Edit by Hạ Vi Lam
Chương 55:
Sau khi Chu Kỳ rời đi, tinh thần Từ Nhu Gia không tốt nên lại ngủ, trong mơ mơ màng màng được hai nha hoàn nâng đỡ đút thuốc, sau đó tiếp tục ngủ. Lúc tỉnh lại, trời đã tối, đã là lúc hoàng hôn. Ngọc Hoàn giúp nàng rửa mặt, Ngọc Băng ngay lập tức đi thông báo cho Thục phi nương nương đến xem. Cháu gái rốt cục cũng tỉnh, Lục thị vội vàng chạy tới.
"Cô mẫu." Từ Nhu Gia không có khí lực, tựa ở đầu giường gọi.
Sắc mặt tiểu cô nương đỏ lên, mặt mày tiều tụy, Lục thị ngồi ở mép giường, sờ trán cháu gái, xác định đã bớt nóng, nàng mới hối hận nói: "Sớm biết đến bãi săn xảy ra nhiều chuyện như vậy, một người thì cánh tay bị thương một người lại kinh hãi quá độ, ta đã không để các ngươi đến góp náo nhiệt nữa!"
Từ Nhu Gia cười: "Cô mẫu đừng nóng, phi ngựa trên thảo nguyên vẫn rất thú vị, chờ ta tốt lên liền bồi ngài đi."
Lục thị nghe nàng còn có tâm tình đi chơi, xem ra trận kinh hãi kia chỉ là quá khứ, lúc này mới yên tâm.
"Hai bữa chưa ăn, có đói bụng không?" Lục thị quan tâm hỏi.
Từ Nhu Gia gật đầu. Lục thị liền để bọn nha hoàn đi truyền cơm. Mang bệnh phải kị đồ ăn dầu mỡ, phòng bếp chuẩn bị cho Từ Nhu Gia cháo táo đỏ. Lục thị nhận chén canh, tự mình đút cho Từ Nhu Gia. Ngọc Băng, Ngọc Hoàn nhìn chăm chú một chút, không ngừng cười trộm.
Từ Nhu Gia cúi đầu húp cháo không nhìn thấy, Lục thị thoáng nhìn, buồn bực hỏi: "Hai người các ngươi cười cái gì?"
Ngọc Băng nói khẽ: "Hồi bẩm nương nương, chúng ta là thay quận chúa vui vẻ, cô nương khác xuất giá đều lo lắng gặp phải mẹ chồng ác độc, ngài đối xử với quận chúa tốt như vậy, quận chúa chúng ta không cần quan tâm cái kia nữa."
Từ Nhu Gia:...
Hai nha hoàn này thật sự là càng ngày càng lớn gan rồi!
Nàng đỏ mặt trợn mắt nhìn sang. Lục thị lại cảm thấy hai nha hoàn nói rất đúng, cười xoa đầu cháu gái, một bên đút cháo vừa nói: "A Đào yên tâm, có cô mẫu ở đây, ngươi so với tứ ca còn thân với ta hơn, tương lai hắn dám bắt nạt ngươi, ngươi cứ việc nói cho ta, ta khẳng định sẽ thay ngươi làm chủ."
Từ Nhu Gia còn có thể nói cái gì? Chỉ có thể yên lặng húp cháo.
Ngày thứ hai, Vĩnh Gia đế dẫn đầu các thân vương khác, văn võ đại thần đi dò xét thảo nguyên, Lục thị trong lúc rảnh rỗi, mang theo con trai bởi vì trúng tên nên không cách nào đi được, đến xem con dâu tương lai. Trên đường tới, Lục thị lặng lẽ nhắc nhở con trai: "Mặc dù thương thế của ngươi so với A Đào nặng hơn, nhưng A Đào là cô nương nhát gan, đợi lát nữa gặp mặt, ngươi nói thân mật chút."
Chu Kỳ không hiểu cái gì gọi là nói thân mật. Nhưng hắn vẫn gật đầu. Lục thị trước sau nhìn xem, đột nhiên từ trong tay áo lấy ra một cái hà bao, lại cấp tốc nhét vào trong tay con trai, thấp giải thích rõ nói:
"Đây là kẹo đường sơn tra, hai ngày nay A Đào toàn ăn đồ ăn thanh đạm, khẳng định muốn có chút hương vị, ngươi liền nói là ngươi chuẩn bị, nàng ăn kẹo đường khẳng định rất vui, vui vẻ xong liền sẽ thích ngươi."
Chu Kỳ:...
Chẳng lẽ mẫu phi cảm thấy hiện tại biểu muội không thích hắn?
Hai người đã sắp cưới, nàng không thích hắn còn có thể thích ai?
Bất quá, nhớ lại trước đó nàng cũng không có lập tức đáp ứng lời cầu hôn của hắn, Chu Kỳ yên lặng nhận lấy hà bao, thu vào tay áo. Con trai chịu nghe lời, Lục thị rất hài lòng, phía trước chính là lều vải, Lục thị cuối cùng nói:
"Kỳ thật nữ nhân, bản thân nữ nhân không thiếu tiền, thích dỗ ngon dỗ ngọt hơn là vàng bạc châu báu, nửa năm này ngươi học tập nhiều một chút, sau cưới liền phát huy được tác dụng."
Chu Kỳ lại nghĩ tới nàng có lá vàng, xác thực không thiếu tiền. Nhưng mà dỗ ngon dỗ ngọt...
Chu Kỳ không hiểu ý lắm.
Nha hoàn thông truyền, hai mẹ con trước sau tiến vào lều vải của Trang vương phi. Hôm nay tinh thần Từ Nhu Gia tốt chút, bởi vì Ngụy thái y đề nghị nàng nếu có sức lực thì nên đi một vòng bên ngoài một chút, cho nên Từ Nhu Gia đổi một y phục ra ngoài, chỉ chờ mắt trời lên cao chút, ánh nắng ấm lại ra ngoài.
"Cô mẫu tới." Từ Nhu Gia hướng Lục thị cười cười, sau đó lại hướng Chu Kỳ hành lễ.
Chu Kỳ hoàn toàn như khuôn mặt tuấn tú thanh lãnh trước đây, giống như nam nhân hôm qua đỏ mặt rời đi không phải là hắn. Từ Nhu Gia cũng làm như gì cũng chưa từng xảy ra, nhẹ giọng dò hỏi: " Thương thế của Vương gia như thế nào rồi?"
Chu Kỳ mắt nhìn cánh tay trái, nghiêm mặt nói: "Không sao rồi, đa tạ biểu muội quan tâm, biểu muội hôm nay có chuyển biến tốt đẹp hơn chứ?"
Từ Nhu Gia cười gật đầu: "Tốt hơn nhiều."
Lục thị nhìn dáng vẻ hai người, răng đều nhanh chua, có lẽ người xung quanh ít đi, vợ chồng trẻ sẽ cởi mở hơn chút?
Ở bên trong ngồi một hồi, Lục thị đề nghị mọi người đi bờ sông một chút. Từ Nhu Gia chính là có ý đó. Chu Kỳ đương nhiên muốn đồng hành.
Ngọc Băng muốn đi theo chủ tử, bị Lục thị lưu lại: "Chúng ta liền ở phụ cận dạo chơi, một hồi liền trở về, không cần các ngươi đi theo."
Có thể vụng trộm lười, Ngọc Băng còn có chút mừng thầm. Thế là, trừ Chu Kỳ, Từ Nhu Gia, Lục thị cũng chỉ mang theo một nha hoàn đi bên người, còn có cháu trai Lục Định. Doanh trướng dựng ở ven sông, một đoàn người ra từ lều vải của Từ Nhu Gia, chậm rãi hướng bắc mà đi. Nước sông lăn tăn, như thảo nguyên xanh biếc một đầu màu bạc dải rộng.
"Ai... ta mệt quá, Lão Tứ ngươi đi cùng A Đào dọc theo sông dạo chơi đi."
Làm một mẹ chồng rất chi là lo lắng con trai không chiếm được tình cảm của nàng dâu tương lai, Lục thị tùy tiện tìm bãi cỏ ngồi xuống, liền tranh thủ thời gian cho con trai tạo ra cơ hội. Chu Kỳ nhìn về phía Từ Nhu Gia. Từ Nhu Gia đối với chiêu này của Lục thị đã không cảm thấy kinh ngạc. Nàng có chút cúi đầu, dẫn đầu hướng phía trước đi đến, mắt hạnh nhìn nước sông. Chu Kỳ đi bên cạnh nàng, hiên ngang gió từ sông đối diện thổi qua, váy màu đỏ của nàng đón gió mà động, thỉnh thoảng sẽ đụng phải trường bào của hắn.
Gió giống như có chút lớn.
"Lạnh không?" Chu Kỳ thấp giọng hỏi.
Từ Nhu Gia lắc đầu, ánh nắng ấm như thế, ban ngày gió thảo nguyên sẽ chỉ làm người cảm thấy sảng khoái mà thôi. Chu Kỳ nhìn nàng bởi vì bị bệnh nên nhan sắc không có bình thường lắm, bên tai chẳng biết vì sao lại nghĩ đến mẫu thân. Trầm mặc một lát, Chu Kỳ nghi ngờ nói:
"Từ khi chuyển ra khỏi Vương phủ, biểu muội đối với ta hình như không còn thân cận như trước."
Tại Vương phủ, mỗi lần nàng gặp hắn sẽ ngọt ngào gọi tứ ca, sẽ chủ động hỏi han ân cần đưa bánh ngọt đưa ăn uống, rời Vương phủ đi, thái độ của nàng liền xa cách. Từ Nhu Gia nghiêm túc suy tư vấn đề này, cười nói:
"Vừa đến, lúc ở Vương phủ ta tuổi còn nhỏ, vóc người cũng thấp bé, cùng Vương gia thân cận một chút người khác cũng sẽ không nghị luận, sau khi cập kê lại không thể được. Thứ hai, trước kia chúng ta thường gặp mặt, về sau Vương gia chuyển vào Trang vương phủ, chúng ta gặp ít, một hồi lâu, liền không có thân mật như trước kia nữa."
Chu Kỳ lại nói: "Nàng đối với Lục Định thì chưa bao giờ thay đổi."
Từ Nhu Gia:...
Nàng lén nhìn về sau, quay đầu một cái liền tìm được lý do: "Ta cùng hắn làm huynh muội cả chục năm, cùng Vương gia..."
Chu Kỳ rốt cục tiếp nhận lời giải thích này. "Ăn kẹo không?"
Thừa dịp hiện tại không khí coi như hòa hợp, Chu Kỳ lấy ra hà bao, đưa cho nàng nói. Từ Nhu Gia ngơ ngác nhìn hà bao trong tay hắn.
Trước một khắc hắn còn đang truy vấn nàng vì sao không chịu cùng hắn thân cận, làm sao chớp mắt một cái sẽ đưa nàng ăn kẹo đường?
Hai chuyện hoàn toàn không có một chút liên quan. Bất quá, trong miệng phai nhạt đã hai ngày, buổi sáng còn uống một bát chén thuốc nồng đậm, Từ Nhu Gia xác thực muốn ăn ấn mở dạ dày.
"Đa tạ vương gia." Từ Nhu Gia cười đưa tay ra. Chu Kỳ liền đem hà bao bỏ vào trong lòng bàn tay nàng.
Từ Nhu Gia mở hà bao, nhìn vào, là kẹo Sơn Tra. Nàng dốc túi ngược lại, nghĩ sẽ lăn ra một viên, kết quả lăn hai viên ra. Ngay lúc Từ Nhu Gia do dự là ăn cả hai viên hay vẫn là trả về một viên, Từ Nhu Gia bỗng nhiên nhớ lại Lục thị nói qua, Chu Kỳ thích ăn bánh ngọt sơn tra. Vừa vặn Chu Kỳ giống như không hài lòng lắm việc trước đó nàng tận lực xa lánh hắn, mắt hạnh của Từ Nhu Gia di chuyển, ngẩng đầu lên, cười nhẹ nhàng đối với Chu Kỳ nói:
"Ta nhớ Vương gia cũng thích ăn Sơn Tra, ngài cũng ăn một viên nha?"
Chu Kỳ kinh ngạc, nàng làm sao mà biết được? Suy nghĩ con chưa xong, Từ Nhu Gia đã ngắt một viên kẹo Sơn Tra đưa tới. Chu Kỳ đành phải ăn kẹo đường. Từ Nhu Gia ăn trước, kẹo đường căng tròn thả vào trong miệng, gương mặt lập tức phồng ra một chỗ. Từ Nhu Gia đã sớm chuẩn bị, sớm dùng tay áo chặn một bên mặt.
Chu Kỳ một mực nhìn nàng, nhìn đến mức nhập thần, hỏi: "Biểu muội vì sao muốn che miệng?"
Từ Nhu Gia đương nhiên là vì dáng vẻ. Chu Kỳ hỏi xong liền phát giác mình hỏi cái vấn đề gì mà ngốc thế này, lại liếc mắt ống tay áo của nàng, Chu Kỳ nắm chặt kẹo đường trong tay, mới nói: "Ở trước mặt ta, biểu muội không cần khách khí như thế."
Mặc dù mẫu thân có chút tư thái không phù hợp quý nữ phu nhân phải có, nhưng mỗi lần nhớ lại dáng vẻ mẫu thân miệng lớn ăn cơm khi còn bé, Chu Kỳ chỉ cảm thấy rất thân thiết. Cho nên, không có bí mật, hắn cũng muốn cùng biểu muội như vậy ở chung. Lạnh lùng nam nhân đột nhiên nói nhiều, Từ Nhu Gia nhanh chóng nuốt kẹo đường, lúc này mới lúng túng nói: "Như thế quá xấu."
Mặt nàng có chút đỏ, Chu Kỳ vô thức nói: "Như thế nào, biểu muội..."
Biểu muội cái gì?
/~ Như thế nào thì iem vẫn xinh "nung ninh " trong mắt anh ~ /
Chu Kỳ nói không được nữa. Từ Nhu Gia lại đại khái đoán được hắn muốn nói gì.
Lúc đầu Sơn Tra có chút chua, bây giờ hoàn toàn biến thành ngọt. Nàng quay đầu nhìn về phía mặt sông. Chu Kỳ thì che giấu cái gì nhìn về phía một bên khác. Ai cũng không thấy đường. Thế là, Từ Nhu Gia càng không cẩn thận, lại một lần nữa nhấc chân, mũi giày mà không cẩn thận đụng phải cùng một hòn đá.
Đau ngược lại không đau, chỉ là đẩy ta ra. Nàng kinh hô một tiếng, thân thể vừa hướng phía trước nhào, bên cạnh đột nhiên đưa đến một bàn tay, kịp thời đưa nàng kéo đến trong ngực. Từ Nhu Gia theo bản năng ngẩng đầu.
Chu Kỳ nhìn hòn đá vừa vướng chân nàng, phát hiện phía trước còn có rất nhiều, nghiêm mặt nói: "Bờ sông sỏi đá nhiều, trở về thôi."
Từ Nhu Gia nháy mắt Chu Kỳ mới buông eo nàng ra. Từ Nhu Gia kìm lòng không được bước nhanh hơn, có chút xấu hổ, lại rất muốn cười. Lúc đó, bị Chu Kỳ kéo vào trong ngực chỉ trong nháy mắt, nàng thật tâm hoảng ý loạn, không ngờ Chu Kỳ sẽ nghiêm túc như vậy.
Đúng thế, hắn đường đường thân vương, như thế nào giống Tạ Tấn ở cùng với nàng lúc nào não cũng đầy phong hoa tuyết nguyệt?
Phía sau nàng, Chu Kỳ đi theo vị hôn thê tầm mười bước, ánh mắt chậm rãi liền rơi xuống eo thon của nàng. Đáng tiếc thời gian ôm quá ngắn, ngắn đến nỗi hắn đã quên đi mùi vị lúc ôm biểu muội trong ngực. Nghĩ đến còn có nửa năm nữa mới đến hôn kỳ, Chu Kỳ bỗng nhiên hối hận rồi.
Hắn nên ôm nhiều hơn một chút.