Hoàng Hậu Ác Độc

Chương 11:




Tâm trạng của hoàng đế không đựơc tốt, lúc xử lý Nỗ Đạt Hải và Tân Nguyệt không hề cân nhắc tới tình cảm và thể diện, không chút áy náy mà đưa Nỗ Đạt Hải ra chiến trường chịu chết. Tân Nguyệt bị đưa về trong cung, tạm thời vẫn chưa chỉ hôn cho ai, bởi vì hoàng đế cảm thấy điều kiện và phẩm hạnh của Tân Nguyệt, chỉ hôn cho ai thật là thiệt thòi cho người ta.
Hoàng đế cũng không tìm người có thân phận thích hợp, hắn muốn tìm người đáng ghét để chỉ hôn cho Tân Nguyệt mà không tìm ra. Đành phải gác lại chuyện này.
Có điều với lòng dạ hẹp hòi của hoàng đế, chắc chắn là hắn sẽ tìm người mà hắn ghét nhất sau đó chỉ hôn Tân Nguyệt, giày vò một nhà người ta.
Kết quả là Tân Nguyệt lại chạy trốn khỏi cung.
Tôi biết chuyện nàng ta chạy trốn, nhưng chuyện đó không liên quan tới tôi, tôi đến để làm một hoàng hậu lịch lãm, xem trò vui, mấy chuyện rảnh rỗi này tôi không quản tới.
Nhìn Tân Nguyệt có vẻ gầy gò yếu đuối, nhưng sức lại quá lớn, dùng đá đập một tiểu thái giám hôn mê, trộm quần áo và lệnh bài của hắn, giả dạng thành thái giám mà xuất cung.
Nha hoàn của nàng ta giả trang thành Tân Nguyệt đang bị bệnh nằm liệt trên giường.
Tuy kế hoạch so sài nhưng lại có hiệu quả, đến ngày hôm sau, thái hậu triệu kiến Tân Nguyệt, muốn xem xem còn cứu chữa được không, chuyện này mới bị phát hiện.
Hoàng đế và thái hậu giận tới tím mặt, Tiểu Vân lập tức bị đánh chết, tôi âm thầm sai người tới nghĩa trang cứu nàng ta. Nhờ có độc đồng tâm, nàng ta cũng không nhớ Tân Nguyệt nữa, chỉ nghe theo lời của tôi, rời khỏi kinh thành. Không lâu sau đó, Mãng Cổ Thái mang Tân Nguyệt trở về từ chiến trường, bị phạt, cũng được tôi cứu, đến ở cùng tiểu Vân. Hai người mai danh ẩn tích và kết hôn. Chuyện đó tôi cũng không để ý lắm.
Xử lý tiểu Vân xong, thái hậu và hoàng đế vẫn chưa nguôi giận, triệu Lệnh quý phi chưởng quản chuyện trong cung tới, mắng cho một trận. Có điều, chuyện của Tân Nguyệt không thể để người ngoài cung biết được, nên không giáng cấp vị của ả, chỉ bắt ả giao phượng ấn.
Mặc dù tôi cầm lại phượng ấn, nhưng lại chủ động đề xuất Thư phi quản lý mọi chuyện, Thư phi không được sủng ái, cũng không có con nên sẽ không có dã tâm như Lệnh phi, không hại Thập Nhị và Thập Tam. Hoàng đế và thái hậu đều đồng ý.
Cũng giống như chuyện Tiểu Yến Tử, trong cung tuyên bố Tân Nguyệt cách cách bị bệnh mà chết, sau này trên đời này không còn Tân Nguyệt nữa.
Nỗ Đạt Hải đại bại, hoàng đế phái quân tới cứu viện. Triều đình thắng trận, lại có thể trị tội NỖ Đạt Hải, hoàng đế vô cùng vừa lòng.
Hoàng đế vung bút lên, cách chức quan của Nỗ Đạt Hải, biếm làm dân thường, vĩnh viễn không được trọng dụng, lại rất hào phóng, đem Tân Nguyệt thất tiết kia làm thiếp trên danh nghĩa của Nỗ Đạt Hải.
“Sao lại giao Tân Nguyệt cho Nỗ Đạt Hải?” tôi tò mò hỏi hoàng đế.
Hoàng đế cười gằn nói “Đây không phải là do trẫm có ý tốt, tác thành cho người có tình sao? Trẫm muốn cho gia đình của cẩu nô tài NỖ Đạt Hải này không được yên, để Tân Nguyệt nếm quả đắng tự mình trồng.”
Sắc mặt của hoàng đế thật đáng sợ! Tôi vốn định đưa thuốc giải cho Tân Nguyệt, lúc này cũng không dám đối nghịch với hoàng đế. Hoàng đế muốn bọn họ không được yên ổn, bây giờ mà tôi giải độc cho Tân Nguyệt, làm bọn họ vui vẻ, hoàng đế chắc sẽ nổi giận. Đương nhiên là tôi phải đi theo hoàng đế lớn nhất trên đời này rồi. Có điều, coi như hoàng đế cũng đã hoàn thành tâm nguyện rồi, đem Tân Nguyệt mà hắn ghét cay ghét đắng chỉ hôn cho NỖ Đạt Hải, giày vò cả nhà người ta.
Chỉ là tôi không hiểu được, có quả đắng gì chứ? Tuy không thể làm quan nhưng bọn họ vẫn có tiền, không phải là vẫn có thể êm ấm qua ngày như trước sao?
Nhưng không lâu sau đó, tôi biết được, bốn chữ “gia đình không yên” này có bao nhiêu là phiền phức.
Ngạch nương của Nỗ Đạt Hải vốn muốn Nỗ Đạt Hải nạp thiếp, nhưng chuyện nạp thiếp so sánh với địa vị, tương lai, đương nhiên là coi trong vế sau hơn. Bây giờ Tân Nguyệt lấy tên Tiểu Vân, chỉ là một nô tài, chẳng có chút tác dụng nào, lại liên lụy tới Nỗ Đạt Hải.Lão thái thái nhìn nàng ta không vừa mắt, đương nhiên không muốn gặp nàng ta.
Vì thế, NỖ Đạt Hải chống đối lão thái thái, làm cho bà bị bệnh.
Nhạn Cơ biết chuyện, cũng khuyên Nỗ Đạt Hải, nhưng hai người này lại làm ra chuyện kinh hãi thế tục như vậy, liên lụy tới hai đứa con gái của nàng ta. Hôn sự của bọn họ vẫn không tiến triển, bây giờ Nỗ Đạt Hải bị bãi chức, sợ là khó tìm được chỗ hôn nhân tốt. Có điều Nhạn Cơ vẫn còn may, Ký Viễn không dây dưa vào, lúc trước nhanh chóng dứt ra, không bị Tân Nguyệt dụ dỗ. Nếu không cái nhà này vì nàng ta mà có chuyện cha con trở mặt, nàng thật không biết sống làm sao. Nàng một lòng lo cho chuyện hôn nhân của con cái, không so đo gì với Tân Nguyệt. Nhưng NỖ Đạt Hải là một người nhiều chuyện, thấy Nhạn Cơ ôn hòa với hắn và Tân Nguyệt, đối với Nhạn Cơ chỉ có đạo nghĩa tình thân, mà Tân Nguyệt mới là người hắn yêu, muốn nàng rộng lượng tiếp nhận Tân Nguyệt, giống như người một nhà, làm cho Nhạn Cơ nổi điên.
Vì thế Nhạn Cơ và Nỗ Đạt Hải cãi nhau to, làm cho thái độ của Nhạn Cơ đối với Tân Nguyệt càng tệ hơn.
Ký Viễn và Lạc Lâm vốn thấy Tân Nguyệt là một cô nương tốt, nhưng sau khi chuyện này xảy ra, cảm tình cho Tân Nguyệt hoàn toàn biến mất, oán hận phụ thân, cảm thấy hắn không còn là anh hùng đội trời đạp đất như trước nữa. Làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy, lại không xấu hổ, còn làm lão thái thái bị bệnh, chọc tức Nhạn Cơ. Huynh muội hai người đối với phụ thân không còn chút khách khí nào, nhiều lần chế giễu Tân Nguyệt, chống đối Nỗ Đạt Hải.
Vì thế, Nỗ Đạt Hải giận dữ, dù chưa bao giờ động thủ đánh nữ nhân cũng cho mấy bạt tai, làm cho hai huynh muội thất vọng đau khổ, đứng về phía Nhạn Cơ.
Nỗ Đạt Hải và người trong nhà đều quay lưng, đã đủ phiền, lại thêm Tân Nguyệt nên không bớt lo được. Mỗi ngày nàng ta đều quấn lấy lão thái thái, Nhạn Cơ, Ký Viễn, Lạc Lâm, dập đầu liên tục, dùng giọng nói làm người ta nổi da gà kia kể ra nàng với Nỗ Đạt Hải có tình, làm cho mọi người đau đầu vô cùng. Lão thái thái và Nhạn Cơ vốn muốn dạy dỗ Tân Nguyệt một phen, bây giờ lại trốn không kịp. Ký Viễn và Lạc Lâm vừa thấy Tân Nguyệt là đi đường khác.
Người trong nhà đều trốn tránh Tân Nguyệt, làm Nỗ Đạt Hải cảm thấy bọn họ coi thường Tân Nguyệt, lại thêm căm ghét lão thái thái, Nhạn Cơ, Ký Viễn và Lạc Lâm.
Vòng đi vòng lại như vậy, làm mọi người tức điên.
Lão thái thái muốn níu kéo đứa con, Nhạn Cơ tuy thương tâm nhưng vẫn cố giữ tình cảm phu thê, con cái không thể không có cha. Bốn người này đoàn kết thành một phe, thề phải kéo Nỗ Đạt Hải về với gia đình.
Mặc dù bốn người này so trí so tài thì mạnh hơn Tân Nguyệt, nhưng nàng ta quấn người quá tốt, Nỗ Đạt Hải lại đứng về phía nàng ta, vì thế tạo ra cục diện dằn co.
Tuy Lạc Lâm đã gả đi, nhưng Ký Viễn cũng cưới vợ, bọn họ vẫn đủ bốn người.
Có điều nương tử vừa vào cửa của Ký Viễn cảm thấy một nhà suốt ngày phận cao thấp với một tiểu thiếp, thật không cần thiết. Nam nhân có ba vợ bốn nàng hầu là chuyện thường tình, cho nên cảm thấy gia đình này thật kỳ lạ. Nhưng sau khi hiểu biết qua “sóng âm đại pháp” của Tân Nguyệt và sự gầm thét của Nỗ Đạt Hải, lại cảm thấy cần phải kéo ông về. Nếu không sau này sinh con ra, ông nội vẫn dọa người như thế thì biết làm sao?
Lúc này liên minh càng thêm củng cố.
Sau đó mọi người đều mệt mỏi, mệt lỗ tai, miệng cũng mệt nên đâm ra nóng nảy. Dù sao bọn họ cũng chỉ là người thường, đấu không lại một Tân Nguyệt vô cùng quấn người, thua cái sóng âm đại pháp của nàng ta. Cũng dần dần không níu kéo Nỗ Đạt Hải nữa. Sau khi vợ Ký Viễn mang thai, tâm tư ba người đều đặt trên bụng nàng, cũng không rảnh rỗi để suốt ngày đau lòng, giận dữ nữa.
Ngay cả Nỗ Đạt Hải cũng bị “sóng âm đại pháp” của Tân Nguyệt ảnh hưởng, cuối cùng không còn cảm thấy Tân Nguyệt hoàn mỹ không chỗ chê, tốt đến nỗi nếu người ta không tiếp nhận nàng thì chính là một tội ác tày trời nữa. Cuối cùng Nỗ Đạt Hải chủ động thương nghị với bốn người kia, sau này hắn sẽ kêu Tân Nguyệt ngậm miệng, bọn họ cũng đừng chỉ trích Tân Nguyệt nữa.
Vì thế Tân Nguyệt trở thành một tiểu thiếp câm điếc, bốn người kia nhìn thấy nàng coi như không thấy. Nỗ Đạt Hải cũng không còn bắt bọn họ coi nàng như người trong nhà nữa, gia đình không yên chính là địa ngục, đối với hoàn cảnh an tĩnh trước mắt, hắn đã cảm thấy vừa lòng.
Đây coi như là một loại hòa thuận đi!
Cũng không biết Tân Nguyệt nghĩ như thế nào. Trước kia nàng không mở miệng là không muốn để lại ấn tượng xấu cho người khác, bản thân chủ động không nói lời nào. Bây giờ nàng đã là vợ người ta, ông trời của nàng bắt nàng ngậm miệng. Trong cái nhà này, nàng không có quyền nói chuyện, không biết bây giờ nàng có vừa lòng không?
Nỗ Đạt Hải vì một tiểu thiếp câm điếc mà vứt đi tước quan, ngoại trừ mẫu thân vẫn đau lòng vì hắn, những người khác đều đã nguội lạnh, thê tử không còn sùng bái như xưa, nói chuyện cũng khách khí, sợ rước lấy một trận gầm thét, dọa tới đứa cháu mới chào đời.
Người nhà không thích nói chuyện với hắn, hắn lại không thích nói chuyện với Tân Nguyệt, lúc trước xem thơ của Tân Nguyệt thấy lãng mạn, nhưng thật ra hắn cũng không hiểu thơ văn, dù sao cũng là một gã võ biền, không có kiên nhẫn đoán tới đoán lui.
Vì thế Nỗ Đạt Hải trở thành người cô đơn trong gia đình.
Nỗ Đạt Hải mất đi tình thân, lại phát hiện người vợ hoàn mỹ thực ra không hề hoàn mỹ, thậm chí còn có khuyết điểm không ai chịu nổi. Không biết bây giờ hắn có cảm thấy mất mát không?
Hoàng đế đối với kết quả này vô cùng vừa lòng, có phải hắn đã sớm đoán ra được những chuyện này? Thật là anh minh hiếm có nha.
Tiểu tử ngốc Khắc Thiện ở lại trong cung, nghĩ rằng tỷ tỷ của mình đã bệnh chết, đau lòng vô cùng rồi cũng qua. Một nhà ở phủ tướng quân, sau khi NỖ Đạt Hải vứt đi tước quan, chuyển ra khỏi phủ đệ được ban thưởng, biến mất khỏi giai cấp thượng lưu, thành dân thường. Tân Nguyệt làm một tiểu thiếp câm điếc dưới tên Tiểu Vân, không thể ra ngoài. Không biết tỷ đệ bọn họ còn cơ hội gặp lại hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.