Hoang Đường

Chương 24: Chỉ muốn ở bên nhau




"Biết mình đang nói cái gì không?" Thẩm Lương Thần lại mở miệng, từng chữ đều giống như là nén từ trong kẽ răng ra, thần sắc tuy lạnh, mà rõ ràng có che giấu nổi kinh hoàng bên trong
Đàm Dĩnh như trước không lên tiếng, lại tỉ mỉ quan sát biểu tình biến hoá trên mặt anh
Ánh mắt Thẩm Lương Thần trở nên âm trầm, phút chốc liền dùng ngón tay nắm chặt cằm cô, lực đạo làm cô đau từng đợt "Có phải em xem quá nhiều phim điện ảnh và tiểu thuyết, đúng không?"
"Đúng không ——" trầm mặc thật lâu, Đàm Dĩnh nhẹ nhàng bật cười, nghiêng đầu cười một cách tự nhiên, "Anh lúc nào cũng như vậy, tôi đương nhiên sẽ miên man suy nghĩ, bằng không sẽ rất khó giải thích những hành động kì lạ của anh"
"Có cái gì khó giải thích chứ?" Thẩm Lương Thần cười lạnh, cả người thoạt nhìn như dã thú bị chọc giận, "Không muốn kết hôn là vì lí do gì phải không, chính là đơn giản anh chướng mắt em thôi. Về chuyện khác, anh đã nói rồi, thích để em ở bên cạnh anh, anh lười suy nghĩ vì sao lại vậy"
"Vô sỉ." Bàn tay Đàm Dĩnh dùng sức nắm chặt, rốt cuộc không thể nhịn được nữa nâng tay lên hung hăng cho anh một bạt tai
Anh đã sớm đề phòng, một phen nắm lấy cổ tay cô
Hai người giằng co chuẩn bị đánh nhau một trận, hai tay hai chân Đàm Dĩnh chuẩn bị xuất trận, hoàn toàn không để ý hình tượng. Trong đầu cô trừ bỏ hận đã không còn cái khác,mà lí trí còn sót lại đã bị anh nghiền nát thổi bay đi, giờ phút này chỉ có một ý niệm: bắt anh nói ra chân tướng
Thẩm Lương Thần rốt cuộc vẫn nhường nhịn cô, khi nãy cũng chỉ là muốn khống chế cô mà thôi, nhưng anh chung quy vẫn không muốn đánh cô, nhất thời chống đỡ không vững liền nhận vài cú đánh
Từng vết máu đỏ tươi trương gương mặt anh tuấn của anh càng làm thêm vẻ chói mắt, đau thì không đau, chỉ là thoạt nhìn rất mất mặt. Tính tình Thẩm Lương Thần cũng nổi lên, dùng sức vặn chặt cánh tay cô, gầm nhẹ một tiếng: "Em cử động một chút nữa thử xem!"
"Đồ đáng ghét, anh dựa vào cái gì!" Đàm Dĩnh đỏ mắt, mọi cảm xúc đều vọt lên tới ngực
Chỉ bằng một tình đơn phương lúc trước của cô, anh cũng không nên vũ nhục cô như vậy, anh càng như vậy, chỉ có thể bức cô thừa nhận năm đó trái tim của cô thật đúng như cẩu! Nhưng cô đã làm sai điều gì đâu? Bằng cả trái tim mà yêu một người, không có làm bất kỳ chuyện gì thương thiên hại lý, tại biết lúc anh lựa chọn Lê An Ni cũng lập tức lựa chọn buông tay, nhưng anh không buông tha cô
Nhất định muốn dùng phương thức này làm cô thương tích đầy mình mới bỏ qua sao?
Nếu như đây chính là hậu quả của việc yêu anh, Đàm Dĩnh hối hận, thông đến tận ruột. Cô thật sự hi vọng chính mình chưa từng gặp qua người này, như vậy ác mộng cũng sẽ không bắt đầu, tất cả mọi thứ đều sẽ không phát sinh...
Thẩm Lương Thần chợt thấy khóe mắt cô tràn ra nước mắt, cả người ngẩn ra, lực đạo đè hai tay cô cũng buông lỏng
Hình tượng của anh trong lòng Đàm Dĩnh là không thể phá vỡ, từng mặc kệ anh nói lời khó nghe như thế nào cô đều giống như con nhóc bướng bỉnh đánh không buông, mỗi ngày như mỗi ngày không biết mệt bám anh, bỏ đều bỏ không được... Anh suýt nữa đều cho rằng, cô sẽ không bao giờ khóc
Vừa định hỏi có phải làm đau cô hay không, tiếp trên mặt liền hung hăng bị đánh một cái, một bàn tay thanh thuý hữu lực, "Ba" một tiếng thậm chí tiếng giống như trong phim ảnh
Thẩm Lương Thần đời này còn chưa bị người khác chạm qua, ngay cả ông Thẩm bị anh chọc tức đến mức mắt trợn trắng cũng không thể chạm anh một đầu ngón tay, cho nên anh có chút ngây ngẩn cả người, nhất thời đều quên phải phản ứng gì
Lòng bàn tay còn một chút đau đớn mơ hồ đến phát run, Đàm Dĩnh dùng sức siết chặt ngón tay, bộ dáng thấy chết không sợ, "Anh thật khiến tôi ghê tởm, Thẩm Lương Thần. Chưa bao giờ tôi cảm thấy hối hận khi biết anh như bây giờ!"
Mi mắt Thẩm Lương Thần hung hăng co quắp, con ngươi kịch liệt co rút, Đàm Dĩnh nhìn thấy anh nổi gân xanh, đã chuẩn bị để nghe anh nhục nhã lần nữa. Nào biết anh lại chẳng làm gì, chỉ nhìn cô thật sâu, hồi lâu mới hỏi, "Tiểu Nam, hôn nhân đối với em mà nói, quan trọng như vậy?"
.............edited by Khuynh Lâu.........
Con gái một khi đã yêu rất đơn giản —— không cầu phú quý, chỉ muốn ở bên nhau. Mà điều hiển nhiên này, người nam nhân trước mặt cô không hiểu. Đàm Dĩnh cũng không muốn giải thích với anh, nguyên lai sự chênh lệch giữa bọn họ thật sự rất lớn, từ trước nay chỉ cảm thấy cô không xứng với anh, nay lại nhìn, bộ dáng thế tục của anh càng làm cô thêm chán ghét
Cô không thèm nói nửa câu, nhổm dậy muốn đi, lại bị anh thô bạo dùng sức một kéo lại "Đi đâu!"
Khi nói xong ngược lại là điện thoại di động của anh kêu lên, thân máy rung rung, tại làm không khí căng thẳng trong phòng càng thêm dày đặt. Hai người đều theo bản năng nhìn về phía màn hình, rõ ràng là hai chữ "An Ni", giờ khắc này thật châm chọc làm sao
Đàm Dĩnh cười như không cười nhìn anh, trong mắt tràn ngập mỉa mai.
Thẩm Lương Thần mặt lạnh lùng, như trước siết chặc cánh tay cô không cho cô mảy may nhúc nhích, nhận điện thoại trước mặt cô, "Chuyện gì?"
Ngữ khí của anh làm cho đối phương trầm tĩnh lại, Lê An Ni lại mở miệng có chút mơ hồ, "Anh đang bận?"
Mắt Thẩm Lương Thần nhìn Đàm Dĩnh, lại thấy nụ cười chói mắt của cô, anh nhanh chóng quay đầu, mơ hồ không rõ "Ừ" một tiếng.
Lê An Ni có chút do dự, "Nhưng ba có việc tìm anh, bây giờ anh đến đây được không?"
Mi tâm Thẩm Lương Thần hơi vặn vặn, cũng không do dự đáp ứng. Lê An Ni giờ mới cao hứng đứng lên, cách sóng điện đều có thể nghe được thanh âm nhảy nhót, "Vậy em ở nhà chờ anh."
Ở nhà? Không phải nói cô ta không ở Thanh Châu sao? Sự nghi ngờ chỉ loé qua trong đầu Đàm Dĩnh, cô bây giờ đã nhàn rỗi không quan tâm thứ gì, chỉ lạnh lùng nhìn Thẩm Lương Thần. Thấy anh muốn nói gì với mình nhưng thôi, đột nhiên cười, "Đi đi, anh là Thẩm thiếu gia mà, không phải hay làm theo ý mình hay sao, lộ ra vẻ đắn đo này cho ai xem?"
Mày Thẩm Lương Thần càng nhăn, hồi lâu mới nói: "Đàm Dĩnh, anh có thể cho em mọi thứ em muốn, ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh. Em biết là em trốn không thoát mà, anh luôn có biện pháp làm em quay về"
Lời này anh nói không chỉ một lần, Đàm Dĩnh lãnh đạm quay sang hướng khác, từ chối nói chuyện
Thẩm Lương Thần không có thời gian, vốn tựa hồ còn định nói tiếp, nhưng tóm lại không tiếp tục nói, đứng dậy rời đi, còn dặn dò cô, "Anh sẽ về rất nhanh,em ở đây không được đi đâu hết"
Tòa nhà quá lớn, Thẩm Lương Thần rời đi rồi, càng thêm lạnh lẽo. Đàm Dĩnh ngồi nguyên vị trí nhìn bóng người trên màn, chỉ cảm thấy thật hoang đường. Cô đương nhiên không bao giờ chờ ở đây, trên thực tế cô không chỉ một lần nghĩ tới việc bỏ Thẩm Lương Thần đi, nhưng bây giờ ý niệm này mãnh liệt hơn cả
Cần phải rời đi, cô còn có rất nhiều chuyện quan trọng cần hoàn thành.
Đàm Dĩnh nhổm dậy nhìn biệt thự, Thẩm Lương Thần rất cẩn thận, vật gì hữu dụng sẽ không bao giờ bỏ lại. Cô chuẩn bị đi, phát hiện ra cửa biệt thự bị khoá, đang chần chờ có nên leo cửa sổ hay không, vừa lúc điện thoại trong túi kêu lên
Là Trình Quý Thanh gọi đến.
Đàm Dĩnh nhìn ba chữ kia, tim đập không chút quy luật, từ trước kia không biết quan hệ của hai người khi cô có thể đối đãi anh như bạn bè, nhưng hiện tại...
Cô cực lực điều chỉnh hô hấp, nói ra câu "Ừ" cảm thấy khí tức vẫn chưa ổn định
Thanh âm Trình Quý Thanh trầm thấp từ tính như trước, chậm rãi truyền tới, "Anh đã trở về."
"..."
"Em đang ở đâu?"
Có một ít thứ kỳ quái như thế đấy, trong phút chốc, Đàm Dĩnh luôn cảm thấy tình cảnh này có chút quen thuộc, quen thuộc dọa người. Cuộc đối thoại như vậy, hình như đã từng xảy ra trước đây rồi
.............../...............
Thẩm Lương Thần lái xe thật nhanh bay nhanh tại trên cao tốc, anh một bàn tay chống vô lăng, rõ ràng ngoài trời vẫn lạnh như trước, anh lại hồn nhiên không hay, mặc cho gió lạnh thổi tóc bay tán loạn, tựa hồ chỉ có như vậy mới có thể làm cho đầu óc lúc nào cũng thanh tỉnh.
Hết thảy đều tiến hành theo kế hoạch, anh tuyệt đối không để cho mình bước loạn một tấc
Đàm Dĩnh ở chỗ này, sẽ vẫn ở nơi đó...
Anh không biết là anh vân an ủi chính mình vì cái gì, một lần lại một lần ở trong lòng tự nhủ như vậy, mà trong đầu vẫn lần lượt hiện lên hai mắt của cô
Cô tràn đầy uỷ khuất cùng tức giận, anh chỉ gặp qua một lần.
Thẩm Lương Thần dùng sức nhắm chặt mắt, cưỡng ép chính mình đừng tưởng tượng nữa, điện thoại bị anh ném một bên, anh do dự một chút vẫn đem điện thoại nhấc lên.
Trợ lý Dương Hằng luôn rất có hiệu suất, điện thoại vang lên hai tiếng liền lập tức nghe máy, "Thẩm tổng?"
"Bên kia thế nào?"
Dương Hằng làm hết phận sự trả lời: "Trình Quý Thanh náo loạn cả nhà, đại tiểu thư hai ngày nay không gặp anh ta, chắc là đã nói chuyện gì đó, cô ấy bây giờ rất nóng nảy, còn doạ mượn sức ban giám đốc công ti, nghĩ biện pháp buộc tội Thẩm tổng"
"Ừ." Thẩm Lương Thần trong lòng khó chịu một trận, anh không nghĩ tới Trình Quý Thanh vì Đàm Dĩnh có thể làm đến bước này, ngực vô cớ phát nổ
Dương Hằng trầm mặc nói, "Sự tình của anh cùng Lê tiểu thư đã thành, mượn quan hệ Lê gia, chúng ta ngược lại chẳng sợ cô ấy nữa"
Thấy anh không nói lời nào, Dương Hằng ngạc nhiên nói: "Thẩm tổng?"
Thẩm Lương Thần không yên lòng "Ừ" một tiếng, còn nói: "Không có việc gì, cúp đi."
Dương Hằng chuẩn bị cúp điện thoại, Thẩm Lương Thần bỗng nhiên lại gọi anh ta, "Cảm xúc của cô ấy hôm nay không tốt, anh qua nhìn một chút."
Không cần cố ý nói ra Dương Hằng cũng biết "cô ấy "trong miệng là chỉ ai, anh ta khẽ thở dài nói "À..."
Nào biết một tiếng thở dài này vẫn bị Thẩm Lương Thần nhạy bén nghe được, anh rất nhanh hỏi, "Thở dài cái gì?"
Dương Hằng toàn thân cứng ngắc, trong lòng biết câu này trả lời không tốt sẽ gây ra rủi ro lớn, châm chước một phen nói: "Đàm tiểu thư tính tình mãnh liệt, thích mềm không thích cứng, tôi là nghĩ... Nếu không để cô ấy rời đi như trước, đợi lúc chuyện đi quá xa thì..."
Lời của anh ta chưa nói xong đã bị cắt đứt, Thẩm Lương Thần nhìn con đường phía trước, từng chữ từng chữ tinh tường nói: "Dương Hằng, tôi không rời bỏ cô ấy được."
"..."
..............edited by Khuynh Lâu...........
Đàm Dĩnh tìm một hồi mới phát hiện chỉ có cửa sổ phòng bếp có thể thuận lợi mở ra, may mắn thân hình cô nhỏ xinh, khi còn nhỏ lại hay leo cây leo tường thân thủ linh hoạt, cho nên vô cùng dễ dàng chui đi ra ngoài. Chỉ là bên ngoài nhiệt độ không khí quá thấp, cô vừa lộ ra ngoài liền rung đến nấc cục
"Ối, khốn kiếp ——" Đàm Dĩnh vừa nấc cục vừa khẽ nguyền rủa, cẩn thận dọc theo ống thoát nước đi xuống.
Gió biển ẩm ướt lạnh lẽo đều làm xung quanh bám thêm một tầng hơi nước, cô ôm ống thoát nước leo xuống vài lần suýt trượt chân. Bởi vì là biệt thự sát biển, cho nên tường hơi cao, cửa sổ cách mặt đất khá xa
Đàm Dĩnh vẫn còn đang tìm cách, hai má bị gió biển thổi liền đỏ bừng, bộ dáng này thoạt nhìn thật buồn cười.
Đột nhiên có đôi bàn tay ấm áp bóp chặt eo của cô, cánh tay hữu lực thoáng dùng sức liền đem cô ôm xuống
Sau lưng của cô đột nhiên đụng vào một lồng ngực ấm áp, cùng gió biển, có dễ nghe giọng nam khẽ cười vang lên bên tai, "Em thật đúng là mỗi lần gặp nhau đều làm anh bất ngờ a, cô bé?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.