Hoàng Cung Cẩm Tú

Chương 12: Bỏ trốn




Yêu một người, chẳng phải chính là tình nguyện cùng người đó kề vai sánh bước, tôn trọng và bao dung lẫn nhau hay sao? Sao lại nói đến chuyện thần phục dưới chân người kia được? Hai người yêu nhau, nhất định trong lòng không có khoảng cách, bất luận chàng là đế vương hay tên tiểu tốt…
Trong đại doanh triều Nguyên Hy, Phó Cẩm Họa dần tỉnh lại, ngực vẫn còn ngâm ngẩm đau, lúc này thấy trong doanh trướng có thêm một cô gái xinh xắn đứng hầu trước mặt. Phó Cẩm Họa nhận ra đây là một trong số những cơ thiếp hầu múa ngày hôm trước.
Ả cơ thiếp thấy Phó Cẩm Họa tỉnh lại cũng không tiến lên hầu hạ, bĩu môi không cam lòng rồi ra ngoài, sai người đi thông báo cho Gia Luật Sở Tế.
Lát sau, Gia Luật Sở Tế liền dẫn quân y đến, Phó Cẩm Họa giơ tay ra cho quân y bắt mạch, uể oải không thèm để ý đến Gia Luật Sở Tế. Sau khi quân y lui ra, Gia Luật Sở Tế đến đứng trước mặt Phó Cẩm Họa, không hề có ý định bỏ đi. Cuối cùng Phó Cẩm Họa bực quá, mới lườm hắn một cái, nói: “Ngươi không đi thì thôi, còn không sai người làm đồ ăn cho ta, chẳng lẽ cứu sống ta rồi bắt ta chết đói à?”
Gia Luật Sở Tế thấy Phó Cẩm Họa lúc này đã chịu để ý đến mình thì mừng rỡ, bật cười thành tiếng rồi ra lệnh cho người mang rất nhiều đồ ăn đến. Phó Cẩm Họa cũng không cản hắn, đợi đồ ăn bày biện hết lên bàn mới chọn mấy món thanh đạm để ăn, những thứ còn lại đều không hề đụng đũa.
Ăn xong, Gia Luật Sở Tế thấy Phó Cẩm Họa nhắm mắt không nói gì, lại chờ thêm mấy canh giờ nữa mới chịu bỏ đi. Ả cơ thiếp thấy Gia Luật Sở Tế đi ra lại hậm hực nhìn Phó Cẩm Họa, trong miệng không ngừng lẩm bẩm điều gì đó.
Cứ thế qua mấy ngày, thương thế của Phó Cẩm Họa đã gần bình phục, nàng nhẹ nhàng ngồi dựa trên giường, bắt chuyện với ả cơ thiếp, “Ngươi đã không tình nguyện qua đây hầu hạ ta như thế thì cứ bỏ đi là được, cần gì phải làm khó bản thân mình?”
“Nếu không phải thái tử nói, rằng nếu ngươi xảy ra chuyện gì sẽ bắt ta đền mạng, ngươi tưởng ta thèm ở đây hầu hạ ngươi sao?”
Phó Cẩm Họa nghe vậy im lặng, lại thấy trong doanh trướng có bày một chiếc bàn bèn tiến lên trải giấy, vừa mài mực viết chữ, vừa nói: “Ngươi yêu thái tử phải không?”
“Đương nhiên là Ngọc Trân yêu thái tử! Ngoại trừ hoàng thượng, chàng là người đàn ông tôn quý nhất trong triều Nguyên Hy này, thiên hạ có cô gái nào lại không yêu chàng, không cam nguyện thần phục dưới chân chàng?”
“Yêu một người, chẳng phải chính là tình nguyện cùng người đó kề vai sánh bước, tôn trọng và bao dung lẫn nhau hay sao? Sao lại nói đến chuyện thần phục dưới chân đối phương được? Hai người yêu nhau, nhất định trong lòng không có khoảng cách, bất luận chàng là đế vương hay tên tiểu tốt…” Phó Cẩm Họa vừa nói vừa múa bút, tư thế tựa mây trôi, phóng khoáng tự nhiên.
Ngọc Trân ngẩn người, khóe môi mấp máy không thành tiếng, cô ta cúi đầu suy nghĩ hồi lâu mới lờ mờ hiểu ý của Phó Cẩm Họa, bất giác trên mặt lộ ra vẻ tự chế giễu rồi cất tiếng cười khổ. Cơ thiếp trước sau không tránh khỏi số phận bị đùa giỡn, hơn nữa Ngọc Trân chẳng qua chỉ là một cơ thiếp theo hầu trong quân doanh, sau này cho dù thắng trận, cô ta cũng không có tư cách vào cung điện của thái tử.
Phó Cẩm Họa vốn cứ tưởng rằng Gia Luật Sở Tế sẽ vội vã ép hỏi nàng tung tích của Cầm Long lệnh, nhưng đã qua mấy ngày nay, ngoại trừ mỗi ngày sáng tối đều đến thăm nàng, hắn không hề làm phiền nàng, nàng cũng mừng vì được lúc nhàn rỗi tự do, ngày nào cũng viết chữ vẽ tranh cho khuây khỏa.
Sau hôm đó, Ngọc Trân bớt thù địch nàng, cũng bắt đầu nói chuyện nhiều hơn, cô ta nói: “Ngọc Trân có thể nhận ra, thái tử rất thích cô, chàng chưa từng đối xử với nữ nhân như thế bao giờ. Đợi sau khi thắng trận về triều, thái tử chắc chắn sẽ xin hoàng thượng ân chuẩn cho cô trở thành thái tử phi.”
“Đánh thắng trận ư? Thành An Lăng có một Ngu Tấn Thanh đã đành, giờ lại thêm cả Tế Dương vương, thái tử của các ngươi chẳng qua chỉ có chút quyền thuật, làm sao đấu lại được bọn họ? Bại trận mà có thể quay về giữ vững được ngôi vị thái tử đã coi như ông trời thương xót hắn lắm rồi!” Phó Cẩm Họa không ngại buông lời với vẻ bất cần.
Ngọc Trân không cho là vậy, vội phản bác: “Nghe nói, Tế Dương vương lần này là phụng hoàng mệnh đến thu lại binh quyền của Ngu tướng quân. Ngu tướng quân hiện giờ đã bị giam lỏng, không quyết định được việc gì nữa. Còn Tế Dương vương cũng chẳng khá hơn, sau lần trước bị thương xông vào doanh trại, đến giờ ngài ấy vẫn chìm trong hôn mê, nếu qua vài ngày nữa mà vẫn không tỉnh lại, e rằng cách cái chết cũng chẳng còn xa nữa.”
Nghe Ngọc Trân nói đến đây, ngón tay mài mực của Phó Cẩm Họa run run, sâu thẳm trong lòng nàng đau đớn vô cùng, nàng lạnh nhạt nói: “Không đâu, ngài ấy sẽ không chết, sẽ không chết đâu…” Phó Cẩm Họa khẽ lẩm bẩm, cuối cùng yếu ớt không giữ nổi thân mình, người nhũn ra, ngã dọc theo chiếc bàn. Ngọc Trân cả kinh thất sắc, tiến lên dìu nàng ngồi lên giường, thấy Phó Cẩm Họa từ từ thở ra một hơi, mới nói: “Bây giờ tôi mới hiểu, vì sao cô xưa nay không chịu nói năng ngọt ngào với thái tử, đó là bởi trong lòng cô từ lâu đã có ý trung nhân. Đó chính là Tế Dương vương, phải vậy không?”
Phó Cẩm Họa nhìn Ngọc Trân, dường như suy nghĩ điều gì đó, hồi lâu mới trịnh trọng gật đầu, đáp: “Đúng, ý trung nhân trong lòng ta, chính là Tế Dương vương.”
Đây là lần đầu tiên Phó Cẩm Họa đối diện với lòng mình, ngay cả nàng cũng kinh ngạc, sao lại thừa nhận tình cảm đối với Tế Dương vương trước mặt Ngọc Trân như thế? Cô ta chẳng qua chỉ là một cơ thiếp trong doanh trại của Gia Luật Sở Tế, là một nữ nhân mới quen được vài ngày, lại còn sẵn ý thù địch với mình.
Nhưng quả thực, khi nói ra những lời đó, Phó Cẩm Họa lại thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều, nàng nhìn Ngọc Trân một hồi mới lại nói: “Ngọc Trân, cô hãy tin ta, Tế Dương vương sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, ngài ấy sẽ tỉnh lại, ngài ấy sẽ sống thật tốt.”
Ngọc Trân gật đầu, lại cẩn thận hỏi như thể dò la: “Nếu, tôi nói là nếu Tế Dương vương thực sự chết đi, liệu cô có đau lòng lắm không?”
Phó Cẩm Họa cười lạnh nhạt, khẽ lắc đầu, nói: “Ta sẽ không đau lòng, bởi vì nếu ngài ấy thực sự vì ta mà chết, ta sẽ không sống một mình làm gì.”
Ngọc Trân bị vẻ kiên định trầm tĩnh trong mắt người con gái trước mắt thu phục, cứ trân trân ra đó hồi lâu, mãi sau mới nói lí nhí: “Đúng thế, Tế Dương vương sẽ không chết đâu, chỉ cần ngài ấy gặp được cô, sẽ không dễ dàng chết như thế đâu.”
Bởi lẽ Tế Dương vương hôn mê bất tỉnh, nên trong doanh trại triều Thương Ly lòng quân đại loạn, bất lợi đối với chiến sự, Gia Luật Sở Tế nắm được điểm yếu liền dẫn quân gây chiến, khiến đến hàng ngàn tướng sĩ thương vong.
Đêm hôm đó, Gia Luật Sở Tế ở trong doanh trại bày tiệc lớn mừng công, cơ thiếp như mây, rượu ngon như nước.
Phó Cẩm Họa nghe tin tức đó phiền não vô cùng. Ngọc Trân cũng không biết đã đi đâu, nhất thời không thấy bóng dáng cô ta. Không lâu sau, một người đóng giả binh sĩ vội vã xông vào, vứt cho nàng một bộ quần áo của binh sĩ triều Nguyên Hy, nói: “Nhanh lên, thay quần áo rồi đi theo ta.”
Phó Cẩm Họa nhìn kỹ thì nhận ra đó là Ngọc Trân, nghi hoặc hỏi: “Đi đâu?”
“Đêm nay thái tử bày tiệc lớn mừng công, trong doanh trại phòng bị lỏng lẻo, tôi đã mua chuộc binh sĩ canh gác ngoài cổng quân doanh, cô mau thừa cơ mà rời khỏi đây đi!” Ngọc Trân thấy Phó Cẩm Họa dường như bất động, bèn tiến lên giúp nàng thay quần áo.
“Mua chuộc sĩ tốt? Lấy cái gì ra mà mua chuộc?” Phó Cẩm Họa thuận miệng hỏi.
Ai ngờ, Ngọc Trân cúi đầu, cắn môi thật chặt, hồi lâu mới nói với vẻ tự chế giễu: “Tôi thì có thể có thứ gì kia chứ? Cùng lắm chỉ có tấm thân đàn bà… Đám sĩ tốt bọn chúng, ngày thường làm gì có cơ hội được sờ đến thân thể nữ nhân, giờ tôi lại chủ động dâng đến tận miệng, bọn chúng mừng chết đi được, làm gì còn quan tâm đến chuyện ngăn cản cô? Tôi chỉ cần kéo dài với bọn chúng hai canh giờ, là đủ cho cô chạy ra khỏi biên giới triều Nguyên Hy rồi.”
“Ngọc Trân, ta không thể làm như vậy được! Để ra khỏi quân doanh này, ta có thể giết người, nhưng không thể giương mắt nhìn cô vì ta mà chịu sự ô nhục như thế. Nếu ta bỏ cô mà đi, thì có khác gì đám sĩ tốt kia?” Phó Cẩm Họa kéo tay cô ta, nói đầy vẻ cảm kích chân thành.
Ngọc Trân lập tức nước mắt vòng quanh, nói: “Ngọc Trân ở cùng các chị em trong quân doanh đã được hai năm, bọn đàn ông đó tuy cũng có lúc đưa lời ngon tiếng ngọt, nhưng Ngọc Trân biết, bọn chúng không hề thật lòng, chúng chỉ tham lam thân thể chúng tôi mà thôi, đến lúc quan trọng nếu cần chúng tôi thế mạng, bọn chúng thậm chí chẳng chau mày lấy một lần. Còn cô, lại là người duy nhất chịu quan tâm đến tính mạng của tôi…”
Trong lòng Phó Cẩm Họa bỗng nhiên cũng cảm khái vô cùng, nhanh chóng thay bộ quần áo lính mà Ngọc Trân đưa tới, vừa thay vừa nói: “Đừng nói nhiều nữa, chúng ta thử ra cổng quân doanh xem sao. Nếu quả thực có thể thoát được, ta đương nhiên sẽ dẫn cô đi cùng.” Nói đoạn, nàng kéo tay Ngọc Trân lặng lẽ chuồn ra khỏi doanh trướng.
Đến cổng quân doanh, quả nhiên thấy phòng bị lỏng lẻo, chỉ còn vài người đứng đó, trong tay lại đều đang cầm vò rượu, Ngọc Trân bảo Phó Cẩm Họa ẩn náu trong chỗ tối, cởi vạt áo trước ngực, giả vờ say đi ra, cười ngả ngớn đầy quyến rũ. Mấy tên lính nhìn nhau một cái, mượn hơi men cười dâm tà đi về phía Ngọc Trân, Ngọc Trân đợi mấy người lại gần, rút dao bên eo nhanh như chớp kết liễu tính mạng bọn chúng.
Ngọc Trân dắt một con ngựa từ chỗ tối ra, kéo Phó Cẩm Họa cùng lên ngựa, phóng đi như bay.
Phó Cẩm Họa thấy đại doanh đèn đuốc sáng trưng mỗi lúc một xa, lại thấy cảm giác không chân thực, như thể cưỡi mây cưỡi gió, hồi lâu, đợi đến khi hơi thở của Ngọc Trân ở sau lưng ngày một nặng nề nàng mới hoảng hốt nhận ra có gì đó không ổn.
“Ngọc Trân, cô sao thế?”
“Tôi rất khỏe, không sao đâu, cô xem phía trước chính là triều Thương Ly, cuối cùng cô cũng có thể trở về rồi.” Đến biên giới triều Thương Ly, Ngọc Trân lăn từ trên lưng ngựa xuống một cách yếu ớt, Phó Cẩm Họa cả kinh, vội nhảy xuống ngựa, thấy Ngọc Trân đưa tay ôm ngực, hơi thở gấp gáp, đau đớn rên lên.
Phó Cẩm Họa cố gắng nhớ lại cuộc đả đấu vừa rồi, biết Ngọc Trân không bị mấy tên lính làm bị thương, lời giải thích duy nhất là, cô ta đã tự làm mình bị thương.
“Vì sao, Ngọc Trân, vì sao cô phải làm như vậy? Cô xem phía trước chính là biên giới, chỉ cần rời khỏi đây, đi vào đại doanh của Tế Dương vương, chúng ta sẽ được an toàn, cô có thể mai danh ẩn tính, từ nay sống yên ổn qua ngày.” Phó Cẩm Họa dùng tay bịt vết thương cho cô ta, máu tươi ứa ra qua kẽ tay, nàng chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát, than thở, “Ngọc Trân, nếu là tại ta, cô bảo lương tâm của ta cả đời này làm sao thanh thản được?”
“Tôi chỉ đang tác thành cho một tình yêu thực sự mà thôi. Đời này, tôi không có cách gì có được tình yêu cho riêng mình, tôi tình nguyện dùng tính mạng để tác thành cho một tình yêu khác, tác thành cho tình yêu của cô và Tế Dương vương. Còn tôi, sinh ra là người của triều Nguyên Hy, chết cũng phải là ma của triều Nguyên Hy, tôi không thể bước vào triều Thương Ly nửa bước được. Cô mau đi đi, để muộn e rằng thái tử phát hiện ra sẽ đuổi theo đó…” Ngọc Trân dùng sức đẩy Phó Cẩm Họa, đau đớn giục nàng mau chóng ra đi, “Cô mau đi đi, đừng để tôi chế vô ích!”
Hai người, một đứng trên biên giới triều Nguyên Hy, một đứng trên biên giới triều Thương Ly, chỉ cách nhau một bước, nhưng lại như cách xa trăm sông nghìn núi, Phó Cẩm Họa thử kéo tay Ngọc Trân, nhưng Ngọc Trân lại lùi ra sau một bước, vội vã nói: “Vì sao cô vẫn không hiểu? Tôi làm như vậy không phải vì cô, mà là vì bản thân mình! Tôi ở trong quân doanh sống cuộc sống hao mòn xác thịt, không được tôn trọng, bây giờ tôi muốn tìm đến sự giải thoát, giúp cô chẳng qua chỉ là để mình chết có ý nghĩa hơn mà thôi. Đi đi, trừ phi cô muốn tận mắt trông thấy tôi chết trước mặt cô…”
Có lẽ lời lẽ của Ngọc Trân quá sắc bén, cuối cùng Phó Cẩm Họa không nỡ bức bách cô ta nữa, quay người chạy trong màn đêm sâu thẳm.
Còn Ngọc Trân lại bò lên lưng ngựa một cách khó khăn, thuận theo đường cũ quay về. Khi Gia Luật Sở Tế đuổi theo đến nơi, phát hiện ra con ngựa trước mắt chạy chầm chậm, lúc này Ngọc Trân yếu ớt nằm bò trên lưng ngựa, gần như đã hôn mê. Gia Luật Sở Tế không chút thương xót, lôi Ngọc Trân từ trên lưng ngựa xuống, quát hỏi Phó Cẩm Họa đi về hướng nào.
Ngọc Trân ngẩng đầu, nhìn Gia Luật Sở Tế cười dịu dàng, nôn ra một ngụm máu, rồi như dùng hết sức lực toàn thân để nói: “Nàng ấy đi tìm thứ quý giá nhất trong thiên hạ rồi…”
Gia Luật Sở Tế sững người, định hỏi tiếp thì phát hiện ra Ngọc Trân đã chết, chỉ đành cay đắng bỏ qua.
Tề tướng quân bên cạnh lên tiếng: “Thái tử, vừa rồi thuộc hạ sai người đi điều tra, Phó cô nương có lẽ đã vào biên giới triều Thương Ly, nếu chúng ta mạo hiểm sai người đuổi theo, chỉ e…”
Gia Luật Sở Tế mặt mũi hầm hầm, quát một tiếng, lại đạp mạnh vào thi thể Ngọc Trân, nỗi tức giận vẫn không hề vơi bớt.
“Thái tử, thi thể của Ngọc Trân xử lý thế nào?”
Gia Luật Sở Tế gần như phát điên, nói: “Những chuyện như thế mà cũng cần hỏi đến bản thái tử hay sao? Đương nhiên là đem ra nuôi chó, nuôi chó!”
Gia Luật Sở Tế quay người lên ngựa, ngẩng mặt lên trời gào lên giận dữ, rồi thúc ngựa phóng nhanh tới vài dặm mới kiềm chế được cơn cuồng nộ trong lòng, cuối cùng mới nhìn sang Tề tướng quân nói: “An táng cho cô ta cẩn thận vào. Trong đám cơ thiếp trong quân doanh, bản thái tử chưa từng sủng ái Ngọc Trân, không ngờ hôm nay phải nhìn cô ta bằng con mắt khác. Cô ta có gan như vậy, bản thái tử sẽ cho cô ta toại nguyện.”
Phó Cẩm Họa sợ bị Gia Luật Sở Tế đuổi theo bắt được, bèn chạy thật nhanh. Đêm khuya tĩnh mịch, nàng không phân biệt được phương hướng, dựa vào ánh đèn yếu ớt trên lầu cao đăng đài trong thành An Lăng làm dấu, loạng choạng bước đi.
“Đứng lại, ai đấy?” Mấy binh lính triều Thương Ly bước qua, vây lấy Phó Cẩm Họa, “Là thám tử quân địch phải không?”
“Ta muốn gặp Tế Dương vương…” Phó Cẩm Họa chưa nói dứt lời, bỗng nhiên bị mấy tên lính đẩy ngã, mũ rơi xuống đất, mái tóc dài xõa xuống vai.
Mấy tên lính chợt nhận ra Phó Cẩm Họa là nữ nhân, sau khi trợn mắt nhìn, ánh mắt đều trở nên quái dị, một tên lính có vẻ lớn tuổi tiến lên, dường như không kìm nén được, nói: “Là con cái à, các anh em, chẳng phải mọi người đều muốn xem chỗ thú vị của đàn bà sao, chi bằng đêm nay…”
“Mã Cửu, Tế Dương vương trị binh rất nghiêm, nếu để ngài ấy biết được, e rằng…”
“Sợ gì chứ? Chỉ cần chúng ta không nói, ai mà biết được?”
Phó Cẩm Họa sợ hãi không yên, nàng không dám tùy tiện để lộ tên họ của mình, đang khổ sở rốt cuộc không biết có nên mở miệng cầu xin hay không, bỗng nhiên sau lưng vang lên một tiếng quát: “Dừng tay.”
Mấy binh lính quay lại nhìn, nhất thời im bặt, sợ hãi đứng đó, Phó Cẩm Họa mau chóng nhận ra đó là Thanh Thù, bèn tiến lên nói: “Ta muốn gặp Tế Dương vương…”
Thanh Thù chằm chằm nhìn nàng, ánh mắt vô cùng phức tạp, cuối cùng cũng nói: “Đi theo ta!”
Khi Phó Cẩm Họa gặp được Tế Dương vương, lúc đó đã là rạng sáng, mọi người chỉ thấy Thanh Thù dẫn một binh sĩ gầy gò bẩn thỉu của triều Nguyên Hy vào doanh trướng của Tế Dương vương, như có phần không được thỏa đáng, nhưng Thanh Thù vốn một lòng trung thành với Tế Dương vương, cho nên cũng không ai ngăn cản nhiều.
“Cô xem, ngài ấy đã nằm như thế gần mười ngày nay rồi. Nếu, nếu ngài ấy gặp chuyện gì bất trắc, ta sẽ băm vằm cô ra.”
Phó Cẩm Họa biết nỗi oán hận trong lòng Thanh Thù, bèn im lặng, không hề đưa lời phản bác.
Tế Dương vương đến nay vẫn nằm trên giường, sắc mặt xanh xao, giữa lông mày có màu tím đen nhàn nhạt. Phó Cẩm Họa kéo tay chàng, xem xét cẩn thận, thấy màu móng tay cũng có sắc xanh tím mờ mờ ấy, bèn nói: “Ngài ấy trúng độc rồi.”
“Trúng độc ư? Trúng độc sao còn có thể kéo dài tính mạng đến mười ngày?”
“Người hạ độc rất biết cách khống chế liều lượng, vừa không đoạt tính mạng của ngài ấy, lại vừa khiến ngài ấy chìm trong hôn mê, chỉ e, cứ kéo dài thế này, ngài ấy sẽ như cây đèn cạn dầu mất thôi.”
Thanh Thù ngẩn người ra một lát, rồi như đặt toàn bộ hi vọng lên vai Phó Cẩm Họa, trong mắt lóe lên ánh nhìn đầy hy vọng, cẩn trọng nói: “Vậy thì, cô biết cách giải độc, đúng không?”
“Ta không biết.”
Phó Cẩm Họa khẽ lắc đầu. Bàn tay Tế Dương vương rất lạnh, khuôn mặt nàng cũng lạnh, đặt bàn tay Tế Dương vương lên mặt mình, không biết rốt cuộc ai cảm thấy ấm áp hơn ai.
“Cô không biết! Cô nói là mình không biết, vậy thì cô đến đây làm gì?” Thanh Thù thấy hi vọng trong lòng bị dập tắt, lập tức không kiềm chế được cảm xúc.
Phó Cẩm Họa vén áo Tế Dương vương lên, thấy vết thương trên cánh tay và trước ngực chàng đều đã khỏi, chỉ có vết đao trước bụng vẫn không lành, bèn hỏi: “Thanh Thù, cô nói thực xem, trước khi vào đại doanh triều Nguyên Hy, vương gia đã bị thương như thế nào? Nếu là vết đao bình thường, không có lí do gì lại hồi phục chậm hơn các vết thương của mấy ngày sau.”
Thanh Thù nhướng đôi mày lá liễu, căm hận nói: “Đó là vì Thanh Thù và vương gia gặp phải ba lần mai phục trên đường, trong số đám thích khách có một người thân thủ rất cao cường, làm vương gia bị thương. Nhưng khi đó vương gia không phát hiện ra có dấu hiệu trúng độc.”
Phó Cẩm Họa suy nghĩ trước sau, không biết Tế Dương vương rốt cuộc đã bị ai mai phục. Chàng phụng hoàng mệnh đến đây, là ai có gan dám hành thích trên đường lớn như thế?
Tuyệt đối không thể là Gia Luật Sở Tế, bởi nếu hắn đã có cơ hội làm Tế Dương vương bị thương, sao lại chỉ đơn giản hạ độc như vậy?
Phó Cẩm Họa vừa mới nói với Thanh Thù, nàng không biết giải độc, đó hoàn toàn là sự thực. Thế nhưng, điều đó không có nghĩa là nàng không biết phân biệt thứ độc này, tên độc là Tiêu Mộng Tán, nhìn tên mà đoán nghĩa, người trúng độc cho dù suốt ngày hôn mê cũng không nằm mơ bao giờ. Phó Cẩm Họa khẽ vuốt lên khuôn mặt gầy gò của Tế Dương vương, vậy thì mười ngày nay, chàng hôn mê suốt nhưng không hề nằm mơ, rốt cuộc cô đơn đến mức nào?
Có điều, muốn truy xét ra ai đã hạ độc Tế Dương vương cũng không khó. Bởi lẽ thứ độc này dùng liều lượng không cẩn thận sẽ gây nguy hiểm tính mạng, người hạ độc ý thức được điều đó, nhất định sẽ cẩn thận khống chế lượng thuốc, lượng thuốc giảm đi thì độc tính không thể kéo dài, cho nên cách ba ngày nhất định phải dụng độc thêm một lần.
Phó Cẩm Họa đem đạo lý bên trong đó nói cho Thanh Thù, cho dù Thanh Thù bán tín bán nghi cũng không dám giấu Phó Cẩm Họa những điều mình biết, nói: “Mười ngày nay rất nhiều người đến thỉnh an trong doanh trại của vương gia, người dăm ba ngày mới tới cũng rất nhiều, nhất thời Thanh Thù không nhớ hết được. Có điều, nếu đã có manh mối này, điều tra tiếp chắc cũng không khó.”
Thanh Thù sai người đem đến một bộ quần áo mới, đưa cho Phó Cẩm Họa, nói: “Cô đi thay đi, nhìn mà ngứa mắt.”
Phó Cẩm Họa đến doanh trướng bên cạnh tắm rửa thay đồ, khi quay lại doanh trướng của Tế Dương vương, thấy Thanh Thù đang nghĩ đủ mọi cách bón cháo cho Tế Dương vương ăn, bèn nói: “Đừng phí công sức nữa, thứ độc này không những khiến người ta hôn mê, mà còn mất hết cả cảm giác thèm ăn.”
Thanh Thù đặt mạnh cái bát lên bàn, giận dữ quát: “Ta mà biết kẻ nào đã hạ độc với ngài, ta sẽ băm vằm hắn ra.”
Phó Cẩm Họa đi vò một chiếc khăn trong chậu đồng khắc hoa văn, lau mặt cho Tế Dương vương, nói: “Tin tức Tế Dương vương hôn mê, triều đình đã biết chưa?”
“Đương nhiên là biết rồi, Thanh Thù chỉ e hoàng thượng sẽ hạ chỉ…”
Hiện giờ chiến sự đã bị dấy lên, hai nước giao chiến đã ở vào thế nước sôi lửa bỏng, Phó Cẩm Họa biết Thanh Thù lo Chung Ngân Hoàng sẽ hạ chỉ thu hồi binh quyền, nhưng nếu t hồi binh quyền, thì ai sẽ là người được phái đến tiếp quản?
Luận về mưu lược, về mức độ quen thuộc đối với tình hình biên quan, chỉ có Ngu Tấn Thanh.
Phó Cẩm Họa nghĩ đến đây, dần có cảm giác bất an. Không phải nàng chưa từng hoài nghi, có điều nàng không dám đối diện với sự thực đó, trong đầu óc hiện lên bóng hình nam tử có khuôn mặt như ngọc ấy, gầy gò mà khôi ngô, tay cầm quyển kinh, như không vướng bụi trần thế tục.
Phó Cẩm Họa lại nghĩ, nếu Tế Dương vương hôn mê, chiến sự kéo dài, vậy thì người được lợi nhất là ai? Rõ ràng, chỉ có một người, chính là Ngu Tấn Thanh.
“Thanh Thù, Ngu tướng quân có từng đến thăm vương gia không?”
“Không.”
Trái tim đang căng thẳng của Phó Cẩm Họa trở nên nhẹ nhõm, không phải chàng thì tốt, nhưng khi nghe Thanh Thù nói những lời tiếp sau, nàng lại không khỏi cất tiếng cười khổ.
“Nghe nói Ngu Tấn Thanh bị bệnh, vẫn luôn ở trong Ngu phủ, không hề ra ngoài. Nhưng cứ cách mấy ngày lại sai Chân Phiến đến thăm, tiện thể đưa đến các phương thuốc quý giá.”
Phó Cẩm Họa đón lấy áo choàng từ tay Thanh Thù, nói: “Thanh Thù, từ hôm nay trở đi, ngoại trừ hộ vệ thân cận của vương gia, bất kì ai đều không được tùy tiện ra vào doanh trướng, đợi ta quay lại.” Nói đoạn, nàng ra khỏi doanh trướng.
Thanh Thù đuổi theo, vội nói: “Cô định đi đâu?” Thấy Phó Cẩm Họa quay đầu nhìn, cô ta không kìm được cơn giận, tiếp tục nói: “Đương nhiên ta chẳng quan tâm đến cô, nhưng vương gia vì cô, đến tính mạng cũng không cần, nếu sau khi ngài ấy tỉnh lại biết được cô từng đến rồi lại bỏ đi, chẳng phải sẽ trách tội ta sao? Muốn đi, để ta đi cùng cô. Ở đây đều là những tâm phúc đắc lực nhất của vương gia, không ai có thể tùy tiện lại gần, không phải lo cho sự an toàn của vương gia.”
Phó Cẩm Họa suy nghĩ một hồi, gật đầu, dẫn theo Thanh thù rời khỏi quân doanh phía nam thành An Lăng.
Ngu phủ, gian trước.
“Tứ cô nương, công tử chờ cô trong thư phòng.” Chân Phiến thấy Phó Cẩm Họa đến thì mừng rỡ nói.
Thanh Thù đang định theo Phó Cẩm Họa cùng đi, ai ngờ Chân Phiến mượn thế cản lại, vừa cười hi hi vừa nói: “Công tử chúng tôi chỉ mời một mình Tứ cô nương, vị cô nương này cứ đứng đợi ở đây là được rồi.”
Thanh Thù chau mày định nổi cáu thì nghe thấy Phó Cẩm Họa nói: “Cũng được, Thanh Thù, cô ở đây chờ ta. Đừng hành động khinh suất, đừng quên mục đích chuyến đi này của chúng ta.”
Thanh Thù hậm hực, thấy Chân Phiến vẫn cười nhăn nhở, giận dữ lườm Chân Phiến một cái rồi mới chịu thôi.
Chân Phiến dẫn Phó Cẩm Họa vào thư phòng, thấy hai người nhìn nhau không nói gì, lè lưỡi rồi đóng cửa bỏ đi.
“Tiểu Tứ, vết thương của nàng đã khỏi chưa? Để ta xem nào.” Ngu Tấn Thanh đợi Chân Phiến dời đi, sau khi đóng cửa lại mới dịu dàng lên tiếng.
Phó Cẩm Họa gật đầu, nhưng không đi về phía chàng.
“Vậy thì ta yên tâm rồi. Tiểu Tứ, nàng xem bức tranh chữ này, là mấy ngày trước ta viết trong lúc nhàn rỗi đó…” Ngu Tấn Thanh điềm nhiên nói, vẫn tự nhiên, thân mật, như Phó Cẩm Họa chưa từng rời khỏi Ngu phủ, hai người vẫn còn tình ý thắm thiết như ngày trước, thường cùng nhau thưởng lãm thư họa.
“Có phải chàng đã sớm đoán được ta sẽ đến không?” Phó Cẩm Họa cười khổ lên tiếng.
“Tiểu Tứ…” Ngu Tấn Thanh bỏ bức tranh chữ trong tay xuống, đi về phía Phó Cẩm Họa, trong mắt chàng vẫn là vẻ dịu dàng vốn có.
Phó Cẩm Họa lùi ra sau, đưa tay ngăn chàng tiến tới, lắc đầu nói: “Đừng lại đây, Ngu Tấn Thanh, Ngu tướng quân, Ngu công tử…” Phó Cẩm Họa cười, như tự chế giễu nói, “Ta từng tưởng rằng mình đã hiểu chàng, hiểu chàng chí tại phương xa, coi thường danh lợi, thậm chí ta còn nghĩ, cho dù chúng ta không thể thoát khỏi sự ràng buộc của tình thân, không thể rời khỏi đây, thì chúng ta vẫn sẽ là cặp đôi thần tiên ở chốn đại mạc lưu sa ngoài biên quan này, có thể cùng nhau cầm sắt chan hòa, yên vui ngày tháng. Thế nhưng, bây giờ ta mới nhận ra, ta vốn dĩ chưa từng hiểu chàng. Ngu Tấn Thanh, rốt cuộc chàng muốn gì?”
Ngu Tấn Thanh vẫn tiến đến ôm nàng vào lòng, nói: “Chúng ta vẫn có thể làm một đôi thần tiên, từ nay cầm sắt chan hòa, yên vui ngày tháng.”
Phó Cẩm Họa đẩy mạnh chàng ra, cười lạnh lùng nói: “Không thể nữa rồi, Ngu Tấn Thanh, tình cảm này là do chàng tự tay chôn cất. Cho nên, nếu chàng đã làm thì hãy nhận đi. Thành trì bị phá hủy có thể xây dựng lại, nhưng tòa thành trong tim thì mãi mãi chẳng thể nào khôi phục như cũ nữa đâu.”
“Tiểu Tứ, hãy tin ta, từ nay về sau, ta sẽ luôn ở bên cạnh nàng, sẽ không buông tay nàng ra nữa…” Ngu Tấn Thanh nắm chặt lấy tay Phó Cẩm Họa, Phó Cẩm Họa trông thấy rõ ràng vết răng trên tay chàng, trong lòng chợt động, nhưng cuối cùng vẫn giằng ra, lớn tiếng nói: “Không thể nữa rồi, ta đã nói là không thể được nữa! Chàng che giấu bản thân quá kỹ, ta mãi mãi không thể nào đoán được bước tiếp theo chàng sẽ làm gì, cũng mãi mãi không thể đoán được chàng sẽ lại buông tay thêm lần nữa vào lúc nào…”
Không phải nàng không đau lòng, có điều niềm kiêu ngạo từ trước đến nay đã khiến nàng tưởng mình không thể đối diện với sự thực này, bây giờ thẳng thắn nói ra, Phó Cẩm Họa lại cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm đi rất nhiều, cũng không còn đau đớn nữa.
“Vậy còn Tế Dương vương thì sao? Hắn cũng từng buông tay nàng, vì sao nàng lại không hận hắn, trách hắn, lại còn chịu ở bên cạnh hắn? Nhưng nàng lại không chịu tha thứ cho ta? Rốt cuộc là vì sao?” Ngu Tấn Thanh hạ giọng, kiên nhẫn hỏi.
Phó Cẩm Họa biết rõ, muốn Ngu Tấn Thanh đưa ra câu hỏi như thế, đối với bản thân chàng đã khó khăn đến mức nào, sự tôn nghiêm của một nam tử đã bị tổn thương đến mức nào, nhưng vẫn quay lưng lại với chàng, đáp bừa: “Ngài ấy và chàng khác nhau…”
Ánh mắt Ngu Tấn Thanh lóe lên nỗi đau, khẽ nhắc lại lời của Phó Cẩm Họa, “Hắn và ta khác nhau, đúng, hắn và ta khác nhau, chỉ vì trong lòng nàng thích hắn, yêu hắn, đúng không? Cho nên bất luận hắn làm chuyện gì, nàng đều sẽ không so đo tính toán, đều sẽ tha thứ cho hắn, đúng không?”
Phó Cẩm Họa biết rõ Ngu Tấn Thanh điên đảo thị phi, nhưng chẳng hơi sức đâu mà tranh cãi, hoặc giả nàng hoàn toàn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tranh cãi, chỉ vội nói một câu: “Cho dù là vậy chàng cũng không nên sai người hành thích ngài ấy, còn sai Chân Phiến cứ cách ba ngày lại đến hạ độc…”
Ngu Tấn Thanh sững người, kế đó cười cay đắng, nói: “Vậy hôm nay nàng đến đây chính là vì muốn lấy thuốc giải cho Tế Dương vương, phải không? Nếu ta nói với nàng rằng, Tiêu Mộng Tán không có thuốc giải, nàng định làm thế nào?”
“Chàng biết rõ ta sẽ không tin, cần gì phải dùng những lời như thế để lừa gạt ta? Nếu chàng hạ độc là vì muốn đoạt tính mạng của ngài ấy, cần gì phải phí công phí sức như vậy? Chàng chẳng qua chỉ muốn để ngài ấy hôn mê một thời gian, để cho ngài ấy không khống chế cục diện cuộc chiến được nữa, lúc ấy, hoàng thượng biết được tình hình ở đây chắc chắn sẽ lại giao binh quyền vào tay chàng. Như thế, chàng vẫn sẽ yên ổn làm Ngu tướng quân của chàng, lại còn không cần phải gây xung đột trực diện với Tế Dương vương. Thế chẳng phải là một mũi tên trúng hai đích đó sao?”
Ngu Tấn Thanh cười lạnh lùng, vỗ tay tán thưởng: “Tiểu Tứ, nàng quả nhiên thông minh, chẳng trách Tế Dương vương lại vì nàng mà mất hết lý trí.”
Phó Cẩm Họa nhớ đến thương thế ngày hôm đó của Tế Dương vương, trong lòng đau đớn, nhìn ánh mắt của Ngu Tấn Thanh lại thêm vài phần oán hận, lạnh lùng nói: “Đưa thuốc giải cho ta!”
“Tiểu Tứ, đừng nhìn ta với ánh mắt như thế, ta thấy khó chịu lắm. Thánh chỉ của hoàng thượng còn chưa tới, ta đưa thuốc giải cho nàng, sau khi Tế Dương vương tỉnh lại, ta sao còn làm chủ được thế cuộc nữa? Như vậy, chẳng phải ta sẽ rất bị động sao?”
“Ngu Tấn Thanh, ta không tin chàng không còn đường lui nào khác. Tế Dương vương tỉnh lại thì sao, nếu chàng liên kết với Gia Luật Sở Tế từ trước, trong ngoài tiếp ứng, Tế Dương vương muốn thủ thắng e còn khó hơn lên trời. Nếu ngài ấy không muốn mất hết thể diện ngoài biên quan, có khi sẽ xin về triều thay đổi chủ soái cũng nên.”
Ngu Tấn Thanh cười, không phủ nhận lời của Phó Cẩm Họa, đưa tay vào trong lòng, lấy ra một chiếc bình ngọc màu xanh sẫm, lại đi đến gần Phó Cẩm Họa, cúi xuống ngửi mái tóc một cách tham lam đầy lưu luyến, nói: “Ta có thể đưa thuốc giải cho nàng, có điều, nàng phải hứa với ta, từ nay không được rời xa ta nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.