Nụ cười trên khóe môi Bách Lý Thanh biến mất chớp nhoáng, giống như một
đóa mạn đà la nở trong băng tuyết tan, dưới bầu trời đêm u ám, mị sắc
động lòng người, thu hồn hút phách.
Bởi thường ngày gần như không ai dám nhìn vào mặt hắn nên không ai chú ý
tới nụ cười này, ngoại trừ Trinh Nguyên Công Chúa luôn quan sát ông
hoàng không ngai như hắn.
Chính nàng ta đã là mỹ nhân hiếm có, vậy mà trong mắt không khỏi toát ra vẻ
ngạc nhiên chấn động, đồng thời ánh mắt cũng theo tầm mắt hắn nhìn về
phía kỵ sĩ đang giục ngựa phi đến.
Trong đôi mắt quyến rũ của Trinh Nguyên Công Chúa hiện lên một tia hứng thú, đây là tướng lĩnh đáng để hắn tự hào à?
Chỉ thấy kỵ sĩ kia mặc áo giáp màu xanh lam, tay cầm cờ lớn, phi vào như
bay, sau đó giật mạnh cương ngựa, con bảo mã màu đen to lớn giơ hai vó
trước lên trời hí dài một tiếng, khí thế ngất trời, khiến văn võ bá quan xung quanh đều không nhịn được lùi lại một bước, tập trung nhìn lại rồi không khỏi mở to mắt.
Thì ra kỵ sĩ kia một tay cầm dây cương, đứng trên lưng ngựa, kỹ thuật cưỡi ngựa tốt đến mức làm người ta phải ghé mắt.
Đặc phái viên Tây Địch hừ lạnh một tiếng: “Khoe mẽ!”
Thế nhưng có thể thấy rõ ràng vẻ thán phục trong mắt hắn.
Kỵ sĩ áo xanh kia che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt trong veo, người kia ngẩng
đầu nhìn về phía người trên điện, giơ cao lá cờ lớn, cao giọng hô: “Phi
Vũ Quỷ Vệ vào nghe phong thưởng!”
Vừa dứt lời, tiếng vó ngựa như sấm dậy vang lên khắp Thái Cực Điện, vô số
kỵ sĩ áo xanh thúc ngựa phi vào như bay, mặt đất như nổi trống, khí thế
hào hùng như một cơn sóng thần màu xanh lam, như thần binh từ trên trời
giáng xuống, khiến các quan lại bất giác lùi về sau, chỉ sợ bị giẫm đạp
lên.
Thế nhưng mọi người rất nhanh phát hiện ra, tuy nhóm Phi Vũ Quỷ Vệ thúc
ngựa vào rất nhanh, thế nhưng tất cả đám ngựa không hề lướt qua đường
danh giới duyệt binh, hơn nữa mười người một hàng phi vào, mỗi con ngựa
thẳng tắp trên một đường thẳng, thẳng như cắt.
Thường ngày duyệt binh mười hàng chỉ yêu cầu chỉnh tề thôi đã là không dễ,
chưa nói đến mười con ngựa chạy song song thế này. Sau đó, đám quỷ vệ áo xanh tiến vào Thái Cực Điện rồi giật dây cương, tiếng hí chói tai của
con ngựa gần như chọc bục màng nhĩ mọi người, thế nhưng sau khi đám ngựa dừng lại, mọi người lại trợn mắt há hốc mồm phát hiện tất cả con ngựa
đứng song song, mười con như một. Đây là kỹ thuật cưỡi ngựa kinh người
thế nào!
Đủ đế thấy trong đội quân này người ngưỡi kỹ thuật cưỡi ngựa cao siêu, không phải chỉ khoe mẽ như mọi người tưởng.
Kỵ sĩ dẫn đầu giơ cao lá cờ trong tay, giọng nói trong trẻo vang lên lần
nữa: “Phi Vũ Đốc Vệ Tây Lương Mạt lĩnh quỷ vệ tham kiến vạn tuế, tham
kiến thiên tuế, nguyện vạn tuế hồng phúc tề thiên, nguyện Thiên Tuế gia, nguyện Thiên Triều ta trường thịnh vô cực!”
Theo giọng nói của nàng, một đám Phi Vũ Quỷ Vệ áo xanh cũng đồng thanh hô:
“Nguyện vạn tuế thọ cùng trời đất, nguyện Thiên Tuế gia hồng phúc tề
thiên, nguyện Thiên Triều ta trường thịnh vô cực!”
Lần này, Tây Lương Mạt dẫn đến những người tinh nhuệ nhất của sáu bộ quỷ
quân, người người có nội lực, âm thanh dùng đủ nội lực hùng hậu như sấm, như sư tử gầm, xuyên thẳng tới trời cao.
Trong nháy mắt, lá cờ màu xanh tung bay, hai chữ Quỷ Vũ thật to ngông cuồng lay động trong không trung.
Con chim màu đỏ cất tiếng kêu trong trẻo dễ nghe, mười con chim cắt không
biết đã bay đến từ lúc nào, không ngừng bay vòng tròn trên cao, kêu to
liên tục, con chim màu đỏ kiêu ngạo kia thì đỗ xuống vai Tây Lương Mạt.
Khí thế rung trời cũng không hơn gì thế này!
Tây Lương Mạt đã lấy khăn che mặt xuống, lộ ra một gương mặt mỹ lệ, ngẩng
đầu nhìn về phía Bách Lý Thanh, mỉm cười. Trong giây lát nàng ngẩng đầu, ánh mặt trời vừa lúc lướt qua mái nhà, tia sáng vàng sáng lạn chiếu
xuống mũ giáp xanh và gương mặt nàng, khiến toàn thân nàng ngập trong
vầng hào quang mông lung.
Cũng trong giây lát mọi người nhìn thấy nàng, nàng như một thanh kiếm tuyệt
thế cuối cùng cũng được rút khỏi vỏ, phản chiếu ánh sáng chói mắt mê
người nhất trong ánh mặt trời.
Mọi người đã quên sự chấn động mà gương mặt xinh đẹp của Công Chúa Tây Địch mang đến chưa lâu, ánh mắt dồn hết về phía Tây Lương Mạt.
Từ cổ đến kim, nữ tử xinh đẹp dịu dàng lại đa tình nói cho cùng cũng chỉ
là món đồ chơi, khiến quân vương lụi bại; còn thanh kiếm tuyệt thế xinh
đẹp, vừa sắc bén vừa khát máu, là thứ tất cả vương giả truy tìm, là
tượng trưng của hoàng quyền.
Liên công công liếc mắt nhìn nụ cười hài lòng và tự đắc trên môi chủ tử nhà
mình, cũng cười cười, sau đó lần nữa tuyên đọc chiếu thư sắc phong trong tay.
Bầu không khí hoàn toàn tĩnh lặng, mọi người từ tờ chiếu thư trong tay Liên công công được biết quân đội mới thành lập này đã từng chặn đứng ba
phiên vương suýt tạo phản thế nào, đã dụ địch xâm nhập, bắt đầu lĩnh
quân địch, dùng ba nghìn binh mã đánh với mười vạn quân thế nào, cũng
mới được biết mười vạn đại quân đã bị tướng lĩnh nào dẫn binh tiêu diệt.
Có câu nghé con không sợ hổ, quân đội này không chỉ không sợ hổ, chỉ nói
đến ba cuộc chiến ba cuộc đại thắng của bọn họ đã đủ trở thành truyền kỳ khiến người ta hâm mộ.
Quân đội kỳ dị thế này, cảnh tượng kỳ dị thế này, không chỉ lập tức cướp
đoạt sự chú ý của đoàn đặc phái viên Tây Địch, lá cờ tung bay và tên của Đốc Vệ dẫn quân cũng lập tức gợi lên ký ức của nhóm cựu thần trải qua
tam triều.
Không ít người trợn trừng mắt.
Khí thế bực này, bản lĩnh bực này, khiến bọn họ nhớ tới quân đội danh chấn
thiên hạ do một tay người đàn ông kinh tài tuyệt diễm đã huấn luyện vài
chục năm trước – Quỷ quân Lam gia.
Hơn nữa Phi Vũ Đốc Vệ lại chính là trưởng nữ của Tĩnh Quốc Công, hậu nhân duy nhất còn lại của Lam gia – Tây Lương Mạt!
Đây là trùng hợp sao?
Vậy thì không khỏi quá mức trùng hợp rồi!
Một số cựu thần nhìn bóng người yểu điệu của Tây Lương Mạt, vẻ mặt không
khỏi hoảng hốt, bọn họ dường như trông thấy cảnh tượng thiếu nữ bướng
bỉnh và kiêu ngạo của hai mươi năm trước, trở thành nữ tướng đầu tiên
trong triều, dẫn binh tới thụ phong.
Không ngờ hai mươi năm sau, lần thứ hai nhìn thấy một bóng người cũng yểu
điệu như thế, chỉ khác là, bóng dáng của vị Phi Vũ Đốc Vệ này càng giống một quân nhân hơn Lam Linh Công Chúa năm đó, trên người nàng có hơi thở của sắt và máu, gương mặt lãnh đạm đến mức người ta không đoán nổi suy
nghĩ.
Thế nhưng không ai dám lên tiếng hỏi, thậm chí dám kháng nghị làm sao nữ tử có thể lãnh binh.
Bởi vì nàng đã dùng thực lực của mình tuyên bố, nàng là hậu duệ của võ
tướng xuất sắc nhất, Tĩnh Quốc Công, cũng là người truyền thụ duy nhất
của Lam gia, huống hồ, nàng là phu nhân của Cửu Thiên Tuế, nếu không có
Cửu Thiên Tuế hỗ trợ, làm sao nàng có thể xuất hiện trước mặt mọi người
được?
Cách đó không xa, Tây Lương Tĩnh đã hồi triều từ lâu nhìn bóng người mảnh
mai, khoác nhung trang, hào quang vạn trượng, trong mắt ngoại trừ khiếp
sợ còn có trăm mối tơ vò, cuối cùng hóa thành si mê buồn bã.
Bất kể thế nào, tất cả mọi người đã biết, hiện nay thực lực Thiên Triều tăng mạnh, không còn sợ hãi người Tây Địch!
Có người vui đương nhiên có người sầu.
Thực lực Thiên Triều lớn mạnh, người bực bội nhất chính là người Tây Địch.
Hồ Chi cười lạnh một tiếng, thấp giọng nói: “Tuyên bố công trạng thế này rõ ràng đang thị uy với chúng ta.”
Một sứ thần khác cũng cả giận nói: “Đúng vậy, rõ ràng hai nước đã ngừng
chiến, bọn chúng còn truy kích binh đoàn tây tuyến của chúng ta, khiến
binh đoàn tây tuyến bị diệt toàn quân, quân thần Thiên Triều quả là tiểu nhân đê tiện nói không giữ lời, chúng ta không nên tới đây!”
Trinh Nguyên Công Chúa bỗng lãnh đạm nói: “Đây là quyết định của Hoàng Đế bệ
hạ, lẽ nào ngươi muốn cãi lại thánh chỉ của bệ hạ, nghi vấn quyến sách
của Hoàng Hậu nương nương và Nhị hoàng tử?”
Người Tây Địch không dám nhiều lời nữa.
Trinh Nguyên Công Chúa nheo đôi mắt phượng nhìn về phía cô gái vẫn đứng giữa
sân được mọi người chú ý, xưa nay nơi nào có nàng thì không có bất cứ nữ tử nào có thể cướp danh tiếng của nàng, hôm nay thật sự là lần đầu
tiên.
Đúng vậy, nàng vốn tưởng rằng đó là một thiếu niên trẻ tuổi tuấn mỹ, thân
thủ phi phàm, khi nàng nhìn thấy khuôn mặt kia, xác định đó là nam, còn
là Tây Lương Mạt, theo như tình báo thì chính là Vương Phi của Cửu Thiên Tuế điện hạ!
Một thiếu nữ thân thủ bất phàm, dã tâm bừng bừng, nắm binh quyền trong tay, gả cho một thái giám quyền khuynh hướng dã?
Có ý đồ gì?
Ở đây nhất định phải có câu chuyện gì đó thú vị.
Khóe môi Trinh Nguyên Công Chúa nhếch lên một nụ cười hứng thú.
— Ông đây là đường ranh giới Du Nhiên lại bò ra —
Sau khi đại điển sắc phong chấm dứt là đại yến.
Tây Lương Mạt dự định đổi bộ quần áo, ai ngờ vừa mới bước vào phòng đã ngẩn người, thấy đám Bạch Ngọc, Hà ma ma, Bạch Trân, Bạch Nhụy đã rải váy áo ra đầy phòng, còn có đám tiểu nha hoàn khác nâng không ít hộp trang sức hoa mỹ tinh xảo, vàng chói mắt, châu ngọc lóng lánh.
Tây Lương Mạt khó hiểu nhìn bọn họ: “Ma ma, mấy người làm gì thế?”
Hà ma ma thấy Tây Lương Mạt vào vội vàng bước tới, ấn nàng ngồi xuống
trước gương, cầm váy áo so lên so xuống trên người nàng: “Quận Chúa, hôm nay có sứ thần nước khác đến, lát nữa là đại yến, ngài không thể để
Trinh Nguyên Công Chúa kia vượt mặt được.”
Mấy nha đầu những gật đầu phụ họa.
Bạch Trân vừa đeo mấy cái vòng tay lên tay Tây Lương Mạt vừa lải nhải: “Đúng thế, đúng thế, công chúa kia ăn mặc đồi phong bại tục như vậy, chúng ta phải trang điểm theo hướng trang nhã.”
Bạch Ngọc cũng bưng ra không ít son phấn Tây Lương Mạt điều chế, lẩm bẩm
nói: “Đúng, phải trang điểm thật xuất trần thoát tục, thế thì dùng trang điểm kiểu hoa mai đi.”
Bạch Nhụy thì tức giận bất bình đào bới hộp trang sức: “Người không nghe
thấy đám háo sắc Bạch Khởi nói gì đấy thôi, bọn họ còn hẹn nhau đi nhìn
lén công chúa kia đấy.”
Không phải mặc ít một chút thôi sao, câu mất hồn phách bao nhiêu người rồi.
Tây Lương Mạt nghe vậy mới hiểu được vì sao bọn họ như gặp phải đại địch
như thế, không khỏi buồn cười, tùy tiện nói: “Ma ma, ngài không cần như
thế, ta không để ý cái này.”
Nàng mà cũng sa sút đến bộ dùng mỹ sắc để so bì cao thấp với người khác hay sao?
Hà ma ma lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Không được, ngài là Vương Phi của chúng ta, sao có thể kém người khác được?”
Tây Lương Mạt lắc đầu: “Ma ma, nếu ngài cho rằng ra không kém người khác thì cần gì lo lắng?”
Hà ma ma nghẹn lời nhưng vẫn giữ vững ý kiến của mình.
Tây Lương Mạt đành để mặc ma ma và đám nha đầu loay hoay một lúc lâu, cuối
cùng không chịu nổi cả đầu châu ngọc, nàng tự tháo búi tóc rối tung ra,
sai người lấy một bộ trường sam nam tử màu trắng tinh xảo, dùng phát
quan bằng lưu ly tím búi mái tóc dài lên, tóc dài từ đỉnh đầu rủ thẳng
xuống sau lưng, trên mặt chỉ trang điểm một cách trang nhã, dùng kẻ chì
kẻ dài đuôi mắt, chỗ khóe mắt tô phấn vàng thật nhạt, đi kèm là một
chiếc quạt giấy, xoay người thản nhiên nói với ma ma và đám nha hoàn:
“Ta cứ thế này là được rồi.”
Vị Trinh Nguyên Công Chúa kia vốn đã có gương mặt xinh đẹp dị thường, bản
thân nàng lại không dựa vào mặt để kiếm cơm, dùng khuyết điểm của mình
để so bì với thế mạnh của người ta chẳng phải tự chuốc lấy mất mặt hay
sao.
Chẳng bằng sảng khoái tự nhiên còn tốt hơn.
Mấy nha hoàn và ma ma nhìn Tây Lương Mạt ăn mặc thế này luôn cảm thấy là
lạ, không nhịn được luôn muốn nhìn chằm chằm vào mặt nàng, cuối cùng
không kết luận nổi bộ trang phục này ổn hay không ổn.
Tây Lương Mạt không có tâm trí đâu để ý đến họ, xoay người đi ra.
Samuel còn chưa kịp trở về, mấy người đến nhận phong thưởng là đám Bạch Khởi,
Tương Nghị, Rose đang ở ngoài chờ Tây Lương Mạt đi ra, đứng đó bàn xem
ban đêm lúc nào sẽ đi nhìn lén vị công chúa kia, bỗng nghe thấy phía sau có tiếng động, đồng loạt quay đầu lại, thấy Tây Lương Mạt rồi không
khỏi ngẩn ra.
Tây Lương Mạt nhướng mày nhìn bọn họ: “Còn không đi? Đứng đó làm gì?”
Sau đó nàng đi trước, để lại mấy tướng lĩnh quỷ vệ đưa mắt nhìn nhau một
lúc, Bạch Khởi không nhịn được mở lời trước: “Các ngươi thấy hôm nay
tiểu tiểu thư có gì khác không?”
Tương Nghị im lặng một lát mới nói: “Không nói rõ được, chỉ thấy rất… ừm… đặc biệt.”
Rose suy nghĩ một chút: “Ừ, không nói được thành lời, thường ngày không phải chưa từng thấy tiểu tiểu thư mặc nam trang, thế nhưng hôm nay… ừm… rất
chói mắt.”
Bọn họ nghi hoặc đi theo Tây Lương Mạt vào trong Thanh Bình Điện để đãi khách rồi mới đạt được lời giải đáp.
Có một đám cung nữ Tây Địch đi cùng phái đoàn đại sứ đứng bên cạnh cây cột nhỏ giọng bàn luận về mỹ nhân mặc nam trang vừa đi qua trước mặt bọn
họ: “Các ngươi nhìn kìa, công tử kia thật tuấn tú phong lưu.”
“Thế nào? Ngươi động lòng à? Nhưng hình như nghe Hồ Chi đại nhân nói đó là nữ tử, không thấy đôi mắt kia rất quyến rũ hay sao?”
“Nữ tử à? Nữ tử mà còn tuấn tú như thế, thật khó tin.”
Nghe những lời nói khe khẽ của mọi người sau khi Tây Lương Mạt thong thả đi qua, đám Bạch Khởi chợt hiểu ra.
Thì ra cảm thấy tiểu tiểu thư đặc biệt là vì hôm nay tiểu tiểu thư nhìn có
vẻ cực kỳ không phân biệt nam nữ, mị lực thiên thành, pha trộn giữa vẻ
quyến rũ và tinh xảo của nữ tử cùng vẻ anh khí hiên ngang của nam tử, có ba phần tướng vợ chồng với Thiên Tuế gia, khiến người ta bất giác bị
thu hút tầm mắt.
Bộ nam trang này không hề không thích hợp, mà còn thể hiện tất cả ưu điểm
của Tây Lương Mạt, cho nên khi nàng đến gần Trinh Nguyên Công Chúa đang
nói chuyện với đám Bách Lý Thanh, Ninh Vương, Tây Lương Tĩnh, không chỉ
không bị vẻ mỹ lệ của Trinh Nguyên Công Chúa chèn ép mà ngược lại còn
chia mất sự chú ý của không ít người.
Dù sao hôm nay vị Phi Vũ Đốc Vệ này thật sự rất bắt mắt, kỹ thuật cưỡi ngựa và thuộc hạ Phi Vũ Quỷ Vệ làm mọi người kinh sợ.
Bách Lý Thanh thấy Tây Lương Mạt đến gần, đôi mắt vốn thờ ơ hiện lên một tia sáng, sau đó mỉm cười vươn tay với nàng: “Phu nhân, hôm nay vất vả.”
Tây Lương Mạt cũng đưa tay cho hắn, cười khẽ: “Gia nói đùa, nào có vất vả,
ngược lại các vị đặc phái viên Tây Địch đường xa mà đến mới là vất vả.”
Sau đó Bách Lý Thanh dắt tay Tây Lương Mạt đi về phía chủ tọa, hoàn toàn
không để ý tới những người vừa rồi còn nói chuyện với mình.
Trong dạ yến đêm nay, Thuận Đế vì “thân thể không khỏe” nên đã được vú nuôi ôm về nghỉ ngơi.
Một tím đậm, một trắng bạc, một ưu nhã tà vọng, một thanh nhã quyến rũ,
nhìn có vẻ phù hợp lạ thường, giống như bọn họ trời sinh nên đứng sóng
vai.
Mấy người ngồi dưới sắc mặt kỳ quái nhìn lên.
Mọi người ngồi về vị trí, Trinh Nguyên Công Chúa lập tức nâng chen với Tây
Lương Mạt: “Nghe nói vị này chính là Đốc Vệ đại nhân đã bắt giữ tiểu đệ
đệ của ta và thiếu gia Long gia ở Long Quan, lúc đó còn tưởng là thiếu
niên lang anh tài ngút trời, không ngờ là một mỹ kiều nga.”
Trinh Nguyên Công Chúa tươi cười như hoa, không hề kiêng kỵ nhắc tới Bách Lý
Tố Nhi và Long Tố Ngôn, dường như hoàn toàn không tức giận vì người một
nhà bị đánh bại.
Người Thiên Triều không khỏi ghé mắt nhìn nàng ta, không biết vị công chúa này lòng dạ rộng lớn hay có ý đồ gì khác.
Tây Lương Mạt chỉ mỉm cười đáp lại, cũng nâng chén nói: “Công Chúa điện hạ
quá khen, Tây Lương Mạt chỉ may mắn thôi, là Long đại tướng quân và Thập Bát hoàng tử nhường nhịn.”
Sau đó uống một hơi cạn sạch.
Trinh Nguyên Công Chúa không ép hỏi chuyện Long Tố Ngôn chết thảm trong dịch
quán như mọi người tưởng, ngay cả Hồ Chi có vẻ ngang ngược bất tuân cũng không đối chọi gay gắt như sáng nay.
Chỉ nói vài câu khách sáo là thôi.
Đối phương không chủ động khiêu khích, người Thiên Triều đương nhiên cũng
không chủ động chọc ngoáy, đám Bạch Khởi dòm ngó Trinh Nguyên Công Chúa
kia cả buổi tối, cảm thấy công chúa đẹp thì đẹp thật, đáng để thưởng
thức, nhưng không si mê, xum xoe lấy lòng như những người khác, đôi bên
lá mặt lá trái, cụng chén nâng cốc kết thúc một buổi dạ yến.
Tới khi dạ yến kết thúc, Bách Lý Thanh dường như hơi say, mắt nhắm hờ,
trọng lượng toàn thân gần như đặt cả lên người Tây Lương Mạt, đầu cũng
gối lên vai nàng.
Tây Lương Mạt đành vội vàng chào mọi người, sai đám Tiểu Liên Tử đỡ hắn ra khỏi điện, rồi đưa hắn lên kiệu tám người khiêng.
Tây Lương Mạt sắp xếp xong Bách Lý Thanh, đang định xuống kiệu giải quyết
những việc vặt sau yến hội thì đột nhiên bị một bàn tay lạnh lẽo kéo
lại, ngã thẳng vào một lồng ngực rộng lớn rắn chắc, mang theo hương mạn
đà la thoang thoảng.
“Hôm nay gia không say, vì sao phải giả bộ say?” Tây Lương Mạt cũng không
chống cự, lười biếng nằm trong lòng hắn, dùng nắm đấm chống cằm, nhìn về phía Bách Lý Thanh.
Tửu lượng của hắn tốt thế nào nàng đã được trải nghiệm từ lâu, một lần duy
nhất thấy hắn uống say chính là ngày Tuyên Văn Đế chết, hắn uống quá
nhiều, nửa đêm sờ soạng ép nàng…
Tây Lương Mạt nhớ tới ngày ấy, gương mặt nho nhỏ trắng nõn ửng hồng.
Bách Lý Thanh vuốt ve mái tóc dài chảy xuôi như thác nước sau lưng nàng,
thản nhiên nói: “Hôm nay chịu đựng đám Tây Địch cả ngày rồi, khách khí
với bọn chúng rất lãng phí thời gian, chẳng bằng ở bên nha đầu ngốc của
ta.”
Tây Lương Mạt thoáng dừng, nhướng mày có chút hiếu kỳ: “Sao thế? Có mỹ nhân như Trinh Nguyên Công Chúa tiếp đón mà gia còn thấy khó chịu à? Ta thấy người thanh tâm quả dục như Ninh Vương mà hôm nay cũng uống nhiều thêm
mấy chén vì Trinh Nguyên Công Chúa đấy.”
Bách Lý Thanh khinh miệt cười khẩy: “Mỹ nhân? Chỉ thường thôi, còn đẹp hơn bản tọa được hay sao?”
Tây Lương Mạt im lặng một lát, lời này nói ra từ miệng Thiên Tuế gia nhà
nàng không có một chút ngượng ngập nào, còn thể hiện nhuần nhuyễn bản
tính kiêu căng ngạo mạn của hắn nữa.
Bách Lý Thanh bỗng buông tầm mắt, cười cười nhìn Tây Lương Mạt: “Thế nào?
Nha đầu xấu nhà gia ghen tị à? Hôm nay ngươi mặc thế này rất độc đáo, vì ghen hay vì dụ dỗ vi sư xé tan bộ quần áo này của ngươi?”
Khi nàng mặc nam trang, trên người có một loại khí chất gần như cấm dục đến kỳ lạ, kết hợp với đôi mắt xếch long lanh, quyến rũ hồn phách người
khác.
Đuôi lông mày Tây Lương Mạt khẽ nhướng lên, nhàn nhạt nói: “Người là do
người sinh, yêu quái là do yêu quái sinh, đối với một người do người
sinh như ta mà nói, dung mạo thế này đã đủ để ta thỏa mãn rồi, đương
nhiên không thể so sánh với yêu thú khác.”
Bách Lý Thanh thoáng dừng, nguy hiểm nheo mắt lại, bỗng xoay người đè Tây
Lương Mạt bên dưới, giọng nói ma mị dễ nghe vang lên: “Sao cơ? Ngươi
đang nói vi sư là yêu thú đấy à?”
Tây Lương Mạt mỉm cười: “Ta chưa nói gì hết, chẳng phải A Cửu tự thừa nhận hay sao?”
Mở miệng ra là muốn xé quần áo người khác, hắn không phải yêu, không phải thú thì là gì?
Bách Lý Thanh nhướng mày, liếc cô nàng dưới thân, vừa kéo tấm màn trên móc
treo vừa cúi xuống hôn lên môi nàng: “Tiểu nha đầu, răng sắc mỏ nhọn,
không sợ bị người ta cắt lưỡi à?”
Nụ hôn này của hắn rất nhẹ, đôi môi mỏng mang theo hương rượu và hương mạn đà la thoang thoảng, thấm sau vào hơi thở của nàng, hết sức mê hoặc.
Tây Lương Mạt khe khẽ nỉ non: “A Cửu…”
Bách Lý Thanh cắn cánh môi mềm của nàng, nói nhỏ: “Nha đầu, sau này, dáng
dấp quyến rũ kiểu này chỉ được lộ ra trước mặt vi sư, nhớ rồi chứ?”
Tây Lương Mạt không đáp, chỉ vươn tay ôm cổ hắn, khẽ nỉ non trên môi hắn: “Có người ghen kìa…”
Lụa mỏng phất phơ che đi cảnh xuân sắc trong kiệu, những không che được người ta cố ý nhìn trộm.
Khi chiếc kiệu xa hoa kia đi xa, có một bóng người cao gầy ngẩn ngơ đứng
trong bóng tối của cây cột, cặp mắt có chút tương tự Tây Lương Mạt kia
toát ra vẻ khiếp sợ.
“Thật sự khiến người ta kinh ngạc, thì ra tuy Thiên Tuế gia đã không còn là
thân nam tử mà vẫn “ân ái” với Vương Phi như thế, nếu không biết còn
tưởng Thiên Tuế gia là một nam tử bình thường, đáng là lương xứng ấy
chứ, đúng không?” Tiếng nói ôn hòa quyến rũ của nữ tử vang lên phía sau
hắn.
Tây Lương Tĩnh cứng người, sau đó liếc nhìn mỹ nhân áo đỏ đứng bên cạnh
mình, đầu tiên ngẩn ra vì thấy dung nhan mỹ lệ dị thường, nhưng hắn quay đi rất nhanh, nghiêm trang nói: “Công Chúa điện hạ, chuyện này liên
quan gì tới ngươi, người gả cho Thiên Tuế gia không phải ngươi, việc gì
phải đứng đây nói mát, hạ thấp thân phận.”
Mỹ nhân áo đỏ chính là Trinh Nguyên Công Chúa, nghe Tây Lương Tĩnh nói vậy không khỏi sửng sốt, sau đó nhướng mày: “Sao cơ? Thế Tử gia cho rằng ta đang nói mát?”
Tây Lương Tĩnh lạnh lùng nói: “Nếu không thì sao?”
Trinh Nguyên Công Chúa cười khẽ, nụ cười lanh lảnh dễ nghe như chuông bạc:
“Người Thiên Triều thật thú vị, vì quyền thế mà tặng muội muội ruột, con gái ruột của mình cho hoạn quan, nay còn sợ người ta nói mát hay sao?”
Sắc mặt Tây Lương Tĩnh hiện lên vẻ giận dữ: “Ngươi…”
“Ta làm sao? Có nói sai nửa câu sao?” Trinh Nguyên Công Chúa có vẻ không hề sợ hãi bản mặt lạnh của Tây Lương Tĩnh, bỗng tiến lên một bước, vẻ mặt
cười cợt nhìn Tây Lương Tĩnh, bầu ngực đẫy đà gần như chạm vào ngực hắn.
Tây Lương Tĩnh giật mình, vội vàng lùi về sau một bước, lại thấy ánh mắt
trào phúng của Trinh Nguyên Công Chúa, trong mắt hiện lên một tia bực
bội: “Công Chúa, xin tự trọng.”
Sau đó, hắn xoay người bỏ đi không chút do dự.
Nhìn bóng lưng có chút thảm hại của hắn, Trinh Nguyên Công Chúa nhếch khóe môi nở nụ cười khó lường: “Hồ Chi.”
Một người vạm vỡ không biết yên lặng đứng phía sau Trinh Nguyên Công Chúa từ lúc nào, chắp tay nói: “Điện hạ, có gì sai bảo?”
Trinh Nguyên Công Chúa nhìn về hướng kiệu của Bách Lý Thanh và Tây Lương Mạt
biến mất, nhàn nhạt nói: “Ngươi có cảm thấy vị Cửu Thiên Tuế này có vài
phần giống bản cung không?”
Hồ Chi sửng sốt, cẩn thận nghĩ lại dáng dấp của Cửu Thiên Tuế, sau đó do
dự nói: “Vị Cửu Thiên Tuế này mặt mày trang điểm đậm, bề ngoài tràn ngập yêu khí, làm sao giống điện hạ được?”
Trinh Nguyên Công Chúa nheo mắt lại, không nói nữa, mà nhìn bầu trời như có điều suy nghĩ.
— Ông đây là đường ranh giới cho xin ít bình luận —
Trong phủ Thiên Tuế, tiền viện trước nay luôn yên tĩnh, còn hậu viện mấy năm
qua Thiên Tuế gia không qua lại thì rất ít khi có người gây tiếng động
ồn ào, vậy mà lúc này hiếm khi nào đang vang lên tiếng ầm ĩ.
“Các ngươi buông ra, buông bản hoàng tử ra, đặc phái viên Tây Địch chúng ta
đã tới, bản hoàng tử nhất định phải chém đầu hết lũ vô liêm sỉ các
ngươi!” Giọng nói sắc nhọn mang theo tiếng nức nở của thiếu niên văng
vẳng trong rừng trúc nghe có cảm giác nỏ mạnh hết đà.
Có tiếng nam tử cười nhạt vang lên: “Hoàng tử chó má cái gì, nếu ngươi đã
vào hậu viện của Thiên Tuế Gia thì cũng giống chúng ta thôi, chỉ là món
đồ chơi mà thôi, ngay cả là hoàng tử cũng chỉ là hoàng tử bị đưa tới làm món đồ chơi.”
Một giọng nam khác có phần lanh lảnh cũng vang lên: “Bé con à, ngươi không
nghĩ lại xem trong hậu viện này vị công tử nào đứng đầu, Thiên Tuế gia
chưa từng chiêu hạnh ngươi, chứng tỏ ngươi là thứ đồ chơi không đáng một đồng, thời gian qua nếu không có hai chúng ta chăm sóc ngươi, ngay cả
cơm ăn ngươi cũng không có, còn hoàng tử cái gì… Cho dù là hoàng tử cũng phải ngoan ngoãn hầu hạ hai chúng ta mới có chỗ cho ngươi sống yên
thân.”
Giọng nói phẫn nộ của thiếu niên càng thêm sắc nhọn, mang theo hận ý thê
lương: “Đám cẩu tặc Thiên Triều các ngươi, đừng mơ động tới một sợi lông của bản hoàng tử, cho dù chết bản hoàng tử cũng không để các ngươi làm
nhục ta!”
Thế nhưng lời còn chưa dứt, không biết sao bỗng truyền ra tiếng “ư ư”, như
bị thứ gì đó chặn môi, sau đó là tiếng tứ chi quấn lấy nhau, tiếng giãy
dụa, tiếng quần áo xé rách và tiếng có người bị bạt tai.
“Tiểu tiện nhân, rượu mời không uống thích uống rượu phạt, hôm nay gia phải đánh nát gương mặt dụ dỗ của ngươi.”
“Ư ư, không… A…”
Tất cả giãy dụa bỗng nhiên bị cắt đứt bởi một tiếng quát: “Kẻ nào dám làm chuyện cẩu thả ở đây!”
Hai công tử hậu viện ấn Bách Lý Tố Nhi xuống đất trong rừng trúc định làm
nhục kinh ngạc ngẩng đầu, sau đó thấy một giai nhân mặc cung trang màu
trắng yêu kiều duyên dáng đứng bên rừng trúc, đang trừng mắt lạnh lẽo
nhìn bọn họ.
“Bạch… Bạch Trân tỷ tỷ…” Hai người kinh ngạc trợn to mắt, sau đó lập tức chân
tay mềm nhũn, người trong viện ai chẳng biết phu nhân rất được gia sủng
ái, bên cạnh có ba thị nữ đắc lực xinh đẹp, tất cả đều là nữ quan có
phẩm giai trong cung.
Hai người không khỏi mềm cả chân, gương mặt vốn coi như cực kỳ tuấn tú tái mét, không biết làm thế nào cho phải.
Bạch Trân khinh thường chán ghét hừ lạnh với bọn họ: “Hai các ngươi ngẩn ra đấy chờ chết à, còn không mau cút đi!”
Hai người kia nghe nói mình không bị phạt lập tức gật đầu như băm tỏi, xách quần chạy thục mạng.
Ánh mắt Bạch Trân hướng về phía thiếu niên nằm dưới đất như chết rồi, hơi
nhăn mày, sau đó lùi một bước để bóng người yểu điệu phía sau mình đi
ra.
“Quận Chúa.”
Tây Lương Mạt gật đầu, đi tới nhìn Bách Lý Tố Nhi nằm dưới đất, duỗi tay sờ mạch của hắn, lạnh nhạt nói: “Ngươi còn định nằm trên mặt đất giả chết
để chờ hai tên cầm thú kia quay lại hưởng thụ ngươi à?”
Lời vừa nói ra, thiếu niên nằm cứng đờ như đá dưới đất hơi run lên, không
biết vì sợ hay vì giận, một lúc sau, cuối cùng nó cũng phun ra một câu
từ kẽ răng: “Vì sao ngươi không giết bọn chúng?”
Tây Lương Mạt nhướng mày có chút buồn cười: “Vì sao ta phải giết bọn họ?”
Bách Lý Tố Nhi bỗng xoay người ngồi dậy, tàn bạo trừng mắt với nàng: “Bọn chúng làm nhục ta.”
“À, rồi sao nữa?” Tây Lương Mạt tỏ vẻ như rất kỳ quái.
Bách Lý Tố Nhi bị thái độ của Tây Lương Mạt chọc cho quên cả khóc quên cả
sợ, không thể nhịn được nữa, hét lên: “Bọn chúng dám ra tay với bản điện hạ, buồn nôn, ghê tởm, đê tiện, xấu xa, hạ lưu, vô sỉ…”
“Vậy thì sao? Bọn họ là con dân Thiên Triều ta, còn ngươi chỉ là một hoàng
tử địch quốc tầm thường, đối với bản Đốc Vệ mà nói, có lý do gì dạy dỗ
con dân bản quốc vì hoàng tử nước khác? Hay ngươi cho rằng công chúa tỷ
tỷ của ngươi sẽ thay trời hành đạo?” Tây Lương Mạt lạnh nhạt nói.
Bách Lý Tố Nhi chỉ cảm thấy phẫn nộ, xấu hổ, buồn bực khiến toàn thân nó run lên: “Ngươi… Trinh Nguyên tỷ tỷ đã tới, ta sẽ về với sứ đoàn sớm thôi,
ta sẽ không bỏ qua cho đám tặc tử các ngươi, các ngươi giết Tố Ngôn ca
ca…”
Đầu ngón tay Tây Lương Mạt bỗng lướt qua cằm nó, khiến nó cứng đờ, cảm giác sợ hãi vì suýt nữa bị nam nhân làm nhục vừa rồi tràn đầy trong đầu,
không nhớ cả chửi bậy.
“Chửi đi, sao không chửi nữa? Ngươi cũng biết sợ cơ à? Bách Lý Tố Nhi, Trinh
Nguyên tỷ tỷ và mẫu hậu của ngươi nếu thật sự coi trọng ngươi như thế,
vì sao tới bây giờ còn chưa mở lời muốn đưa ngươi về dịch quán?” Tây
Lương Mạt lạnh lùng nhếch khóe môi, bổ sung: “Bọn họ đã tới một tuần rồi thì phải, nghe nói gần đây Nhị ca ca của ngươi lâm vào tình trạng túng
quẫn, không ít vật chứng vạch trần hắn là hung thủ sát hại tiền Thái Tử
Tây Địch, nay trong Tây Địch đã phát ra mười hai tấm kim bài, muốn hắn
hồi kinh tới Viện Nguyên Lão đối chất, có phải không?”
Một câu nói nhất thời khiến toàn thân Bách Lý Tố Nhi cứng đờ, nó hoang mang nhìn Tây Lương Mạt, sau đó bỗng nhắm mắt không chịu nói gì nữa, có điều lông mi run run hơi ướt của nó bán đứng nội tâm dậy sóng.
Tây Lương Mạt cũng không làm khó nó nữa, chỉ lạnh như băng nói: “Thân là
con tin thì nên có tự giác của con tin, tốt nhất trong mấy ngày tới
ngươi nên ngoan ngoãn một chút, đừng khiến người hầu hạ ngươi khó xử, có lẽ ta sẽ từ bi một lần, để ngươi trên cơ bản không hao tổn gì mà cút
về, nếu không… hừ!” Bách Lý Tố Nhi này hẳn là được nuông chiều thành
quen, luôn làm khó người bên cạnh kêu cha gọi mẹ, vì vậy nàng trực tiếp
ném nó vào hậu viện ở chung, để nó nhận một bài học.
Bách Lý Tố Nhi nhắm chặt mắt, không nói gì, cũng coi như thỏa hiệp.
Tây Lương Mạt thấy quần áo trên người nó tả tơi, da thịt lộ ra không ít chỗ xanh tím, ngay cả mắt cá chân cũng sưng phồng.
Trong mắt Tây Lương Mạt lóe lên một tia sáng, sau đó bỗng vươn hai tay ôm
Bách Lý Tố Nhi lên, đi về phía căn phòng ở hậu viện của nó.
Bách Lý Tố Nhi giật mình, như con vật nhỏ xù lông, toàn thân cứng nhắc, sau
đó không hiểu sao cảm nhận được hơi âm truyền đến từ người kia, khiến nó đột nhiên ấm ức nhắm hai mắt lại, giọng nước mắt vừa tròn vừa to lăn
xuống.
Tây Lương Mạt không lên tiếng, ôm nó đi vào trong nội viện, đồng thời dặn
dò Bạch Trân: “Sau này đừng để người khác tùy tiện vào viện này.”
Bạch Trân gật đầu, có chút do dự nhìn Tây Lương Mạt ôm thiếu niên kia.
Cảm thấy người kia sắp buông mình xuống, Bách Lý Tố Nhi vô thức nắm lấy vạt áo nàng: “Đừng…”
Chữ đi còn chưa nói ra, Bách Lý Tố Nhi trợn tròn mắt nhìn về phía Tây Lương Mạt, vừa lắp bắp vừa đỏ mặt: “Ngươi… Ngươi là… Nữ.”