Hoàng Cung Cẩm Tú

Chương 13: Nhập cung




Ngu Tấn Thanh đưa tay xoa lên eo nàng, chỉ thấy thân hình nàng nóng đến phát sợ, chậm rãi hôn từ trên khóe môi nàng, lần lượt xuống cổ, trước ngực cho đến bụng, thân hình Phó Cẩm Họa run rẩy, không ngừng rên lên, quyến rũ mê hoặc lòng người, nhưng nơi khóe mắt lại lăn dài giọt nước mắt vì tủi nhục và bất lực…
Gian trước.
“Thanh Thù, đây là thuốc giải, cô cầm lấy.” Phó Cẩm Họa đưa thuốc giải cho Thanh Thù, nhìn ánh mắt mừng rỡ phát điên của Thanh Thù, lòng nàng càng chùng xuống.
“Lần này vương gia được cứu rồi, chúng ta mau chóng quay về cho vương gia uống thuốc thôi…” Thanh Thù bước hai bước, thấy Phó Cẩm Họa vẫn đứng nguyên tại chỗ, vội nói: “Mau đi thôi, chẳng lẽ cô không muốn thấy vương gia sớm tỉnh lại hay sao?”
“Thanh Thù, xin lỗi, ta không thể theo cô trở về được. Ta đã quyết định rồi, ta sẽ ở lại Ngu phủ.” Mắt Phó Cẩm Họa hơi đỏ lên, ngẩng đầu, nói: “Hôm nay gió mạnh thật, thổi đau cả mắt.”
“Không được! Tôi và cô cùng đến đây, mà lại không đưa cô trở về, sau khi vương gia tỉnh lại biết được sẽ giết tôi mất.”
“Cô có thể không nói cho ngài ấy biết mà. Ngoại trừ cô ra, chẳng ai biết kẻ ra vào trong doanh trướng của Tế Dương vương như ta có thân phận thế nào.” Phó Cẩm Họa nói gãy gọn, thấy Thanh Thù đứng đó, liền tiến lên đẩy cô ta, hét lớn: “Đi đi, cô mau đi đi, không phải cô vẫn luôn hận ta sao? Bây giờ ta ở lại Ngu phủ, mãi mãi không gặp lại Tế Dương vương nữa, chẳng phải đúng với tâm ý của cô sao?”
Phó Cẩm Họa không thể nhớ rốt cuộc ngày hôm đó nàng đã nói bao lâu, mãi cho đến khi trông thấy Thanh Thù rời khỏi Ngu phủ nàng mới dừng lại, dựa vào cột trên hành lang một cách bất lực, tâm trạng gần như sụp đổ.
Ngu Tấn Thanh tiến lên ôm lấy nàng, khẽ tỏ những lời gan ruột, Phó Cẩm Họa đẩy chàng ra, chàng cũng không giận, nói: “Tiểu Tứ, ta biết bây giờ nàng vẫn còn trách ta, nhưng rồi sẽ có một ngày, ta tin, nàng sẽ hiểu được tâm ý của ta.”
Phó Cẩm Họa vẫn bị sắp xếp vào ở gian phòng ngày trước, bên cạnh phòng Ngu Tấn Thanh, có điều cả ngày nàng ít nói, cư xử khách khí với Ngu Tấn Thanh. Ngu Tấn Thanh dường như có phần bất lực trước chuyện này, hoặc giả chàng mong Phó Cẩm Họa tức giận phát tiết ra ngoài còn hơn, chứ tuyệt đối không muốn nàng dùng cách này để xa lánh chàng, tạo khoảng cách với chàng…
“Tiểu Tứ, hôm nay trời đẹp, ta dẫn nàng ra ngoài đi dạo. Cả ngày nàng ngồi rầu rĩ trong nhà, ta sợ nàng buồn chết mất.”
Phó Cẩm Họa hờ hững đáp: “Ra ngoài đi dạo ư? Nếu gặp ngài ấy thì làm thế nào? Hay là ngài ấy đã chết rồi, chàng hoàn toàn không sợ ta ra ngoài sẽ gặp ngài ấy?” Phó Cẩm Họa tuy cố tình làm tổn thương Ngu Tấn Thanh nhưng không hề ăn nói bừa bãi, bởi lẽ từ hôm đó, khi để cho Thanh Thù một mình mang thuốc giải quay về, nàng sống mà như cách biệt cõi trần, mất hết tin tức với thế giới bên ngoài.
Ngu Tấn Thanh sững người, sắc mặt sa sầm hiếm thấy, phẩy tay áo bỏ đi. Phó Cẩm Họa không hề quan tâm, nhìn vầng mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, ánh mắt như xuyên qua tường cao, nhìn về phía xa xăm.
Mấy ngày nay ở trong Ngu phủ, Phó Cẩm Họa chưa từng gặp Ngũ Cừu, chỉ có Chân Phiến là vẫn không rời Ngu Tấn Thanh nửa bước, hầu hạ chàng không rời, thần sắc vẫn tươi vui nghịch ngợm.
Tuy ngày nào Phó Cẩm Họa cũng rầu rĩ trong nhà, chẳng có việc gì làm, nhưng với nàng cũng chẳng khác nào như đang ngồi trong nhà ngục. Nếu cả đời này buộc phải hao mòn trong Ngu phủ, không có bất kì hi vọng gì, vậy thì trái tim Phó Cẩm Họa sẽ chỉ như dòng nước chết, không còn chút rung động nào nữa, cũng không mong đợi điều gì. Nhưng hiện giờ không phải như vậy, trong lòng nàng vẫn luôn có một tiếng nói, vẫn luôn hi vọng sau khi biết được chân tướng, Tế Dương vương có thể đưa nàng ra khỏi Ngu phủ. Chính vì niềm mong đợi ngày một lớn lên đó, nàng mới có thể không ngừng cố gắng.
Phó Cẩm Họa không thiết ăn uống, ngày một gầy mòn, cuối cùng ngã bệnh.
Ngu Tấn Thanh ở bên cạnh nàng, lấy một bát cháo, đang định bón cho nàng ăn, Phó Cẩm Họa thấy vậy vội đẩy ra, nói: “Ngu Tấn Thanh, chàng thả ta ra đi, chẳng lẽ chàng vẫn không hiểu hay sao? Chúng ta không thể nào trở về như ngày trước được nữa, cho dù bây giờ chàng giam giữ được con người ta, nhưng không giam giữ được trái tim ta…”
Ngu Tấn Thanh khẽ thở dài, nói: “Chẳng phải nàng vẫn luôn mong chờ Tế Dương vương đến tìm nàng sao? Hắn đang trên đường đến Ngu phủ rồi… Tiểu Tứ, nể tình nghĩa ngày trước, nàng ngoan ngoãn ở bên ta một lát, có được không?”
Phó Cẩm Họa đột nhiên nghe thấy những lời này của Ngu Tấn Thanh, trong lòng mừng rỡ vô cùng. Nàng cúi đầu, cố gắng kìm nén nỗi vui mừng trong lòng, sợ những tia sáng long lanh lóe lên trong mắt sẽ tiết lộ tâm sự của nàng.
Trái tim phấp phỏng không yên của Phó Cẩm Họa cuối cùng đã có thể bình yên trở lại, dưới ánh mắt mong đợi của Ngu Tấn Thanh, nàng từ từ mở miệng, nuốt từng miếng cháo mà chàng bón cho. Phó Cẩm Họa chỉ ăn chưa đến nửa bát cháo rồi không chịu ăn nữa, nhìn Ngu Tấn Thanh, khóe mắt không giấu được niềm vui, sốt sắng hỏi: “Vậy là, chàng sẽ để ngài ấy đưa ta đi thật chứ?”
Ngu Tấn Thanh giơ tay đập mạnh vào tấm rèm trên giường, quay lưng lại, chắp tay đằng sau, nói: “Ta sẽ làm như vậy, nếu nàng bằng lòng đi theo hắn.”
“Đương nhiên, đương nhiên là ta bằng lòng đi theo ngài ấy.” Phó Cẩm Họa xưa nay chưa từng hoài nghi về vấn đề này, nàng đương nhiên là tình nguyện đi theo Tế Dương vương, cho dù nàng biết, con đường phía trước rất gian nan.
Phó Cẩm Họa bất giác cảm thấy hơi nóng, kéo chăn bông trước ngực xuống, vẫn cảm thấy có phần ngột ngạt, bèn nói: “Sao hôm nay nóng thế? Để ta mở cửa sổ ra cho thoáng.”
Phó Cẩm Họa vừa mới xuống giường, chỉ thấy toàn thân mềm nhũn, rên lên một tiếng rồi đôi chân vô lực khiến nàng ngồi sụp xuống đất, ánh mắt bắt đầu có phần mơ hồ, nhìn Ngu Tấn Thanh từ sau lưng lại có cảm giác muốn ôm lấy chàng, trong lòng Phó Cẩm Họa ngầm cả kinh, nói: “Trong phòng vì sao lại nóng thế, đúng là khó thở quá…”
Vừa dứt lời, mới hay giọng nói lại dịu dàng đa tình đến thế.
Ngu Tấn Thanh quay người, nhìn Phó Cẩm Họa mềm nhũn ngồi dưới đất, má phấn đỏ hồng, ánh mắt mơ màng, mỗi sợi tóc đều gợi bao tình ý. Phó Cẩm Họa cởi nút áo trước ngực, cau có nói: “Nóng, nóng không thể chịu được…”
Ngu Tấn Thanh chỉ cảm thấy khí huyết dâng lên, tiến tới ôm lấy Phó Cẩm Họa, Phó Cẩm Họa dựa vào lòng Ngu Tấn Thanh, liền cảm thấy khí nóng sục sôi như thể tìm được chỗ thoát ra, giơ tay ôm lấy eo chàng. Lúc này Phó Cẩm Họa đã biết là không ổn, nhưng nàng vẫn không chịu tin Ngu Tấn Thanh lại đối xử với mình như thế, bèn hỏi: “Chàng đã bỏ thứ gì vào cháo?”
Ngu Tấn Thanh ôm lấy thân thể mềm mại mà nóng rực của Phó Cẩm Họa, khẽ nói bên tai nàng: “Tiểu Tứ, xin lỗi, xin lỗi…”
Phó Cẩm Họa toàn thân bứt rứt như lửa đốt, chỉ ôm nhau không thể nào thỏa mãn được khát vọng của nàng lúc này, nàng giơ tay ôm lấy cổ Ngu Tấn Thanh, dùng phần lý trí ít ỏi còn sót lại khổ sở cầu xin chàng, “Ngu Tấn Thanh, xin chàng hãy tha cho ta, hoặc là cho ta thuốc giải, hoặc là giết ta đi, xin chàng…”
Phó Cẩm Họa vừa khổ sở cầu xin, vừa cảm thấy không thể nào chống lại dược tính, vừa dứt lời đã vội vàng hôn lên khóe môi chàng, khắp người run lên ham muốn, mê loạn trong hơi thở của chàng, trước khi chìm đắm trong cơn cuồng nhiệt chỉ nghe rõ đúng một câu chàng nói: “Muộn rồi, đã muộn rồi, tiểu Tứ, lúc này, nàng bảo ta làm sao kết thúc được?”
Ngu Tấn Thanh đưa tay xoa lên eo nàng, chỉ thấy thân hình nàng nóng đến phát sợ, chậm rãi hôn từ trên khóe môi nàng, lần lượt xuống cổ, ngực cho đến bụng, thân hình Phó Cẩm Họa run rẩy, không ngừng rên lên, quyến rũ mê hoặc lòng người, nhưng nơi khóe mắt lại lăn dài giọt nước mắt vì tủi nhục và bất lực…
Có lẽ đêm đã khuya, gió từ khe cửa lùa vào, nhưng không cuốn bay đi được không khí đắm say nơi giường chiếu.
Khi tỉnh lại, ngoại trừ hơi ấm vấn vương trên giường, Phó Cẩm Họa không hề nhớ đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nàng vốn cứ tưởng mình vẫn còn ở trong Ngu phủ, nhưng không ngờ lại đang nằm trong doanh trướng của Tế Dương vương, còn Tế Dương vương đứng chắp tay quay lưng lại với nàng, bóng dáng tựa như một cây cung đã kéo căng dây, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Phó Cẩm Họa vốn cho rằng có lẽ đêm qua chỉ là một giấc mơ, nhưng môi răng chạm vào nhau vẫn thấy đau, toàn thân tê mỏi vô cùng, nàng liền hiểu rằng, đêm qua mọi thứ đều là thật, Ngu Tấn Thanh đã bỏ mị dược vào cháo của nàng, còn nàng không kháng cự nổi dược lực, chủ động đón chờ bất kì hành động nào của Ngu Tấn Thanh, mặc chàng hôn hít sờ mó khắp người mình.
Phó Cẩm Họa không dám động đậy, cũng không dám phát ra bất kì âm thanh gì làm kinh động đến Tế Dương vương, nhưng trong lòng lại chỉ hận không thể lập tức chết ngay trước mặt chàng.
“Nàng tỉnh rồi à?”
“Chắc nàng lấy làm lạ vì sao ta lại biết nàng đã tỉnh chứ gì,” Thanh âm của Tế Dương vương điềm tĩnh, không có nửa phần mừng giận, lặng lẽ nói: “Bởi lẽ ta nghe thấy tiếng hàng mi nàng rung động.”
Bàn tay Phó Cẩm Họa càng nắm mạnh lấy góc chăn, nàng không dám hỏi vì sao mình lại xuất hiện ở đây, cũng không dám hỏi Tế Dương vương rốt cuộc đã trông thấy gì ở Ngu phủ.
Tế Dương vương quay người, khuôn mặt gầy gò, râu xanh lún phún dưới cằm trông càng tiều tụy, miễn cưỡng nở một nụ cười, nói: “Ta đã sai người nấu cháo cho nàng, lát nữa sẽ mang lên đây.”
Phó Cẩm Họa tránh ánh mắt của chàng, nàng cúi đầu, khẽ đáp một tiếng, không dám nói tiếp nữa, Tế Dương vương thấy thế, chỉ khẽ thở dài đi ra.
Một lúc sau, không ngờ lại chính Thanh Thù đích thân bưng cháo vào, sắc mặt thoải mái tự nhiên, nhưng lại khiến Phó Cẩm Họa đang muốn dò la tin tức nhất thời không biết nên hỏi thế nào.
“Thanh Thù…”
Thanh Thù ngẩng đầu, nhìn nàng vài lượt, thấy thần sắc nàng khác lạ, ngầm chau mày, lạnh nhạt nói: “Ăn xong rồi chịu khó nghỉ ngơi đi, sáng mai chúng ta còn phải lên đường.”
“Ồ? Đi đâu vậy?”
“Về Tuyền Thành.”
Phó Cẩm Họa cả kinh, vội vén chiếc chăn mỏng xuống giường, vồn vã hỏi: “Về Tuyền Thành ư? Tế Dương vương thống lĩnh ba quân, nếu ngài ấy đi, chiến sự giữa Thương Ly và Nguyên Hy biết phải làm thế nào?”
Thanh Thù đặt bát cháo lên bàn, nghe thấy Phó Cẩm Họa hỏi, thân hình có phần sững lại, nói: “Hiện giờ, người thống soái ba quân là Ngu Tấn Thanh…” Nói xong liền bỏ ra khỏi phòng.
Phó Cẩm Họa đứng nguyên tại chỗ không biết bao lâu mới tỉnh lại, lúc đó mới nhận ra mình đang đi chân đất, toàn thân lạnh toát.
Đợi đến hôm sau, đoàn người của Tế Dương vương quả nhiên lên đường.
Xe ngựa của Tế Dương vương ở xa phía trước, được thị vệ bảo vệ, ở giữa là xe ngựa của Phó Cẩm Họa, Thanh Thù cũng nằm trong số theo hầu bên cạnh.
Phó Cẩm Họa vén rèm xe nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy ngoài thành hoa lê như biển, thấp thoáng một bóng hình gầy gò khôi ngô, trong lòng Phó Cẩm Họa bỗng chợt run lên, nàng vội vã buông rèm xuống, không biết rằng rừng hoa lê bị kiếm phong làm cho rung động, tức thời cánh hoa rụng rơi như tuyết, nhưng vẫn chẳng bằng một phần mười nộ khí của người đó.
Đi được vài ngày, kể từ hôm đó, sau khi Tế Dương vương nói với nàng một câu trong doanh trướng, Phó Cẩm Họa không gặp lại chàng, chàng trước sau đều ở trong xe không gặp ai, cho dù trên đường gặp dịch trạm cần phải ngủ nhờ, chàng cũng tránh không đi cùng Phó Cẩm Họa.
Cứ tránh mặt như thế, lại qua mười mấy ngày, lúc đến bên ngoài Tuyền Thành, Tế Dương vương hạ lệnh đêm nay ở lại ngoài thành.
Trong lòng Phó Cẩm Họa rất thấp thỏm, nàng không biết rốt cuộc Tế Dương vương muốn làm gì?
Cho dù chàng không chê nàng tấm thân không còn trong sạch, đưa nàng về Tuyền Thành, thì định sắp xếp cho nàng ở đâu?
Tế Dương vương phủ cơ thiếp hàng đàn ư? Hay là nhà họ Phó từ lâu vốn cho rằng nàng đã vùi thây dưới đất?
Trong dịch trạm, Phó Cẩm Họa thừa lúc Thanh Thù sơ hở, liền lẻn ra ngoài, theo hành lang tìm đến phòng Tế Dương vương. Thị vệ ngăn không cho nàng vào, sau lưng Thanh Thù cũng đuổi đến nơi, khuyên Phó Cẩm Họa tạm thời nên quay về.
“Ta không về, ta muốn gặp ngài ấy, nhất định phải gặp ngài ấy!” Phó Cẩm Họa giằng ra khỏi tay Thanh Thù, kiên trì nói.
Cửa bỗng nhiên mở ra, Tế Dương vương đứng trước cửa, thần sắc thản nhiên, nhìn Phó Cẩm Họa không hề rung động, tim Phó Cẩm Họa đập thình thịch, lòng dần chùng xuống.
Thanh Thù khom người, lo sợ nói: “Vương gia, là Thanh Thù làm việc không tốt, đã quấy rầy vương gia rồi…”
Tế Dương vương không để ý đến Thanh Thù, vẫn nhìn Phó Cẩm Họa, nói: “Vào đi.”
Trong phòng, Tế Dương vương ngồi trên ghế, chậm rãi uống trà, Phó Cẩm Họa ngồi bên kia, cầm chén trà trong tay, trà dần chuyển nguội, nàng vẫn không nói gì.
“Nàng đến phòng bản vương chỉ để ngồi thế thôi sao?”
Có lẽ vì khẩu khí của Tế Dương vương rất thoải mái, Phó Cẩm Họa mừng rỡ trong lòng, bèn cười ngượng nghịu, nói: “Thiếp chỉ muốn đến thăm ngài.”
Tế Dương vương chỉ hờ hững “Ồ” một tiếng, không nói tiếp nữa, tia mừng rỡ yếu ớt trong lòng Phó Cẩm Họa bỗng chốc bị dập tắt, hồi lâu nàng mới hỏi dò la: “Ngài thực sự muốn thiếp theo ngài về Tuyền Thành ư? Sau đó thì sao?”
Có lẽ sợ nghe thấy bất kì câu trả lời nào có thể làm tan nát trái tim, Phó Cẩm Họa không đợi Tế Dương vương mở miệng đã đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt Tế Dương vương, quỳ xuống, vùi mặt vào đầu gối chàng, khẽ nói: “Đừng đưa thiếp vào cung, cũng đừng đưa thiếp về nhà họ Phó. Hãy sắp xếp cho thiếp ở bất cứ tiểu viện nào trong Tuyền Thành, cho dù vào Thanh Âm am cắt tóc làm ni cô cũng được, thiếp chỉ cầu xin mỗi năm một hai lần, ngài có thể đến thăm thiếp, cả đời này chỉ thế thôi là đủ.”
Bàn tay cầm chén trà của Tế Dương vương khẽ run lên, tay kia khẽ vuốt mái tóc Phó Cẩm Họa, dịu giọng nói: “Chỉ e bản vương lại khiến nàng phải thất vọng rồi…”
Phó Cẩm Họa ngẩng đầu, nhìn chàng, nghe chàng nói rành rọt từng chữ: “Không thể giấu được hoàng thượng nữa, người đã biết nàng chưa chết, ra lệnh cho nàng lập tức vào cung.”
Trong mắt Phó Cẩm Họa dâng lên một màn sương, nhưng khóe môi lại nở nụ cười, nàng gượng đứng lên một cách đoan chính, nói: “Cẩm Họa cẩn tuân mệnh lệnh của vương gia, lập tức vào cung. Nếu vương gia đã chê tấm thân Cẩm Họa dơ bẩn, Cẩm Họa tự khắc sẽ tránh cho xa, từ nay không lại gần ngài nửa bước.”
Trong lòng Tế Dương vương bỗng nhiên như thể bị thứ gì đó đánh vào, có cảm giác đau đớn muốn vỡ ra, thấy Phó Cẩm Họa quay người bỏ đi, liền khẽ gọi một tiếng “Họa nhi” sau lưng nàng, thân hình mỏng manh thon thả ấy chỉ hơi sững lại, rồi lập tức đi ra khỏi cửa.
Phó Cẩm Họa rất yên lặng, khi trông thấy Thanh Thù chỉ mỉm cười, nói: “Ngày mai, cô thay ta đến nhà họ Phó một chuyến, nếu a hoàn Vấn Nhạn của ta vẫn ở trong phủ, hãy đưa cô bé đến đây bên cạnh ta.”
Thanh Thù đang dọn đồ đạc, nghe thấy thế quay người lại, thấy sắc mặt Phó Cẩm Họa bình tĩnh như nước, bèn gật đầu, nói: “Vương gia cũng là bất đắc dĩ, cô phải thông cảm cho ngài.”
“Làm gì có chuyện thông cảm hay không thông cảm? Vào cung, hưởng không hết vinh hoa phú quý, cả đời không lo chuyện ăn mặc, tốt hơn những ngày tháng bôn ba chịu khổ bên ngoài nhiều.”
Thanh Thù thấy Phó Cẩm Họa nói trôi chảy như thế, tựa như chẳng có chút dối lòng nào, nhất thời không phân biệt được những lời nàng nói là thật hay giả, chỉ thấy chiếc khăn gấm trong tay nàng đã bị vò nát, chỉ dám thêm lời khuyên nhủ: “Dẫu sao hoàng thượng vẫn có lòng với cô, vào cung rồi, có Cầm phi trợ giúp, cô cũng không đến nỗi rơi vào cảnh khốn khổ đâu.”
Phó Cẩm Họa vừa nghe thấy hai chữ “Cầm phi” thì vẫn còn chút mơ hồ, qua một lúc mới hiểu ra, đó chính là đại tỷ Phó Tố Cầm của mình, nàng cười khổ, có tỷ ấy trợ giúp trong cung, ngày tháng chỉ e sẽ càng khó sống hơn thôi.
Khi bình minh ló rạng, cuối cùng cũng đến Tuyền Thà, vẫn là cảnh phồn hoa xa xỉ đã lâu không thấy, tiếng ồn ào náo nhiệt tựa như tin vui truyền đến từ chân trời, khuấy đảo hoàn toàn cảm giác lạc lõng trong lòng Phó Cẩm Họa.
Thanh Thù vừa vào Tuyền Thành liền đến nhà họ Phó, Phó Cẩm Họa một mình tựa trong khoang xe càng cảm thấy cô tịch, bỗng nhiên rèm xe bị vén lên, có người bước vào, chính là Tế Dương vương.
“Đi theo ta.”
Tế Dương vương nắm lấy cổ tay nàng kéo ra, cả thân hình nàng loạng choạng ngã vào lòng chàng, hơi thở hừng hực ấy bao phủ trong lòng, khiến giọng Phó Cẩm Họa dần trở nên nghẹn ngào.
“Đi theo ta, Họa nhi, chúng ta tìm một nơi non xanh nước biếc, không hỏi đến thế sự nữa, sống cuộc đời bạn cùng mây nước.”
Trái tim Phó Cẩm Họa tựa như bị kim châm, đau đến mức gần như tê dại, nàng đứng thẳng người dậy, đẩy tay chàng ra, nói: “Vương gia muốn Cẩm Họa vào cung, Cẩm Họa nhất định sẽ gắng hết sức. Có điều Cẩm Họa đã không còn tấm thân toàn vẹn, làm thế nào qua được cửa nghiệm thân, vẫn cần vương gia lo liệu.”
Thần sắc Tế Dương vương cực kì kinh ngạc, chàng ngưng thần nhìn Phó Cẩm Họa một lúc, nắm lấy tay nàng, rồi vén tay áo nàng lên, dấu thủ cung sa đỏ chói vẫn hiển hiện trước mắt…
Phó Cẩm Họa vô cùng kinh ngạc, lẩm bẩm: “Không thể nào, không thể nào…”
Phó Cẩm Họa vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, tiến lên ôm lấy cổ Tế Dương vương, thân mật nói: “Tuy thiếp không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng thiếp rất vui, nếu thiếp vẫn còn tấm thân trong sạch, ngài nói muốn đưa thiếp đi đâu, thiếp đều sẽ đi theo ngài, cả đời này trong lòng chỉ có ngài mà thôi.”
Tế Dương vương chạm cằm lên đỉnh đầu nàng, khẽ vuốt ve, không nói một lời.
Phó Cẩm Họa buông cánh tay đang ôm lấy cổ Tế Dương vương xuống, trong lòng sáng rõ như gương, từ lâu đã biết đáp án, nhưng vẫn hỏi với vẻ không cam lòng: “Hoa Ly, từ bỏ ý chí đuổi hươu giành cương thổ, đưa thiếp đi đi, bất luận chân trời góc biển, thiếp đều sẽ ở bên ngài.”
Tế Dương im lặng một hồi mới lại đáp: “Nàng biết rõ ta không thể từ bỏ, nếu không có nửa giang sơn này làm nền phản chiếu, ta đâu còn là ta nữa?”
Phó Cẩm Họa cười rầu rĩ, nói: “Đúng, trong lòng Tế Dương vương sao có thể từ bỏ sơn hà cẩm tú, rời xa quyền thế chí cao vô thượng, ngài làm sao vui vẻ được?”
Đến cửa cung, để tránh tai mắt người ngoài, Tế Dương vương không thể không nhanh chóng xuống xe. Phó Cẩm Họa chờ mãi không thấy Thanh Thù và Vấn Nhạn, thấy người trong cung lần lượt đến trước xe ngựa, không khỏi cảm thấy sốt ruột.
Bởi lẽ không phải là nghi thức chính thức sắc phong phi tần, nên Chung Ngân Hoàng chỉ sai người khiêng một chiếc kiệu mềm, đưa Phó Cẩm Họa vào hoàng cung, sắp xếp ở Mặc Họa đường.
Đó là một ngày xuân nắng lung linh, ánh mặt trời buổi sáng đã có phần chói mắt, xuyên qua cành lá phản chiếu xuống đất những bóng sáng lốm đốm, bên góc tường hoa hải đường tứ quý nở rực rỡ, phía đông cung điện trúc mọc thành rừng, đương lúc tươi xanh nõn nà, khí tiết cao quý. Đình hóng gió ở đây cũng rất khác biệt, nếu như đình hóng gió ở những nơi khác chỉ xây dựng cạnh dòng nước, còn ở Mặc Họa đường lại đặt trên mặt nước, những bậc thang thấp gần ngang mặt nước, thành ra, chỉ cần nước dâng cao lên thêm một chút là sẽ phủ ngập cầu thang.
Phó Cẩm Họa nheo mắt, nhìn ngắm cách bố trí bên trong Mặc Họa đường, đâu cũng tinh tế uyển chuyển, thiết thực đến từng chi tiết.
Một đám cung nô quỳ đầy trong đình viện, đồng thanh thỉnh an nàng, Phó Cẩm Họa bảo bọn họ đứng dậy, nhìn kĩ từng người một.
Dẫn đầu là một cô cô có khuôn mặt gầy gò, cô ta cười nói: “Cuối cùng chúng tôi cũng đợi được nương nương rồi. Từ khi nương nương được phong phi, Mặc Họa đường này đã được tu sửa một lượt, các nô tỳ ngày nào cũng quét dọn sạch sẽ, không dám trễ nải chút nào.”
Phó Cẩm Họa nhướng mày, có phần ngạc nhiên, chẳng lẽ bọn họ không biết tin đồn nàng đã chết một lần rồi sao? Chẳng phải ngày trước Chung Ngân Hoàng đã đích thân hạ lệnh táng thi thể Thanh Bích theo nghi thức quý phi rồi còn gì?
Cô cô mặt gầy đưa mắt một cái, hai cung nữ mắt nhỏ bên cạnh lập tức qua dìu Phó Cẩm Họa vào trong Mặc Họa đường.
Phó Cẩm Họa tựa nghiêng trên giường, tiện tay chỉ một cung nữ mặt tròn, nói: “Ta mệt rồi, để cô ta ở lại hầu hạ ta là được, các ngươi lui xuống cả đi.”
Cô cô mặt gầy đang định nói gì đó, thấy ánh mắt sắc bén của Phó Cẩm Họa lướt qua mình thì lập tức sững người, mau chóng lui ra ngoài, trước khi đi còn lườm cung nữ mặt tròn một cái, trong mắt lộ rõ vẻ uy hiếp.
Mấy người kia vừa ra khỏi phòng, cung nữ mặt tròn lo lắng ra mặt, Phó Cẩm Họa đương nhiên hiểu suy nghĩ trong lòng cô ta, bèn hờ hững nói: “Ta đã vào cung, thì Mặc Họa đường này do ta làm chủ, những kẻ khác dù có được người ngoài nâng đỡ, chẳng qua cũng chỉ là loại cáo mượn oai hùm mà thôi, nói trắng ra cũng chỉ là một nô tài. Hơn nữa, ta là người đã chết một lần, vậy mà giờ vẫn có thể vào được trong cung, ngươi tưởng chỉ dựa vào ân điển của hoàng thượng hay sao? Nếu ngươi là kẻ thức thời, hãy một lòng một dạ theo ta, cắt đứt liên hệ với chủ cũ, ta tất sẽ bảo vệ chu toàn cho ngươi.”
Cung nữ mặt tròn kia lập tức quỳ xuống, hoảng sợ nói: “Hồng Ngọc không dám, Hồng Ngọc nguyện trung thành hầu hạ nương nương.”
“Đứng dậy, nói đi.”
Lập tức, Hồng Ngọc đứng bên cạnh Phó Cẩm Họa, nói rõ những chuyện trong hậu cung.
Thì ra, hoàng hậu được Chung Ngân Hoàng sắc phong lúc đăng cơ là chính phi Mộ Dung San của người khi còn làm thái tử, hai thứ phi còn lại lần lượt sắc phong làm Thục phi, Lương phi. Thục phi có một con trai, là đại hoàng tử Chung Đình Sóc, được hoàng hậu Mộ Dung San nuôi nấng, còn Lương phi vào cung chưa được bao lâu bất cẩn sảy thai, u buồn mà chết.
Ngoài ra còn có Trinh phi, Doãn tần ở Vinh Huyền cung, Đức phi, Nguyễn tần, Triệu mỹ nhân ở Tường Khúc cung, Thẩm chiêu nghi, Lệ tiệp dư ở Thạnh Hà điện, Vận phi Thạch Vận Tú ở Hồng Huân cung, Ngu phi Ngu Hồng Ngạc ở Kinh Hồng điện, Cầm phi Phó Tố Cầm ở Man Âm điện, ngoài ra còn có một số phi tần không đắc sủng khác, hiện giờ đã rất ít khi ra vào Phượng Loan cung của hoàng hậu Mộ Dung San, có thể bỏ qua không tính.
Còn Mặc Họa đường này lại là nơi Chung Ngân Hoàng ít ghé thăm trong cung, vì nằm ở phía tây nam hậu cung, hẻo lánh âm u, rất ít người tìm đến.
Ban đầu cung nô trong Mặc Họa đường không phải đám người này, từ mấy ngày trước được tin nương nương sắp vào cung, toàn bộ Mặc Họa đường trở nên đảo lộn hoàn toàn.” Hồng Ngọc nói đến đây liền hạ giọng xuống, đưa mắt nhìn sắc mặt Phó Cẩm Họa, “Hồng Ngọc cũng là hôm qua vừa mới đến đây…”
Phó Cẩm Họa biết đây chính là cách hành xử trong cung, cũng không ngạc nhiên, chỉ tùy tiện hỏi: “Vậy ngươi biết lai lịch của những người còn lại trong Mặc Họa đường không?”
Hồng Ngọc do dự trong chốc lát, thấy thần tình Phó Cẩm Họa sắc bén, nhưng trong mắt lại thẳng thắn chân thành, cuối cùng gật đầu, nói: “Hồng Ngọc cũng biết đôi chút, Phương cô cô được điều từ Phượng Loan cung tới, Lục Châu là người của Ngu phi, những người còn lại thì Hồng Ngọc không biết.”
Hồng Ngọc nói xong, thấy Phó Cẩm Họa không nói gì, chỉ nhìn cô ta, không khỏi có phần sợ hãi, cắn chặt môi, hồi lâu mới nói: “Hồng Ngọc là người của Cầm phi nương nương đưa tới…”
Phó Cẩm Họa cười khổ, bởi nàng đã sớm đoán ra, người như Phó Tố Cầm nhất định sẽ hành động như thế.
Hai người đang nói chuyện, Phương cô cô và Lục Châu đi từ ngoài cửa vào, kinh sợ nói: “Chủ nhân, hoàng hậu nương nương đến…”
Phó Cẩm Họa ngầm giật mình, vội ra ngoài đón, Hồng Ngọc thấy Phó Cẩm Họa ăn mặc giản dị, biết là không ổn, nhưng trước mắt cũng không kịp ngăn nàng lại để thay quần áo, chỉ đành theo nàng ra ngoài đón xe phượng.
Nằm ngoài sự tưởng tượng của Phó Cẩm Họa, Mộ Dung San rất gầy, dù đã được son phấn che đậy nhưng vừa nhìn đã có thể trông thấy vài phần yếu ớt, đôi mắt nàng ta rất sắc bén, nghiễm nhiên có khí độ của một bậc mẫu nghi thiên hạ.
“Thần thiếp run sợ, thần thiếp khấu kiến hoàng hậu nương nương.”
Thấy Phó Cẩm Họa hành lễ, Mộ Dung San vội ra lệnh cho cung nữ Tắc Hỷ bên cạnh dìu nàng đứng dậy, ôn tồn nói: “Không cần đa lễ. Cô mới vào cung, vốn nên đến Phượng Loan cung gặp ai gia, nhưng ai gia nhất thời không giữ được bình tĩnh nên mới đường đột đến Mặc Họa đường gặp cô, không ngờ lại khiến cô thấy trong lòng bất an, là ai gia đã sai rồi.”
Đang nói, Mộ Dung San chợt lên cơn ho, má đỏ bừng lên, Tắc Hỷ thấy vậy, vội nhìn Hồng Ngọc quát: “Còn không mau dâng trà?”
Lục Châu ở một bên nhanh trí, quay người bưng một chén trà ra đưa cho Tắc Hỷ, Phó Cẩm Họa vội tiến lên, đón lấy chén trà, rót nước trà ra nắp chén, uống một ngụm.
Qua một lúc, nàng mới đưa chén trà đó cho Tắc Hỷ, Mộ Dung San uống mấy ngụm trà, nhìn Phó Cẩm Họa với ánh mắt tán thưởng, nói: “Vừa rồi cô làm tốt lắm, ở trong cung, phải cẩn thận như thế mới được. Biết giữ chừng mực, lại có thể bảo vệ tính mạng cho mình, mới là cái kế lâu dài.”
Đúng thế, Phó Cẩm Họa vừa mới vào cung, đương nhiên không yên tâm với những người bên cạnh mình, mắt thấy Lục Châu bưng chén trà đến, nghĩ tới việc cô ta là người của Ngu phi, nàng bèn sinh lòng phòng bị, chẳng thà mạo hiểm tính mạng của mình nếm trà cho yên tâm, nếu không để cho đám người kia giở trò, vừa hãm hại nàng, lại đoạt tính mạng của Mộ Dung San thì thật là oan gia.
Phương cô cô ở một bên cười nói: “Hoàng hậu nương nương nói phải, nô tì thấy Họa phi nương nương cũng vô cùng vui mừng, cảm thấy nàng ấy vừa thông minh lại vừa đáng yêu…” Phương cô cô nói mãi, thấy Mộ Dung San nhìn mình với ánh mắt lạnh như băng, thanh âm bất giác nhỏ dần.
“Ai gia nói chuyện cũng đến lượt ngươi xen vào ư?”
Phương cô cô lập tức quỳ rạp xuống đất, kêu lên: “Hoàng hậu nương nương, nô tỳ biết lỗi rồi, xin hoàng hậu nương nương bớt giận.”
“Ngươi biết lỗi rồi sao? Vậy ngươi nói xem, rốt cuộc ngươi đã mắc lỗi gì?”
Phương cô cô vẫn phủ phục dưới đất, nói: “Nô tỳ không nên xen vào khi hoàng hậu nương nương nói chuyện, nô tỳ đáng chết, xin hoàng hậu nương nương bớt giận. Nô tì bảo đảm lần sau sẽ không dám tái phạm nữa.”
Mộ Dung San cười lạnh lùng, nói: “Phương cô cô, ngươi cũng là người có tuổi trong cung, sao lại không biết nặng nhẹ như thế, rốt cuộc là hồ đồ, hay là có kẻ xúi giục ngươi cố tình khinh mạn Họa phi? Nếu hôm nay ai gia không phạt ngươi, chỉ e sau này Họa phi khó lòng quản giáo ngươi.”
Phương cô cô sững người, lập tức nhìn sang Phó Cẩm Họa, cô ta vốn là kẻ biết suy nghĩ, sao lại không hiểu, Mộ Dung San muốn ám chỉ quần áo trên người Phó Cẩm Họa quá đơn giản, không hợp lễ nghi. Còn cô ta là cô cô được huấn luyện trong cung, lại không nhắc nhở Phó Cẩm Họa thay quần áo, Mộ Dung San làm sao có thể không giận?
“Người đâu, tát hai mươi cái, phạt ba tháng tiền lương, nếu có lần sau, nhẹ thì đuổi khỏi cung, nặng thì đánh chết.”
Phương cô cô nghe thấy thế lập tức không dám gào khóc thêm nữa, chỉ nhìn Phó Cẩm Họa có phần ai oán.
Phó Cẩm Họa không nói gì, những lời của Hồng Ngọc đã mọc rễ trong lòng nàng, nàng chỉ coi đây là một màn kịch mà Mộ Dung San cố ý diễn để xóa bỏ sự đề phòng của nàng đối với Phương cô cô mà thôi.
Có điều nàng cũng là nhân vật chính trong màn kịch, muốn tránh cũng không tránh được, thấy Phương cô cô bị cung nhân tát cho hai cái, mới đứng ra quỳ xuống trước mặt Mộ Dung San, cầu xin cho cô ta.
“Mọi chuyện đều do thần thiếp không phải, không liên quan đến Phương cô cô. Thần thiếp mới vào cung, không hiểu quy định trong cung, sau này xin hoàng hậu nương nương chỉ giáo. Xin hoàng hậu nương nương nể tình thần thiếp, tha cho Phương cô cô lần này.”
Mộ Dung San ra lệnh cho Tắc Hỷ đỡ Phó Cẩm Họa đứng dậy, nói: “Cũng được, lần này tha cho ngươi, nhưng vẫn phải phạt tiền lương.”
Phương cô cô sưng vù hai má, tạ ơn Mộ Dung San, lại tạ ơn Phó Cẩm Họa.
Mộ Dung San dường như không buồn nhìn đến cô ta, liếc một cái khinh bỉ, nói: “Các ngươi lui cả xuống đi, ai gia có chuyện muốn nói với Họa phi.”
Mắt Phương cô cô lóe lên, dẫn bọn Lục Châu lui xuống, Phó Cẩm Họa thấy Tắc Hỷ không động đậy, bèn cũng gọi Hồng Ngọc đang định bỏ đi quay lại, nói: “Hoàng hậu nương nương, để Hồng Ngọc ở lại cũng không sao.”
Ánh mắt Mộ Dung San lộ ra một tia kinh ngạc, nhìn Hồng Ngọc một cái, Hồng Ngọc chỉ cúi đầu đứng đó, không nói một lời.
“Còn không mau dìu chủ nhân của ngươi ngồi xuống?”
Thấy Mộ Dung San cất giọng lạnh lùng, Hồng Ngọc không dám chậm trễ, vội tiến lên dìu Phó Cẩm Họa ngồi xuống một bên. Phó Cẩm Họa cũng không từ chối, chỉ ngồi tựa vào một bên ghế, để tỏ vẻ cung kính.
“Ngày trước trong đại điển sắc phong, cô vốn được cùng Ngu phi, Vận phi vào cung nhận phong, có điều cô gặp nạn, lưu lạc đến biên quan, nghe tin cô bất hạnh gặp nạn, hoàng thượng thương cô phải chịu khổ sở như thế, đặc cách hạ táng theo nghi lễ quý phi. Về sau hoàng thượng lại biết tin cô chưa chết, liền sai Tế Dương vương hộ tống cô từ biên quan về cung, trăm năm sau, chuyện này nhất định sẽ trở thành giai thoại. Trước tiên hoàng thượng cũng từng nhắc tới việc muốn cử hành đại điển phong phi cho cô, nhưng ai gia đã ngăn cản, ai gia nghĩ lời đồn đáng sợ, cô ở ngoài đã được một thời gian, tất là tai tiếng khắp nơi, nếu lại mở cờ gióng trống nhất định sẽ khiến bọn tiểu nhân ghi hận trong lòng, sẽ không có lợi cho cô. Cô đừng trách ai gia, ai gia quả thực thương xót cô, nên mới tự đưa ra quyết định như vậy.” Mộ Dung San dùng giọng ôn tồn, đón lấy chén trà từ tay Tắc Hỷ, chậm rãi nhấp một ngụm.
Phó Cẩm Họa vội đứng dậy, khom người cảm tạ: “Vẫn là nương nương lo nghĩ chu toàn, thần thiếp không phải kẻ không biết tốt xấu, cảm tạ ân điển của nương nương.”
Mộ Dung San dường như rất hài lòng với câu trả lời của Phó Cẩm Họa, nói: “Trong hậu cung nhiều người, chuyện thị phi cũng lắm, sau này khó tránh khỏi sẽ có những hiểu lầm, có chuyện gì cứ việc bẩm với ai gia, ai gia tự khắc sẽ đứng ra giải quyếtcho cô.”
Phó Cẩm Họa lại cảm tạ Mộ Dung San.
Qua một lát, Mộ Dung San nhìn Phó Cẩm Họa, thấy Phó Cẩm Họa im lặng không lên tiếng, ngầm chau mày, cười không được tự nhiên, đứng dậy nói: “Ai gia ra ngoài nửa ngày, cũng nên về cung rồi, cô từ xa đến đây, nhất định cũng đã mệt, mau nghỉ ngơi đi.”
Khoảnh khắc Mộ Dung San ra khỏi cửa, Phó Cẩm Họa đột nhiên căng thẳng nói: “Hoàng hậu nương nương, mấy ngày nay thần thiếp không được khỏe, xin…”
Đáy mắt Mộ Dung San lóe sáng, khóe môi nở một nụ cười, giơ ngón tay gầy nhỏ của mình rút một cây trâm đầu phượng dát vàng khảm ngọc tự tay cài lên tóc Phó Cẩm Họa, nói: “Ai gia sẽ nói với Ngự Giám tư một tiếng, bảo bọn họ không chuẩn bị thẻ ngọc cho cô.”
“Thần thiếp cung tiễn nương nương.”
Đợi xe phượng của Mộ Dung San đi xa, Phó Cẩm Họa mới thở phào một hơi, Hồng Ngọc đứng bên cạnh hỏi với vẻ không hiểu: “Chủ nhân, đêm nay cũng coi như đêm xuân quý giá của cô, còn chưa gặp mặt hoàng thượng, sao cô có thể lấy cớ thân thể không khỏe để từ chối cơ chứ? Phải biết trong hậu cung này, ai chẳng lấy làm vinh dự vì được hoàng thượng sủng ái?”
Phó Cẩm Họa lạnh nhạt nói: “Ngươi đừng quên, hôm nay là ngày mười lăm…”
Hồng Ngọc kinh ngạc, ngậm miệng không dám nhiều lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.