Hoàng Đế Không Làm Đi Làm Thái Giám

Chương 9:




“Phanh!” Đó là âm luật huyết quản ta khuếch trương, ta mỉm cười một cách kinh hoảng vô thố đón người:”Thích khách? Thích khách không phải ta a?”
Uông tổng quản cũng sửng sốt, nghe được mị lực hai chữ thích khách thực không nhỏ! “Tiêu công công không phải thích khách a, hoàng thượng!” Người nọ cuối cùng âm dương quái khí nói một câu tiếng người.
Ta còn đang vù vù hít thở, cảm thấy gió lạnh khí nóng từng trận đốt người:”Hoàng Thượng a … Thích khách không phải trò đùa ….”
“Ô … Tiêu công công, trẫm không tốt, không đem văn thơ đối ngẫu đối hảo, khiến cho ái khanh sợ hãi!” Ta vừa lạnh vừa nóng, trước mắt hai người vừa khóc vừa cười, hiện giờ ta muốn chết ở chỗ này sao? Ta hỏi trời xanh, không có đáp án!
“Nói thích khách, cũng thật chính là âm hiểm giả dối a!” Uông tổng quản thước một ngụm trà, nói:”Như vậy thần liền lấy thích khách đến một vế trên..”
“Không không không, vẫn là ta đến!” Ta kêu gào đa đa nương nương lên ngăn cản, sợ lão giả tử kia trong miệng lộ ra câu từ quái dị gì đó.
“Ân … Hoàng thượng nghe rõ, ta ra vế trên —— âm nhân nhất cá hoành bình tứ hải —— âm nhân này đương nhiên là thích khách kia” Ta giống như kẻ trộm mỉm cười.
“Hảo đối! Hảo!” Uông tổng quản kêu lên, hắn tự vào cửa còn chưa có nói qua một chữ!
“Ân … Âm đối dương, cái kia …. Nhân đối vật.. Này … nhất đối lưỡng … Cá đối chích …”
Ta lần này thông minh, cẩn thận nắm bắt hàm ý trong lời nói của hoàng đế, bỗng nhiên giác ngộ ra hai chữ “dương v*t”! Trái lại, không cần hồ nháo nữa, ta mệnh nhuyễn, chịu không nổi!
Ta đánh vào suy nghĩ của hoàng đế lớn tiếng quát chỉ:”Hoàng thượng!Không cần một chữ đối một chữ!” Ta trong lòng chảy mồ hôi, không biết cái miệng nhỏ nhắn mấp máy kia sẽ làm sao phun ra chữ kinh người ….
“A? Úc … Trẫm đã hiểu..” Hắn tựa hồ bj ta lớn tiếng dọa, cầu khẩn nhìn ta liếc một cái, vội vàng xúc xúc quay đầu lại khổ làm:”Ân … Hoành bình tứ hải … Hoành bình tứ hải … Đối … A! Đối trực thụ ngũ hồ! Tiêu công công, trẫm đối đây —— dương v*t lưỡng chích trực thụ ngũ hồ!” (hèm...nôm na có thể hiểu là..khụ... tiểu công “đi vào” tiểu thụ:”>) 
!!!!!!!!!!!
Hảo một cái —— dương v*t lưỡng chích trực thụ ngũ hồ! Hảo một cái dương v*t lợi hại! Tiểu hoàng đế kia gắt gao nhắm chặt mắt kêu to câu đối này.
“…”
Tâm ta nhảy lên một cái, đầu váng mắt hoa, trên trán càng ngày càng nóng, bệnh thương hàn mang theo một cỗ huyết khí thẳng vào trong lòng! Ta phải chết sao?
Hảo hoàng đế ngươi a..
Đợi cho hoàng đế mở to mắt, ta biết khi đó hắn nhất định phi thường kinh ngạc nghĩ người này có thể không nháy mắt không động khí, hé miệng ra một nén nhang cũng không động?
“Tiêu công công? Ngươi làm sao vậy? Nói chuyện a, Tiêu công công?” Hắn cùng Uông tổng quản cùng tiến lên trước, phỏng chừng cảm thấy hồn phách ta đã không còn.
Ta tuy rằng có thể nghe được hắn gọi ta, khả trong đầu lại trống rỗng —— trừ bỏ Uông tổng quản = Uông Tông Quan = đại nội ngự tiền thị vệ mặt trắng, khuôn mặt kia chỉ cười không động, công lực không tồi …. Nếu nhập “tam công tam thụ môn” của ta...
Ta trơ mắt nhìn cặp mắt đáng yêu kia nháy động lên xuống, lại một chút …
Đến lần thứ ba thì,
Ta
Thích khách trong truyền thuyết này ….
Liền vẫn duy trì biểu tình ban đầu, thẳng tắp ngã xuống —— bất tỉnh nhân sự.
Ta mặc dù khí đã tuyệt, nhưng còn chưa quên, mơ hồ cảm thấy có con khỉ kia vừa ấn nhân trung của ta vừa vẩy nước lạnh vào ta. Hoàng Thượng của ta a … Để ta chết một lát không được sao?
Tỉnh lại, đã là buổi tối —— ta, kỳ thật là bị buồn bực mà tỉnh lại!
Bởi vì chỉ có heo chết mới ngủ được với tấm khăn lông ướt đè ở trên mặt —— xấu hổ, như thế là muốn mưu sát ta sao?
Hiển nhiên hoàng đế tiểu tử này là tới cho thích khách lão tử ta đây lau mồ hôi, đại khái lau lau …. Mệt mỏi cũng liền đi ngủ …
Nhìn hầu tử da mềm mại cuộn lại, bệnh nghề nghiệp thích khách của ta nói cho ta biết: giờ phút này giết hắn là một cơ hội tốt! Ngay cả ngươi đập cũng được, bóp cũng tốt, bẻ cũng được, một chưởng đánh chết, rống hù chết, hai tay chỉ sát nhập lỗ mũi đem hắn ngạt chết, đều là dễ như trở bàn tay!
Chỉ tiếc ta sâu trong nội tâm ngược lại không quá muốn giết tử hầu tôn này, phi! Ngươi không làm hoàng đế sao? Ta mắng!
Ta cố gắng mà nghĩ, liều mạng nghĩ, hừ hừ, rốt cục nghĩ tới một cái lí do —— lão tử ta hôm nay sốt cao không giảm, không có khí lực xuống tay! Chúng ta ra tay sẽ thập phần nắm chắc, cho nên hôm nay tha, không giết nữa!
Càng ngày càng cảm thấy lí do hảo! Khiến ta an tâm!
Ta quăng mảnh chăn đơn nhỏ kia cho tiểu hầu nhân, hôn nhẹ ở trên trán hắn “ba” một chút, khai khai tâm tâm hướng trong chăn chui vào, yên tâm thoải mái đi ngủ …
Vào cung nhiều ngày, ta … Đến bây giờ còn chưa thể ám sát Hoàng Thượng!
………..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.