Hoàng Đấu Chi Đích Nữ Mưu cung

Chương 3: Âm mưu ngoài ý muốn




Cách hơn hai mươi năm, Phượng Thất Tầm chỉ có thể mơ hồ bắt đầu hồi tưởng tình huống năm đó -- Phụ thân xuất quân tây chinh đại thu hoạch toàn thắng. Chiến thắng trở về, được Thánh thượng khen ngợi, mẫu thân liền mang theo tỷ muội nàng đến Tướng Quốc Tự làm lễ tạ thần. Thừa dịp mẫu thân nói chuyện cùng chủ trì chùa miếu - Tuệ Đăng đại sư. Nàng và Phượng Cửu Dạ vụng trộm chuồn ra đại điện, chạy đến phía dưới Nguyệt Lão miếu xin sâm bặc nhân duyên.
Mười bốn, mười lăm tuổi thanh xuân thiếu nữ, đáy lòng tự nhiên đối nam tử nào đó có chút tình cảm không rõ. Lúc đó vẻ mặt Phượng Thất Tầm thẹn thùng nói cho Phượng Cửu Dạ. Khi còn nhỏ người nàng vừa gặp đã thương là Thái Tử Hách Liên Dục. Cửu Dạ ở bên cạnh trêu chọc nàng không biết xấu hổ, một bên lôi kéo tay nàng nói: "Tỷ tỷ ngày nào đó thành Thái Tử Phi, chớ quên người muội muội đáng thương này!"
Hiện giờ nghĩ lại thật đúng là buồn cười, nàng ta còn có vẻ mặt chân thành chúc phúc nàng. Bên kia lại động tâm tư với Thái Tử. Qua mấy tháng Thái Tử thỉnh thánh chỉ tới cửa cầu hôn, chỉ tiếc đối tượng cưới lại là Ung Vương phủ Tam tiểu thư Phượng Cửu Dạ.
Chắc là bởi vì chiếc xiên tre thiêm văn kia đi! Phượng Thất Tầm cầu được chính là cái thiêm tốt nhất, thiêm văn là "Trai tài gái sắc thế gian hi, nhân duyên tiền định không cần phải nghi, toàn huống Nguyệt Lão truyền âm tin, cầu Hỉ Thước cao giá đãi lương khi."
Đại sư giải sâm nói, cô nương này thiêm văn tốt nha, là cái thiêm tốt nhất. Trời cao sớm đã chú định nhân duyên các ngươi, hơn nữa trai tài gái sắc, nam tử định là thân phận hiểm hách thế gian ít có, hơn nữa tướng mạo bất phàm.
Phượng Thất Tầm nghe xong trong lòng cao hứng quyên không ít tiền nhan đèn. Nhưng mà thiêm của Phượng Cửu Dạ hình như không tốt. Cụ thể thiêm văn của nàng ta hiện tại không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ Đại sư giải sâm cau mày, vẻ mặt sầu khổ. Trước khi rời đi còn cố ý dặn dò Phượng Thất Tầm, nói thiêm nàng tuy là thiêm tốt nhưng lại có tiểu nhân chen vào giữa đường, muốn nhắc nàng nhớ vạn sự cẩn thận.
A -- Phượng Thất Tầm rũ mắt cười khổ một tiếng. Rốt cuộc vẫn là xem nhẹ đại ý, không đem lời đại sư nói để ở trong lòng. Kết quả lúc đi qua con đường nhỏ trên đường về Tướng Quốc Tự, không biết chính nàng trượt chân ngã hay là bị người cố ý đẩy. Tóm lại thân mình nghiêng ngả một cái, liền ngã xuống huyền nhai.
Hiện tại nghĩ đến, Phượng Cửu Dạ là từ lúc ấy liền bắt đầu hận nàng sao? Không, có lẽ sớm hơn.. Chẳng qua năm đó mình tuổi nhỏ đơn thuần, nhìn không thấu thế sự vô thường, lòng người khó dò.
Phượng Thất Tầm giương mắt nhìn bốn phía chung quanh một chút, trừ bỏ cây cối xanh um tươi tốt là nham thạch sắc nhọn. Nàng nhớ rõ đời trước, ngày hôm sau mình bị hạ nhân của Ung Vương phủ tìm thấy.
Lúc đầu nàng cũng không rõ ràng, mất tích suốt một đêm đối với một nữ tử chưa lấy chồng có ý nghĩa gì. Nàng chỉ biết là sau khi về kinh đô nổi lên lời đồn nói Ung Vương phủ Đích tiểu thư đã từng một đêm chưa về, nhưng thật ra không biết cùng dã nam nhân nào lêu lổng bên ngoài.
Nghĩ đến lời đồn kia chắc cũng là Phượng Cửu Dạ sai người phát ra đi! Nghĩ như vậy, vô luận thế nào thì Phượng Thất Tầm cũng không thể để âm mưu nàng ta thực hiện được. Nàng vịn lấy một bên cây cối muốn đứng lên, lại phát hiện cổ chân tê rần, lần nữa ngã trở về trên tảng đá. Chắc là trật khớp rồi!
Phượng Thất Tầm rút khăn lụa trong ngực ra nhét vào trong miệng cắn. Sau đó nghĩ đến cừu hận kiếp trước, tay dùng lực vặn một cái. Chỉ nghe răng rắc một tiếng, xương cổ chân bị dịch trở về chỗ. Mà cả người nàng sớm đã mất hết sức nằm ở trên tảng đá, trán chảy ròng ròng mồ hôi lạnh.
Phượng Thất Tầm lại âm thầm cười lạnh một phen. Đời trước nàng vì Hách Liên Diễm, không tiếc thân là nữ nhi. Giả nam trang tùy quân xuất chinh, vì sự an toàn và chiếu cố tốt cho hắn, nàng không ngại chạy tới Thái Y Viện. Bởi vậy học được không ít y thuật cơ bản, nối xương chính là một trong số đó.
Nếu không hiện tại đối mặt với cổ chân, nàng thật đúng là bất lực.
Phượng Thất Tầm đứng lên hoạt động cổ chân bị thương về sau một chút, cảm thấy không có trở ngại, mới nhích người tìm kiếm đường ra. Nhớ rõ lúc trước nhóm gia phó mang nàng trở về đã từng đi qua một cái lối tắt. Nàng tuy rằng không để ý nhưng cũng theo bản năng lưu tâm vị trí một chút. Là ở một chỗ phụ cận sơn tuyền khoảng cách nơi này hình như cũng không xa.
Nàng nhắm mắt lại, bình tĩnh tâm thần nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên ở rừng rậm yên tĩnh, tiếng động gần như không thể nghe thấy!
#YY
Theo dõi bọn mình để xem những chap mới nhất nhé. 💜💜💜
Nhớ bình chọn cho bọn mình nhé 😘
Luôn tiếp nhận ý kiến đóng góp của bạn❤️

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.