Đến trước cổng xưởng dệt may, trong lòng Lãnh Tư Khiêm lại càng thất bất an. Nhanh chóng đá mạnh cánh cửa bước vào đập vào mắt hắn là hình ảnh cô bị trói chặt nằm dưới đất, mắt bị mảnh vải đen che lại, hơn nữa áo cô cũng đã bị xé nát. Bộ dạng thảm thương vô cùng.
Lửa giận trong lòng không cách nào kìm chế, sát khí quanh người trở nên nồng đậm, đụng vào người của hắn chỉ có đường chết.
"Đoàng" tiếng súng vang lên nghe chói tai. Nhược Y Mai đã hoảng sợ lại thêm tiếng súng vừa rồi, cô đã sớm hồn bay phách lạc.
Lăng Dục và Tần Giai xông lên, nhanh gọn lẹ dọn dẹp đám rác rưởi phía trước cho Lãnh Tư Khiêm, theo lệnh của hắn: "bắt sống".
Tiếng bước chân ngày càng gần, mắt không nhìn thấy gì, Y Mai vừa nghĩ đã sợ run. Giọng vì xuân dược mà đứt quãng biểu lộ rõ sự hoảng loạn.
- Xin các người…đừng lại đây…
Âm lượng càng ngày càng nhỏ, nước mắt đã thấm đẫm trên gương mặt nhỏ, bên má bị tát lại truyền đến cảm giác đau nhức. Môi vẫn liên tục mấp máy:
- Lãnh Tư Khiêm…cứu em…anh ở đâu chứ…hức…hức…
Đau lòng, đây chính là cảm giác bây giờ của Lãnh Tư Khiêm. Hắn đưa tay ra sau đầu cô toan gỡ băng che mắt xuống nhưng cô lập tức lùi lại, tay quơ loạn xạ, miệng lại cầu xin:
- Xin các người tha cho tôi…làm ơn…
- Đừng sợ, bình tĩnh là anh, Lãnh Tư Khiêm. Anh tới cứu em đây. Đừng hoảng, ngồi yên để anh cởi trói cho em nhé.
Hắn nhẹ nhàng cởi áo khoác ngoài mặc lên cho cô. Đúng là mùi hương thân thuộc, chính là Lãnh Tư Khiêm, cuối cùng anh cũng đến cứu em.
Giọng nói trầm ấm, dịu dàng mang theo bao nhu tình đó của Tư Khiêm, nó thật sự đã trấn an được Y Mai rất nhiều. Cô ngừng khóc và cũng không phản kháng nữa.
Vừa tháo bỏ dải vải màu đen xong, cô liền nhào vào lòng hắn mà khóc nức nở.
- Vừa rồi…*nấc*…em rất sợ, bọn họ muốn làm nhục em, cái gì mà…quay video…*nấc*…nữa. Nếu anh không đến kịp thì em thật sự thà chết còn hơn.
Phải, nếu lúc nãy hắn không đến kịp thì chỉ sợ bây giờ nằm trong lòng hắn không phải là một người có hơi ấm mà là một cái xác lạnh ngắc. Chợt nhìn lên mặt cô, hắn thấy cả một bên má đỏ ửng, khoé môi rỉ chút máu. Giọng tức giận, hắn hỏi cô:
- Là ai đã tát em?
- A! Lúc đó bị bịt mắt nên thật sự không biết.
- Được, không sao. Nếu vậy thì đem bọn chúng tới "nới đó" đi.
Lăng Dục và Tần Giai đưa bọn chúng đi, giờ chỉ còn mình hắn và cô trong chiếc xe hơi sang trọng, hắn để cô ngồi ghế phụ còn mình thì lái xe. Y Mai miệng lưỡi khô khốc, cả người nóng ran, đưa đôi mắt đầy nước nhìn hắn.
- Lãnh Tư Khiêm, em nóng. Cảm thấy toàn thân rất lạ, ngứa ngáy khó chịu. Phải làm sao đây?
Tư Khiêm nhìn biểu cảm của cô liền biết ngay cô bị hạ dược. Đợi tra ra chủ mưu, anh liền khiến hắn sống không bằng chết.
- Đợi một chút để anh gọi cho Cố Nhiên.
Tút…tút…
- Alo?
- Cách nào giải được xuân dược?
- Gì chứ? Ai bị hạ dược à?
- Nhanh trả lời, không thì tôi liền cho cái bệnh viện rách nát của cậu biến mất.
- Phải xem đối tượng là ai đã. Tính khí nóng nảy như vậy.
- Vợ tôi.
Nghe đến đây, Cố Nhiên liền yên tâm, chuyện này không phải rất dễ giải quyết sao, anh nhẹ nhàng bảo Lãnh Tư Khiêm:
- Cậu tự lấy bản thân làm thuốc giải đi. Thôi tôi bận rồi, cúp máy đây.
- Này!?
Hắn nhìn cô, chẳng lẽ thật sự phải lấy bản thân để giúp cô ấy giải dược, lỡ như sau khi thuốc hết tác dụng lại hối hận thì biết làm thế nào.
Về đến Tử Đằng Viên, ba mẹ cũng bồn chồn không yên, thấy con trai trên tay bế con dâu bảo bối của bà vào nhà thì liền chạy đến.
- Con bé làm sao vậy?
- Mẹ đừng hỏi gì cả, bây giờ con đang rất gấp.
Bế Y Mai vào phòng, hắn khoá trái cửa lại. Căn phòng lại hoàn toàn cách âm nên bên ngoài chẳng nghe thấy gì bên trong và bên trong cũng thế.
Đưa cô vào bồn tắm đã mở sẵn nước lạnh hắn cẩn thận tắm rửa cho cô. Vốn muốn mượn nước dập lửa nhưng lại hoàn toàn không có hiệu quả. Ngược lại dục hoả trong người hắn lại cuộn trào.
Nhược Y Mai nằm trên giường, trên người chỉ quấn một chiếc khăn bông màu trắng. Dược còn chưa giải được, cả người khó chịu nhìn thấy Lãnh Tư Khiêm cô liền nhào tới.
- Giúp em…
- Em biết anh là ai không?
- Anh chính là chồng em, Lãnh Tư Khiêm mau giúp em.
- Chắc chắn?
- Tuyệt đối không hối hận.
- Nhớ kĩ những lời em nói vừa nãy, sau hôm nay dù em có hối hận cũng sẽ không kịp. Giờ thì hãy chịu trách nhiệm với lời nói của bản thân đi.
Hắn áp môi mình xuống môi cô, chậm rãi nhưng mãnh liệt, đó là một nụ hôn sâu. Môi lưỡi dây dưa một lúc lâu cho đến khi cả hai đều vì thiếu dưỡng khí mà thở hổn hển thì mới dứt ra.
Khuôn mặt nhỏ của Y Mai vì kích tình mà trở nên hồng nhuận, đôi mắt sớm đã phủ một tầng hơi nước mỏng, mọi thứ đối với cô giờ đây thật mơ hồ.
Tư Khiêm tiếp tục hôn lên vành tai rồi khẽ liếm một cái. Y Mai không nhịn được mà phát ra tiếng kêu yêu kiều:
- Ưm~
- Ra đây là điểm nhạy cảm của tiểu hồ ly nhà em.
Tiếp đó là đến cổ, xương quai xanh,…mỗi nơi Lãnh Tư Khiêm đi qua liền để lại một dấu hôn màu đỏ nhạt nổi bật trên nền da trắng tuyết.