Hoàng Đế Không Làm Đi Làm Thái Giám

Chương 11:




Lệnh bài?
Cái này phát ra ánh sáng màu vàng —— kim quang lấp lánh —— trầm trầm điện điện —— ta tám đời nghĩ muốn chạm đến lệnh bài ——
Mặt trên rõ ràng có khắc vài ác tự như rồng bay phượng múa —— tam công tam thụ môn!!
Ta nhất thời cứng ngắc mà đi, giữa hai chân gió mạnh mẽ thổi, chẳng lẽ … chẳng lẽ.. người này là cao đồ của “tam công tam thụ môn”? Hay là trẻ mồ côi?
Trong môn này trừ bỏ tổng công sư phó, tổng thụ sư thúc cùng với Tiêu Công Công ta ở ngoài, không còn đệ tử khác, hắc y nhân này rốt cục là …
Người nọ vừa thấy thứ bảo bối bị rớt đất, vội vàng cúi người nhặt lên, ta thấy cơ hội kia khó được, hơn nữa trong lòng khoảng chừng nhận định bổn kẻ trộm thích khách kia cũng liền hình dạng như gấu vậy, “sưu sưu!” haii tiếng nhanh tay lẹ mắt một phen liền kéo mặt nạ bảo hộ của hắc nhân.
Trong dã sử hẳn là sẽ đem Tiêu công công ta miêu tả trở thành một nhân vật truyền kỳ bi tình, suốt cuộc đời, ta thường xuyên phải tiếp xúc với biểu tình trừ bỏ ngoài cười nhưng trong không cười, đó là giật mình mạnh mẽ nhảy!
.
———— người che mặt này cư nhiên chính là lão thái giám tinh quái giả dối yêu quái da mặt trắng —— Uông tổng quản, Uông Tông Quan, thống lĩnh ngự tiền đại nội thị vệ!
“Ha hả …” Lão yêu quái lúc này cư nhiên còn có thể bất động thần sắc tươi cười một phen, nói:”Tiêu công công sớm a! Lệnh bài đưa ta, đây chính là thứ đại sư huynh của chúng ta ban ân, ngươi không hiểu!”
“Hảo thích khách ngươi!” Ta hướng về phía dưới chính là không để cho hắn, cái gì sư huynh? Gia gia ngươi ta hiện tại sẽ dạy ngươi thích khách giết hoàng đế này! Ta mắng nghĩ, bỗng nhiên, trong lòng hiện lên một ý niệm giết người trong đầu:sư huynh? Nếu người của “tam công tam thụ môn” , có thể kêu ai sư huynh?
Đối phương thấy ta ngạc nhiên lại ngạc nhiên, một phen kéo ta vào chỗ tối:”Mau, đem lệnh bài trả lại cho ta!” Nói xong duỗi tay hướng trên người ta lung tung đánh vuốt. “Ba!” Trong quần áo rơi xuống một ngọc bội, bộ dáng kia liền cùng với lệnh bài tương tự.
Đến phiên Uông lão mao tử hai mắt càng ngày càng đổi —— “Ngươi? Như thế nào sẽ có cái này?”
“Hừ!Tiêu công công ta là nhất giới đắc ý môn sinh độc truyền của “tam công tam thụ môn”, vì sao không thể có!”
??????? Hắn sửng sốt một chút, giật giật miệng:”ngươi quả thật là người trong môn?”
“Lừa ngươi làm cái gì?” Ta lườm hắn một cái, sư huynh?? Trừ bỏ sư phó của ta … Chẳng lẽ …
A!!!!!! Không trở lại đi?? Tự do tự tại
Bỗng nhiên Uông tổng kia lệ nóng doanh tròng, trước mắt như tằm ôm cây dâu muốn tới ôm ta:”Sư điệt!!! Chúng ta có hậu rồi!”
Hắn một lời thốt ra, liền khẳng định ngờ vực vô căn cứ của ta —— quả nhiên, thế giới này tạo vật trêu người đến điên rồi, người này ——
Ta cái gọi là yêu tinh, đó là người trong truyền thuyết lẫn vào hoàng cung sau đó mai danh ẩn tích nhiều năm —— tổng thụ sư thúc!
“Sư … sư …. sư …” Ta nên mở miệng như thế nào? Tôn tử này bị ta chú oán đến chết? Nháy mắt thành đại nhân ta kính ngưỡng đã lâu? Chúng ta cùng nhận thức? Vẫn là khóc rống?
“Vài chục năm rồi a … ” Uông sư thúc bi tình một tiếng thở dài:”Từ năm đó vào cung ám sát, thẳng đến bây giờ, còn chưa đắc thủ, thẹn thẹn …”
Triển khai ngón tay, cừ thật! Cô nãi nãi ngươi lại đến hoàng cung làm chi? Vô ích lãng phí ước chừng vài chục năm a!
Đại giang đông khứ, phúc thủy nan thu, thầy trò đôi ta đối diện, mà lại bi bi thương thương, cả đời phù hoa mộng thế, cũng sẽ cùng ở trong hoàng cung vắng vẻ thản nhiên biến mất …
“Ô … Sư thúc …” Ta đường đường bảy thước nam nhi rốt cục mở miệng kêu gọi!
Nếu là có dã sử khác, tổng thụ sư thúc khó thoát khỏi bị truyện khí thành bạc mệnh bạch nhan vận rủi. Nan sư nan đồ như thế … Thật sự là một thiên hảo đề tài buồn nôn để làm tiểu thuyết!
“Còn giết không?” Uông lão nhân thay đổi sắc mặt, bất đắc dĩ hỏi ta:”Ta từ lúc đâm tiên hoàng đến bây giờ, chưa một lần, hiện giờ đã sớm biết được sư huynh ẩn cư rồi, chúng ta … Khi nào có thể an hưởng lúc tuổi già?”
“Lúc tuổi già?” Lão tử còn muốn hàng năm nhẹ nhàng sống mấy đời cùng hoàng thượng chơi đùa đây! Ai cùng ngươi lúc tuổi già?
Ngay cả lời này ta cũng không dám nói thẳng, mà lại là cười cười:”Sư thúc nói được! Lòng ta dư lực không đủ, kỳ thật hoàng đế thì … Cao hàn tại thượng, đương lâu cũng không có ý nghĩa!” Ta hào khí vạn thiên, một tấm lòng khoáng đạt!
“Thiên thu đại nghiệp của ‘tam công tam thụ môn” thì sao?”
“Úc? Giết người là đại nghiệp, bảo hộ người không phải đúng rồi sao?” Ta giấu diếm nhắc nhở —— nếu là hô to một tiếng: chúng ta ở trên đạo nhân của thích khách vĩnh viễn không xuất đầu vào ban ngày, không bằng biển rộng mênh mông quay đầu là bờ, nhất định trong khoảnh khắc tao lôi phách đả, chết không toàn thây!
“Chẳng lẽ không phải …”
“Để “tam công tam thụ môn” đương đại nội thị vệ cùng tiền hộ giá môn cũng không sai!” Ta bội phục phương pháp lưỡng toàn của chính mình suy nghĩ, bảo vệ đáng yêu tiểu tử hoàng đế kia của ta!
“Có lý a …” Xem thái giám sư thúc giống như lão thái thái kia, một bộ dáng “thụ”, trách không được ở trong cung như cô hồn dã quỷ bay lượn cả đời!
“Ha ha ha ha ha … Có lý có lý!” Đôi ta cuồng tiếu một trận!
‘Tam công tam thụ môn’? giờ phút này cơ hồ thành thần thoại sát thủ trong thích khách! Hai vị cao thủ một lòng muốn ám sát hoàng đế , cuối cùng lại đều thành người cần cần khẩn khẩn bảo hộ Hoàng Thượng … Nam đại thập bát biến a!
Từ xưa anh hùng đều là nhất tiếu thu trường —— đương nhiên. Tình thế kỳ thật không đơn giản như vậy!
Hai người ha ha vừa cười tạ ơn bi tình nhân vật phía sau thiên hạ, là thân ảnh tiểu hoàng đế chợt lóe qua —— tự nhiên, ta cùng với thế thúc đều không có phát hiện.
Hoàng thượng nghe xong chúng ta nói chuyện, sau đó trở về ngự thư phòng, xuất ra chỉ bút, khai khai tâm tâm rên giả ca, bắt đầu viết cái gọi là gia thư, chữ kia vẫn là một mặt xiêu xiêu vẹo vẹo ——
Mẫu hậu đại nhân kính thượng:
Nhi thần gần đây đề cập đến kế hoạch thích khách đã hoàn thành, mong mẫu thân đại nhân chớ vướng bận, tiếp tục du sơn ngoạn thủy, trong cung hết thảy đều mạnh khỏe, nhi thần đến nay cũng sống hảo hảo!
Nhi thần từ trước đến nay chủ trương dĩ đức phục nhân, tuy rằng sớm biết Tiêu công công lai giả bất thiện, cũng đoán được hắn là một thích khách, nhưng tổng thấy hắn cùng ta hữu duyên, cũng có thổ lộ không ngừng đến tình cảm. Đã hữu tình hữu duyên, tự nhiên là phải mạo hiểm cảm hóa —— cuối cùng không phụ ta đối hắn một mảnh chân tâm, Tiêu công công hiện tại xem như chân chính theo trẫm!
Ngài thường thường dạy trẫm, phải gả người tốt, trẫm cô phụ rồi, nhưng là trẫm cưới một người tốt, không biết mẫu hậu hay không đồng dạng an tâm?
Về phần thích khách năm đó phụ hoàng phải đuổi giết, nhi thần hiện giờ cũng cấp thu phục!Trong cung từ trước kia nguy cơ tứ phía biến thành tường đồng vách sắt.
Bất quá vì sinh hoạt hạnh phúc sau này của trẫm, tạm thời không lộ ra nội tình!Vọng mẫu thân thay trẫm tuân thủ.
Mẫu hậu phải tin tưởng nhi thần, nếu là vua của một nước, trẫm sẽ làm hảo chủ nhân của nơi này.
Tiêu công công chính là hảo phi tử, cho nên trẫm quyết định để hắn đương thái giám của trẫm!
Mong mẫu hậu chúc phúc chúng ta bạch đầu giai lão —— dù sao trẫm ngay từ đầu liền thích Tiêu công công! Tuy rằng mất thật lớn khí lực, thẳng nói đến hiện tại mới để hắn quy phục.
Về phần như thế nào hành chu công chi lễ, tuy rằng mẫu hậu không thể tự mình dạy, nhưng là Tiêu công công cư nhiên cùng mẫu hậu có đồng dạng học thức, đồng dạng tinh thông nam nhi chi sổ, cho nên trẫm sẽ cố gắng học tập! [^o^ hô hô~ Thái hậu là hủ nữ a~]
Mong mẫu hậu sớm thu thập cái gọi là “Đồng nghiệp đường” hảo nữ bát phương, sau đó sớm ngày trở về.
Hoàng nhi Hiểu Thọ Thọ thượng.
………

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.