Hoang Đường

Chương 37: Tình cảm với em là thật




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
37a
37b
37c
37d
37e
……………….………………
Đàm Dĩnh đã lãnh đạm đứng lên, cao ngạo nhìn xuống anh.
Thẩm Lương Thần hơi giật mình, khóe môi nhấp vén, “Em mấy năm nay vẫn độc thân như trước.” Nếu không phải trong lòng còn có anh, tại sao khi thành công thoát khỏi anh rồi vẫn thuỷ chung như vậy?” Cho nên Thẩm Lương Thần phi thường tin tưởng, làm cho cô hồi tâm chuyển ý chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Đàm Dĩnh nghe xong nhịn không được cười to, “Chỉ vì cái này? Anh cho rằng tôi độc thân là vì anh?”
“Cười mỉa mai như vậy, không thích hợp với em.” Thẩm Lương Thần bị cô cười liền không thoải mái, giống như mình đã nói gì sai, giống như là đã hiểu lầm gì đó
Đàm Dĩnh ngừng cười, biểu tình nghiêm túc đi không ít, “Được rồi, nếu Thẩm tiên sinh hiểu lầm nghiêm trọng như vậy, vậy tôi nghĩ tôi nên làm sáng tỏ một chút. Không yêu đương không phải là vì trong lòng tôi vẫn còn có ai, mà là thật sự không có thời gian, tôi tin chắc rằng anh đã điều tra thành tựu trong công việc của tôi, vô ý nhìn xem sẽ biết tôi liều mạng trong công việc thế nào.”
Cô xòe tay, liếc nhìn phòng ở xung quanh, “Nói tới đây, tất cả còn phải cám ơn Thẩm tiên sinh. Là anh để tôi hiểu được, một người con gái nếu như một mặt ỷ lại vào người khác,sẽ không có bất kỳ giá trị gì, vĩnh viễn không có được sự tôn trọng cơ bản nhất. Cho nên vì tôi đã hy sinh một phần tình yêu, tôi cũng phải nên chau chuốt tôi một chút đúng không?”
Thẩm Lương Thần vẫn ngồi ở trên sàn, nhưng không có chút dáng vẻ chật vật nào, chỉ là ánh mắt có chút phức tạp ngưng mắt nhìn cô, hồi lâu mới nói: “Tiểu Nam, chúng ta nhất định phải tổn thương lẫn nhau như vậy mới bằng lòng bỏ qua sao?”
“Anh cảm thấy tôi lại gạt anh?”
Thẩm Lương Thần trầm mặc không nói.
Đàm Dĩnh thở ra một hơi, không thèm để ý cười, “Thôi, dù sao anh sẽ tự hiểu những điều tôi nói là sự thật”
………….……………
Hai người nhìn nhau không nói gì, mới vừa rồi còn Hứa Niệm mới đứng bên cạnh giờ cũng không biết đi nơi nào, nhưng giờ phút này hai người rõ ràng chẳng bận tâm gì nữa, ai cũng không nói gì, không khí nhất thời trở nên lạnh. Lúc này vừa lúc có người từ ngoài cửa đi vào, chỉ thấy một thân ảnh xong vào không tiếng động, giọng nam mãnh liệt tục tằng vang lên, “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Không nghĩ là cảnh sát tới thật,  Đàm Dĩnh chưa kịp điện thoại báo cảnh sát thì di động đã bị anh cướp đi, mà hai người ồn ào kịch liệt như vậy chắc là hàng xóm đã báo
Vị cảnh sát đến rất trẻ tuổi, nhưng khuôn mặt lại chính khí mười phần, “Nói đi, đây là chuyện gì.”
Đàm Dĩnh mở miệng trước nói: “Vị tiên sinh này vẫn gây rối cho tôi, tôi rất bối rối.”
Thẩm Lương Thần chỉ chỉ vết thương trên trán mình, cười phi thường vô tội, “Cảnh quan, anh nhìn tôi như vậy, là bộ dáng chủ động gây rối cô ấy nói sao?”
Cảnh sát cau mày, giống như tình hình trước mắt này đối với anh ta cũng mơ hồ không rõ, Thẩm Lương Thần ngôi trên sàn rõ ràng là đang ở vị trí bất lợi, mà Đàm Dĩnh bên này, hình như cũng không giống là có khả năng đánh anh thành như vậy… Anh ta hắng giọng một cái, nói: “Hai người các ngươi trước đây có quen?”
“Quen”
“Không quen”
Cảnh sát lại bắt đầu nhíu mày, “Cuối cùng là có quen hay không?”
Đàm Dĩnh liếc nhìn Thẩm Lương Thần, đành phải ăn ngay nói thật, “Trước đây có quen, bây giờ không quen.”
Lần này xem ra cảnh sát cũng đã nhìn ra, “Đôi tình nhân giận dỗi?”
Khoé miệng Đàm Dĩnh co quắp, “Ngài nhìn lầm rồi, tôi đã sớm chia tay với anh ta, anh ta không đồng ý, mấy hôm trước đến giờ vẫn tiếp tục dây dưa với tôi. Xin hỏi ngài có thể thay tôi làm chủ, để cho anh ta biến mất khỏi mắt tôi không?”
Cảnh sát bị hai người này nháo đến mức đầu choáng váng, nhìn nhìn Thẩm Lương Thần, “Anh nói đi.”
Thẩm Lương Thần nhổm dậy sửa sang lại quần áo, không nhanh không chậm nói: “Chúng tôi trước đây đã từng yêu nhau, cô ấy bỏ tôi, nhưng tôi vẫn không trách cô ấy. Ngược lại vết thương trên trán tôi là do cô ấy làm, tôi có thể hỏi tiền thuốc men với cô ấy không?”
“Anh mà thiếu tiền thuốc men à?” Đàm Dĩnh bị da mặt dày của anh làm cho cả kinh  .
“Nói như vậy, vết thương của anh ta là do cô tạo thành?” Cảnh sát liền chú ý điểm bất thường, lập tức bắt lỗi sai của cô
Đàm Dĩnh nhất thời nghẹn lời, “Là, trước đó anh ta đập di động của tôi.”
“Anh hôm nay chính là đến bồi thường chiếc di động cho em.” Thẩm Lương Thần bỗng nhiên thoải mái nói một câu, từ trong túi áo khoác lấy ra một cái di động mới.
Thái dương Đàm Dĩnh hung hăng nhảy nhảy, tên hỗn đản này, thế mà lại bị anh làm cho mất mặt!
Cảnh sát nhìn chằm chằm hai người này, cuối cùng đem tay giấu ra sau lưng, lập tức đưa ra kết luận, “Cho nên anh đến để trả máy, sau đó cô ấy không nhận, lại đánh anh một trận?”
Thẩm Lương Thần vừa định gật đầu, bỗng nhiên lại nghe cảnh sát “Sách” một tiếng, “Anh sao lại ngốc như vậy, cô ấy đánh anh anh đánh không lại sao không chạy?”
“…” Thẩm Lương Thần thật khó lòng giãi bày, nhất thời có cảm giác đâm lao phải theo lao
Đàm Dĩnh liền nín cười, nào biết cảnh sát lập tức quay đầu lại với vẻ mặt nghiêm túc giáo dục cô, “Còn cô, vị nữ đồng chí này. Người khác thành tâm giải thích, cô không nghe thì thôi, sao còn muốn đánh anh ta? Bây giờ hàng xóm lại than phiền cô ồn ào! Cô —— ”
“Sao vậyy?” Đằng sau bọn họ lần nữa truyền đến một giọng nam, ôn hoà trầm thấp, làm sắc tròng Thẩm Lương Thần nháy mắt trầm xuống
……………………..………………..
Trình Quý Thanh tay xách đồ, bước nhanh đến bên cạnh Đàm Dĩnh, mặt mỉm cười nhìn vị cảnh sát kia, “Anh này, xin hỏi bạn gái tôi đã xảy ra chuyện gì?”
“Bạn gái?” Mọi người ở đây đều sửng sốt, mà vị cảnh sát này bị mối quan hệ hỗn loạn của bọn họ làm cho bối rối, chỉ chỉ Đàm Dĩnh, “Cô ấy là bạn gái của anh?”
“Đúng.” Trình Quý Thanh giống như vô tình liếc nhìn Thẩm Lương Thần, thấy đối phương mặt trầm như nước, khóe miệng ý cười càng thâm, “Có phải là có hiểu lầm gì hay không?”
Cảnh sát lại nhìn ánh mắt của Thẩm Lương Thần tràn đầy đồng tình, cuối cùng nói trọng điểm: “Mặc kệ có mẫu thuẫn lớn bao nhiêu, đánh nhau gây nhiễu cho người dân là không đúng, cô, đây là di động của anh ta đưa cô, cô cũng đem tiền thuốc men trả cho anh ta. Chuyện này coi như xong.”
Cuối cùng cảnh sát xử lí như một vụ tranh cãi bình thường, rồi người phê bình giáo dục mấy người họ một phen. Đàm Dĩnh và Trình Quý Thanh vẫn giữ thái độ tốt đẹp, nhất là Trình Quý Thanh, từ đầu đến cuối đều là tư thế của một bạn trai hoàn mĩ, cánh tay nửa ôm Đàm Dĩnh, liên tục bảo đảm nói: “Tôi sẽ nói chuyện với cô ấy, chuyện này sẽ không xảy ra nữa.”
Cảnh sát đối với phản ứng của hai người họ rất hài lòng, nghiêng đầu thấy ánh mắt Thẩm Lương Thần như muốn ăn thịt người! Anh ta vẫn không yên tâm bỏ đi, lại giản hoà nói Trình Quý Thanh đưa tiền thuốc men.
Trình Quý Thanh từ trong ví tiền rút ra mấy tấm tiền giấy, vị cảnh sát hỗ trợ chuyển giao. Anh ta bảo hai người, “Không có gì rồi, vào nhà đi”
Trình Quý Thanh ôm Đàm Dĩnh về phòng, thấp giọng nói với cô, “Không phải nói chờ anh cùng về dọn phòng sao?”
“Anh không phải định đi công tác hả?”
“Tạm thời hủy bỏ, vốn muốn cho em kinh hỉ, kết quả em cũng làm cho anh kinh hách một trận.”
Lời nói Đàm Dĩnh sau đó bị ngăn cách bởi cánh cửa, Thẩm Lương Thần căn bản nghe không được cô đang nói gì, tưởng tượng thôi cũng biết là những câu nói mềm mại của đôi tình nhân. Hai người bọn họ thái độ thân mật, một điểm lạ lẫm hay mất tự nhiên cũng không có, điều này chứng tọ họ vẫn liên lạc với nhau?
Thẩm Lương Thần bị sự thật này kích thích, giờ mới ý thức được mình quả nhiên hiểu lầm nghiêm trậm, cuối cùng cô thật sự không đợi anh nữa, quá khứ kia tất cả, cuối cùng chỉ có mình anh sa vào thôi
Anh không nói một lời nhìn chằm chằm cánh cửa trước mặt, ánh mắt kia giống như muốn đập bể nó ra
Vị cảnh sát vỗ vỗ vai anh, ngữ điệu thâm trường nói: “Loại cảm tình này, không bỏ được cũng không còn cách nào, người ta đã có bạn trai rồi, thôi đi vậy, được không? Đã chia tay nhiều năm như vậy, anh lại quấn người ta, chả trách cô gái đó động thủ với anh.”
Anh ta còn nói rất nhiều, như là sợ Thẩm Lương Thần không hiểu được ý nghĩa rồi trượt chân trở thành một thanh niên phạm pháp xấu xa, tận tình khuyên bảo cùng khuyên nhủ.
Thẩm Lương Thần đứng tại chỗ một hồi mới quay đầu nhìn anh ta một cái, “Tôi không tin anh ta là bạn trai cô ấy!”
Chẳng sợ trong lòng có tiếng nói đang vang lên, đây có thể là sự thật, bọn họ tám năm trước suýt nữa ở chung một chỗ với nhau, nay bất quá là ôn chuyện cũ mà thôi. Mà nay anh đã trở thành một người qua đường, hay cũng bất quá là một bên tình nguyện, đầu đuôi đều bị người khác chê cười
Nhưng anh vẫn không cam lòng!
Thiên kim tiểu thư không bằng người yêu cũ bốn lượng, mà người yêu của anh sao có thể dễ dàng bỏ đi được? Quá khứ bên nhau của bọn họ tất cả còn ở trong đầu anh, cô thật sự có thể quay người liền quên hết sao?
Trong đầu thỉnh thoảng tái hiện cảnh khi nãy, Đàm Dĩnh bị hắn ta nửa ôm về phòng, anh còn không dám liếc mắt nhìn cô một cái… Đây là báo ứng sao? Năm đó anh quen Lê An Ni, dù là giả, nhưng đối với một người không biết chân tướng như Đàm Dĩnh mà nói, cảm giác cô ngay luc đó có phải giống anh bây giờ không?
Có phải cô lúc ấy, tim đau như vậy không? Đau đến mức lục phủ ngũ tạng đều lệch khỏi vị trí vốn có
“Ai, sao anh lại hiểu như vậy, nhưng trăm ngàn đừng đầu vào chui ngõ cụt a.” Cảnh sát vẫn ở phía sau anh lớn tiếng nói gì đó, Thẩm Lương Thần đã bước nhanh rời đi.
Mấy tấm tiền giấy trong tay đều bị anh hung hăng vo quăng vào thùng rác, mà cảm giác buồn bã trong lòng ngực vẫn không thể nào xoá đi được

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.