Hoàng Đình

Chương 32: Thiên ma, Thánh giả đều là ta




Dịch giả: Hoangtruc
oOo
Trảm Tiên kiếm vốn là pháp kiếm của Ngọc Đỉnh chân nhân, một trong mười hai đệ tử thân truyền của Nguyên Thủy đạo nhân. Trong trận đại chiến ngàn năm trước, Ngọc Đỉnh chân nhân và các bậc đại năng khác trên thế gian đều biến mất, kiếm này được các đệ tử của ông ta tìm thấy. Cũng giống hệt những người khác, người biến mất, chỉ còn pháp bảo ở lại.
Kiếm này của Ngọc Đỉnh, cho nên vô luận kẻ hậu nhân nào làm chưởng môn, cũng sẽ không tế luyện nó, mà chỉ lấy pháp chú kiếm pháp điều khiển.
Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, dường như mỗi bông tuyết đều dung nhập sát ý của Triệu Tiên chân nhân bên trong.
Triệu Tiên chân nhân vẫn ngồi đó, trước sau quanh người ông ta đều có thần linh. Chẳng qua những thần linh này đều khó lại gần được nguyên thần ông ta quá một dặm. Quanh người lại có Trảm Tiên kiếm hóa thành ánh kiếm cực nhanh, chợt lóe phía trước, lại thoắt lóe phía sau, khi bên trái, lúc bên phải, hoàn toàn không theo lẽ thường, như thể có sinh mệnh riêng. Chỉ cần có sinh mạng nào tới gần, nó sẽ nhanh chóng chém giết. Còn bọn họ cũng không chen lấn xông lên, chỉ như chim yến đang vỗ cánh chao liệng giữa đầy trời gió tuyết.
Đó là đại trận Vạn Lý Phiêu Tuyết, từng bông tuyết đều là những thanh kiếm giết người, từng bước chân đều chứa đầy sát cơ. Kỳ quái là chỉ cần những người nghe đạo bên dưới yên lặng bất động sẽ không gặp chút nguy hiểm nào. Nếu có người động, sẽ rơi vào trận pháp, phải chết oan uổng hoặc chật vật chống đỡ.
Trong lúc Trần Cảnh nghe chuyện xưa, thân thể hắn lại hóa thành con bướm màu lam nhạt bay về phía Triệu Tiên chân nhân. Tuyết bay tán loạn, bươm bướm tránh né bông tuyết, từng chút tiến tới gần.
Cuối cùng, con bướm đã bay tới khoảng cách một dặm gần Triệu Tiên chân nhân. Trong vòng một dặm này không còn tuyết bay nữa, mà chỉ có Trảm Tiên kiếm biến thành ánh kiếm chuyển động. Con bướm vừa đến phạm vi này, Trảm Tiên kiếm đã phủ đầu chém xuống. Cánh bướm như làn khói mỏng bị gió thổi lệch qua một bên, hiểm hóc né tránh được. Một kiếm kia không chém trúng con bướm, cũng không dừng lại mà vẽ ra một đường vòng cung chém đến một thần linh khác đang tiến tới. Con bướm vẫn bay về phía trước, nhưng không dễ dàng mà như bay trong vùng hơi nước dày đặc. Những nơi nó đi qua, tạo thành từng vòng gợn sóng, tốc độ phi hành chậm hơn lúc ở bên ngoài La Phù nhiều. Ánh kiếm kia lại ngoặt chuyển, múa lên một đường vòng cung trong hư không, lần nữa chém xuống con bướm. Con bướm lại lách người hiểm hóc né qua. Có điều tốc độ con bướm không thể so được với Trảm Tiên kiếm, kiếm vẫn hướng thẳng đến hai cánh bướm chém xuống.
Trên thân con bướm nhấp nháy một tầng hào quang phủ kín thân thể, rồi hiện ra hình kiếm, có điều khá rời rạc. Con bướm không tránh ánh kiếm kia, mà dựng thân vỗ cánh nghênh đón lấy Trảm Tiên kiếm. Lúc này, con bướm hoàn toàn không còn chút vẻ yếu nhược nào cả.
Trái lại, nó còn mang tư thái tranh đấu như của chim ưng, nghênh đón lấy Trảm Tiên kiếm. Ánh kiếm va chạm vào nhau, tia sáng tung tóe, hào quang trên thân bướm bị Trảm Tiên kiếm phá vỡ. Ngay lúc Trảm Tiên kiếm đánh tới, nó đã vòng lên trên thân Trảm Tiên kiếm định chém xuống. Nào ngờ ánh kiếm kia lại hất lên, tốc độc cực nhanh, cực trí mạng khiến con bướm phải đổi hướng vội tránh, hiểm hóc tránh thoát.
Cuộc đấu kiếm này, lại không phải bản thân Trần Cảnh chủ đạo, mà là bản năng của hắn.
Ngay khi con bướm lao vào, cũng có vài thần linh tiến tới gần, pháp lực cùng pháp thuật ảo diệu không thua gì Trần Cảnh. Trong đó có Đông Nhạc đại đế, y điểm chỉ lên trời, một ngọn núi từ hư không hiện ra đè xuống Triệu Tiên chân nhân. Rồi một nhành dây mây từ trong đống tuyết mọc lên, cuốn đến Triệu Tiên chân nhân, đó là từ Thành Hoàng Chung Ly. Nếu Trần Cảnh nhìn qua, có lẽ sẽ rất ngạc nhiên, bởi vì pháp lực của lão đang biểu hiện cao hơn lúc ở thành Bá Lăng rất nhiều. Lại có Nạp Lan Vương hét lớn một tiếng, đỉnh đầu hiện ra một tòa phủ Thành Hoàng. Trong chớp mắt, đã có gần mười thần linh xông vào khoảng cách một dặm quanh Triệu Tiên chân nhân. Phép thuật mà bọn họ thi triển đẹp đẽ huyền ảo trái ngược với thế gian đơn điệu lúc này, trong huyền ảo đó lại ẩn chứa vô tận sát cơ.
Một thanh Trảm Tiên kiếm không thể giúp Triệu Tiên chân nhân ngăn đỡ được nữa, nhưng ông ta vẫn bất động, chúng đệ tử La Phù cũng không động. Trong gió tuyết khắp trời, hòa cùng vô số phép thuật trí mạng, rốt cuộc Triệu Tiên chân nhân đã rút thanh Tuyệt Tiên kiếm ra. Có điều không rõ, phải chăng ông ta cũng đang đợi những thần linh kia xông tới mới rút Tuyệt Tiên kiếm ra?
Kiếm khí xông tiêu, ánh kiếm đâm chói mắt.
Những người đến hỏi đạo nhìn thấy tràng cảnh đột ngột xuất hiện như vậy, đều không kìm lòng nhắm mắt lại, thần niệm bên ngoài cũng được rút trở về. Bọn họ cảm nhận được nguy hiểm, bên tai vang lên từng tiếng kêu thảm thiết. Đến khi mở mắt ra, bầu trời chỉ còn bông tuyết rơi vãi, còn chúng thần đã đi xa. Khiến người khác ngoài dự liệu là Triệu Tiên chân nhân chỉ nhắm mắt tĩnh tọa, không đuổi tận giết tuyệt. Tuyệt Tiên kiếm cũng đã trở lại vỏ, đặt ngang trên đùi ông ta. Ly Trần ngẩng đầu nhìn Triệu Tiên chân nhân, không nói lời nào.
Chợt loạn, rồi chợt yên tĩnh lại, tất cả đều rất đột ngột.
Thế sự vô thường, con người há có thể dự liệu!
So với những châu khác, châu Bắc Lô thuộc dạng nhỏ nhất, chỉ bao gồm những vùng phủ trùm tuyết trắng mà thôi. Trần Cảnh đứng trên đỉnh một ngọn núi, một nơi giao nhau giữa hai màu trắng và xanh. Trước mặt là châu Bắc Lô đầy tuyết bay trắng xóa, còn nơi hắn đứng là một vùng xanh tươi của châu Thanh Nguyên. Bên cạnh Trần Cảnh có một người phủ trùm từ đầu đến chân bởi áo bào đen, nhưng liếc mắt nhìn qua vẫn nhận ra thân hình thon thả của một cô gái. Cũng là cô nàng tự xưng là Tuyết Nhi trước mặt Triệu Tiên chân nhân. Mặt nàng ta vô cùng gầy gò, như thể chỉ có lớp da mặt tái nhợt dán sát vào một khung xương khô. Lúc đó, chân thân nàng ta không tiến vào La Phù mà vẫn luôn ở bên ngoài này.
Trần Cảnh đánh giá nàng, nhưng nàng ta lại như không nhìn qua Trần Cảnh, như thể hắn chỉ là người qua đường, không chút quen biết. Nàng ta đang nhìn về phía La Phù. Xung quanh không chỉ có Trần Cảnh, còn có những thần linh khác như Đông Nhạc đại đế với vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn như thể đang cố đè nén lửa giận. Ngoài ra có vài thần linh khác nữa mà Trần Cảnh không nhận ra, ai nấy đều có pháp lực cực cao, ánh mắt đầy bất thiện. Trần Cảnh rời đi nhanh nhất, khi Tuyệt Tiên kiếm của Triệu Tiên chân nhân ra khỏi vỏ thì hắn đã giật mình tỉnh lại, đương nhiên những thần linh khác cũng giật mình tỉnh lại, nhưng phần lớn không thể tránh kịp được một kiếm kia.
Sau khi chạy ra, Trần Cảnh cũng là người đầu tiên phát hiện Tuyết Nhi đứng nơi này, đến Đông Nhạc đại đế cũng chậm hơn hắn một bước. Không phải vì pháp lực y thua kém hắn, mà vì Trần Cảnh ngộ được Trọc Lãng quan, rất nhạy cảm về phương diện khí tức. Có điều ngoài dự liệu của hắn, nàng ta lại không bỏ trốn.
Trong chốc lát, không ai nói chuyện.
Tuyết Nhi bắt đầu trước, giọng nói vẫn trong trẻo như cũ, cực kỳ khác biệt với gương mặt nàng ta bây giờ. Nàng ta nói:
- Ta định kể cho xong câu chuyện lúc nãy còn chưa kể hết. Các ngươi nguyện ý nghe chứ?
- Hặc hặc, lại nói, ngươi cho rằng chúng ta mắc mưu nữa sao?
Có người giận dữ cười gằn hỏi.
- Ta nghĩ nhất định có người muốn nghe. Chuyện xưa kia giải thích cho các ngươi được rất nhiều điều, có cả bí mật về đại kiếp nạn của trời đất ngàn năm trước. Hơn nữa các ngươi còn nhân đó có thể trường sinh.
- Ha ha, vì thế mà trường sinh? Chỉ sợ đây là mưu kế của ngươi. Nhất định ngươi sẽ nói trong La Phù có thứ giúp chúng ta trường sinh hả?
Hỏi câu đó vẫn là người lúc nãy.
- Đúng vậy, quả thật trong La Phù có thứ giúp các ngươi trường sinh.
Tuyết Nhi không phủ nhận, tiếp tục nói:
- Có phúc tất có họa, không có chuyện gì dễ ăn cả. Các ngươi sợ sao?
- Ngươi nói tiếp.
Lần này là Đông Nhạc đại đế nói. Lời của y cực kỳ uy nghiêm, lại mang cảm giác đặc biệt như thể từ miệng của một bậc đế vương, không để người khác phản bác.
Tuyết Nhi cười khẽ một tiếng, tràn đầy châm chọc, nói tiếp:
- Bên dưới núi La Phù phong ấn Tổ Vu.
Chỉ một câu này, tâm thần của chúng thần đều chấn động. Trước đó chỉ là suy đoán, hiện tại từ miệng nàng này nói ra lại mang cảm giác hoàn toàn khác. Tổ Vu là ai? Đó là tồn tại cấp cao nhất trong trời đất. Có Tổ Vu, chẳng phải có phép trường sinh sao? Nhưng đúng lúc này, bên tai Trần Cảnh vang lên tiếng ca. Lần này tiếng ca không còn trong veo, mà có chút chói tai, nhưng vẫn khiến phù văn trong sắc phù của Trần Cảnh nảy lên. Ngay sau đó, có hai tiếng ca khác vang lên rồi hợp lại với nhau, như thể tạo thành sóng dữ mãnh liệt xô tới. Trần Cảnh không chút nghĩ ngợi, vọt người lên, hóa thành bướm, vỗ cánh độn kiếm đi mất.
Lúc Trần Cảnh bỏ chạy, hắn có quay lại nhìn vào ba hướng kia. Rồi ngoảnh đầu về hướng Nam nhìn một con rắn khoang đen trắng cực to đang cuộn người trên ngọn cây, quanh người nó là sát khí phủ đen. Miệng rắn đang phát ra từng tiết tấu, như từng vòng sóng âm.
Trần Cảnh đột nhiên nảy sinh tức giận. Đó không phải ai khác, mà là Cửu Âm từng nghe đạo một thời gian dài ở Tú Xuân loan sông Kinh Hà. Con bướm trên không trung vừa đập cánh biến mất, lúc hiện lại đã đứng ở không trung phía trên Cửu Âm, hóa thành một đạo sĩ mặc áo lam nhìn nó. Cửu Âm vẫn niệm xướng pháp chú Khu Thần, căn bản như không nhìn thấy Trần Cảnh. Trần Cảnh cảm nhận được trên người nó có khí tức đặc biệt, đoán là khí tức của Vu tộc. Rồi lại nghĩ, nó có truyền thừa Vu tộc, tất nhiên phải nghĩ cho Vu tộc rồi. Cho dù nó có nghe đạo trước miếu Hà Bá, nhưng ta vốn không cần nó hồi báo gì cả, cho nên nó không nợ gì ta. Nghĩ đến đây, lửa giận dâng lên trong lòng Trần Cảnh nhanh chóng tan rã, hắn dựng người, hóa thành cánh bướm bay đi.
Lúc Trần Cảnh biến mất, con rắn đen trắng có quay đầu thoáng nhìn qua. Rồi thuận hướng quay đầu, nó phóng người lên, như một con rồng đen một ngụm táp lấy một thần linh trong vài kẻ chưa kịp rời đi nuốt vào bụng. Lúc này nhìn qua, sẽ thấy ánh mắt nó còn lập lòe ánh đỏ.
- Cửu Âm, như vậy không phải ngươi.
Tuyết Nhi kia nói.
- Như vậy mới là ta.
Cửu Âm đáp lại.
- Không, như thế không phải là ngươi.
Tuyết Nhi tiếp tục nói.
- Như thế sao không phải là ta? Hà Bá gia từng nói, ta của hôm qua là ta, ta của hôm nay vẫn là ta. Dù là quá khứ hay tương lai, dù ta biến thành Thiên ma hay Thánh giả, ta vẫn là ta. Không thay đổi, là ta trong lòng ngươi đấy.
Cửu Âm nói.
Tuyết Nhi quay đầu lại nhìn nó, ánh mắt đầy khác lạ. Cửu Âm lại không nhìn nàng ta, chỉ nhìn vào hư không. Chốc lát sau, Tuyết Nhi nói:
- Lời Hà Bá kia nói ngươi nhớ thật tỉ mỉ. Ha ha, chẳng qua ngươi nên nhớ, chúng ta không phải Vu, cũng không phải Yêu, mà là Vu Yêu.
Cửu Âm không đáp, chỉ nhìn xa xa. Lại có hai bóng đen từ trong núi chui ra, chính là hai vị Khu Thần khác.
-----oo0oo-----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.