Hoang Đường

Chương 42: Có một ngày người em gả không phải là anh




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cuối tuần về quê nhà, Đàm Dĩnh dựa theo địa chỉ mà trợ lí gửi cho đi đến nhà ở của Diệp Tử. Dọc theo đường đi không thể không cám thán tốc độ đô thị hoá một cách nhanh chóng nơi đây, nhưng khu đô thị mới mọc lên càng nhiều, hơn nữa những ngã tư trước đây không còn giống khi xưa nữa, cô phí không ít sức mới tìm được khu nhà ia
Khóa cửa xe lại, Đàm Dĩnh xách hai túi đồ dùng to đùng đứng trước lầu, đáy lòng bỗng nhiên sinh ra vài phần khẩn trương. Dựa theo tính tình nóng nảy của Diệp Tử, đừng vì cô đột nhiên xuất hiện mà động thai thì tốt hơn nhiều nhỉ…
Đàm Dĩnh lo sợ bất an ấn chuông cửa, người mở cửa lại là người đàn ông xa lạ, ngũ quan thoạt nhìn cực kì anh tuấn, khí chất cũng không tầm thường chút nào. Luôn cảm thấy đã gặp nhau ở nơi nào rồi, nhưng nàngcô lại nhất thời nhớ không nổi, may mắn đối phương đã khẽ cười, mở miệng nói, “Đàm Dĩnh?”
“À?.” Đàm Dĩnh càng cảm thấy kinh ngạc, đối phương thế mà nhận ra cô?
Người đàn ông kia cũng không có ý giải thích gì, nghiêng người nhường đường cho cô, nói: “Vào đi, Diệp Tử chờ cô đã lâu.”
Ngụ ý là, Diệp Tử đã sớm biết cô sẽ đến?
Đàm Dĩnh đầy bụng nghi vấn đi vào sảnh thì thấy cái thân ảnh kia thì đã hiểu luôn, Thẩm Lương Thần vắt đâu chân dài nhàn nhã ngồi ở phòng khách, thấp giọng nói gì đó với Diệp Tử
Cô nhất thời ngây ra, người này thật đúng là không chỗ nào là không có mặt a!
“Đã sớm nói với em là chúng ta sẽ đi cùng nhau mà, anh phải đến trước hai giờ đấy.” Thẩm Lương Thần hơi nhướn mày với cô, bộ dáng có vẻ đắc ý, giống như đem hết những cảm giác không thoải mái trong hai ngày kia quét sạch đi
Đàm Dĩnh gật gật đầu, ngược lại hỏi anh, “Anh có cần thiết đi đâu?”
Thẩm Lương Thần tự dưng bị nghẹn lời, nhất thời dở khóc dở cười, mà nói cho cùng Đàm Dĩnh cứ vô tư ba hoa với anh, ánh mắt lại thật sâu dừng trên người Diệp Tử
Diệp tử đã chủ động đứng lên, bởi vì mang thai, cho nên bây giờ cô ấy đẫy đà hơn nhiều so với 5 năm trước, nhưng có lẽ cũng chính là vì sắp làm mẹ, cả người thoạt nhìn cũng dịu dàng ấm áp hơn rất nhiều. Cô ấy cũng im lặng nhìn chằm chằm Đàm Dĩnh, môi hơi hơi run rẩy, sau một lúc lâu mới không khách khí chút nào hô một tiếng, “Cậu đến làm chi? Đồ không có lương tâm, vẫn còn nhớ rõ tớ à!”
Ngoài miệng thì hung hăng vậy thôi, nhưng hốc mắt đỏ bừng của cô ấy lại bán đứng cảm xúc của mình, Đàm Dĩnh cũng nhất thời không khống chế được, đáy mắt liền nóng lên. Cô đi nhanh đến gần Diệp Tử, thật cẩn thận lại vụng về đưa tay ôm cô ấy, “Xin lỗi…”
Nhiều lời đã dự định sẽ nói nhưng bây giờ cô lại không nói nên lời, huống chi cô tin rằng, những suy nghĩ của mình chắc chắn Diệp Tử sẽ hiểu
Quả nhiên khí thế của Diệp Tử liền mềm nhũn, ấp úng nói bên tai cô: “Cậu nếu không nói cho tớ một lí do để tớ chấp nhận, cả đời tớ sẽ không tha thứ cho cậu”
Cằm của Đàm Dĩnh chôn trong hõm vai cô ấy, dùng giọng mũi dày đặc trả lời: “Khi tớ tới đây đã chuẩn bị sẵn một bụng câu để nói với cậu, nhưng giờ quên hết rồi”
“Đồ ngốc.” Diệp Tử mắng một câu, đẩy cô ra bắt đầu đưa mắt đánh giá, sự thân thiết trong ánh mắt không chút nào che giấu, “Cậu có phải khi bị tai nạn giao thông đầu bị đụng hư không?”
Đàm Dĩnh nhịn không được, đôi mắt lại càng thêm hồng, khóe mắt đã có nước mắt tràn ra, “Không có, tớ không sao. Xin lỗi, hại cậu lo lắng, tớ thật đáng chết.”
“Chết cái gì a!” Diệp Tử bỗng nhiên lớn tiếng hô, “Nhắc lại chữ đó nữa thử xem! Cậu không biết cậu còn sống đối với tớ mà nói có bao nhiêu vui mừng đâu! Chẳng sợ hồi xưa đã khó vượt qua khi không có cậu, đã rơi nhiều nước mắt như vậy, tớ bây giờ cũng rất vui vì cậu có thể xuất hiện trước mặt tớ không phải sao? Nha đầu ngốc, không có gì quan trọng hơn so với việc cậu có thể xuất hiện đường hoàng trước mắt tớ!”
…………………
Đàm Dĩnh bị khí thế của Diệp Tử làm rung động, nghe lời này, trong lòng lại càng thêm áy náy. Cô hoàn toàn không biết nên biểu đạt áy náy cùng tự trách cũng mình như thế ào, nghe một hồi, nước mắt cuối cùng nén không được nữa lũ lượt rơi xuống
Diệp Tử vừa nhìn thấy cô như vậy cũng bắt đầu khó chịu, thút thít lau nước mắt cho cô, “Khóc cái gì a, tớ đã không trách cậu rồi. Tình cảnh của cậu lúc đó như thế nào tớ không hiểu sao, nếu không đi, sớm muộn gì cũng bị anh ta bức chết, anh ta khốn kiếp như vậy, còn lấy cả nhà tớ uy hiếp cậu —— ”
Nói tới đây, hai người mới đột nhiên ý thức được thủ phạm tạo chuyện đang đứng xung quanh đây! Vì thế nên đều cùng chung một mối thù nhìn qua, hung ác nhìn Thẩm Lương Thần.
Thẩm Lương Thần: “…”
Vì thế kết quả cuối cùng chính là Đàm Dĩnh cùng Diệp Tử hợp phê phán Thẩm Lương Thần, sức lực công kích cũng hai nữ nhân, huống chi tính tình Diệp Tử vốn nóng nảy, nói chuyện rất không lọt tai.
Mà Thẩm Lương Thần đều nhẫn nhịn, thống khoái mà chưa hé miệng câu nào, nếu so với anh trước kia,cảnh tượng này sẽ gần như không có khả năng! Đến cuối cùng ngược lại là Diệp Tử bình tĩnh lại, bưng ly nước trước mặt rầm rầm uống một hớp lớn, uống xong đặt mạnh xuống bàn, “Thôi, tôi cũng đã tận mắt thấy anh mấy năm nay không vượt qua được rồi, giờ mắng tám trăm lần đủ rồi.”
Xem ra hai người trong 5 năm này đã thành lập nên cuộc cách mạng hữu nghị, Đàm Dĩnh đều không biết gì, nghĩ người như Thẩm Lương Thần, sao mà lại giải hoà được với Diệp Tử. Hồi trước Diệp Tử cũng rất ghét anh a …
Cô đang thất thần, trước mặt bỗng nhiên có một li nước, ánh mắt liền dời lên, đúng dịp thấy Thẩm Lương Thần đang nhìn chiếc đồng hồ tinh xảo. Cô lập tức rũ mắt, câu “Cám ơn” kẹt ở yếu hầu không biết cuối cùng có lọt ra khỏi miệng hay không
Trong phòng nhất thời trở nên yên tĩnh, vẫn là chồng của Diệp Tử chủ động lên tiếng đánh vỡ cục diện bế tắc trước. Anh ta ôm bả vai của Diệp Tử nhẹ giọng nói: “Được rồi, chưa thấy qua tính tình táo bạo như vậy của em bao giờ, bảo bảo sẽ bị dạo đấy nha.”
“Lục Thiệu Hành, trong mắt anh lúc nào cũng có đứa nhỏ” Diệp Tử liếc xéo anh, trong lời nói thế mại là có chút hờn dỗi yếu thế
Lục Thiệu Hành nhẹ nhàng cười, lòng bàn tay ôn thuần xoa xoa tóc cô, “Tại sao lại giận chó đánh mèo với anh vậy?”
Diệp Tử rõ ràng rất hưởng thụ bộ dáng này của anh, hai má có chút đỏ lên, gục đầu xuống không lên tiếng. Ngược lại là Lục Thiệu Hành lại thấp giọng thương lượng với cô, “Hai chúng ta đi siêu thị mua đồ ăn không?”
“Chị Trần không có ở đây sao?”
“…” Lục Thiệu Hành giơ tay vỗ vỗ trán, anh đôi khi cảm thấy cạn lời đối với người vợ có dây thần kinh khô cằn này
“Anh đi cùng tôi đi đi” Cuối cùng ngược lại là Thẩm Lương Thần đứng dậy, anh đứng từ trên cao hạ mắt nhìn Đàm Dĩnh, “Chị em các em lâu như vậy không gặp nhau, cứ ngồi tâm sự đi.”
Mà hai người đàn ông vừa đi, Diệp Tử lập tức ngồi cạnh bên người Đàm Dĩnh, sốt ruột  kể lể: “Tớ nói cho cậu nghe, Thẩm Lương Thần mấy năm nay —— ”
“Cậu thật sự muốn nói với tớ về anh ấy?”
Thấy Đàm Dĩnh không có hứng thú, Diệp Tử thế mà có chút thất vọng, “Thời gian là thứ kiểm chứng tình yêu rõ ràng nhất, năm năm này, tớ ngược lại lại nhìn ra vài phần chân tâm của anh ta.”
Đàm Dĩnh uống một ngụm nước, độ ấm của nước rất vừa vặn, uống một hơi làm cho dạ dày của cô trở nên thoải mái ấm áp, cô nắm chặt cốc thủy tinh,rồi mới lấy hết dũng khí nói: “Diệp Tử, tớ muốn kết hôn.”
Một tiếng “Đùng” vang lên, như là có cái tự nhiên rơi xuống sàn nhà, Đàm Dĩnh cùng Diệp Tử cùng nhau quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Lương Thần đi rồi thế mà quay lại, cứ như vậy đứng thẳng tắp ở hành lang gần chỗ cửa ra vào, bên chân của anh vừa lúc có cái bóp da nằm yên tĩnh trên sàn
……………………….
Sau 2,3h trưa ánh mắt trời trở nên gắt hơn, ánh sáng vàng từ cửa phòng tràn vào, hoàn toàn làm cho khuôn mặt của Thẩm Lương Thần trở nên mơ hồ không rõ, Đàm Dĩnh và Diệp Tử đều không thể nào phân biệt được biểu tình và ánh mắt của anh lúc này. Trong phòng khách cực kì yên tĩnh, chỉ có tiếng đồ rớt khi nãy tạo thành một tiếng vang trầm thấp, Đàm Dĩnh cảm thấy nhịp tim của mình, hình như càng ngày càng mạnh hơn
Thẩm Lương Thần cúi người nhặt bóp da, động tác vô cùng tự nhiên, nhưng chỉ có chính anh biết, khớp ngón tay đã cứng ngắc đến chết lặng gần như không nghe lời anh nữa. Hô hấp của anh nặng nề ép chính mình kẹp tiền vào trong bóp, từ yết hầu gian nan tràn ra một câu, “Tụi em tiếp tục đi.”
Anh đạp lên vệt sáng ánh nắng đi ra ngoài, cánh cửa lần nữa được khép lại, chặn hết tiếng ồn náo loạn ở ngoài. Sự yên tĩnh lần nữa cắn nuốt không khí trong phòng, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác thôi
Diệp tử nuốt nước miếng một cái, “Chuyện kia, cậu, cậu vừa mới nói gì?”
Đàm Dĩnh cũng chậm nửa nhịp khôi phục lại, “Ừ, tớ muốn kết hôn. Hôm qua mới quyết định xong, nhưng hình như không có ai hiểu tớ cả, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ muốn chia sẻ với cậu”
Vẻ mặt Diệp tử lại không lộ ra vui sướng một chút nào, ngược lại có chút ngưng trọng nhìn chằm chằm hai mắt của cô. Đàm Dĩnh bị cô ấy nhìn nên không được tự nhiên, phất phất lọn tóc mỏng bên tai, “Cậu không hỏi tớ, đối phương là ai sao?”
“Là ai, cũng giống nhau.” Diệp Tử bình tĩnh nói xong, lại bổ sung, “Cậu đã lựa chọn lảng tránh, cho nên dù đối phương là ai, có liên quan gì sao?”
Đàm Dĩnh cắn chặt môi, nóng lòng giải thích, “Không phải, Quý Thanh đối xử với tớ rất tôt, tớ cũng thích anh ấy, rất muốn sống cùng với anh ấy”
Diệp tử ôm cánh tay, “Phải không? Vậy sao cậu không nhìn tớ nói.”
Đàm Dĩnh buông cái cốc trong tay, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn chăm chú vào người trước mặt, “Diệp Tử, cậu vừa rồi không phải còn nói, thời gian là tiêu chuẩn kiểm nghiệm tình yêu duy nhất sao. Anh ấy cũng đã đợi tớ rất lâu, tám năm, mặc kệ tớ cự tuyệt bao nhiêu lần, anh ấy đều không buông tay.”
Diệp Tử hít vào một hơi, ánh mắt chậm rãi dời đi, cô ấy trầm mặc hồi lâu sau mới ngữ trọng tâm trường thở dài, “Quả thật không có mấy người đàn ông có thể làm được. Nhưng mà Đàm Dĩnh, cậu đã xác định mình đối với anh ta là tình yêu, không phải là cảm kích hoặc là thứ khác sao? Tớ cảm thấy, cảm thấy Thẩm Lương Thần kỳ thật cũng không dễ dàng gì, anh ta năm năm này quả thực là, cậu biết rồi sẽ không tin mấy năm nay anh ta sống thế nào đâu.”
“Tớ biết.”
Thấy Đàm Dĩnh nói như vậy, Diệp Tử cũng ngây ngẩn cả người, “Cậu biết?”
“Ừ.” Anh đêm hôm đó tự mình nói, quá thực không được rồi, nói chung cũng vì cô nên ý chí tinh thần sa sút rất lâu đi? Lâu đến mức những người xung quanh anh nhịn không nỗi, an bài một người thế thân cho anh…
Đàm Dĩnh dùng sức siết ngón tay mình, “Tớ biết anh ấy rất hối hận, nhưng mà Diệp Tử, tớ thật sự không nghĩ sẽ cùng anh ấy bắt đầu lại lần nữa.Tớ đã quá rõ ràng khi đã tiêu phí nhiều năm của một người với một người rồi, mà vẫn như trước không được gì lại từng chút một trở nên tuyệt vọng, tớ không muốn nếm thử lại một lần nữa, cũng không nghĩ sẽ để người cạnh mình nếm thử nó. Huống chi cá tính của  Thẩm Lương Thần tớ đã rất rõ ràng, anh ấy trời sinh ích kỷ lạnh bạc, chúng ta cũng rất khó có thể đi đến cuối cùng.”
Những lời này cũng không phải là không có đạo lý, Diệp Tử suy trước tính sau, vẫn là đem một bụng định nói nuốt trở vào. Cũng thế, chuyện tình cảm trước giờ ấm lạnh tự biết, không đến lượt người ngoài như mình xen vào, huống chi năm đó Thẩm Lương Thần thật sự làm quá đáng, thế mà còn quyết định cùng Lê An Ni đính hôn! Nay đúng là nhân quả luân hồi, báo ứng khó chịu.
Chỉ là biết sau trong tim mình, không khỏi cảm thấy có chút tiếc hận.
Giữa hai người này, tần số tình yêu của họ không thể thống nhất, tựa như vĩnh viễn kém nhau một bước, nhưng vỏn vẹn một bước này, lại không thể nào chấp nhận được
…………………..
Từ lúc chuyện kết hôn bị Thẩm Lương Thần nghe được, Diệp Tử cùng Đàm Dĩnh đều cho rằng người nọ sẽ trực tiếp rời khỏi đây, nhưng anh thế mà tự nhiên sau khi cùng Lục Thiệu Hành mua nguyên liệu nấu ăn về, vẫn ngồi ở sô pha xem tv.
Lục Thiệu Hành cố ý để hai người một không gian riêng, kéo Diệp Tử vào bếp, mà trong phòng khách vẫn lặng yên, ngoại trừ tiếng TV, còn lại chẳng nghe ngóng được gì
Diệp Tử ép sát tai vào cửa phòng bếp nghe ngóng, còn không quên hỏi người đàn ông phía sau, “Sau khi các anh đi ra ngoài, anh ta có cái gì lạ hay không?”
Lục Thiệu Hành đang dựa vào bồn rửa uống cà phê, không để ý lắm nhún vai, “Trừ chuyện sau khi lên xe không thắt dây an toàn, sau khi xuống xe không đóng cửa, vào siêu thị một câu cũng không nói chỉ phụ trách đẩy xe… Anh đem nguyên liệu nấu ăn bỏ vào trong xe rồi, anh ta liền trực tiếp đẩy ra quầy thu ngân, vì thế bọn anh thiếu chút nữa bị coi là ăn trộm, còn cái khác, hình như không có gì.”
Diệp Tử lặng lẽ nhìn ông xã nhà mình, đã như vậy, thế mà còn nói là không có gì?
Cô lại nhìn về hướng Thẩm Lương Thần, không khỏi có chút đồng tình, bĩu bĩu môi, “Ai, dù sao em vẫn cảm thấy là vô lực hồi thiên, Đàm Dĩnh đã quyết định thì một trăm con bò cũng kéo không lại. Hơn nữa,anh ta trước đây cũng thật khốn kiếp, kết quả như vậy cũng chỉ ảnh hưởng anh ta mà thôi.”
(vô lực hồi thiên: không thể quay trở về được nữa)
Lục Thiệu Hành hai năm qua cũng có lui tới với Thẩm Lương Thần, hai người cũng coi như là vừa hợp tác vừa là bạn, đáng tiếc lúc này anh lại bảo, “Ai quy định là anh ta làm việc gì sai, Đàm Dĩnh nhất định phải tha thứ? Anh cảm thấy tên tiểu tử này phải nghiêm khắc giáo huấn một chút, nếu không sẽ không hiểu cách tôn trọng phụ nữ.”
Diệp Tử nghe vậy ý vị thâm trường nhìn anh, “Đã hiểu rõ như vậy, vậy anh lúc đầu đối với em thế nào?”
Nói tới chuyện cũ, Lục Thiệu Hành lập tức thay đổi thần sắc, quay người lại bắt đầu rửa ly, “Em bảo hôm nay chúng ta ăn gì?Theo sở thích của Đàm Dĩnh, hay là theo Thẩm Lương Thần?”
“…”
Ở bên này hai người trò chuyện khí thế ngất trời, trong phòng khách bên kia không khí sắp kết thành băng. Thẩm Lương Thần ngồi ở đó không chút sứt mẻ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình TV, Đàm Dĩnh cũng ngồi thẳng tắp, hai người giống nưh là hai bức tượng điêu khắc
Ngồi hồi lâu, Đàm Dĩnh vẫn nhịn không được, ánh mắt lặng lẽ quan sát sắc mặt người đàn ông kia, Thẩm Lương Thần thoạt nhìn giống như rất bình thường, nhưng là ——
“Anh thích xem cái này?”
Trên màn hình TV đang quảng cáo mua sắm, vấn đề là đang quảng cáo đồ lót phụ nữ, hai người bọn họ cùng nhau xem cái này, nghĩ như thế nào lại cảm thấy thật quỷ dị. Cô liếc mắt nhìn người nọ, kết quả người nọ vẫn như cũ không có phản ứng gì, chân mày hơi hơi nhíu lại, như là sớm không biết đã đi vào cõi thần tiên nào rồi
Kế tiếp cả một buổi chiều, biểu hiện của Thẩm Lương Thần vẫn như vậy, bên ngoài nhìn rất bình thường, nhưng cẩn thận quan sát thì nhận ra một vài vấn đồ. Tỷ như cùng anh nói chuyện, luôn đáp ngắn gọn một câu, hoặc là trả lời không liên quan, hơn nữa trúc lúc ăn cơm, thế mà lại ăn tất cả những đồ ăn mà anh ghét?
Lúc rời đi thì hai người cùng đi, Diệp Tử không yên tâm kéo Đàm Dĩnh lại, vụng trộm kề vào tai nói nhỏ, “Cậu hãy nói chuyện với anh ta một chút, từ đây về có vài giờ đi xe, đừng để xảy ra chuyện.”
Đàm Dĩnh tâm sự nặng nề gật gật đầu, “Tớ biết rồi.”
……………………..
42a
42b
42c
42d
42e
42f

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.