"Xuỵt...... Thật là một cô nương xinh đẹp."
一一
Hoàng hôn buông xuống, bên ngoài mưa nhẹ rơi.
Lan Thời ngước đầu nhìn giọt mưa rơi trên hàng mi, rồi lại nhìn nương tử duyên dáng yêu kiều và lang quân dưới tán cây tùng bách.
Lan Thời nhìn thấy một khoảnh khắc trống rỗng trong mắt Từ Thanh Viên.
Những chiếc lá xếp chồng lên nhau, và những đám mây che bóng mát
Từ Thanh Viên nhìn Vi Phù.
Người mẹ xa cách của nàng không rõ sống chết, năm ngoái cha nàng rời đi không rõ lí do, và Vi Phù nhắc đến chuyện nữ tướng quốc hiện đã qua đời... tất cả đều đưa Từ Thanh Viên trở lại những ký ức khủng khiếp năm nàng mười ba tuổi.
Trước khi nàng mười ba tuổi, cả đời nàng có một người cha luôn cưng chiều mẹ nàng, mặc dù cha không thường biểu hiện ra nhưng mỗi lần gặp mẹ cha đều đối xử rất tốt với mẹ. Sau khi nàng mười ba tuổi, nàng theo cha bắt đầu sống ẩn cư ở Vân Châu, không màng đến việc đời.
Năm nàng mười ba tuổi ấy, cha mẹ nàng hòa ly, nàng gặp phải một trận hoả hoạn lớn.
Vào lúc mùa xuân Long Thành năm thứ năm, Từ Thanh Viên nhìn chằm chằm Vi Phù cúi đầu mỉm cười với nàng. Nàng không biết vì sao Vi Phù lại nhắc tới nữ tướng quốc với nàng, vì sao hắn lại muốn nói về những chuyện đã từ rất lâu rồi. Chẳng lẽ thế gia công tử dịu dàng, tao nhã, phong độ trước mặt này có mục đích gì không muốn để người khác biết hay sao?
Từ Thanh Viên trầm ngâm một lát, rồi hỏi: "Mẹ lang quân mất vào năm Thiên Lịch thứ hai mươi hai sao?"
Đó là năm nàng mười ba tuổi, là khoảng thời gian Nam quốc diệt vong. Sau khi Nam quốc bị diệt vong, tộc Mộ thị hăng hái sôi nổi mang theo binh mã hành quân qua sông dài, trục xuất những kẻ bị bắt giữ, nắm quyền kiểm soát Trường An và biến Nam Quốc thành tiền triều.
Vi Phù nhìn nàng cười nói: "Không phải, mẹ ta mất vào Long Thành năm thứ hai."
Hắn nháy mắt với nàng, trêu trọc nàng một chút: "Lúc ấy, nàng còn đang vô công rồi nghề, cũng không còn liên quan gì đến triều đại trước nữa. Lộ Châu Nhi yên tâm đi, ta tìm nàng không phải là để xúi giục nàng phục quốc hay sao đó. Chỉ là cha nàng từng dạy ta đọc chữ, mẹ ta và mẹ nàng lúc còn sống có thể đã quen biết nhau từ trước, nếu nàng ở Trường An có gặp phải khó khăn gì, nàng có thể nhờ ta giúp đỡ."
Hắn ám chỉ rằng hắn phù hợp để trợ giúp nàng hơn Yến Khuynh.
Từ Thanh Viên không nhịn được đỏ mặt, nàng muốn biện minh cho sự nhút nhát của mình, khóe môi nàng run run, lời cuối cùng nàng nói ra là: "Nam quốc đã không còn, ta nghĩ mọi người nên nhìn về phía trước."
Nàng xinh đẹp tuyệt trần lại ngượng ngùng, khôn khéo mà lanh lợi.
Vi Phù nhìn thiếu nữ mảnh khảnh trong rừng thông này, hắn khẽ mỉm cười.
Hắn nói: "Năm Thiên lịch thứ hai mươi hai, sau trận đại chiến ở Cam Châu, Tây Lương. Thái tử Tiễn chết ngạt trong quan tài, Vệ tướng quân dẫn đầu binh lính tử trận, sống chết không rõ. Khi triều thần trở về nước, nước đã mất nhà đã tan. Nhưng đó đã là chuyện của tiền triều rồi."
"Hoàng hôn đã đến, đèn hoa đã lên. Lộ Châu Nhi, chúng ta phải tự mình đối mặt với số phận."
Chẳng biết tại sao những lời cuối cùng hắn nói lại là những lời này, hắn cúi đầu chắp tay thi lễ với Từ Thanh Viên, rồi xoay người bước vào rừng thông.
Lan Thời thì thầm vào tai Từ Thanh Viên: "Nương tử, người nghĩ lang quân này đến đây làm gì? Vì nô tỳ nghe người gọi lang quân đó là 'sư huynh'?"
"Nô tỳ nghe nói vị lang quân này xuất thân từ Vi thị Lạc Dương. Đây là nhà quyền thế, là Quan Đông đại thế gia. Cha nương tử mất tích, lúc nương tử người không có nhà để về, hắn không giúp đỡ người, rõ ràng là không hiếm lạ gì đến việc giúp chúng ta. Lúc này còn tới đây giả bộ cái gì chứ?"
Từ Thanh Viên dịu dàng nói: "Chớ có ác ý mà suy đoán người khác như vậy."
Nàng chăm chú nhìn theo bóng lưng của Vi Phù trong bóng tối.
Trong một khoảnh khắc, nàng bỗng nảy sinh ra cảm giác hoảng hốt, cảm thấy bóng lưng ấy như đi vào vực sâu u ám. Loáng thoáng tiết lộ vài phần cảm giác...giống như khí chất mà nàng thỉnh thoảng nhìn thấy trên người Yến Khuynh.
- -
Nửa đường gặp phải cơn mưa nhỏ, Từ Thanh Viên do dự một lúc rồi cùng Lan Thời che dù đến thăm Lương lão phu nhân.
Nàng lại bị từ chối.
Khi có một nữ tử bước ra tiễn khách, nàng ta nửa thật nửa giả cười nhạo Từ Thanh Viên: "Diệc Châu thay ngươi đóng vai Quan Âm. Vì tình nghĩa nên lão phu nhân mới đón ngươi về sống ở Lương Viên, vậy mà bây giờ ngươi còn khiến lão phu nhân tức đến sinh bệnh. Lão phu nhân không chịu gặp ngươi, để ta xem về sau ngươi phải làm sao!"
Có một nữ tử khác có ý tốt đến khuyên nhủ: "Đợi đến ngày mai, ngươi lại đến tìm lão phu nhân đi, nhớ nói lời hay một chút."
Còn có nữ tử khác cảnh giác hỏi: "Diệp Thi là ai? Làm sao ngươi biết được Diệp Thi? Có phải ngươi đang cấu kết với Đại Lý Tự để điều tra chúng ta hay không?"
Từ Thanh Viên nói không có, nàng đứng ở hành lang, nhún chân nhìn vào trong phòng nhưng không thấy bóng người sau bức rèm, liền hỏi: "Lương lang quân đang hầu hạ lão phu nhân sao? Ta có thể gặp ngài ấy không?"
Nữ tử truyền lời nghiêm mặt nói: "Không được! Lần này lão phu nhân thật sự tức giận, không cho chúng ta nói chuyện với ngươi, ngươi mau cút đi."
Từ Thanh Viên bám chặt hành lang không chịu rời đi, nàng đáng thương hỏi câu cuối cùng:
"Đêm nay trời mưa, Diệc Châu sao còn muốn ra ngoài đóng vai Quan Âm?"
Nữ tử kia hoàn toàn không hiểu được ý tứ của Từ Thanh Viên, nàng ta chỉ trợn mắt, dùng cái giọng điệu chua chát đầy ghen tị nói: "Cho nên Diệc Châu cũng thật là may mắn. Lễ tắm Phật diễu hành diễn ra trọn vẹn trong năm ngày, hôm nay mới là ngày thứ ba mà thôi......"
Chủ tớ hai người đang trở về trai phòng, suốt dọc đường Từ Thanh Viên vẫn luôn lo lắng, còn Lan Thời trên đường không ngừng chửi bới, nàng ta tức giận đến rơi nước mắt: "Bọn họ vừa mới bắt nạt nương tử."
Từ Thanh Viên nhíu mày, lẩm bẩm một mình: "Trời mưa rồi, Diệc Châu không nên đi đóng vai Quan Âm."
Lan Thời: "Đã là lúc nào rồi mà người còn nhớ tới chuyện đóng vai Quan Âm!"
Nhưng Lan Thời nghiêng đầu nhìn nữ tử đang chầm rãi đi dưới ô, nàng ta thở dài, lại đi trấn an nàng: "Nhưng như hiện giờ cũng tốt lắm rồi. Nô tỳ có thể thấy rằng Yến lang quân là một người rất đáng tin cậy, cho đến bây giờ ngài ấy chưa từng đề cập với bất kỳ ai về chuyện nương tử giết người, thậm chí còn không lập án... Rõ ràng là Yến lang quân đang bảo vệ nương tử."
"Yến lang quân nhất định sẽ bắt được hung thủ vụ án Lương Viên, trả lại sự trong sạch cho nương tử."
Từ Thanh Viên ấp úng nói: "Lan Thời, ta muốn gặp ngài ấy..."
Lan Thời không muốn Từ Thanh Viên rước lấy phiền lòng, nàng vẫn luôn tuân thủ và chấp hành theo các quy cách của những tiểu thư khuê các, luôn thành thật ở trong phòng không đi đâu cả, riêng đối với một chuyện là đi gặp Yến Khuynh——
Lan Thời rất tích cực: "Vậy thì chúng ta đi tìm ngài ấy!"
Từ Thanh Viên lại suy nghĩ thêm một lát, nàng nghĩ đến chạng vạng trước khi rời đi, nàng thấy Yến Khuynh đang bàn bạc về việc công với Vi Phù. Nàng liền cảm thấy có lẽ sẽ không tốt lắm nếu nàng luôn đem chút chuyện của mình đến tìm hắn, làm phiền hắn...
Từ Thanh Viên kiềm chế lại việc muốn đi tìm hắn, nói: "Để sau đi."
- -
Khi hai người chủ tớ trở về trai phòng, bên ngoài mưa tí tách rơi, Lan Thời đã sớm nằm trên chiếc giường nhỏ nghỉ ngơi, Từ Thanh Viên nói nàng còn muốn đọc sách thêm lát nữa.
Lan Thời mặc kệ nàng, Từ Thanh Viên ngồi dưới cửa sổ đọc sách, đọc được một lúc, nàng nằm sấp trên mặt bàn, mê man ngủ thiếp đi.
Nàng mơ thấy những giấc mơ hỗn loạn.
Trong mộng, lúc thì là lửa, lúc thì là cha mẹ nàng, lúc thì là ngày nàng mới tới Trường An nhìn thấy Yến Khuynh khi Trạng Nguyên đang diễu hành trên phố, lúc lại là con dao găm nàng cầm trong tay trong đêm mưa xối xả.....
Trong cơn mộng mị, nàng hết lần này đến lần khác sợ hãi, cuối cùng nàng đứng trên vách núi, nhìn thấy Vệ Miểu đang ngồi bên vách núi lắc lắc chân.
Nàng cất tiếng gọi trong giấc mộng: "Vũ Châu!"
Vệ Miểu ngỡ ngàng quay đầu lại.
Mây khói lượn lờ, vách núi sâu ngàn dặm, mây mù hỗn loạn lay động tay áo cùng mái tóc đen của thiếu nữ. Trong mắt là một mảng sương mù, nàng ấy còn mắc phải bệnh ngốc, thậm chí còn không thể hiểu rõ chính mình.
Từ Thanh Viên: "Vũ Châu, ngươi đừng nhúc nhích, ta qua đó với ngươi..."
Ánh mắt Vệ Miểu trống rỗng nhìn nàng, nàng ấy đột nhiên hỏi: "Ngươi đã tìm được hung thủ giết ta chưa?"
- -
Ánh nến chập chờn, thân thể Từ Thanh Viên thoáng chấn động, nàng từ trong giấc mộng tỉnh lại, khuôn mặt tái nhợt.
Nàng vỗ về trái tim đang đập loạn, nàng nằm dài trên bàn, những ngón tay run rẩy.
Nàng cảm thấy hổ thẹn vì sự sơ suất gần đây của mình, rồi lại nghĩ đến Yến Khuynh, nghĩ đến Yến Khuynh vào chiều nay đã phá vụ án lưu manh kia.
Từ Thanh Viên say sưa nghĩ đến những gì xảy ra trong ngày hôm nay: Buổi sáng nàng gặp Lương lang quân trong vườn hoa, buổi trưa đi xem kịch, trước buổi diễn kịch diễn ra vào buổi chiều, Yến Khuynh lấy chiếc áo cà sa từ trong vườn hoa ra, Đỗ sư thái đã chứng minh chiếc áo cà sa này là của Giang sư thái, Yến Khuynh tuyên bố tội của Giang sư thái......
Không.
Từ Thanh Viên ngừng lại.
Có một chi tiết trong quá trình này không đúng.
Nàng nhớ đi nhớ lại đoạn ký ức này, nàng gần như chắc chắn rằng phán đoán của Yến Khuynh có điểm nào đó không đúng.... Có muôn vàn lý do thúc giục nàng, khiến Từ Thanh Viên lưỡng lự trong phòng một lúc mới hạ quyết tâm quay người.
Nàng không đánh thức Lan Thời dậy, nàng đội một chiếc mũ có mạng che mặt, rồi lặng lẽ rời khỏi trạch viện.
Cũng giống như thiếu nữ trong《Ly Hồn Ký》, nàng chạy băng băng trên con đường vô định trong bóng tối. Nàng vội vã đi trong đêm, xuyên qua màn mưa trong cánh rừng thông, trong lòng nàng tràn đầy muôn ngàn những đắn đo, nhưng đồng thời cũng ca ngợi tinh thần can đảm của chính mình.
Váy ôm sát người, cát mịn tung bay trên mũ che, Từ Thanh Viên xuyên qua tầng tầng lớp lớp rừng cây. Giữa đường, một bóng người chợt lóe lên, Từ Thanh Viên trốn vào góc cổng tròn.
Nàng chần chừ hỏi: "Lương lang quân?"
Người nọ cầm chậu hoa vội vã đi trong mưa, như thể hắn không nghe thấy tiếng gọi của nàng, trực tiếp rời đi.
Từ Thanh Viên cuối cùng cũng tìm thấy trạch viện nơi các vị khách nam Đại Lý Tự ở, nàng gõ cửa, giọng nói dồn dập.
Đèn đuốc sáng lên, có tiếng bước chân từng chút từng chút một đi về phía cửa.
Nước mưa thấm ướt vạt áo trước của nàng, nàng nấp ở bụi cây phía sau hành lang, lòng bàn tay Từ Thanh Viên đẫm mồ hôi, tim đập loạn xạ.
"Cạch" một tiếng, cửa gỗ mở ra.
Từ Thanh Viên ngẩng đầu lên.
Phong Nhược giật mình: "Từ nương tử?"
Cách tấm màn che, giọng Từ Thanh Viên yếu ớt: "Ta đến tìm Yến lang quân."
Phong Nhược: "... Ngài ấy không có ở đây."
Từ Thanh Viên cúi đầu: ".....Tại sao ngài ấy không đến tìm ta?"
Phong Nhược cảm thấy kỳ lạ: "Sau khi ngài ấy trở về cảm thấy có chút không thoải mái, nên đã đi nghỉ ngơi một lúc rồi. Nương tử vội vã như vậy là vì đi tìm lang quân sao?"
Từ Thanh Viên cúi đầu không nói lời nào.
Nữ tử này gầy yếu xinh đẹp đứng dưới ngọn nến, xuyên qua mạng che mặt không thể nhìn rõ được biểu cảm của nàng. Nhưng không biết vì sao trông lại có hơi đáng thương.
Phong Nhược cắn răng, hắn đẩy nàng ra cửa: "Ta dẫn nương tử đi tìm ngài ấy."
- -
Phố xá thịnh thị đèn đuốc rực rỡ, và dường như không vì chuyện lưu manh gây sự và những trận mưa ban đêm mà ảnh hưởng đến.
Quan Âm quang minh mỹ lệ ngồi trên xe hoa diễu hành qua các con phố, nhưng không có "ma quỷ" nào trong mười tám tầng địa ngục cả. Bởi vì sợ rằng sẽ lại có kẻ lưu manh đến náo loạn, vì vậy Đại Lý Tự quản lí nghiêm ngặt nơi đây, cấm chế mọi người đeo mặt nạ.
Đêm nay trời mưa, vì vậy mà lượng người đến xem Quan Âm chúc phúc ít đi rất nhiều.
Yến Khuynh chọn một con đường mòn ven đường, nơi mà hắn có thể tận lực tránh tiếp xúc với người khác, mưa rơi nhỏ giọt thấm ướt chiếc áo khoác màu đen trên người hắn.
Đèn đuốc lưu động, Quan Âm "Phùng Diệc Châu" đoan trang nhân từ trên xe hoa. Dòng người nườm nượp, ánh nến nặng trĩu như mặt nước không ngừng lay động.
Đột nhiên, tay áo Yến Khuynh bị một lực phía sau kéo lấy.
Người nọ kéo hắn hai cái, hắn mới phục hồi tinh thần, xoay người nhìn về phía sau.
Ánh đèn lại chuyển động chiếu tới hai người bọn họ, hoa quang rạng rỡ.
Từ Thanh Viên ngẩng đầu kéo tay áo hắn, đường diềm quanh mũ che được bao quanh một màu vàng trắng, toả sáng rực rỡ.
Yến Khuynh nhìn nàng thật lâu không nói lời nào.
Hắn đột nhiên tiến lên một bước, áo choàng mở ra, một tay hắn ôm vai Từ Thanh Viên, tay còn lại che nàng dưới lớp áo choàng. Hắn đẩy nàng hai bước tránh đi ánh nến, đi tới một góc bên cạnh cái tháp nhỏ.
Mạng che mặt trên mũ Từ Thanh Viên tung bay, lại bị hắn vén lên.
Hắn giống như bị một kẻ phong lưu nhập vào, khuôn mặt đẹp như ngọc bích phản chiếu vào trong đôi mắt đang mở to của nàng, hàng mi của hắn rung ring như cánh bướm vỗ cánh bay lên sau cơn mưa.
Hắn nhẹ nhàng nói: "Xuỵt...... Thật là một cô nương xinh đẹp."
Quả nhiên, phía sau có người nói: "Sai rồi, không có dị thường gì cả. Thì ra là một kẻ phong lưu đang ở cùng với nhân tình của hắn. Hắn không phải là người chúng ta muốn tìm."
"Thật là một cô nương xinh đẹp." truyền vào tai nàng, lỗ tai Từ Thanh Viên chợt đỏ bừng lên.
Hơi thở hắn ở trong gang tấc, giọng nói của hắn nhẹ nhàng phóng đãng như vậy, mãi một lúc sau Từ Thanh Viên mới nhận thức được rằng bọn họ đang chấp hành công vụ.
Dưới mũ che, hương thơm nhẹ nhàng lan toả.
Yến Khuynh duy trì dáng vẻ phóng đãng của mấy kẻ phong lưu này, đôi mắt trong veo như mực nước, lấp lánh những tia sáng vụn vặt.
Từ Thanh Viên đè nén nhịp tim của mình, nàng cúi đầu tránh đi ánh mắt trong veo của hắn: "Lúc chiều, ngài đã phán sai một chi tiết..."
Ánh sáng trong mắt hắn khẽ lay động.
Hắn thấp thoáng nở một nụ cười nhẹ, hoặc có thể là hắn không cười... Hắn còn đang mắc phải căn bệnh như vậy, làm sao có thể cười được chứ?
Nhưng Từ Thanh Viên hiển nhiên là nghe được giọng nói dịu dàng của hắn: "Ừ, ta biết. Vụ án vẫn chưa phá được...... Nương tử có muốn cùng ta phá án không? Biết đâu chúng ta có thể tìm thấy thi thể Vệ Miểu."