Hoạn Phi Hoàn Triều

Chương 42: Công tội bù trừ






Editor: Nyanko
Mà mặt của Lý thị và hai tỷ muội Tô gia đều đen lại, không ngờ tới Tô Phi Sắc sẽ không biết liêm sỉ như thế, lại dám nói ra loại lời này ở trước mặt nhiều người như vậy, rõ ràng là muốn cân sức cân tài với Tô Tĩnh Điềm mà.
Bây giờ cũng chỉ có thể xem cuối cùng Tống Lăng Tu thích thổ lộ trắng trợn hay là e thẹn ngại ngùng mà thôi.
"Hảo hán không nhắc lại dũng mãnh năm đó, trẫm cũng đã lâu rồi chưa động lại đao kiếm." Tống Lăng Tu cười nói.
"Hoàng Thượng không giận tự uy, cho dù có không động đến đao kiếm thì Đại Tống quốc thổ chúng ta cũng không có kẻ nào dám xâm phạm." Tô Phi Sắc cung kính nói, trong lòng lại toàn là khinh thường.
Thành tựu của Tống Lăng Tu đều là do nàng và Cố gia liều mạng đánh giặc mà được, vậy mà bây giờ hắn ta lại không biết xấu hổ nói được câu hảo hán không nhắc lại dũng mãnh năm đó, cũng không sợ bị người ta nhạo báng.
"Ha ha ha ha ha, Tam tiểu thư đúng là nhanh mồm nhanh miệng, người đâu, ban thưởng một đôi khuyên tai ngọc bích."
Lời của Tống Lăng Tu vừa rơi xuống, Lý thị và Tô Tĩnh Điềm lập tức nóng nảy, cái gì? Tô Phi Sắc cũng được ban thưởng?
Thế thì Tô Tĩnh Điềm vừa rồi được ban thưởng còn có ý nghĩa gì nữa!
Lý thị vừa định mở miệng, lại bị Tô Tĩnh Nhu dùng ánh mắt ngăn lại.
Hừ, nàng ta đã sớm nghĩ tới Tô Phi Sắc sẽ ra tay phá rối, có điều tất cả cũng đều đã chuẩn bị xong rồi, cứ để cho Tô Phi Sắc được nở mày nở mặt một lần đi, dù sao nàng ta cũng không thèm so đo với một kẻ sắp chết.
"Tạ Hoàng Thượng." Tô Phi Sắc nhận lấy khuyên tai ngọc bích xong đang chuẩn bị quay trở lại chỗ ngồi, ngoài hoa viên lại đột nhiên truyền đến một tiếng ồn ào bất thường.
Nàng nhíu mày lại, nhanh chóng xoay người nhìn qua.
Chỉ thấy phủ Thừa tướng đột nhiên xuất hiện mấy hắc y nhân, mà thị vệ do Tống Lăng Tu mang đến đang đánh nhau với bọn chúng.
Tới rồi, trong mắt Tô Tĩnh Nhu nhanh chóng hiện lên một ý cười.
Hôm nay nàng ta đưa Tống Lăng Tu tới phủ Thừa tướng, cũng không chỉ đơn giản là muốn cho Tống Lăng Tu thấy Tô Tĩnh Điềm, mà còn muốn mượn chuyện xuất hiện thích khách để cứu giá.
Từ sau khi Vân Phi tiến cung, địa vị của nàng ta ở trong cung có thể nói là xuống dốc không phanh, chỉ có bí quá hoá liều, mới có thể cứu vãn lại được cục diện.
Đúng lúc này, một gã thích khách mặc đồ đen đột nhiên vung kiếm lên đâm về phía Tống Lăng Tu.
Tô Phi Sắc kinh hãi, tuy rằng nàng muốn cho Tống Lăng Tu chết, nhưng tuyệt đối không phải là chết vào lúc này.
Nếu Tống Lăng Tu chết ở phủ Thừa tướng, phủ Thừa tướng nhất định sẽ bị chuyện này làm liên lụy.
Tuy rằng như vậy cũng là ý nguyện của nàng, nhưng tất cả đều không phải do chính tay nàng tạo nên, cũng sẽ không thể coi như là nàng đã báo thù cho Cố gia được, nàng sẽ tiếc nuối cả đời.
Đúng vậy, Tống Lăng Tu không thể chết được.
Nghĩ đến đây, Tô Phi Sắc lập tức lao người về phía Tống Lăng Tu.
Trường kiếm của thích khách cũng đúng lúc đâm trúng bả vai của nàng, nàng bị đau cả người hơi cứng lại, nhưng vẫn nhanh chóng che cho Tống Lăng Tu ở dưới người.
Tô Tĩnh Nhu động tác chậm hơn một bước nhìn thấy một màn này, hai mắt lập tức phát ra ánh sáng hung ác.
Đáng chết, đây vốn là chuyện nàng ta nên làm, vậy mà lại bị Tô Phi Sắc cướp mất làm trước.
Bây giờ nàng ta cứu giá không thành, còn có thể lấy gì để cứu vãn lại địa vị đây? Chẳng lẽ muốn nàng ta trơ mắt nhìn Vân Phi dẫm lên trên đầu nàng ta sao!
Mà Tô Phi Sắc vốn đã tỏa sáng rực rỡ ở trên hội đua ngựa, vừa rồi lại còn trắng trợn thổ lộ tình cảm ái mộ của nàng với Tống Lăng Tu, hơn nữa còn có công cứu giá, ngộ nhỡ Tống Lăng Tu muốn nạp Tô Phi Sắc làm phi, vậy thì chẳng phải là nàng ta đã tự bê đá đập chân mình sao?
"Người đâu, hộ giá, hộ giá." Tô Đức Ngôn sợ tới mức vội vàng hô to, phủ Thừa tướng ngay lập tức loạn thành một đoàn.
Thấy vậy, ám vệ của Ngọc Tuyền Cơ đang núp trong các góc ở phủ Thừa tướng lập tức truyền tin về, xin chỉ thị của Ngọc Tuyền Cơ nên xử lý như thế nào.
Không ngờ Ngọc Tuyền Cơ nhận được tin tức chỉ hỏi một câu, Tam tiểu thư của phủ Thừa tướng có bị thương hay không? Sau khi nhận được đáp án xác định, hắn lập tức dẫn theo một lượng lớn người ngựa chạy tới phủ Thừa tướng.
Mà thủ vệ của phủ Thừa tướng bị khí thế của hắn dọa sợ, ngay cả cản cũng không dám cản.
Bả vai của Tô Phi Sắc bị thương, nếu như đổi lại là kiếp trước nàng còn có thể chống đỡ được một chút, nhưng thân thể này hiện tại hoàn toàn không thể so được với kiếp trước, đau đớn từ miệng vết thương không ngừng truyền đến, kích thích thần kinh của nàng, khiến cho nàng gần như sắp chết ngất.
Tô Tĩnh Nhu đứng ở cách đó không xa lại đang cắn chặt răng.
Không được, không thể để cho Tô Phi Sắc cứ luôn đè mãi ở trên người Tống Lăng Tu, ngộ nhỡ lát nữa nàng té xỉu ở trong lòng Tống Lăng Tu thì sẽ càng khó làm.
Nghĩ đến đây, nàng ta vội vàng tiến lên định kéo Tô Phi Sắc ra.
Nhưng tay nàng ta còn chưa chạm tới Tô Phi Sắc thì lại đột nhiên bị một sức mạnh từ đâu tới đánh bay ra ngoài.
"Quý Phi nương nương không thấy nàng ấy đang bị thương sao?" Giọng nói lạnh băng làm cho Tô Tĩnh Nhu ngay cả đau còn chưa kịp kêu đã phải rùng mình một cái.
Nàng ta quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Ngọc Tuyền Cơ toàn thân lạnh lùng đứng ở trong hoa viên, mà người hắn mang đến người đều là cao thủ, chưa tới một lúc thích khách đã bị giết hơn phân nửa.
Ngọc Tuyền Cơ? Sao hắn lại xuất hiện ở đây?
Tô Tĩnh Nhu chỉ cảm thấy trong đầu nổ vang một trận.
Nếu như Ngọc Tuyền Cơ nhúng tay vào việc này, nhất định sẽ tra ra người phía sau là nàng ta, đến lúc đó sẽ không ổn rồi.
Mà Tô Phi Sắc cũng nghe thấy giọng nói của Ngọc Tuyền Cơ, nàng gian nan ngẩng đầu, chống lại đôi mắt lạnh băng của hắn.
Không có sợ hãi, chỉ có tràn đầy cảm giác an toàn.
Hắn đã tới, lần nào lúc nàng gặp phải nguy hiểm hắn cũng đều sẽ xuất hiện.
Đây thật giống như là sự ăn ý không cần nói ra miệng giữa hai người bọn họ.
Ngọc Tuyền Cơ thấy nàng vẫn đè ở trên người Tống Lăng Tu, mắt phượng lập tức lạnh đi mấy độ: "Không biết Tam tiểu thư còn muốn nằm ở trong ngực Hoàng Thượng bao lâu nữa?"
Giọng điệu này...!Vì sao cảm giác có chút chua? Chẳng lẽ Ngọc Tuyền Cơ đang ghen với nàng!
Tô Phi Sắc muốn cười, nhưng vừa nhúc nhích lại động tới miệng vết thương, nàng đau đến mức nhăn chặt mày.
Trong lòng thầm mắng, mắt chó của Ngọc Tuyền Cơ ngươi đúng là bị mù, không thấy ta đang bị thương sao?
"Mau đi mời thái y." Ngọc Tuyền Cơ giống như nổi giận, ngay cả trong giọng nói cũng lộ ra tàn nhẫn khát máu: "Vậy mà lại có kẻ dám ở dưới mí mắt bổn đốc hành thích Hoàng Thượng, đợi bổn đốc tra ra kẻ ở phía sau là ai, nhất định sẽ lột da rút gân kẻ đó."
Tô Tĩnh Nhu nghe thấy lời này, chỉ cảm thấy trời đất như sắp sụp đổ, cả người đột nhiên lung lay, suýt chút nữa ngất xỉu.
Nhiệm vụ của Đông Xưởng chính là bảo vệ sự an toàn của Tống Lăng Tu và quan viên lớn nhỏ trong kinh thành, cho nên hành thích Tống Lăng Tu chẳng khác nào là đang khiêu chiến Ngọc Tuyền Cơ, mà hiện tại Ngọc Tuyền Cơ nói sẽ lột da rút gân kẻ đứng sau chuyện này, vậy thì nếu như Ngọc Tuyền Cơ tra ra được người phía sau là nàng ta...!
Hậu quả nàng ta quả thực ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
Thái y tới rất nhanh, ông ta còn chưa kịp để ý tới bị Tô Tĩnh Nhu bị Ngọc Tuyền Cơ đánh bay sang một bên đã lập tức bị người đưa tới trước mặt Tô Phi Sắc.
Ông ta cẩn thận kiểm tra một hồi, lúc này mới mở miệng: "May mà không bị thương tới chỗ hiểm, chỉ là miệng vết thương rất sâu, cần phải phải xử lý cẩn thận."
Thái y băng bó giúp Tô Phi Sắc xong, lúc này mới cho người nâng nàng từ trên người Tống Lăng Tu ra, thấy vậy, Tô Tĩnh Nhu vội vàng khóc lóc rơi lệ tiến lên: "Hoàng Thượng, ngài không có việc gì chứ?"
"Phủ Thừa tướng hộ giá có tội, kính xin Hoàng Thượng thứ tội." Tô Đức Ngôn cũng nhanh chóng quỳ xuống, trong lòng lo lắng sợ hãi.
"Có tội? Theo bổn đốc thấy, phủ Thừa tướng là hộ giá có công mới đúng, diễm phúc của Hoàng Thượng thật tốt, ngay cả bị ám sát cũng có mỹ nhân hộ giá, đúng là khiến cho bổn đốc cực kỳ hâm mộ." Chưa đợi Tống Lăng Tu mở miệng, giọng nói sâu kín của Ngọc Tuyền Cơ đã truyền tới.
Hắn liếc mắt nhìn Tô Phi Sắc sắc mặt tái nhợt ở bên cạnh, ý vị thâm trường chế nhạo nói.
Tô Đức Ngôn ngẩn người, ông ta không nghe nhầm đấy chứ? Ngọc Tuyền Cơ đây là đang nói chuyện giúp phủ Thừa tướng sao? Mặt trời mọc ở đằng tây à?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.