Hoán Nhật Tiễn

Chương 14.3: Phần 03




Trong bốn đại gia tộc, Phiên Thiên lâu chủ Hoa Khứu Hương là có tài ăn nói nhất, vừa rồi bị những lời bình về võ học bản môn của Thanh Sương lệnh sứ làm cho ngẩn ngơ hồi lâu, lúc này mới tỉnh táo trở lại, bèn cất tiếng cười vang. “Võ có thể định quốc, văn có thể an bang, hai thứ ấy há có thể trộn lẫn làm một? Thử nhìn lại mà xem, suốt ngàn năm qua, Đường Tông, Tống Tổ có ai đoạt thiên hạ mà không dùng võ để phục chúng trước, dùng văn để trị quốc sau? Hai thứ ấy tuy đều không thể thiếu nhưng cần phải phân trước sau nặng nhẹ. Hiện giờ bốn bể chưa yên, không những cần có bậc mưu trí tài tình mà còn cần những tay kiêu hùng cái thế vung kiếm định giang sơn. Nếu làm theo lời của Thanh Sương lệnh sứ, chỉ dùng việc đánh cờ luận đạo để tranh thiên hạ, sợ rằng đã hiểu sai ý của Thiên Hậu rồi...”
Thanh Sương lệnh sứ cất tiếng cắt ngang: “Lời của Hoa huynh chính hợp với ý tiểu đệ. Một ván cờ tuy bình lặng nhưng tự có khói lửa bên trong, ván cờ này bọn ta tất nhiên không chỉ so đấu kỳ nghệ với Anh Hùng chủng, còn phải xem sự dũng cảm và nghĩa khí của bốn đại gia tộc nữa!”
Ngu đại sư biết rằng Ngự Linh đường đã mưu tính suốt sáu mươi năm mới đưa ra quy tắc này, ắt là khó có cách nào thoái thác. Ông đoán chừng dù Ngự Linh đường có bồi dưỡng được tay cao thủ kỳ đàn ghê gớm nào đó, với Dịch Thiên quyết mà mình vừa lĩnh ngộ, ít nhất cũng có thể đứng vững ở thế không thua. Huống chi, trong trận chiến sáu mươi năm trước, hai mươi đệ tử tinh anh của bản môn đã bị tổn thất gần hết, nếu có thể đao không dính máu mà thắng được trận chiến này thì thực là tốt nhất. Sau khi thoáng trầm ngâm, ông bèn cất giọng hào sảng, nói: “Được rồi, nếu Ngự Linh đường đã một lòng muốn quyết đấu bằng cờ, bốn đại gia tộc ta cũng sẽ không để các ngươi thất vọng. Lão phu tuy từ lâu không bước chân vào giang hồ nhưng một thân kỳ nghệ vẫn chưa từng vứt bỏ, chẳng hay lần này Ngự Linh đường sẽ phái người nào xuất chiến đây?”
Thanh Sương lệnh sứ khom người xá dài. “Vãn bối xin được đứng ra lãnh giáo cao chiêu của tiền bối.”
Người của bốn đại gia tộc đều rất có lòng tin vào sức cờ của Ngu đại sư, trước đó chẳng qua vì không đoán được tại sao đối phương lại bỏ sở trường chọn sở đoản nên mới phản đối đấu cờ, bây giờ thấy Ngu đại sư nói thế tất nhiên đều không có điều gì dị nghị.
Hoa Khứu Hương nói: “Đã như vậy, mỗi bên sẽ đánh trước một ván, thời gian hạn định ỗi ván là hai canh giờ, bên nào thắng được ba ván trước là thắng. Không biết Thanh Sương lệnh sứ có ý kiến gì không?” Ông ta xưa nay vốn đa mưu túc trí, sợ một ván định thắng thua thì phụ thuộc quá nhiều vào vận may, mà Ngu đại sư tuổi tác đã lớn, đánh quá nhiều e là tinh lực không đủ, nên mới nói như vậy.
Thanh Sương lệnh sứ khẽ khoát tay, trong mắt lấp lóe ánh tinh quang. “Nếu là ngày thường đánh cờ mua vui, vãn bối tất nhiên sẽ vui vẻ phụng bồi. Nhưng còn trận chiến này, hà hà, chỉ sợ hai bên đều không có bản lĩnh để chơi thêm ván nữa.”
Ngu đại sư nghe ra trong lời của Thanh Sương lệnh sứ có ẩn ý nhưng lại không hỏi nguyên do, chỉ hờ hững nói: “Vậy nếu hòa cờ thì sao?”
“Việc đấu cờ này là do vãn bối đưa ra, vãn bối tất nhiên sẽ phải chịu chút thua thiệt.” Thanh Sương lệnh sứ khẽ nhún vai, điềm nhiên cất tiếng. “Nếu như hòa cờ, vãn bối tình nguyện nhận thua, trong vòng sáu mươi năm Ngự Linh đường quyết không bước chân ra giang hồ!”
Mọi người cả kinh, hắn dám ung dung nói ra lời ngông cuồng như vậy, chẳng lẽ thật sự nắm chắc được mười phần là sẽ giành phần thắng hay sao?
Ngu đại sư cười vang. “Ngươi đã nắm chắc như vậy, lão phu cũng không khách sáo. Giờ ta sẽ sai người đi lấy cờ tới rồi xin được lĩnh giáo cao chiêu của Thanh Sương lệnh sứ tại Ly Vọng Nhai này.”
“Đâu cần phiền đến tiền bối, vãn bối sẽ tự sai thủ hạ đi chuẩn bị cờ.” Thanh Sương lệnh sứ vẫy tay một cái, bốn tên đệ tử của Ngự Linh đường lập tức đồng loạt nhảy xuống dưới Tương Vọng Nhai. Có hai người chạy đi chạy lại trên khoảng đất trống dưới Ly Vọng Nhai, vừa chạy vừa rắc xuống từng nắm bột trắng; hai người khác thì tay đấm chân đá, chuyển dời hết những khối đá trên bãi đất trống đó đi...
Chỉ thấy hai người rải bột mỗi khi nhảy lên hạ xuống chân đều không dính bụi, khoảng cách mấy trăm bước chân sau nháy mắt đã đi hết, một thân khinh công như thế thực đã đạt tới hóa cảnh; còn hai người chuyển đá khi xuất quyền, xuất cước đều không phát ra tiếng gió nhưng kình lực lại mười phần hùng mạnh, mấy khối đá lớn phải nặng tới vài trăm cân cũng bị chuyển đi dễ dàng, đủ thấy cả hai đều có võ công siêu tuyệt.
Mọi người đều không hiểu đối phương có ý gì. Mấy người Cảnh Thành Tượng, Hoa Khứu Hương, Thủy Nhu Sơ, Vật Thiên Thành, Mạc Liễm Phong nhãn lực inh, đã nhìn ra võ công của bốn người này đều thuộc hàng nhất lưu trên giang hồ, so với mình cũng chỉ thua kém nửa mức. Nếu hai mươi người Ngự Linh đường mang tới lần này đều có thân thủ như vậy, quả thực đủ sức quyết đấu với hai mươi đệ tử tinh anh của bốn đại gia tộc.
Ngu đại sư lại càng kinh hãi, xem ra những năm nay, Ngự Linh đường cũng đã ngầm bồi dưỡng được không ít cao thủ, đủ sức đấu một phen với bốn đại gia tộc. Nhưng tại sao bọn chúng lại bỏ dễ chọn khó, đòi đấu cờ để phân định thắng bại? Tới bây giờ ông vẫn chưa nhìn ra ý đồ của Thanh Sương lệnh sứ, nhưng thực khó mà tin được ở trên bàn cờ hắn lại có thể thắng nổi mình.
Mọi người đều đứng trên cao, chẳng bao lâu đã nhìn ra vấn đề. Bốn tên đệ tử của Ngự Linh đường đã vẽ ra một bàn cờ lớn trên khoảng đất trống rộng mấy trăm bước chân kia.
Bàn cờ đó trải dài mấy chục trượng, mỗi ô cờ đều rộng tới năm, sáu bước chân, nếu không đứng từ trên cao nhìn xuống, thực khó mà nhận ra những dải bột trắng ngang dọc kia lại ghép thành một bàn cờ. Từ đó có thể nhận ra Ngự Linh đường đã có sự chuẩn bị kĩ càng cho việc này, hai người rải bột kia nếu không được huấn luyện tỉ mỉ thì quyết không thể vẽ ra một bàn cờ lớn như vậy trong thời gian nửa tuần hương.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không biết Thanh Sương lệnh sứ rốt cuộc định thế nào? Dùng một bàn cờ lớn như vậy để đánh cờ, có lẽ là việc trước giờ chưa từng có. Thủy Nhu Thanh nhớ lại cảnh mình và Tiểu Huyền đấu cờ với nhau trên thuyền Tu Nhàn, nghĩ bụng nếu Tiểu Huyền ở đây, nhìn thấy tình cảnh này, không biết sẽ cất lên lời cảm thán kinh thiên động địa đến mức nào...
“Chẳng hay tiền bối đã chuẩn bị xong chưa?” Trong giọng nói hờ hững của Thanh Sương lệnh sứ toát ra một luồng sát khí lạnh băng. “Chỉ mong ván cờ này có thể lưu truyền thiên cổ, nếu không há chẳng phải sẽ làm uổng phí cái hào tình tráng chí xẻ núi vẽ vạch, dọn đất làm bàn?”
Ngu đại sư cười rộ. “Hay cho câu xẻ núi vẽ vạch, dọn đất làm bàn! Có điều, chỉ có bàn cờ không thì chưa đủ, chắc hẳn Ngự Linh đường cũng đã chuẩn bị sẵn các quân cờ rồi chứ?”
Thanh Sương lệnh sứ không nói gì, lại vung tay lần nữa. Mười sáu đệ tử còn lại của Ngự Linh đường đồng loạt nhảy xuống dưới Tương Vọng Nhai, ôm những khối đá đủ hình dạng đang nằm tán loạn trên mặt đất lên, dùng vũ khí trong tay đẽo gọt một hồi. Lúc này mọi người đã có thể nhận ra mười mấy người này đều có võ công kinh người, những khối đá cứng rắn như vậy vào tay bọn họ đều trở nên mềm nhũn, chẳng khác gì đậu hũ, vũ khí đi đến đâu, vụn đá liền bắn tung đến đó. Chẳng bao lâu sau, trong tay mỗi người chỉ còn lại một khối đá hình tròn dày hơn nửa thước, rộng chừng ba thước.
Mọi người nhìn thấy cảnh này thì vừa kinh sợ lại vừa tức cười. Mỗi đệ tử của Ngự Linh đường ở đây đều có thể tính là cao thủ hàng đầu trên giang hồ, mười sáu người tập hợp lại một nơi như vậy đã là không dễ, vậy mà lại phải đi làm công việc đẽo đá làm quân cờ. Chỉ e tự cổ chí kim chưa từng có người nào được nhìn thấy cảnh tượng khó tin như vậy.
Lúc này mọi người tất nhiên đều biết những khối đá kia sẽ được dùng làm quân cờ. Mạc Liễm Phong thở dài, than: “Không ngờ Thanh Sương lệnh sứ có thể nghĩ ra một cách đặc biệt như vậy, có điều đám đệ tử của Ngự Linh đường hao phí thể lực đi đẽo đá làm cờ chỉ e còn có nguyên nhân khác, đó là muốn thể hiện thực lực của bản thân!”
Thủy Nhu Thanh lẩm bẩm: “Những quân cờ lớn như vậy thì làm sao mà di chuyển được? Chẳng lẽ mỗi khi đánh một nước cờ lại phải cho người đi chuyển quân?”
Cảnh Thành Tượng lúc này đã mơ hồ đoán được ý đồ của Thanh Sương lệnh sứ. “Theo ta nghĩ, chỉ sợ mỗi người sẽ phải cầm một quân cờ đi lại trong bàn cờ...”
“Ngự Linh đường quả nhiên có sự chuẩn bị từ trước.” Vật Thiên Thành khẽ thở dài. “Bọn chúng hẳn sớm đã diễn luyện rồi, lần so đấu này có lẽ không phải so cờ mà là so trận pháp!”
Thủy Nhu Thanh kinh hãi kêu lên: “Thì ra đến cuối cùng vẫn là đấu võ.”
Trên khuôn mặt thường ngày vẫn luôn điềm đạm của Thủy Nhu Sơ cũng xuất hiện một tia xao động. “Đây tuyệt đối không chỉ đơn giản là đấu võ, còn phải lấy nước cờ làm giới hạn nữa...”
Mọi người đều im lặng. Nếu dựa theo quy củ khi chơi cờ, bên mình có một quân đi vào trận địch là việc thường thấy, nhưng nếu lấy người làm quân cờ, một người phải đối mặt với mấy tay cao thủ ở trước, sau, phải, trái thì tuyệt đối khó mà giành phần thắng. Lối chơi cờ bị bó chân bó tay thế này, chỉ e khắp thiên hạ chưa từng có ai chơi thử, chẳng trách Thanh Sương lệnh sứ lại chẳng hề tỏ ra sợ hãi, dám khiêu chiến với một kỳ thủ hàng đầu như Ngu đại sư.
Hoa Khứu Hương tâm tư kín đáo, thấp giọng nói: “Mọi người không cần lo lắng. Cho dù kẻ địch có sự chuẩn bị từ trước nhưng chỉ cần tuân theo các quy củ trên bàn cờ, chúng ta chưa chắc đã thua Ngự Linh đường.”
Mọi người ngẫm lại thấy cũng có lý, cho dù thường ngày Thanh Sương lệnh sứ đều luyện tập lối cờ này nhưng dù sao sức cờ cũng chưa chắc đã so được với Ngu đại sư, việc thắng bại vẫn là khó đoán. Tất cả cùng đưa mắt nhìn về phía Ngu đại sư, xem xem ông có suy nghĩ thế nào về cục diện hiện giờ.
Ngu đại sư thì lại đưa mắt nhìn mười sáu tên đệ tử của Ngự Linh đường phía dưới, trên mặt thoáng xuất hiện nét âu lo, trầm giọng nói: “Người này tâm kế quá sâu, đến bây giờ ta vẫn chưa biết dụng ý của hắn, trận chiến này thực chẳng có nửa phần nắm chắc.”
Mọi người nhìn theo ánh mắt của Ngu đại sư, lại cả kinh. Thì ra mười sáu tên đệ tử của Ngự Linh đường sau khi mỗi người làm xong một quân cờ vẫn chưa dừng tay, lại leng keng đẽo gọt một hồi, dường như còn định đẽo quân cờ cho người của bốn đại gia tộc luôn...
Tuy việc đẽo cờ này không hề khó khăn với các cao thủ như bọn họ nhưng cũng tuyệt đối không quá dễ dàng, dù sao cũng phải hao tổn không ít thể lực. Nếu kẻ địch muốn bày bố sát trận trong bàn cờ, việc tự hao tổn sức chiến đấu của bản thân như hiện giờ quả thực khó hiểu. Nhất thời mọi người đều không sao đoán được ý đồ của đối phương, cùng cúi đầu trầm tư suy nghĩ.
Chỉ một lát sau, ba mươi hai quân cờ đã được đẽo xong, mười sáu đệ tử của Ngự Linh đường lại khắc chữ lên từng quân một, sau khi bôi màu đen đỏ liền đặt tất cả chúng vào bàn cờ. Trong đó có ba người thậm chí còn dùng ngón tay khắc chữ vào đá, chứng tỏ công phu trên ngón tay đã đạt tới hóa cảnh, khiến mọi người nhìn mà lè lưỡi.
Cuối cùng, mười sáu người lặng lẽ đứng bên cạnh bàn cờ, tựa như mười sáu bức tượng đá.
Giọng nói của Thanh Sương lệnh sứ lại vang lên: “Mỗi bên cử ra mười sáu người cầm mười sáu quân cờ đứng trên bàn cờ, tất cả đều phải nghe theo sự chỉ huy của người chơi cờ. Tiền bối mắt sáng như đuốc, chắc hẳn không cần vãn bối giải thích nhiều.” Rồi hắn lại nở nụ cười. “Chư vị yên tâm, trận chiến này là đấu trí đấu dũng, không phải đấu võ công, nếu bên nào có người tùy tiện sử dụng võ công trong ván cờ thì sẽ bị tính là thua cuộc.”
Mọi người đều thở phào một hơi nhưng rồi lại thấp thoáng sinh lòng nghi hoặc: Nếu không được dùng tới võ công, tại sao phải phí nhiều công sức như vậy, chẳng lẽ chỉ là để mua vui thôi sao?
Thanh Sương lệnh sứ đưa mắt nhìn qua phía Ngu đại sư. “Thanh Sương lệnh sứ của Ngự Linh đường xin được mời tiền bối chỉ giáo!”
Mọi người nhìn bộ dạng ung dung, điềm tĩnh của Thanh Sương lệnh sứ, thực khó tin sức cờ của hắn lại mạnh hơn Ngu đại sư. Cảnh Thành Tượng không kìm được, hỏi: “Có được đứng ngoài chỉ nước không?”
Thanh Sương lệnh sứ cười rộ. “Đối mặt với cao thủ như Ngu đại sư, cho dù có người đứng ngoài chỉ nước thì cũng có tác dụng gì?”
Mọi người ngẫm lại thấy cũng có lý, đánh cờ khác với đấu võ, lối chơi của mỗi người một khác, nhiều người chưa chắc đã chiếm ưu thế, tùy tiện chỉ nước chỉ e còn làm ảnh hưởng đến lối suy nghĩ ban đầu của người chơi.
Thanh Sương lệnh sứ nhìn mọi người một lượt, đoạn cất giọng ngạo nghễ: “Nếu tiền bối không nắm chắc có thể thắng vãn bối, xin cứ tùy tiện thay người.” Tuy bị ngăn cách bởi tấm mặt nạ nhưng mọi người vẫn có thể cảm nhận được vẻ cuồng ngạo mà hắn rốt cuộc đã lộ ra, khác hẳn với dáng vẻ nhún nhường ban đầu.
Ngu đại sư chẳng hề xao động. “Bên nào đi trước?” Câu hỏi này quả thực là điều mấu chốt, bởi trong cờ tướng, bên đi trước có ưu thế rất lớn, cho dù cờ sai một nước cũng có thể dựa vào ưu thế đi trước để giữ được thế cân bằng. Đặc biệt là trong ván cờ một ván định thắng thua như hiện tại, nếu có thể nắm được tiên cơ, ít nhất cũng có bảy, tám phần nắm chắc có thể đứng vào thế bất bại.
“Vãn bối cho dù có tự phụ đến mấy về sức cờ của mình thì cũng không dám nhường tiền bối đi trước. Nhưng nếu học theo lối đoán cờ của đám người phàm tục thì lại có phần thiếu sảng khoái...” Thanh Sương lệnh sứ thấp giọng nói. “Chi bằng hãy để vãn bối hỏi tiền bối một vấn đề, sau đó xem câu trả lời đúng hay sai mà xác định việc đánh trước, đánh sau, không biết tiền bối thấy thế nào?”
Vật Thiên Thành không kìm được, nói: “Ai biết ngươi có đưa ra câu hỏi vô lại gì không? Chi bằng hãy để bọn ta hỏi rồi ngươi trả lời?”
Cặp mắt sáng rực của Thanh Sương lệnh sứ chỉ nhìn chằm chằm vào Ngu đại sư. “Vãn bối đại diện cho Ngự Linh đường xuất chiến, tất nhiên sẽ không giở trò vô lại. Thế này đi, vãn bối sẽ nói ra câu hỏi trước rồi để tiền bối quyết định có trả lời hay không.”
Mỗi hành vi, cử chỉ của Thanh Sương lệnh sứ đều có sự chuẩn bị từ trước, mãi đến bây giờ vẫn chưa để lộ ra rốt cuộc là có âm mưu gì, hơn nữa người này hễ mở miệng là gọi tiền bối, nói năng cung kính vô cùng, nhưng kèm theo đó là một thứ áp lực to lớn không ngừng tràn qua phía đối phương, quả là một nhân vật không đơn giản. Ngu đại sư ngầm đề phòng, chậm rãi nói: “Ngươi hỏi đi!”
Thanh Sương lệnh sứ chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn trời, thấp giọng nói: “Tiền bối có thể tính được lần này, Ngự Linh đường có bao nhiêu người xem cuộc đấu cờ này không?”
Mọi người có mặt đều ngây ra, câu hỏi này không những không hề khó mà còn quá đơn giản. Thanh Sương lệnh sứ dẫn theo hai mươi người đến đây, vừa rồi tất cả đều thể hiện võ công siêu phàm thoát tục, tính thêm cả hắn tất nhiên là hai mươi mốt người.
Tâm tư Ngu đại sư không ngừng xoay chuyển, cách hỏi của Thanh Sương lệnh sứ cực kỳ cổ quái, không nói là “bản thân mang đến bao nhiêu người” mà là “sẽ có bao nhiêu người xem cuộc đấu cờ này”. Bên trong đó dường như có sự khác biệt rất lớn nhưng ông quả thực không nghĩ ra hắn có thể bày trò gì.
Hoa Khứu Hương phản ứng rất nhanh. “Nếu ngươi nhắm mắt lại thì tất nhiên không thể nhìn thấy gì nữa.”
“Hoa huynh quả nhiên lợi hại.” Thanh Sương lệnh sứ cười vang. “Có điều, cuộc chiến ngàn năm hiếm gặp này ai nỡ nhắm mắt không xem đây? Nếu ta mà giở trò lường gạt qua câu chữ như vậy, há chẳng khiến các vị coi thường ư?”
Ngu đại sư thì lại nghĩ đến việc đối phương có thể đã giấu phục binh ở gần đây, nhưng với công lực mấy chục năm tinh thuần của ông mà lại không phát hiện ra điều gì, nếu lên tiếng hỏi thì rõ ràng sẽ tỏ ra yếu thế... Trong lòng ông bỗng máy động, thực chính là hư, phải chăng đối phương chỉ có tất cả hai mươi mốt người tới đây, Thanh Sương lệnh sứ hỏi vậy là cố ý bày nghi trận? Ông bèn không do dự nữa. “Xem ra Thanh Sương lệnh sứ thực sự có lòng muốn nhường lão phu đi trước. Ngươi mang đến đây hai mươi người, tính thêm cả ngươi nữa thì hẳn nhiên là có hai mươi mốt người được xem cuộc đấu cờ này.”
Thanh Sương lệnh sứ khẽ thở dài, nói chậm rãi từng tiếng một: “Tiền bối sai rồi!”
Ngu đại sư hơi nhướng mày. “Sai thế nào?”
Thanh Sương lệnh sứ không trả lời, mắt nhìn về phía bốn tay thủ hạ bên cạnh, cuối cùng dừng lại ở một người, hờ hững nói: “Ngươi đi!”
Mọi người nhận ra đó là một trong hai người rắc bột vẽ bàn cờ khi nãy, rồi chợt thấy hắn bước lên phía trước hai bước, đầu tiên là khom người hành lễ thật sâu với Thanh Sương lệnh sứ, sau đó hô lớn một tiếng, đột nhiên vung hữu chưởng vỗ mạnh vào đỉnh đầu mình. Tuy ở cách đó khá xa nhưng mọi người vẫn có thể nhìn thấy rõ những dòng máu tươi bắn ra từ trên đỉnh đầu hắn, sau khi đứng lặng hồi lâu, kẻ này rốt cuộc đã gục ngã, bỏ mạng!
Biến cố này thực nằm ngoài dự liệu của mọi người. Thủy Nhu Thanh và mấy đệ tử của bốn đại gia tộc đồng thanh kêu lên kinh hãi, ngay đến các nhân vật đã trải đủ gió mưa như Ngu đại sư và Cảnh Thành Tượng cũng hơi chấn động. Nhìn võ công mà người vừa tự vẫn thi triển trong lúc rắc bột vẽ bàn cờ, tuyệt đối có thể tính là cao thủ có hạng trong Ngự Linh đường, vậy mà Thanh Sương lệnh sứ lại không tiếc hy sinh tính mạng của hắn để đổi lấy ưu thế đi trước, qua đó có thể thấy Ngự Linh đường đã đặt bao nhiêu kỳ vọng vào cuộc chiến lần này!
Thanh Sương lệnh sứ khom người bái lạy trước thi thể của thủ hạ, sau đó ngoảnh đầu qua nhìn Ngu đại sư, trong giọng nói chẳng hề có chút kích động: “Bây giờ tiền bối đã biết mình sai thế nào rồi chứ?”
“Được lắm, không ngờ Ngự Linh đường lại có nhân tài như ngươi!” Ngu đại sư im lặng suốt hồi lâu, nhìn mười sáu tên đệ tử vẫn đứng phía dưới kia, dường như không hề nhìn thấy màn thảm kịch vừa xảy ra, đột nhiên thở dài một tiếng, mái tóc dài bạc trắng không có gió mà tự tung bay. “Ta đoán sai rồi, mời lệnh sứ đi trước!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.