Khuôn mặt Nhị di nương hơi giật giật, nghĩ đến nàng biết rõ chuyện xảy ra trong cung, cũng biết mặt Tô Tĩnh Hương mặt là do nàng hủy, nhưng vì ngại với thân phận nên chỉ có thể nhẫn nhịn: "Tam tiểu thư tới không khéo, Hương......!Nhị tiểu thư đã ngủ rồi." Vì Tô Tĩnh Hương đã quá kế cho Lý thị, cho nên ngay cả tên của nữ nhi thân sinh của mình bà cũng không thể gọi, thật sự rất đáng thương. Tô Phi Sắc thở dài, nếu như Nhị di nương đã nói Tô Tĩnh Hương đi ngủ rồi, nàng cũng không muốn làm khó bà ấy: "Vậy thôi Phi Sắc......" Đúng lúc này, Tô Tĩnh Hương trốn trong phòng dường như nghe được tin Tô Phi Sắc đến thăm, liền tức muốn hộc máu, ném một chiếc ghế ra, trong giọng nói không kìm chế được phẫn nộ: "Tô Phi Sắc, ngươi đồ tiện nhân này vẫn còn dám đến đây, ngươi cút, mau cút cho ta!" Cái ghế rơi xuống mặt đất vỡ tan, mảnh vụn súyt nữa bắn lên trên người Tô Phi Sắc, nàng còn chưa kịp né tránh, Nhị di nương đã một tay ôm lấy nàng, che ở trong lòng. Mảnh vụn văng tung tóe đâm vào cánh tay Nhị di nương, may mà vết thương cũng không sâu, chỉ chảy ra một ít máu. Tô Phi Sắc máu đỏ tươi trên ống tay áo của bà, trong lòng không khỏi hơi run lên. Nàng biết Nhị di nương cũng không phải thật lòng muốn cứu nàng, chỉ là gần đây địa vị của Tô Tĩnh Hương ở phủ Thừa tướng đã xuống dốc không phanh, nếu như nàng lại bị Tô Tĩnh Hương làm cho bị thương, việc này truyền đến tai Tô Đức Ngôn, thì không biết Tô Đức Ngôn sẽ trừng phạt Tô Tĩnh Hương thế nào nữa. Nhị di nương làm như vậy là dùng chính thân thể mình để bảo hộ Tô Tĩnh Hương, bà chính là một người mẹ sẵn sàng dùng hết mọi khả năng để bảo vệ nữ nhi của mình. "Có cần ta giúp người mời đại phu không?" Tô Phi Sắc có lòng tốt mở miệng. Nhị di nương ngẩn người, cuối cùng nở nụ cười: "Cảm tạ hảo ý của Tam tiểu thư, chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi, chuyện hôm nay quả thật đã khiến Tam tiểu thư chê cười rồi, mong Tam tiểu thư đừng nói ra ngoài, tránh làm cho lão gia trách tội." Tô Phi Sắc gật gật đầu, trầm tư một lát, cuối cùng vẫn mở miệng nói: "Thực ra hôm nay ta cũng không phải đặc biệt đến thăm Nhị tỷ, mà do ở bên ngoài có ngửi thấy mùi tuyết hủy nhan, không biết Nhị di nương có biết thứ này không?" Hôm nay nàng đến đây, vốn là muốn lợi dụng tuyết hủy nhan để khơi mào lòng căm thù của Tô Tĩnh Hương với Tô Tĩnh Nhu. Mà nàng là người có ân tất báo, vừa rồi Nhị di nương đã cứu nàng, vậy nàng sẽ cứu Tô Tĩnh Hương một lần xem như là báo đáp. "Tuyết hủy nhan?" Nhị di nương nghi hoặc nhíu mày: "Không biết." "Vậy thì cũng thật là lạ, vì loại mùi này cũng không hề tầm thường, trước đây ta từng ngửi thấy ở chỗ Cửu Thiên Tuế, tò mò hỏi thử mới được, đây là một loại cao mỡ màu trắng, có tên là tuyết hủy nhan, là loại hình phạt đặc biệt mà Đông Xưởng dành riêng cho nữ nhân. Nghe nói nếu trên người có vết thương, bôi thêm tuyết hủy nhan này vào, vết thương sẽ không chỉ không tốt lên mà còn bị thối rữa đi nữa, nếu như dùng ở trên mặt nữ nhân......!Chậc chậc." Tô Phi Sắc lắc lắc đầu, giả vờ một bộ dáng vô cùng sợ hãi. Nhị di nương lập tức đỏ hồng hai mắt, toàn thân không kìm chế được mà run rẩy, tuyết hủy nhan? Chẳng lẽ chính là bình tuyết da cao mà Tô Tĩnh Nhu ban thưởng kia sao? "Chẳng trách mặt của Hương Nhi vẫn luôn không tốt, chẳng trách......" Nhị di nương run run rẩy rẩy, không nhịn được mà rơi nước mắt: "Ta từ nhỏ đã quá kế Hương Nhi cho nàng, Hương Nhi cũng vẫn luôn đối với nàng ta nói gì nghe nấy, vì sao, Hương Nhi đã rơi xuống kết cục thảm hại như thế rồi mà bọn họ vẫn còn chưa chịu buông tha con bé?" Nói chuyện với người thông minh đúng là không cần phí sức, chỉ cần tùy tiện chỉ điểm một chút, đã biết ngay nàng muốn nói gì. "Bọn họ? Thứ lỗi cho Phi Sắc không biết bọn họ trong miệng Nhị di nương là ai, chỉ là nếu như đúng thật là có người bày trò trên mặt Nhị tỷ, vậy mục đích của kẻ đó nhất định là muốn ta với Nhị tỷ thù càng thêm thù, ngồi xem trai cò đánh nhau, còn mình thì làm ngư ông đắc lợi." Tô Phi Sắc dứt lời, lại thở dài nói: "Thực ra ngày ấy ta cũng chỉ là muốn bảo vệ mình, Nhị tỷ đột nhiên đánh ta, ta cũng thật sự hoảng sợ, chỉ là nếu như dung mạo của Nhị tỷ bị hủy, nói vậy sau này sẽ càng phải dựa vào Đại nương rồi, nếu không sẽ sống như thế nào được đây." Tô Phi Sắc chỉ nói hai câu đã chỉ ra được những điểm trọng yếu, tuy rằng nàng làm bộ vô tâm, nhưng nàng tin người nghe nhất định sẽ hiểu rõ lời này là có ý gì. Có điều lần này Lý thị quả thật đã vẽ rắn thêm chân, nếu như không có bình tuyết da cao này, thì Tô Tĩnh Hương sẽ vẫn còn ngoan ngoãn nghe lời bà ta, nhưng bà ta lại làm như vậy, ngược lại khiến cho nàng có cơ hội châm ngòi ly gián. Nhị di nương cũng biết vừa rồi là mình thất thố, lấy khăn tay ra lau khóe mắt: "Đa tạ Tam tiểu thư đã chỉ điểm." Tô Phi Sắc cong môi cười: "Nhị di nương đã nói quá rồi, Phi Sắc nào có chỉ điểm gì chứ, chẳng qua là nói ít việc vặt trong nhà thôi mà. Nếu như Nhị tỷ đã ngủ rồi, vậy thôi Phi Sắc lần sau lại đến." Dứt lời, nàng liền xoay người chuẩn bị rời đi. Nhưng đột nhiên Nhị di nương lại gọi nàng: "Tam tiểu thư." "Vâng?" Tô Phi Sắc đáp. Chỉ thấy ánh mắt Nhị di nương sáng quắc nhìn nàng, thần sắc trong mắt rất khó phân biệt. Thật lâu sau, Nhị di nương cuối cùng mới thở dài: "Nghĩ đến thì đây cũng là lần đầu tiên Tam tiểu thư nhìn thấy ta, còn ta lại biết không ít chuyện về Tam tiểu thư, tính tình Nhị tiểu thư tương đối đơn thuần thẳng thắn, không phải là đối thủ của Tam tiểu thư, sau này nếu có chỗ nào đắc tội, mong rằng Tam tiểu thư sẽ nể mặt ta mà đừng so đo." Lời này là xuất phát từ thật lòng, bà hàng năm đều không được thấy mặt Tô Tĩnh Hương, chỉ có thể nghe mấy lời đồn đãi từ trong miệng hạ nhân về các tiểu thư, mới có thể biết một chút về tình hình gần đây của Tô Tĩnh Hương. Mà gần đây bà nghe được nhiều nhất chính là về Tô Phi Sắc, Tô Phi Sắc thuyết phục tiểu thư Đổng gia như thế nào, Tô Phi Sắc ở trên hội đua ngựa giữ được mặt mũi cho phủ Thừa tướng như thế nào, Tô Phi Sắc...... Hơn nữa hôm nay gặp nhau, còn được Tô Phi Sắc chỉ điểm, bà không khỏi cảm thấy Tô Phi Sắc mới chính là nhân vật lợi hại nhất ở phủ Thừa tướng, chỉ là Tô Phi Sắc còn chưa nở rộ ra một thân sáng rọi mà thôi. Cho nên bà muốn trước tiên cầu cho Tô Tĩnh Hương một đạo bám vào người phù, bà thân là mẫu thân, chỉ mong sao cho nữ nhi của mình bình an là được. Tô Phi Sắc ngẩn ra, thần sắc trong mắt khẽ chuyển động: "Nhị di nương đề cao ta quá rồi." Nhị di nương cho rằng Tô Phi Sắc cự tuyệt, gấp đến độ định mở miệng, mà Tô Phi Sắc lại nói tiếp: "Có điều cũng mong Nhị di nương yên tâm, người không phạm ta, ta không phạm người, chỉ cần sau này Nhị tỷ tỷ không uy hiếp đến tính mạng của ta, ta cũng tuyệt đối sẽ không tàn nhẫn." Hàm ý của lời này đã rất rõ ràng, Nhị di nương cũng đành phải gật gật đầu. Tô Phi Sắc nghĩ nghĩ, dứt khoát đã làm người tốt thì phải làm tới cùng: "Vết thương trên mặt Nhị tỷ ta sẽ nghĩ cách, chỉ là Nhị di nương nếu thật muốn tốt cho Nhị tỷ, thì nên dạy tỷ ấy tránh xa thị phi, hành sự chừng mực." Người Nhị di nương hơi run lên, nước mắt súyt nữa thì rơi xuống: "Vậy cảm tạ Tam tiểu thư." Rời khỏi viện của Tô Tĩnh Hương, Tang Tử lập tức tò mò hỏi: "Tiểu thư thật muốn nghĩ cách giúp vết thương trên mặt Tô Tĩnh Hương à?" "Ừ, đêm nay ngươi đi một chuyến tới chỗ Ngọc Tuyền Cơ, hỏi xin hắn giải dược của tuyết hủy nhan, nếu như không có thì xin hắn thuốc trừ sẹo tốt nhất đi." Lần này nàng cũng là vì Nhị dị nương, cho nên bất luận có như thế nào thì cũng phải cứu Tô Tĩnh Hương. "Đúng rồi, thuận tiện giúp ta theo dõi Tô Tĩnh Hương, đừng để cho nàng ta lại gây ra thêm chuyện gì.".