Sáng sớm, chim tước hót ríu rít.
Từ Thanh Viên dạo bước trên con đường đá cổ kính sặc sỡ, phía sau là tiếng bước chân gấp gáp, Phùng Diệc Châu đang xách váy lên đuổi theo nàng.
"Ngươi không dám thừa nhận, là bởi vì ngươi đâu còn mơ mộng được làm Lương gia thiếu phu nhân nữa đâu. Ta đã sớm phát hiện ra mỗi ngày ngươi đều mất hồn mất vía, loay hoay tìm cách muốn lén trốn ra ngoài...Tên tình lang kia của ngươi, chính là Thiếu Khanh Đại Lý Tự... Á!"
Từ Thanh Viên bỗng dưng xoay người lại.
Nha hoàn của Phùng Diệc Châu cúi đầu, giả vờ như không biết chuyện gì, Lan Thì đang muốn giúp nương tử, chợt nghe nàng nói như thật:
"Diệc Châu, ngươi đừng có mà nói lung tung. Yến Tứ Lang là Thiếu Khanh Đại Lý Tự, ngài ấy còn là quan lại của triều đình. Nếu để những lời này của ngươi làm ngài ấy nghe được, ngài ấy sẽ kéo ngươi đến nha môn phạt trượng hình thì phải làm sao bây giờ hả?"
Kỳ thật luật pháp Đại Ngụy đã có quy định: Khi thẩm vấn, quan viên không được quyền tra tấn dân chúng một cách vô tội vạ, nếu không, sẽ bị quy về tội không làm tròn trách nhiệm điều tra.
Nhưng Phùng Diệc Châu không đọc sách, nàng ngay cả một chữ bẻ đôi cũng còn chẳng biết, làm sao có thể biết được những điều luật này. Từ Thanh Viên vừa hù dọa, nàng ta liền trắng mặt, đành yên lặng che miệng lại.
Từ Thanh Viên đưa tay lên khóe miệng Phùng Diệc Châu, nghiêm trang nói: "Ta rất lo cho ngươi đấy."
Một lát sau, Từ Thanh Viên nhìn thấy Phùng Diệc Châu lại đuổi theo: "Ngươi không sợ ta đến chỗ tổ mẫu kiện ngươi sao? Từ Thanh Viên, ngươi căn bản là nói không rõ ràng gì cả. Đừng tưởng rằng ta không biết, tiểu ni cô đã nói cho ta biết rồi, lúc ta ra khỏi phòng, ngươi còn chạy ra rừng cây bên ngoài bồi hồi, không biết là đang làm cái gì."
Từ Thanh Viên kinh sợ, nàng dừng bước, thấy Phùng Diệc Châu hất cằm về phía nàng, cắn răng nói: "Ngươi với Yến lang quân kia nhất định là có mối quan hệ không thể để cho ai biết, ta sẽ tìm được chứng cứ cho mà xem."
Đôi mắt đẹp của Từ Thanh Viên đượm vẻ sầu muộn.
Nàng nào màng đến thanh danh của mình như thế nào đâu, chỉ sợ Phùng Diệc Châu ngu xuẩn, gây phiền phức cho Yến Khuynh. Nàng hỏi: "Vậy ngươi muốn thế nào?"
Phùng Diệc Châu vội vàng đưa ra yêu cầu: "Ta muốn đóng vai Quan Âm!"
Từ Thanh Viên có chút giật mình, nàng không nghĩ tới Phùng Diệc Châu vòng vèo lâu như vậy thì ra là vì chuyện này.
Phùng Diệc Châu ngượng nghịu nói: "Nếu như ta có thể giống như ngươi tối hôm qua, xinh đẹp như vậy, rực rỡ như vậy, Lương Lang chắc chắn sẽ thích ta. Ngươi mau đi nói cho các sư thái ở Tích Thiện tự biết, nói chuyện đêm qua đã dọa cho ngươi sợ hãi, ngươi không còn muốn cải trang thành Quan Âm nữa, rồi sau đó đề cử ta!"
Trong lòng Từ Thanh Viên thầm nghĩ, chẳng qua nàng chỉ muốn ở một mình trong phòng, thuận tiện cho quan lại Đại Lý Tự đến tìm nàng. Nếu Phùng Diệc Châu cải trang thành Quan Âm rồi, vậy nàng ta sẽ dọn đến một căn phòng khác ở. Nếu cách khác, Phùng Diệc Châu đi rồi, nàng có thể một mình ở một phòng.
Trừ lần đó ra, hoá trang thành Quan Âm cũng chẳng làm cho nàng cảm thấy hấp dẫn gì lắm.
Thế nhưng đêm hôm qua đã xảy ra chuyện như vậy, nếu Phùng Diệc Châu hoá trang vào vai Quan Âm, huống gì còn tận bốn ngày nữa mới kết thúc, có còn gặp phải chuyện gì nguy hiểm nữa không....
Từ Thanh Viên liền lo lắng hỏi: "Đêm qua đám lưu manh kia gây sự như thế, chỉ còn thiếu chút nữa thôi là đã giết người rồi, ngươi không sợ sao?"
Phùng Diệc Châu lườm nàng một cái: "Ngươi nghĩ ta ngốc sao? Người của Đại Lý Tự không phải đích thân quản lí vụ án này sao, đám lưu manh kia dám chắc không dám gây chuyện nữa đâu. Mấy ngày kế tiếp đều sẽ an toàn thôi."
Từ Thanh Viên gật đầu: "Vậy được, vậy vai Quan Âm giao cho ngươi."
Phùng Diệc Châu cứng họng. Nàng đã chuẩn bị rất nhiều lời uy hiếp, không ngờ Từ Thanh Viên lại nhẹ nhàng đáp ứng như thế.
Từ Thanh Viên đi vài bước, quay đầu lại thản nhiên cười với nàng ta: "Ngươi còn thất thần làm gì? Chúng ta cùng đi tìm Đỗ sư thái, thưa chuyện ngươi sẽ thay ta đóng vai Quan Âm. Nhưng ta đã đáp ứng ngươi việc này, thì ngươi phải báo đáp ta...... Như vậy đi, ta rất thích Lương Viên, ngươi kể cho ta những chuyện xưa của các nữ lang Lương Viên trước khi ta đến đây đi."
Phùng Diệc Châu trừng mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng của Từ Thanh Viên: Dám chắc là Từ Thanh Viên sợ hãi rồi, nàng ta không muốn đóng vai Quan Âm nữa nên mới tặng lại cho nàng. Từ Thanh Viên là cái đồ dối trá, đáng căm ghét nhất!
- -
Hai vị nữ lang tuổi đương xuân xanh đi tìm Đỗ sư thái. Ở trong sân các nữ ni cư trú, các nàng nhìn thấy trong viện bày rất nhiều rương gỗ chứa bao phục, trang phục ở bên trong đều đã bị lục ra.
Các nữ ni ngồi xổm xuống, tìm kiếm trong mớ quần áo: "Ở đâu nào......"
Tay áo Giang sư thái khép lại, kỳ quái nói: "Nói không chừng đã có người trộm rồi."
Các nữ ni giận nhưng cũng chẳng dám hé răng nửa lời. Từ Thanh Viên và Phùng Diệc Châu dừng bước trước cửa viện, vừa hay chạm mắt với Đỗ sư thái đang lạnh lùng đứng ở dưới hành lang sơn đen phía đối diện.
Ánh mặt trời buông xuống, đại sảnh sáng ngời như một màu tuyết trắng, Đỗ sư thái đứng ở trong góc tối, trẻ trung sáng sủa, có nét trong trẻo nhưng lạnh nhạt, hoàn toàn khác Giang sư thái đang co đầu rụt cổ bên cạnh.
Từ Thanh Viên cất bước vào viện, tốt bụng hỏi thăm: "Không biết các vị muốn tìm gì? Để ta giúp nhé."
Nữ ni ngẩng đầu, cười cảm kích với nàng, rồi sầu não nói: "Lúc chủ trì buổi lễ Phật đản, hai vị sư tỷ đều phải mặc áo Phật cà sa. Nhưng Giang sư tỷ tìm không thấy áo chàng của mình."
Phùng Diệc Châu nghĩ đến việc mình còn đang muốn đi cầu cạnh sư thái, cũng vào theo. Nàng ta cố ý gạt Từ Thanh Viên sang một bên, trừng mắt nhìn nàng, rồi sau đó lại bày ra khuôn mặt tươi cười:
"Áo cà sa trông như thế nào vậy?"
Từ Thanh Viên bỗng nhiên hỏi: "Có phải ngày mà mọi người đến Lương Viên làm phép, các vị sư thái đã mặc trang phục kia đúng không?"
Các nữ ni liên tục gật đầu: "Đúng, đúng vậy......"
Các nàng còn chưa nói xong, Đỗ sư thái đứng ở hành lang đã ngắt lời: "Không cần tìm nữa, sư tỷ tạm thời dùng áo cà sa của sư phụ làm thánh y là được."
Bị Đỗ sư thái nhìn chằm chằm, Giang sư thái đành phải thuận theo nói: "Có lẽ là lúc vội vàng phơi quần áo trước trận mưa bão, nên lúc thu dọn lại quên mất đồ đạc để ở đâu."
Giang sư thái bối rối đảo mắt: " Lễ tắm Phật năm nay khắp nơi khắp chốn đều xảy ra chuyện không may, nào phải là dấu hiệu tốt lành gì. Cuộc diễu hành do sư muội chủ trì lại đụng trúng bọn lưu manh phá đám, còn ta thì sao, áo cà sa lại bị đánh mất. Nói không chừng, đây là do sư phụ trên trời có linh thiêng cảnh báo rằng, ta và sư muội đều không thích hợp làm chủ trì..."
Đỗ sư thái không để ý tới vị sư tỷ kia, cất tiếng hỏi hai vị nữ lang: "Hai người làm cái gì vậy?"
- -
Sau khi rời khỏi nơi của Đỗ sư thái, Phùng Diệc Châu tràn đầy vẻ xuân phong đắc ý (*). Phải nói rằng từ trước đến nay, nàng ta có bao giờ tỏ ra vui vẻ hoà nhã như vậy với Từ Thanh Viên đâu, lại còn mời Từ Thanh Viên cùng đi ngắm hoa nữa.
春風得意 ( Chūn fēng dé yì): Ban đầu "xuân phong đắc ý" dùng để chỉ cảm giác đi thi mà đỗ đạt công danh, sự nghiệp. Về sau được có nghĩa rộng hơn còn được chỉ về sự mỹ mãn trong tình ái,.... Nói chung tất cả mọi lĩnh vực mà đạt được thành công thì có thể sử dụng "xuân phong đắc ý".
Từ Thanh Viên từ chối, trước khi rời đi còn nhắc nhở cô nàng ngốc nghếch này: "Nếu ngươi muốn làm Lương thiếu phu nhân như vậy, ngươi nên đến chỗ tổ mẫu ngồi nhiều hơn một chút. Lời nói của chúng ta đều có thể thay đổi bất cứ lúc nào, duy chỉ có tổ mẫu là mới nói lời giữ lấy lời thôi."
Lan Thì quay đầu lại, thấy vẻ mặt như bừng tỉnh nhận ra chân lý của Phùng Diệc Châu sau lưng, rồi bĩu môi.
Lan Thì cùng Từ Thanh Viên tản bộ dưới bóng cây, hỏi nàng: " Nàng ta đối với nương tử ngay cả một chút ý tứ cũng không có như vậy, trong bụng toàn là ý nghĩ xấu xa muốn gây khó dễ với nương tử, người cần gì phải nhắc nhở nàng làm cái gì? Với cái bản lĩnh kia của nàng ta, cho dù nàng ta có chờ thêm một vạn năm đi nữa cũng cũng chẳng thể chạm nổi tới cái chức vị Thiếu phu nhân kia đâu. Trước kia, khi nương tử còn chưa tới, ngay cả Vệ Miểu mà nàng ta cũng còn đấu không lại."
Con người của Vệ Miểu rất trầm lặng, chính là cái gì nàng ấy cũng đều không làm, cái gì cũng đều không nói.
Nhắc tới Vệ Miểu, ánh mắt Từ Thanh Viên thầm trở nên ảm đạm.
Nàng cầm chiếc khăn trong tay: "Phùng nương tử chỉ là không được thông minh cho lắm, đôi khi lại cẩn thận vào những lúc không cần thiết. Tuy vậy, ta thấy điều này cũng đáng yêu mà, làm cho người ta chỉ cần liếc mắt nhìn một cái là có thể nhìn thấu được suy nghĩ của nàng ta, nhưng nàng ta lại luôn dương dương tự đắc, luôn cho rằng bản thân mình là thông minh nhất."
Từ Thanh Viên mím môi mỉm cười: "Nàng ta học chả hay, cày còn chả biết (*), nếu như không có người nào nhắc nhở nàng, rất dễ dàng bị chính lòng toan tính nhỏ của mình làm liên luỵ, ảnh hưởng đến bản thân mà làm sai chuyện. Ngươi nói xem, liệu Vệ Miểu có thể là bị nàng ta giết chết không?"
不学无术 (bù xué wú shù): không có học vấn thì không có phương pháp tốt; không học hành để có tri thức thì sẽ không biết phương pháp làm việc và không biết cách ứng xử ở đời.
Lan Thì giật nảy mình: "Tại sao nương tử lại nghi ngờ nàng ta?"
Từ Thanh Viên nói: "Người ác một cách đơn thuần, hành sự xong lại nở một nụ cười ngây thơ chẳng sợ hãi gì, tất sẽ khó đề phòng hơn hẳn những việc thâm độc đã có chủ đích rõ ràng."
Ngày xuân chan hoà, thuận buồm xuôi gió nhưng Lan Thì lại rùng mình một cái.
Nàng ấy nhắc nhở Từ Thanh Viên: "Nương tử, người đi sai hướng rồi kìa."
Từ Thanh Viên quay đầu cười với nàng ta: "Chúng ta đi tìm Lương lang quân."
"Nhưng người không phải là không muốn gả cho Lương lang quân hay sao. Để tránh khỏi việc xảy ra những chuyện hiểu lầm, người không phải là nên cách xa vị lang quân kia một chút sao?"
Từ Thanh Viên nâng mắt, nhìn rừng cây rậm rạp xanh um.
Nàng khe khẽ thở dài: "Nhưng Yến lang quân không tới tìm ta."
Lan Thì khó hiểu.
Mặt Từ Thanh Viên đỏ bừng, nàng bối rối xấu hổ vô cùng.
Nàng nghĩ thầm vào giờ phút này, trên người Yến Khuynh còn mang phải bệnh ngốc kia hẳn là rất không thoải mái.
Nàng đã đáp ứng sẽ trợ giúp Yến Khuynh điều tra án rồi, nên nàng chủ động, hỗ trợ đi thăm dò Lương Khâu một chút.
- -
Giờ này phút này, Yến Khuynh một mình ngồi trong căn phòng yên tĩnh, khuỷu tay dựa vào đầu bàn cứng ngắc, chàng cúi đầu cúi đầu viết viết chữ. Hung khí là con dao găm và vỏ đao của Phong Nhược được bày ra trên bàn.
"Két "một tiếng, cửa bị người bên ngoài đẩy vào.
Phong Nhược cẩn thận nhảy vào trong phòng: "Lang quân..."
Ánh mặt trời chiếu nghiêng vào trong căn phòng, trên bàn làm việc mái tóc dài của chàng trai hơi tán loạn, mấy lọn tóc đen ướt đẫm mồ hôi dán lên gò má, đai ngọc buộc quanh vòng eo nhỏ hẹp.
Chàng hơi ngẩng đầu, nét mặt kiên nghị, đoan chính, nhưng lại gầy gò tái nhợt vô cùng.
Phong Nhược kêu lên một tiếng: "Lang quân!"
Hắn vội vàng chạy đến, Yến Khuynh né sang bên cạnh, tránh để hắn đụng chạm vào người.
Trong lòng Phong Nhược đau xót, thấy Yến Khuynh đặt bút trong tay xuống, hỏi hắn: "Có chuyện gì?"
Phong Nhược: "Vào đêm qua, Kinh Triệu Doãn phái người tới điều tra vụ án bọn lưu manh gây chuyện ở Nghĩa Ninh Phường. Kinh Triệu Doãn không hài lòng với tiến độ phá án của Đại Lý Tự, tuyên bố muốn điều người tới để điều tra vụ án này. Nghe nói, người tới..."
Hắn có chút kiêng kị: "Là tân khoa Trạng Nguyên được mệnh danh là 'Trường An song bích',Vi Phù Vi Ngũ Lang. Vị lang quân này, tuy còn chưa nhập sĩ, nhưng đã rất có tiếng tăm rồi...Điều này thể hiện quá rõ ràng rằng Kinh Triệu Doãn muốn mượn chuyện này để nhúng tay vào vụ án của Đại Lý Tự, khiến cho Đại Lý Tự trở nên suy yếu."
Yến Khuynh khẽ gật đầu: "Vụ án Tích Thiện Tự liên quan đến cái chết của Vệ Miểu còn liên quan đến cả vụ án giết người ở Lương Viên, chúng ta phải giải quyết vụ án này xong trước khi người của phủ Kinh Triệu đến."
Phong Nhược: "Nhưng bệnh tình của người dường như lại nặng thêm rồi, chúng ta không có thời gian......"
Yến Khuynh chăm chú nhìn vỏ đao trên bàn, ý bảo Phong Nhược cầm về: "Không sao, trong lòng ta có một suy đoán không thể tưởng tượng nổi, nhưng ta lại càng ngày càng cảm thấy suy đoán này có thể là sự thật. Ta mơ hồ đoán ra được hung thủ là ai rồi, hiện giờ chỉ cần một vài bằng chứng nữa là có thể kết được án."
Phong Nhược: "Hả?"
- -Đã xảy ra chuyện gì, làm sao có thể kết án?
Yến Khuynh nhắm mắt, kiên nhẫn với sự hiện diện của người khác ở bên cạnh mình một lúc, sau đó mở mắt ra, đem thư mình viết trên bàn đưa qua cho Phong Nhược:
"Cầm lấy thư tay này của ta, ngươi lập tức đi đến Hộ bộ, giúp ta điều tra hộ tịch của toàn bộ nữ ni Tích Thiện Tự. Sau đó lại đến các phường các ngõ lấy hết tất cả những ghi chép về toàn bộ xe ngựa ra vào thành trong mười ngày qua. Cuối cùng, ngươi đi tìm lão phu ăn mày ở Nghĩa Ninh Phường, xác nhận thêm một chút tin tức về bọn lưu manh đêm qua."
Phong Nhược: "Về phần mộ Diệp Thi ở Loạn Táng Cương kia..."
Yến Khuynh: "Tạm thời không cần để ý. Ngươi cẩn thận làm việc, trước khi mặt trời lặn vào ngày mai, phải lấy được hồ sơ mà ta muốn."
Phong Nhược nghiêm túc gật đầu, nhưng hắn cũng chẳng chịu đi. Hắn thấy Yến Khuynh lại đổ mồ hôi trong lúc nói chuyện, sắc mặt chàng càng thêm trắng bệch như tuyết.
Phong Nhược nói thầm: "Không được, sau khi thuộc hạ rời đi, phải có người chăm sóc lang quân."
Yến Khuynh bình tĩnh: "Không cần..."
- -
Từ Thanh Viên không tìm được Lương Khâu, nghe nói lão phu nhân đổ bệnh rồi, Lương Khâu đi hầu hạ, chăm sóc lão phu nhân.
Từ Thanh Viên trở lại phòng ở của mình, nàng mở cửa ra.
Lan Thì ở phía sau nàng thò đầu đến: "Sao..."
Trong nháy mắt khi Từ Thanh Viên bước vào căn phòng, nàng liền đóng cửa phòng lại. Lan Thì bị nhốt ở bên ngoài, thiếu chút nữa là mũi bị cửa đụng lệch.
Trong phòng truyền đến giọng nói nhẹ nhàng điểm tĩnh của nữ lang: "Lan Thì, ta khát nước, ngươi giúp ta bưng chén trà nóng đến đây nhé."
Trong phòng, Từ Thanh Viên dựa vào cửa gỗ, nàng ngơ ngác nhìn Phong Nhược, cùng với Yến Khuynh đang cứng ngắc dựa vào tường, nhắm mắt lại không thể tiếp nhận được hiện thực gì đang diễn ra, khuôn mặt nàng ửng hồng.
Phong Nhược vẫn còn chưa có tìm được toàn bộ kim châm của Từ Thanh Viên hoàn trả lại về cho nàng đâu, nhưng hắn vẫn rất mặt dạn mặt dày mà nhe răng cười toe toét: "Có thể giao phó cho nương tử chuyện này được không?"