người rất nhạy cảm, Tân không nói chuyện mình bị mất trí nhớ, nhưng cô vẫn nhìn ra từ một ít chi tiết nhỏ.
"Dù thế nào, mình ở đây rồi, không tốt sao?" - Tân mỉm cười, cười rất dịu dàng, thậm chí là điềm tĩnh.
Bộ Tiểu Ngạn nhìn vào mắt cô, nhưng trong lòng rất bình tĩnh.
Tân nói đúng, chỉ cần cậu ấy ở đây là được rồi. Còn đỡ hơn là mất nhau, còn đỡ hơn là trông chờ đến mỏi mòn....
Cho nên khi Tân ôm nàng, hôn vào môi nàng, nàng không còn chống cự.
Dù cậu ấy trở thành người thế nào, thì cậu ấy vẫn ở đây, là người độc nhất vô nhị trên đời. Người đi theo nàng cho đến chết cũng chỉ có cậu ấy.....Tất cả đều là cậu ấy....
Bộ Tiểu Ngạn không hề chống cự, cũng không muốn chống cự. Chống cự sẽ khiến nàng mệt mỏi, nếu cái ôm này có thể làm nàng thấy ấm áp, thấy trên đời này vẫn có người quan tâm nàng, bảo vệ nàng, vậy thì có gì không tốt?
Tân nhìn Bộ Tiểu Ngạn dưới thân, nhẹ nhàng thở d.ốc, bộ n.ực tr.ắng nõn khẽ phập phồng, cơ thể gầy yếu khiến người ta đau lòng....
Tân dường như nhớ lại một chút chuyện, cái đêm hỗn loạn đó, Bộ Tiểu Ngạn ngoan cố bỏ chạy.
Nàng đột nhiên có chút muốn khóc, dường như phần tình cảm chôn sâu trong lòng, cuối cùng đã tìm được lối thoát rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.