Hoạn Phi Hoàn Triều

Chương 18: Kỹ thuật thuần ngựa






Tô Phi Sắc cho Đổng Tình Uyển một ánh mắt cảm kích, lúc này mới chậm rãi mở miệng: "Hồi Quý Phi nương nương, có biết một chút."
"Ồ? Vậy thử xuống chạy hai vòng xem sao? Cũng đỡ lãng phí một bộ kỵ trang tốt như vậy của Cửu Thiên Tuế." Tô Tĩnh Nhu cười tươi như hoa, nàng ta cần chính là những lời này của Tô Phi Sắc.
Vốn tưởng rằng Tô Phi Sắc sẽ đưa đẩy một hồi rồi mới đáp ứng, không nghĩ tới nàng lập tức gật đầu, ngược lại khiến cho Tô Tĩnh Nhu với Lý thị nhíu nhíu mày, sảng khoái vậy sao?
Có điều cũng đã đến nước này rồi, bọn họ cũng chẳng cần phải nghĩ nhiều thêm nữa, Tô Tĩnh Nhu nhìn thoáng qua phía cung nhân: "Người đâu, dắt một con ngựa tới đây."
Cung nhân vâng lệnh, rất nhanh đã dắt ngựa tới rồi, không chỉ vậy, còn cố ý chọn một con ngựa vô cùng cao lớn, Tô Phi Sắc đứng cạnh nó có khi ngay cả đầu còn chưa đến, nói gì đến việc cưỡi nó.
Đến đây lập tức khơi gợi sự hứng thú của mọi người, ai cũng muốn thử nhìn xem Tô Phi Sắc vừa mới toả sáng bây giờ sẽ bị xấu mặt ra sao.
Chỉ thấy trong mắt Tô Phi Sắc không hề lộ vẻ sợ hãi, vươn tay sờ sờ lông mao của chú ngựa, còn khẽ thì thầm gì đó vào tai nó một lúc, lúc này mới đột nhiên đè lại yên ngựa.
Cũng không biết là sức lực từ đâu ra, nàng lại chỉ cần một tay liền dùng lực nhấc được cả người lên không trung dẫm lên bàn đạp.
Xoay người, lên ngựa, từng động tác liên tiếp nước chảy mây trôi.
Chưa đợi mọi người kịp phản ứng, một tiếng "Giá" thanh thúy đã vang vọng tứ phương.
Chỉ thấy Tô Phi Sắc một tay nắm chặt dây cương, một tay quất roi ngựa như sương mù phồn hoa, khiến người ta căn bản thấy không rõ đường đi roi ngựa, chỉ có tiếng vụt roi không ngừng kêu vang, kinh tâm động phách.
Tô Phi Sắc cho ngựa phi thật nhanh, sau đó đứng lên từ trên lưng ngựa, chỉ thấy nàng chậm rãi nâng một chân trên vai, lấy tư thế Kim Kê Độc Lập mà đứng.
Tốc độ ngựa phi không hề giảm, từng luồng gió sắc bén xẹt qua nàng, thân hình nhỏ gầy của nàng ở trong gió lung lay như sắp ngã, mọi người nhìn thấy lòng đều hốt hoảng.
Đúng lúc này, ngựa đột nhiên hí vang thật to rồi nhấc cao đầu lên, Tô Phi Sắc đứng trên lưng nó lập tức bị hất văng đi.
Nhất thời liền có người sợ tới mức thét chói tai, có người còn lập tức đứng hẳn dậy.
Hai mắt Tô Tĩnh Nhu gắt gao nhìn chằm chằm con ngựa kia, chén trà trong tay nàng ta bị siết chặt đến nỗi sắp vỡ đến nơi, chỉ sợ rằng Tô Phi Sắc sẽ không chết.
Ngọc Tuyền Cơ lại nhíu nhíu mày, xem xét có nên ra tay hay không, nhưng trong một thoáng lúc Tô Phi Sắc bị văng đi ấy, rõ ràng hắn đã thấy nàng nở nụ cười với hắn.
Chẳng lẽ đây cũng nằm trong kế hoạch của nàng?
"Oa......"
Không biết là ai kêu lên một tiếng trước tiên, còn Tô Tĩnh Nhu lại sợ tới mức súyt nữa ném chén trà trong tay đi.
Ánh mắt Ngọc Tuyền Cơ lập tức sáng ngời, cô gái nhỏ này đúng là càng ngày càng thú vị, hắn dẫn đầu vỗ tay, kéo theo tất cả mọi người cũng lập tức vỗ tay tán thưởng.
Chỉ thấy ngựa vẫn phi như bay, mà Tô Phi Sắc vừa mới ngã ngựa đang dùng một chân câu lấy dây cương, cả người lấy tư thế mềm dẻo dị thường bám lấy bên sườn ngựa.
Thân nhẹ như yến, trong nhu có cương, trên mặt còn mang theo ý cười đạm nhiên.
Kỹ thuật cưỡi ngựa đến mức này chỉ sợ ngay cả nam nhân còn ít ai làm được, không ngờ nàng chỉ là một nữ tử khuê các lại có thể làm nhẹ nhàng đến thế, thật khiến cho người ta phải kinh ngạc thán phục.
Bốn phía vang lên tiếng hoan hô và vỗ tay không ngừng, thấy đã đạt được mục đích, Tô Phi Sắc lập tức điểm nhẹ mũi chân, cả người liền bay lên ngồi lại trên lưng ngựa, chuẩn bị kéo cương dừng ngựa, kết thúc màn trình diễn.
Tô Tĩnh Nhu tựa hồ nhìn ra ý định của nàng, chân mày liền nhăn lại.
Không được, không thể để Tô Phi Sắc dễ dàng xuống ngựa như vậy được, nếu không sẽ lại phải tìm cơ hội khác để đối phó với nàng.
Nàng ta nhanh chóng trao đổi ánh mắt với cung nhân, cung nhân ngầm hiểu ý, bàn tay ở dưới tay áo lén bắn ra một viên đá về phía chân ngựa.
Ngựa bị đau liền hí vang, lập tức nổi điên chạy loạn khắp nơi, dường như muốn đem Tô Phi Sắc hất ngã.
Tình huống đột nhiên xảy ra, Tô Phi Sắc chưa hề chuẩn bị, chỉ đành phải ôm chặt lấy cổ ngựa.
Nàng vốn tưởng rằng Tô Tĩnh Nhu sẽ không dám ở trước mặt mọi người làm ra chuyện lộ liễu như vậy, không ngờ tới...!
Xem ra nàng ta thật sự muốn mạng của nàng.
Sao lại như vậy? Thấy thân hình nhỏ gầy của Tô Phi Sắc đang khẩn trương ghé vào trên lưng ngựa, có thể bị ngã xuống bất cứ lúc nào, mà biểu tình của nàng cũng không giống như đã an bài tốt từ trước, chẳng lẽ là có kẻ muốn hại nàng?
Nghĩ đến đây, Ngọc Tuyền Cơ cũng không rảnh lo lắng ánh mắt của kẻ khác, lập tức phi thân một cái muốn cưỡi lên lưng ngựa, khống chế giúp nàng.
Không nghĩ tới Tô Phi Sắc cũng không muốn nhờ đến sự trợ giúp của hắn, một tay nàng rút ra cây chủy thủ từ bên hông hắn rồi liền đẩy hắn ra: "Cửu Thiên Tuế thiên kim quý thể, nếu có sơ xuất thần nữ không đảm đương nổi."
Nàng biết Ngọc Tuyền Cơ là muốn ra tay giúp nàng, chỉ là thân phận hắn đặc thù, lại âm tình bất định, không chừng cứu xong ngược lại còn thành một phiền toái lớn cho nàng, cho nên nàng vẫn nên tự mình cứu mình thì hơn.
Nhớ khi nàng ở kiếp trước, dù có là con ngựa hung hãn tàn bạo đến đâu cuối cùng cùng đều sẽ bị nàng thuần phục ngoan ngoãn, đây chẳng qua cũng như một con ngựa non mà thôi.
Thực ra đạo lý thuần phục ngựa cũng giống như đạo lý sinh tồn trên đời này thôi, nó hung ác, thì ngươi phải ác hơn nó.
Chỉ có đủ tàn nhẫn mới có thể đạt được thắng lợi cuối cùng.
Tô Phi Sắc liền đột nhiên nâng tay lên đâm chủy thủ vào lưng ngựa, đây là một con ngựa tốt nên nàng cho nó cơ hội, không bị một đao mất mạng, nhưng nếu nó không biết thức thời, vậy đừng trách nàng tàn nhẫn độc ác.
Lập tức, máu văng lên khắp không trung, mà con ngựa cũng đau đớn gào rống một tiếng, liên tục dậm hai chân qua lại, sau đó ngoan ngoãn quỳ hai đầu gối xuống, bất động.
Bốn phía lại ồ lên một trận, thuật thuần mã tàn nhẫn đến mức này, quả thật khiến cho bọn họ sống lưng phát lạnh.
Tô Phi Sắc xoay người xuống ngựa, lại phát hiện sau lưng có một đạo ánh mắt sáng quắc.
Xoay người nhìn lại, chỉ thấy Tống Lăng Tu đang ý vị thâm trường nhìn chằm chằm nàng, không khỏi khẽ run một chút.
Không xong rồi, kiếp trước nàng từng vì Tống Lăng Tu mà thuần phục qua vô số con ngựa, kỹ thuật thuần mã của nàng hắn là người biết rõ nhất, mà bây giờ nàng lại ở trước mặt hắn thuần mã, chẳng may sẽ bị nhận ra......
"Tam tiểu thư quả nhiên thông tuệ, bổn vương chỉ cần chỉ điểm một câu, ngươi đã hiểu rồi, thanh chủy thủ này liền tặng cho ngươi đi." Ngọc Tuyền Cơ hết thảy đều xem ở trong mắt, càng thêm cảm thấy trận này chơi thật thú vị, vì thế mở miệng đúng lúc.
Tô Phi Sắc không khỏi thầm than Ngọc Tuyền Cơ thật sự rất thông minh, chỉ là người thông minh như vậy, nàng phải làm sao mới có thể giấu diếm được hắn?
"Thần nữ tạ ân cứu mạng của Cửu Thiên Tuế." Tô Phi Sắc quỳ xuống tạ ơn.
Nếu Ngọc Tuyền Cơ đã nguyện ý giúp nàng, nàng sao lại không hiểu mà thuận thế diễn theo.
Hai người kẻ xướng người hoạ, mọi người lập tức cho rằng chủy thủ trong tay Tô Phi Sắc là Ngọc Tuyền Cơ cho, mà kỹ thuật thuần phục ngựa vừa rồi của nàng cũng do Ngọc Tuyền Cơ dạy, không phải do chính bản thân nàng mà ra.
Cũng phải, một nữ tử khuê các sao có thể có thủ đoạn tàn nhẫn quyết tuyệt như vậy được.
Cảm giác được ánh mắt Tống Lăng Tu đã biến mất, Tô Phi Sắc lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Vốn tưởng rằng diễn đến đây là đã xong rồi, không nghĩ tới Tô Tĩnh Nhu đột nhiên trong bộ dáng tỷ tỷ hiền từ vọt tới đây, vội vàng ôm nàng vào trong lòng: "Tam muội muội không sao chứ? Con ngựa kia lại đột nhiên nổi điên, quả thực đã hù chết Đại tỷ rồi."
Chỉ thấy Tô Tĩnh Nhu hốc mắt ửng đỏ, lệ nóng doanh tròng, ngay cả Tô Phi Sắc cũng không khỏi tán thưởng kỹ thuật diễn thật là tốt.
Nàng nhích thân mình ra một chút, lúc này mới mở miệng: "Quý Phi nương nương yên tâm, ta không có việc gì.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.