Hoang Đường

Chương 15: Đáp phi sở vấn




Xong chuyện? Đàm Dĩnh nhịn không được nhíu mày, nhất thời mờ mịt không hiểu dụng ý trong lời nói của Thẩm Lương Thần, đột nhiên cô ngẫm ra, lạnh lùng nở nụ cười: "Đến khi nào anh kết hôn với Lê An Ni mới thôi?"
Ánh mắt Thẩm Lương Thần thâm trầm như nước, dường như cũng không muốn giải thích gì với cô
Đàm Dĩnh cười chế giễu, "Anh không phải thật lòng yêu Lê An Ni sao? Làm như vậy để nhục nhã tôi cũng được, nhưng anh không sợ cô ấy biết sẽ thương tâm sao?"Ánh mắt cô hướng về chiếc điện thoại của mình, dùng sức nắm thật chặt
"Em muốn nghe đáp án gì?" Thẩm Lương Thần nheo mắt, âm điệu vẫn không cao không thấp, đáp phi sở vấn nói, "Lúc đêm đó em bỏ đi, anh đã nói với em cái gì nhớ không?"
(Đáp phi sở vấn: nói một đằng trả lời một nẻo)
Cô đương nhiên nhớ rõ! Thẩm Lương Thần đã nói là thế sự khó lường, chắc chắn cô sẽ quay đầu lại cầu xin anh, lúc trước khi anh nói những lời đó anh đã sắp xếp hết tất cả mọi chuyện. Đàm Dĩnh ngồi ở đó, ngực kịch liệt phập phồng, cố rặn ra một nụ cười, "Nhiều khi tôi không biết anh đang tính toán cái gì trong đầu, anh đã lớn như vậy rồi còn trẻ con phí hoài tâm tư ép buộc tôi ở bên cạnh anh, anh có mưu đồ gì?"
"Nói chung là... đã quen có em bên cạnh?" Thẩm Lương Thần vô tư nói, không rõ có là anh ta có cùng tâm tư với cô anh không, "Hoặc là đơn giản không thích em ở bên người đàn ông khác, càng không thích người đó là anh rễ tương lai Trình Quý Thanh. Ai biết được?"
Anh quay đầu thấy Đàm Dĩnh hung hăng nhìn mình chằm chằm, không giận ngược lại cười nói: "Mặc kệ lí do là gì, Em vẫn sẽ không có lựa chọn nào khác. Tiểu Nam, không phải em đã suy nghĩ kĩ từ trước rồi à, nếu em có đường lui, em sẽ không đến tìm anh"
Chính xác là không có đường lui nào, Thẩm Lương Thần trời sinh là thương nhân, anh đã quyết định bức cô đến con đường này, đương nhiên sẽ không lưu lại nửa điểm đường sống cho cô, đã đem mọi con đường cắt đứt
Bất đắc dĩ mấy năm nay cô có rất ít mối quan hệ xã giao, người duy nhất có khả năng giúp cô được là Trình Quý Thanh thì cô không liên lạc được, mà hết thảy đều sợ đây là một kế hoạch của Thẩm Lương Thần, nói chung chuyện anh đã làm, sẽ không từ mọi thủ đoạn để đạt được
Thẩm Lương Thần đợi một lát cũng không thấy cô nói chuyện, mất kiên nhẫn, hai tay nắm chặt trong túi áo choàng tắm đứng lên, anh cao ngạo nhìn xuống cô nói: "Nghỉ sớm đi, anh không ngại cho em một đêm để suy nghĩ"
Cô không ngẩng đầu lên, chỉ cúi đầu không lên tiếng, Thẩm Lương Thần sau khi đứng lên thì không rời đi ngay, ngược lại đột nhiên cúi xuống lấy di động của cô
Đàm Dĩnh bị dọa cho giật mình, cô chết chắc rồi
.................edited by Khuynh Lâu..................
Thẩm Lương Thần nhếch khóe miệng cười, nhìn màn hình hiện 4 chữ "Đang ghi âm", thản nhiên liếc nhìn cô, "Em thật không biết điều, chỉ biết hành động một cách ngu ngốc,em cho rằng những thứ này có thể uy hiếp được anh?"
Tim Đàm Dĩnh đập như trống chầu, trừng mắt đề phòng nhìn anh, cô không ngờ anh có thể phát hiện ra được
"Vừa rối thấy em chủ động như vậy anh đoán được ngay" Thẩm Lương Thần một lần nữa ném điện thoại vào lòng cô, ý tứ ghét bỏ rõ ràng, "Định ghi âm cuộc đối thoại thân mất của chúng ta, sau đó nói muốn đưa cho An Ni, như vậy khiến anh luống cuống liền ngoan ngoãn nghe theo ý em? Về sau có thể thoát khỏi lòng bàn tay anh?"
Khẩu khí anh tuỳ ý, nhưng lại nói hết ý đồ trong bụng cô, "Không sai chứ, ý tưởng rất hay."
Tai Đàm Dĩnh bắt đầu nóng lên, lần thứ 1000 hối hận tại sao cô lại yêu tên chết tiệt này nhiều năm như vậy! Cô bị bộ dáng đó của anh bức đến nổi trở nên kích động, phút chốc liền nhảy dựng lên túm lấy cổ áo anh, "Thẩm Lương Thần anh —— "
"Hư." Đối với sự phẫn nộ của cô, Thẩm Lương Thần chỉ vỗ nhè nhẹ xoa dịu cô đang kích động đến mức run cả hay tay, "Muốn uy hiếp anh, lại không biết anh để ý nhất là cái gì, đương nhiên sẽ thất bại."
Đàm Dĩnh nao nao, chẳng lẽ người anh để ý nhất không phải Lê An Ni sao?
Cô thất thần không để ý đến anh đã quay lưng chuẩn bị đi ra cửa, nói với cô, "Ngủ ngon."
.............................
Rõ ràng là mệt mỏi cả một ngày,buổi tối Đàm Dĩnh trằn trọc một hồi mới ngủ được, cô cả đêm suy nghĩ cách đối phó Thẩm Lương Thần, cảm thấy bản thân mình sắp biến thành một kẻ mưu mô rồi. Không ngờ mới ngủ được một tí cô liền mơ mơ màng màng cảm thấy cửa bị đẩy ra lần nữa, cô híp mắt nhìn khe hở giữa hai bức màn, có một chút ánh sáng chiếu vào, trời đã sáng rồi
Không cần nghĩ cũng biết ai đang tới, cô cuộn chặt mình trong chăn, cả ngời giống như một con nhộng phủ kín cả đầu. Người nọ đứng ở bên giường nhìn cô một hồi, thanh âm sâu kín truyền lại, "Cho em 2 phút, nếu vẫn chưa chịu dậy, chuyện gì cũng không xem xét nữa."
Không cam lòng nhưng Đàm Dĩnh vẫn mang hai đôi mắt quầng thâm bật dậy từ trên giường. Toàn thân cô oán khí nhìn anh chằm chằm, hận không thể biến ánh mắt mình thành con dao sắt bén bắn xuyên qua người anh
Thẩm Lương Thần nhìn cô như vậy thì nhịn cười, nhưng anh cẩn thận che giấu đi, chỉ lạnh giọng nhắc nhở: "Còn một phút."
"Đồ biến thái chết đi" Đàm Dĩnh rất nhanh bò dậy, tóc tai rối bời, liền chạy ngang qua trước mắt anh vào phòng thay đồ
Từ sớm Thẩm Lương Thần đã lôi cô dậy, nhưng chỉ để ăn điểm tâm cùng anh? Khi sáng rời giường, Đàm Dĩnh rất đói bụng, cô ngồi ở đó không khách khí, ăn sạch hết món trứng ốp lết vói bánh mì nướng phục vụ đã đưa lên
"Khẩu vị tốt đấy"
Đàm Dĩnh bây giờ mới liếc nhìn anh, "Đương nhiên, không ăn no thì sẽ không có sức cãi nhau với anh"
Thẩm Lương Thần vậy mà tán thưởng gật gật đầu, "Rất sáng suốt, cũng thật dốc sức"
Đàm Dĩnh im lặng trợn trắng mắt.
Ăn điểm tâm xong anh đưa cô đến nhà máy, tuyết đọng trên đường vẫn chưa tan, xe đi rất chậm, trong khoang xe máy sưởi rất ấm áp, Đàm Dĩnh rất nhanh bắt đầu buồn ngủ. Tiếc rằng cô vẫn chưa ngủ được thì đầu bị người kia đẩy đẩy, thật là bực mình!
Đàm Dĩnh nổi giận đùng đùng nhìn về phía người gây chuyện, "Anh làm gì vậy!"
Thẩm Lương Thần lại cúi đầu xem văn kiện, "Vừa ăn xong thì ngủ, em là heo à"
Cố gắng kìm lại để không chửi anh, Đàm Dĩnh bỗng nhiên cười híp mắt nhích lại gần nói với anh "Cùng một còn heo ngủ cùng giường ba năm, Thẩm tiên sinh là loài gì?"
Thẩm Lương Thần nghe vậy mới từ trong văn kiện ngẩng đầu lên, vẻ mặt "đương nhiên" nói cho cô biết, "Rõ ràng, anh là chủ."
"..." Đàm Dĩnh có cảm giác ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo
Người ngồi ghế tài xế phía trước chắc là người của huyện Trần cử đến, là một người đàn ông trung niên, đối phương nói một hơi bằng tiếng phổ thông: "Thẩm tổng nói rất đúng, vừa ăn xong điểm tâm sẽ ngủ không ngon, không tốt cho cơ thể. Đó là tiên sinh đang quan tâm cô đấy"
"Cháu không có ngủ a, chỉ là nhắm mắt lại mà thôi, chú nhìn lầm rồi." Đàm Dĩnh thè lưỡi với tài xế, kết quả vừa quay đầu liền nhìn thấy vẻ mặt khinh bỉ của Thẩm Lương Thần đang nhìn chính, rất khinh thường lời nói dối vụng về của cô
Đàm Dĩnh bỗng nhiên xao động, nhân cơ hội nhích lại gần nói với tài xế: "Chú không biết chứ, ánh mắt của anh cháu không thân thiện lắm"
"Anh?" Biểu tình của chú tài xế nháy mắt trở nên phấn khích, như là nhìn thấy một chuyện vô cùng ghê gớm, rõ ràng khi nãy ông nghe được là hai người này đã ở chung với nhau ba năm
Đàm Dĩnh gật đầu như giã tỏi, "Đúng rồi, anh ấy là anh trai"
Tài xế lần này nhìn thấy ánh mất Thẩm Lương Thần rất mâu thuẫn, trên mặt rõ ràng viết 4 chữ lớn "Người nhà nổi loạn". Nhưng bộ dáng Thẩm Lương Thần ngược lại tỏ vẻ không sao cả, đưa tay túm lấy cổ áo của Đàm Dĩnh kéo về ghế ngồi, đen mặt quát lớn, "Ngồi im đi."
"Chỉ đùa một chút thôi, nhỏ mọn quá" Đàm Dĩnh nói xong thuận thế liền đem tay khoát lên trên bả vai anh, Thẩm Lương Thần nhíu nhíu mày, một phen đẩy cô ra
Bộ dáng kia như là chuyện đã rõ ràng còn che dấu, tài xế lặng lẽ quan sát hai người, ưỡn lưng cũng không dám tùy tiện nói tiếp. Đàm Dĩnh buồn cười nói với nam nhân bên cạnh: "Người ta tưởng anh là kẻ biến – thái bây giờ, không phải như thế đâu phải không?"
Thẩm Lương Thần ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Phải không vậy? Một khi đã như vậy rồi, tối nay sẽ cho em nhìn một tí bộ dáng anh biến – thái thế nào?"
Cái này Đàm Dĩnh cảm thấy không buồn cười tí nào, ngồi nghiêm chỉnh, dứt khoát lấy điện thoại di động ra chơi tiếp. Thẩm Lương Thần hình như bề bộn nhiều việc, thấy cô yên tĩnh thì không nói gì, dọc theo đường đi đều đọc rất nhiều tư liệu văn kiện.
Đàm Dĩnh chơi trò chơi trong di động, bên tai vang lên âm thanh lật trng giấy, cô không hiểu anh bận rộn như vậy còn muốn giành chút thời gian tính kế cô, rốt cuộc là ý gì?
..............edited by Khuynh Lâu..............
Hai người đều làm việc riêng như vậy cho đến khi xe tới trước cửa nhà máy, nơi này ở vùng ngoại thành, gần sát với biển, nên vừa xuống xe Đàm Dĩnh vẫn bị gió tuyết thổi qua liền hắt hơi một cái
"Ở đây hoang vắng, gió to, tiểu thư mặc ít đồ quá." Chú tài xế cóng đến mức hai má hồng hồng
Đàm Dĩnh kéo kéo khăn quàng cổ, lúc cô thức dậy đã phục trang đầy đủ, đâu ngờ ở đây nhiệt độ thấp như vậy. Thẩm Lương Thần im lặng bất động nhìn cô một cái, không nói gì liền nhấc chân đi về phía trước.
Cô vội vàng cúi đầu theo sau, người nọ thân cao chân dài, mỗi một bước đi đều đạp lên tuyết một dấu chân rất to, cô đi sau đạp lên, nên khi đi không làm cô mất nhiều sức lắm, chỉ là cảm thấy hay tay sắp cóng thành đá
Đi ra phía sau Viễn Chi, Thẩm Lương Thần không quay đầu lại bỗng nhiên đưa qua một thứ, Đàm Dĩnh sửng sốt một chút, vừa nhìn mới biết trước đó anh mang bao tay lông dê
Đàm Dĩnh nhìn trừng trừng, không hiểu tình huống này là gì đây, người này không tốt đết mức trời lạnh cóng đến như vậy lại đem bao tay của hắn cho cô? Anh ta tốt như vậy sao?
Cảm thấy cô không chịu đưa tay ra nhận, Thẩm Lương Thần mới cau mày xoay người liếc nhìn cô một cái, "Anh hai ngày nay bề bộn nhiều việc, nếu như em ngã bệnh, chỉ sợ ảnh hưởng đến tiến độ công việc của anh."
Anh nói như vậy, Đàm Dĩnh cũng không dám để bản thân mình bị bệnh, chung quy thì Thẩm Lương Thần vẫn chưa trả lại mảnh đất kia cho cô
Cô mang đôi găng tay có chút hơi ấm của anh, đi theo phía sau anh, nhịn không được liếc nhìn y phục trên người anh. Anh mặc cũng không nhiều, áo khoác màu đen lạnh lẽo, trời lạnh nhìn có vẻ hơi mỏng manh, có lẽ người máu lạnh như anh có thể chống chọi lại cái lạnh cũng không chừng...
Đàm Dĩnh lảo đảo theo sát Thẩm Lương Thần trong nhà máy, bây giờ là lúc các công nhân đi làm, khuôn viên nhà máy lớn như vậy, không khí tĩnh lặng, chỉ mơ hồ nghe được tiếng gầm rú của máy móc
"Thẩm tổng." Có một nhân viên công tác vội vả chào đón, khẩu khí nôn nóng mười phần, "Phía Bắc vừa có tin báo, đường vẫn chưa thông, đợt hàng này bị chậm trễ rồi"
Thoạt nhìn anh rất bận rộn, nghe vậy thì hơi trầm ngâm một chút liền trấn định phân phó đối phương, "Thông báo cho họ, hàng phải đúng hạn hoàn trả, những thứ khác tôi đã có cách rồi."
"Vâng vâng." Người nọ một đường rời đi, chỉ là trước khi ánh mắt nghi ngờ nhìn Đàm Dĩnh.
Tài xế cũng đã sớm rời khỏi, Đàm Dĩnh đi theo Thẩm Lương Thần vào văn phòng, anh đang nói chuyện điện thoại, cô không biết phải làm gì, vì thế đứng cách anh không xa nhìn anh trân trân
Thẩm Lương Thần nói chuyện rất lâu mới tắt máy, xoay người lại, nhìn cô đến khi cô chịu không được nhíu mày, "Ngây ngốc làm gì?"
"..." Đàm Dĩnh không biết cô đến đây để làm gì!
Thẩm Lương Thần mở máy sưởi, vừa cởi áo khoát vừa nói với cô, "Đi pha cho anh ly trà."
"A?" Đàm Dĩnh cho rằng mình nghe lầm.
Thẩm Lương Thần kéo ghế ra ngồi xuống, thấy bộ dáng này của cô không khỏi cười như không cười hỏi ngược lại, "Bằng không, em cho rằng anh giữ em ở bên cạnh anh để làm gì, không phải em tính toán muốn lên giường với anh sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.