Lãnh Tư Khiêm như không tin vào chính tai của mình nữa. Cô ta vừa nói rằng Y Mai của hắn biến mất rồi, phòng bệnh chẳng còn ai cả. Câu nói đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu hắn làm cơn đau đầu của Lãnh Tư Khiêm lại kéo đến.
Nhưng hắn đã cố gắng nén lại, bước xuống dưới nhà lấy xe chạy một mạch đến bệnh viện. Trong suốt quãng đường khuôn mặt Lãnh Tư Khiêm lúc nào cũng lạnh tanh, đôi mắt hổ phách nổi đầy tơ máu đỏ ngầu, dáng vẻ đáng sợ lúc này thật rất giống như đang muốn giết người.
Đến bệnh viện, Lãnh Tư Khiêm lao thẳng vào phòng bệnh của Nhược Y Mai. Cánh cửa mở toang ra, nhưng bên trong đã không còn người kia nữa.
Chẳng có ai nằm trên giường nhìn chằm chằm hắn đầy đề phòng, cũng không còn ai thích ăn cháo đậu đỏ ở đó nữa, tất cả chỉ còn lại một căn phòng trống cùng với kí ức của hắn.
Nhược Y Mai đã đi rồi. Chân của Lãnh Tư Khiêm loạng choạng không đứng vững, đầu thì bỗng dưng đau như búa bổ. Hắn ngã xuống, mắt dần tối đi, hắn bị ngất nhưng dù là vậy, trước lúc mất ý thức miệng Lãnh Tư Khiêm vẫn kêu tên Nhược Y Mai.
Khi Mạc Duy đuổi theo kịp Lãnh Tư Khiêm đến bệnh viện thì liền vội vàng chạy thật nhanh tới phòng bệnh của Y Mai. Một tổng tài lãnh đạm, kiêu ngạo như hắn mất bình tĩnh thật sự là lần đầu tiên hắn được thấy.
Ở bên cạnh Lãnh Tư Khiêm nhiều năm, hắn nhìn ra được sự thay đổi to lớn của người này. Từ khi kế thừa sản nghiệp của gia tộc, Lãnh Tư Khiêm luôn sát phạt quyết đoán, đánh đâu thắng đó. Trong vòng hai năm đầu nhậm chức đã đưa Thiên Hoàng lên đỉnh cao, tiềm năng vô hạn.
Còn mối quan hệ ở công ty thì dù không thân thiết mấy với nhân viên nhưng lại đối đãi với họ rất tốt.
Phúc lợi hằng năm nếu làm tốt công việc đều cao chót vót, ngoài ra còn được tặng nhiều thứ có giá trị khác. Bởi vậy nên dù nhân viên là nam hay nữ đều vô cùng sùng bái Lãnh Tư Khiêm.
Tuy có được sự hâm mộ đấy nhưng Lãnh Tư Khiêm lại rất ít cười, cả cảm xúc vui buồn đều không thể hiện ra ngoài. Gương mặt điển trai cùng phong thái lạnh lùng đó khiến mọi người tự động tránh xa, cũng tự động khuất phục.
Thế mà từ khi gặp được Nhược tiểu thư, Lãnh tổng mặt liệt kia của bọn họ dần trở nên có sức sống hơn. Không còn cặm cụi làm việc quên ăn quên ngủ như một con robot nữa mà biến thành một người rất mong sớm hoàn thành công việc để về nhà ăn cơm tối. Chỉ vì ở nơi đó có Nhược tiểu thư chờ ngài ấy.
Đặc biệt là từ khi biết cô ấy có thai, Lãnh Tư Khiêm tâm tình đặc biệt vui vẻ nên liền thưởng nóng cho cả công ty nghỉ phép 3 ngày. Còn vô cùng dính lấy Nhược tiểu thư, chăm chút tỉ mỉ từng bữa ăn. Một khía cạnh chu đáo như vậy của Lãnh tổng, Mạc Duy cũng lần đầu nhìn thấy.
Nhược tiểu thư từng chút từng chút một thay đổi kẻ lạnh nhạt này thành một con người có cảm xúc vui, buồn. Có lẽ nói từ lâu, cô ấy đã chiếm một vị trí quan trọng không cách nào thay thế trong lòng Lãnh tổng thế nhưng bây giờ cô ấy bỏ đi đối vời ngài ấy là đả kích quá lớn.
Sau một hồi thì đến được phòng bệnh Nhược Y Mai từng sử dụng, Mạc Duy kinh hãi khi thấy Lãnh Tư Khiêm nằm sóng soài ra sàn. Hắn nhanh chóng đỡ Tư Khiêm lên rồi gọi cho bác sĩ.
- Ngài ấy bị làm sao vậy?
Mạc Duy hỏi bác sĩ với giọng vô cùng lo lắng. Nếu Lãnh tổng thật sự có chuyện gì thì công ty còn lo không nổi nói gì đến tìm lại Nhược tiểu thư.
- Lao lực quá độ, chứng đau đầu vừa mới có, tốt nhất nên chữa trị sớm, để lâu dài sẽ rất phiền phức. Cứ để cho bệnh nhân nằm nghỉ đi chắc cũng hơn hai ngày rồi chưa được ngủ ngon.
- Vâng.
Nhìn lão đại của mình nằm an tĩnh trên giường bệnh, Mạc Duy thật không quen. Trong lòng cũng có chút thương xót. Nhược tiểu thư quan trọng với ngài ấy cỡ nào vậy mà giờ đột nhiên lại biến mất. Khi tỉnh dậy không biết còn điên cuồng thành dạng gì nữa.
Lãnh Tư Khiêm cứ như vậy, thời gian liền trôi qua một ngày. Lúc giật mình mở mắt ra thì đã là sáng sớm của hôm sau, trong lòng hắn lúc này hỗn độn như một đống tơ vò. Bây giờ cô ấy không biết đã đi đâu, thân mang thai lại còn có bệnh tim. Chẳng biết có an toàn hay không?
Đưa tay với lên chiếc điện thoại đã cạn gần hết pin trên góc tủ kế bên giường bệnh. Lãnh Tư Khiêm bấm số gọi cho Lăng Dục.
- Alo, lão đại. Nghe nói chị dâu biến mất trong đêm ở bệnh viện.
- Phải, nếu đã biết vậy cậu cũng hiểu nhiệm vụ lần này của mình là gì rồi chứ nhớ báo cho Tiết Giai nữa. Tìm cô ấy cho tôi, dù có đào ba tấc đất lên thì cũng phải tìm ra. Nghe rõ chưa?
- Vâng, đúng hai tiếng nữa tôi sẽ báo cho ngài biết. Phải rồi, Tiết Giai cô ấy đang bị bệnh nên không tiện…ngài xem có thể…
Lãnh Tư Khiêm nhíu mày một cái, sau đó trả lời lại Lăng Dục:
- Thôi được rồi, bị bệnh thì lo mà nghỉ ngơi cho tốt. Còn cậu thì mau kiểm tra tất cả camera cho tôi. Nhanh kiếm đi.
- Vâng.